Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha | Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 37: Chương 37




CHƯƠNG 37 NGOÀI LỀ

Tạ Lê Thần thông qua huấn luyện, nhờ thiên phú siêu cường, đã học được cách sử dụng toàn bộ súng ống và một ít vũ khí lạnh Vinh Kính chuẩn bị cho y.

Nói đến vũ khí lạnh, ngoài dự liệu của Vinh Kính, Tạ Lê Thần tuy rằng đều học được cách dùng, nhưng biểu hiện thiếu hứng thú.

Qua một khoảng thời gian quan sát gần đây, Vinh Kính còn phát hiện Tạ Lê Thần rất ghét hình ảnh lưỡi dao sắc bén cắm trên da thịt giật lại tạo thành một lỗ hổng, máu tươi phun trào… Tuy rằng diễn rất nhiều bộ phim đề tài bạo lực, nhưng cũng chỉ là phim cần, Tạ Lê Thần bình thường hầu như không có thứ gì tiêu khiển, chỉ xem báo chí và tin tức và vân vân, một chút dấu hiệu ấu trĩ cũng không có.

Vinh Kính nhét thanh năng lượng vào trong miệng rồi vỗ vỗ ngực nhai nuốt, lưu lại một ngày nữa của《 nhật ký quan sát cục đồ ăn 》, chuẩn bị nghiên cứu thêm nhiệm vụ ngày mai, làm chuẩn bị cuối cùng rồi đi ngủ.

Uống phân nửa ly sữa trước khi ngủ, Vinh Kín thấy Tạ Lê Thần tại trên giường nằm úp sấp trứ nhìn một quyển tạp chí, vừa nhìn vừa lắc đầu, giống như đang suy nghĩ cái gì.

“Này.”

Vinