CHƯƠNG 27 TUỔI TRẺ ĐIÊN CUỒNG
Đám đồ đen vừa ra thang máy chắc sẽ trực tiếp đến nhà Tạ Lê Thần.
Mọi người tản ra, phân công chuẩn bị đối phó kẻ địch. Tạ Lê Thần vốn muốn cùng Vinh Kính kề vai chiến đấu, thế nhưng Vinh Kính đẩy y một cái, nhét y cùng Philips vào trong phòng vệ sinh kín bốn phía, cho hai người trốn trong ấy.
Tạ Lê Thần bị đẩy vô cùng khó chịu, Kính Kính con thỏ chết tiệt lại coi y thành nạn nhân cần bảo vệ mà đối đãi!
Philips lại càng không thoải mái, thì thầm trong miệng, “Phản quân! Khốn nạn!”
Tạ Lê Thần thấy cậu ta kích động, liền hỏi, “Cậu biết mấy kẻ kia?”
“Trong đó một người tôi biết, chính là thủ hạ mà kẻ cầm đầu đám phản quân tín nhiệm nhất!” Philips cười nhạt một tiếng, “Hắn cũng bị phái tới rồi, tức là đang tiến hành lần đấu chiến cuối cùng.”
Tạ Lê Thần nhìn thần sắc nghiêm trọng của cậu ta, tự nhủ tiểu quỷ, cũng còn có chút tâm kế a.
Mà lúc này, tình hình bên ngoài khá là khẩn trương.
Bolt trốn ở phía sau ngăn tủ trong nhà bếp, Vinh Kính lật hết sô pha bàn trà lên, may là Tạ Lê Thần kiếm mấy cái bình phong về, tuy rằng không thể đỡ đạn thế nhưng có thể làm công sự che chắn… Đương nhiên còn có mấy cái giường lớn.
Cửa thang máy đóng được cỡ nửa phút, xung quanh im ắng, giống như mọi thứ đều yên lặng, phỏng chừng là những kẻ đó đang quan sát tình hình xung quanh.
Sau đó, nghe được hai tiếng “cùm cụp” nhẹ nhàng, tay nắm cửa bị xoay chuyển… Xem ra là có thiết bị mở khóa chuyên nghiệp.
Tất cả mọi người căng thẳng nhìn về phía cửa chính.
Quả nhiên…
Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, chờ đợi những kẻ đó, là một mảnh hắc ám bên trong phòng.
Trong nháy mắt cửa mở, Vinh Kính ấn nút khởi động hệ thống an ninh, trong phòng vắng vẻ đột nhiên “Táng táng táng tàng! Táng táng táng tàng”, bản giao hưởng “Định mệnh” vang lên, làm mấy tên sát thủ đánh lén kinh ngạc thiếu chút nữa nhảy dựng lên. (bản giao hưởng này lên Google search Beethoven symphony 5 là ra, đoạn trong truyện chính là đoạn đầu của bản giao hưởng)
Mà tất cả mọi người đang căng thẳng trốn thiếu chút nữa cười văng… Thủ đoạn thật ấu trĩ !
Tạ Lê Thần trong phòng tắm đỡ trán, phảng phất thấy được nét cười của Vinh Kính có chút đắc ý —— lợi hại chưa? Sáng tạo chưa?! Nhịn không được cười rộ lên.
Philips liếc y, “Này này, anh đừng có cười *** đãng thế được không?”
Tạ Lê Thần nhanh chóng cứng mặt.
Cùng lúc đó, Sara trốn sau cửa xuất hiện, không đợi bọn chúng giơ súng lục có ống giảm thanh lên, trở tay quơ một cái côn điện cường độ lớn, đảo qua nhóm người.
Những kẻ đó thấy tia điện màu xanh đột nhiên xuất hiện đều kinh ngạc, nhanh chóng lùi ra sau. Mới lui về phía sau hai bước, chợt nghe đáo “phụt” một tiếng, An Minh Nghĩa lôi ống nước Vinh Kính chuẩn bị sẵn ra, phun mạnh vào chúng… Trên mặt đất lập tức hình thành một vũng nước lớn, An Minh Nghĩa quay về núp lại sau tường.
Mấy tên sát thủ lại định giơ súng bắn, liền thấy Sara vô tình chọc cái côn điện vào vũng nước lớn dưới chân chúng.
“Roẹt” một loạt tiếng điện giật liên tục, Vinh Kính nhe răng, nghe được một loạt tiếng gào khan —— phỏng chừng bị điện rất thảm nha.
Côn điện tiếp xúc với nước, uy lực kinh người, mấy tên đồ đen kia bị điện giật, đại đa số trực tiếp hôn mê.
Còn có mấy người bị thương nhẹ, phát hiện người ở bên trong đã sớm có chuẩn bị, đều xoay người tính chạy, Vinh Kính lúc này cũng phóng từ sau sô pha ra, tự nhủ không có dễ vậy đâu nhé!
Nhưng anh vừa lao ra tới cửa, chợt nghe từ phía cầu thang truyền tới kêu thảm thiết.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Tạ Lê Thần cũng từ trong phòng tắm chạy ra, đến bên ngoài, thấy mấy tên đồ đen kia đều bị đạp ngược lại.
Có một mỹ nữ từ trong cầu thang đi ra, vừa đi vừa tô son môi, giày cao gót một cước giẫm lên một tên đồ đen đã ngã ngửa trước mắt mình, cười nhạt, “Sức chiến đấu có chút xíu vậy mà cũng vác mặt đi làm sát thủ?”
Vinh Kính khóe miệng giật giật —— quả nhiên là Mejia!
“Sao cô lại tới đây?” An Minh Nghĩa hỏi.
Mejia lắc tóc, “À… Chiến sự đã giải quyết.”
Nói rồi, cô ta nhìn Vinson, “Tôi nhận được tin tức nói sẽ có một nhóm sát thủ cuối cùng tới ám sát Thái tử Philips, thế nên mới đến… Vinh Kính! Cậu lần này quá không cẩn thận.”
Vinh Kính cúi đầu không nói lời nào, Tạ Lê Thần có chút khó chịu, cải cọ, “Cậu ấy cũng bị thương, lần này là bất khả kháng.”
Mejia nheo lại mắt nhìn Tạ Lê Thần, cười nói, “Ha… Có tiến bộ nhỉ, đã bắt đầu che chở lẫn nhau rồi sao?!”
Tạ Lê Thần đảo mắt, tự nhủ cái kiểu logic gì đây, lúc Vinh Kính làm tốt không thấy ai khích lệ, hôm nay hơi sai lầm chút liền bị phê bình.
Gô cổ hết đám đồ đen, lúc này dưới lầu có tiếng còi cảnh sát truyền đến, xem ra cảnh sát viên tới rồi.
Mejia sai người xử lý hậu quả xong xuôi, đưa đám phản quân kia rời đi, trả về nước, nhận thẩm lí và phán quyết.
“Nói như vậy, ta ngày mai đã có thể về nước rồi sao?” Philips chạy đến nghe thấy chiến tranh kết thúc, có chút hưng phấn hỏi Mejia.
“Đúng vậy Điện hạ!” Mejia không hiểu sao cảm thấy Philips so với lần trước gặp mặt dễ thương hơn rất nhiều, gật đầu nói, “Bọn phản thần đã được cơ bản quét sạch, ngài trở về có thể y theo pháp luật xử trí bọn chúng!”
Philips và Vinson nhìn nhau cười —— cuối cùng cũng vượt qua cửa ải khó khăn.
Mejia đi rồi, An Minh Nghĩa và Sara nghỉ ngơi, Vinson và Philips ngủ không được, trò chuyện trực tuyến với một ít quan viên quốc nội, nghe nói có Kolo tham dự nên thương vong giảm tới mức nhỏ nhất.
Duy độc Vinh Kính… vẫn không hề nhàn rỗi, đang lau sàn.
Bolt ở một bên phe phẩy đuôi nhìn anh, Vinh Kính lau tới lau lui, tới mức đổ mồ hôi đầm đìa.
“Kính Kính.” Tạ Lê Thần ghé vào sô pha, “Cậu không cần để tâm như vậy, cũng không phải lỗi của cậu! Đã nói là bất khả kháng rồi.”
“Không.” Vinh Kính tiếp tục lau, “Là lỗi của tôi! Tôi hẳn là phải nghĩ tới thân phận của anh chắc chắn sẽ bị chụp ảnh!”
Tạ Lê Thần chậc một tiếng… Con thỏ chết tiệt hay suy nghĩ! Thỉnh thoảng cũng nên tìm một cái cớ cho bản thân đi chứ.
Đêm đó, Vinh Kính lau nhà đến sức cùng lực kiệt rồi, chạy đi tắm thay đồ ngủ, ngủ thẳng một giấc đến hừng đông.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, tinh thần sáng láng, hiển nhiên chuyện không vui đã quăng ra sau đầu, bắt đầu một ngày hoàn toàn mới.
Tạ Lê Thần tựa ở trên giường nhìn anh, tự nhủ người này thật đúng là… Đơn giản!
Sáng sớm, Vinh Kính và Tạ Lê Thần đi tiễn Philips và Vinson, Tảo Thần và Tào Văn Đức có việc bận không thể tới, đều gọi điện thoại.
Philips cầm trên tay kẹo mà Tạ Tảo Thần cho mình, ho khan một tiếng, nghiêm trang nói một câu, “Tạm biệt.”
Vinson rất lễ độ cảm ơn hai người mấy ngày qua chiếu cố, cùng sự giúp đỡ to lớn đối với Philips.
Hai bên tạm biệt, Vinson và Philips trên máy bay riêng, sau khi mời Vinh Kính và Tạ Lê Thần lúc rảnh đến du ngoạn, liền lên đường về.
Hai người đi rồi, Vinh Kính và Tạ Lê Thần cũng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có thể tập trung vào chuyện của mình rồi.
“Về nhà thôi.” Vinh Kính định trở về, An Minh Nghĩa và Sara đều đi điều tra tên hung thủ uy hiếp bọn họ kia, Vinh Kính phụ trách bảo hộ Tạ Lê Thần, hoặc là tương hỗ bảo hộ.
“Này.” Tạ Lê Thần nghĩ trở về hơi chán, “Chúng ta đi dạo phố nhé? Thật vất vả mới được nghỉ ngơi.”
“Có người muốn giết anh anh lại còn đi dạo phố!” Vinh Kính bất mãn.
“Cho hắn tới a, chỉ sợ hắn không xuất hiện ấy chứ!” Tạ Lê Thần trả lời tự tin, liếc mắt nhìn Vinh Kính, “Hơn nữa, hắn ban đầu muốn giết cậu, cậu cũng có nguy hiểm.”
“Thế nên tôi mới không cùng anh ra đường đó!” Vinh Kính kéo y trở về, “Tôi phải về nghĩ lại lần nữa một phương án, bắt sống tên kia!”
“Hừ…” Tạ Lê Thần lắc đầu, con thỏ buồn chán cuồng công việc.
Hai người lần này không có lái xe, mà là dùng phương tiện giao thông công cộng —— ngồi tàu điện ngầm.
Ngày hôm nay vừa lúc là chủ nhật, trạm tàu điện ngầm không hề ít người rảnh rỗi đi chơi, Vinh Kính cùng Tạ Lê Thần đeo kính râm đứng ở phía sau đoàn người, cẩn thận chú ý trứ tình hình an toàn xung quanh.
Tiếng tàu vào trạm vang lên, mọi người từ sau vạch vàng bước lên tàu.
Tạ Lê Thần ngáp một cái, thoáng nhìn thấy ở phá sau tiệm bán báo gần đó, hình như có bóng người lách qua… đi mất.
Tạ Lê Thần ngẩn người, sờ sờ mũi —— hình như đã gặp qua người kia ở đâu rồi.
Cửa tàu điện ngầm mở, Vinh Kính kéo Tạ Lê Thần đang thất thần, “Lên tàu!”
“Ừ…” Tạ Lê Thần lên tàu, vẫn nhìn chằm chằm về hướng cửa sổ ra bên ngoài.
Lúc tàu bắt đầu chuyển bánh, phía sau biển quảng cáo, một người chậm rãi đi ra…
Đó là một người đàn ông, tóc đen dài khẽ quăn, đeo kính râm, vóc người cao gầy. Hắn đang nhìn chăm chú vào chỗ toa tàu Tạ Lê Thần lên đang chậm rãi rời xa… Tuy rằng cách lớp kính râm, cửa sổ xe cùng với một khoảng cách rất xa, Tạ Lê Thần nhưng minh tinh tường cảm giác được —— người kia nhìn mình!
“Này.”
Một lúc lâu, Tạ Lê Thần cứ ngơ ngẩn bị Vinh Kính hung hăng vỗ vai, “Ai vậy?”
Vinh Kính tất nhiên cũng phát hiện, theo kinh nghiệm của anh, Tạ Lê Thần hẳn là biết người kia, hơn nữa còn có chút sâu xa. Ánh mắt người kia bị kính râm che mất, thế nhưng khí chất và thái độ kia,có thù với Tạ Lê Thần! Có chút sát khí.
“Ờ…”
Tạ Lê Thần nhíu mày, “Tôi biết người kia là ai !”
“Là ai?”
“Cò thể kẻ muốn giết tôi, còn gắn bom vào xe cậu cũng là hắn!” Tạ Lê Thần giơ tay tháo kính râm xuống nhẹ nhàng xoa xoa chân mày, “Tôi biết hắn! Tuy rằng đã lâu không gặp.”
Vinh Kính không hỏi lại, mà đợi tàu tới ga tiếp theo, đột nhiên kéo Tạ Lê Thần xuống tàu.
“Không trở về nhà sao?” Tạ Lê Thần khó hiểu.
“Hiện tại trở về hắn rất dễ tính được thời gian chúng ta ra khỏi trạm tàu điện ngầm, lỡ đâu có mai phục thì sao?” Nói xong, Vinh Kính ngẩng đầu nhìn nhìn bảng hướng dẫn, thấy chỗ đang đứng là công viên hải dương.
Vinh Kính thấy không tệ, kéo Tạ Lê Thần vào công viên hải dương…
Ttìm một nơi khá yên lặng trong đại sảnh, Vinh Kính hỏi y, “Chuyện thế nào?”
“Đó là chuyện lâu lắm rồi, khi đó tôi còn đang học trung học.” Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, nói, “Người kia tên tiếng Anh là Steve, tên tiếng Trung tôi quên rồi, lúc du học tại Pháp, hắn và tôi là bạn học.”
“Sau đó?” Vinh Kính đứng bên người y, nhìn mấy người thỉnh thoảng đi ngang qua, “Anh làm cái gì, mà khiến hắn muốn giết anh?”
Trên mặt Tạ Lê Thần hiện ra một chút khó xử, “Ừm… Nói như thế nào nhỉ, có chút hiểu lầm thôi, qua lâu lắm rồi, hơn nữa theo lý mà nói cũng không có liên can gì đến tôi.”
“Vấn đề tình cảm hay kinh tế?” Vinh Kính hỏi trực tiếp.
Tạ Lê Thần ngẩng đầu nhìn Vinh Kính, “Cậu sao lại hỏi như vậy a?”
“Nếu không còn cái gì khiến cho đối phương nổi sát tâm được nữa?” Vinh Kính nhún nhún vai.
“Không phải như thế, tôi và hắn lúc đó kỳ thực không có gì, chỉ là biết quá khứ của hắn mà thôi, không rõ hắn vì sao muốn giết tôi.” Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, “Hắn và tôi điều kiện không khác mấy, sung túc từ nhỏ, cho tới bây giờ chưa từng thiếu tiền lúc nào.”
Vinh Kính nheo lại mắt, “Tên điên giàu có đại gian đại ác!”
“Cậu lại nữa rồi!” Tạ Lê Thần lườm anh “Trên đời này tiền chỉ có thể giải quyết một phần vấn đề mà thôi, rất nhiều vấn đề không phải cứ có tiền là được.”
Vinh Kính nhướn nhướn mày, đẩy y, “Nói tiếp.”
“Cậu cũng biết kẻ có tiền cuộc sống kỳ thực rất buồn chán , đặc biệt là người như bọn tôi.” Tạ Lê Thần gác đôi chân dài lên một cái ghế bên cạnh, chậm rãi nói, “Không giống người bình thường, chúng tôi không có nhu cầu về tiền bạc, cũng không có mục tiêu, lý tưởng gì đó. Đầu óc lại dùng tốt, bài vở và bài tập cũng không cần nỗ lực đã có thể thi điểm cao, thế nên thời gian nhàn rỗi vô cùng nhiều, vì vậy buồn chán cực kỳ, nên tham gia một hoạt động càng buồn chán hơn, để rồi hối hận cả đời a.”
Vinh Kính nhíu mày, “Hoạt động gì?”
“Khụ…” Tạ Lê Thần ho khan một tiếng, thấp giọng nói, “Thi giết người.”
“Cái gì?” Vinh Kính mở to hai mắt, “Anh…”
“Đương nhiên tôi không có giết người thật, hơn nữa trước kia tôi cho rằng chỉ là một loại hoạt động mô phỏng, cùng loại với trò chơi!” Tạ Lê Thần giải thích, “Hoạt động đó diễn ra ở một khách sạn cao cấp. Tham gia tổng cộng tám người. Luật chơi rất đơn giản, hai người một nhóm, săn lẫn nhau, bố trí bẫy, giết chết thành viên nhóm khác. Bởi vì rất kích thích, thế nên tất cả mọi người rất hưng phấn.”
Vinh Kính lại nhíu mày chặt hơn, “Rồi sao?”
“Khách sạn là do một bạn học trong lớp mở, bởi vậy buổi tối hôm ấy, chỗ đó khu vực săn bắn bị phong tỏa. Tôi trước đó còn cho rằng giống như chơi thực chiến, chỉ là bắt được rồi, để lại một tiêu ký, biểu thị đã giết chết đối phương!” Tạ Lê Thần gãi gãi đầu, “Đương nhiên tất cả mọi người đều làm như vậy, ngoại trừ Steve.”
“Hắn thực sự giết người?”
“Ừ, tôi và hắn cùng đi săn được một lúc, tách rời ra. Lúc gặp lại, hắn giết một người… Hoặc chính xác hơn là đang giết một nhân viên phục vụ trẻ tuổi trong khách sạn.” Tạ Lê Thần hồi tưởng, “Lúc tôi đến, chỉ nhìn thấy hắn đang dùng đao điên cuồng mà đâm người kia, đối phương đã chết, máu loang đầy mặt đất.”
“Vậy anh làm gì?”
“Rất nhiều bạn học khác cũng thấy tình cảnh đó, còn có thể thế nào? Quá sợ hãi! Các nữ sinh thét chói tai thu hút những nhân viên khác cùng khách thuê phòng. Cuối cùng không biết là ai báo cảnh sát, cảnh sát liền bắt hết bọn tôi lại.” Tạ Lê Thần nhún nhún vai, “Chuyện sau đó khá là hỗn loạn, những người khác trong nhóm chúng tôi đều được thả ra, dù sao thì chơi trò chơi cũng không phạm pháp. Lúc cảnh sát thẩm vấn, tôi chỉ ăn ngay nói thật khai cảnh tượng mình thấy, cuối cùng kết quả phán quyết là, Steve vì cố ý mưu sát bị phán tù chung thân.”
“Hắn vì sao lại giết nhân viên kia?” Vinh Kính không hiểu.
Tạ Lê Thần nhún nhún vai, “Tôi không biết, lúc tôi định đi thăm hắn, thời hạn thi hành án của hắn bị sửa thành mười năm, bất quá hắn không chịu gặp tôi.”
Vinh Kính nghiêng đầu, “Vừa nãy anh chắc chắn người kia là hắn? Dù sao cũng qua rất nhiều năm rồi.”
“Ừ!” Tạ Lê Thần tự tin nói, “Cái này tôi chắc chắn.”
“Mười năm nay anh không liên lạc gì với hắn sao?” Vinh Kính không thể hiểu nổi, “Không hỏi hắn năm đó vì sao giết người?”
Tạ Lê Thần lắc đầu, “Sau này tôi về nước, không quan tâm vụ án kia nữa.”
“Lạnh lùng như thế?” Vinh Kính bất mãn.
Tạ Lê Thần cười khổ, “Vậy cậu muốn tôi làm sao nữa? Tôi cũng rất phản cảm hắn giết một nhân viên vô tội. Cho dù bao qua nhiêu năm rồi, nguyên đám chúng tôi ngày đó cũng không có liên lạc gì với nhau.”
Vinh Kính sau khi nghe xong, nhăn mày suy nghĩ —— thật là một chuyện rất kỳ quái! Bất quá, Tạ Lê Thần hình như có cái gì giấu diếm!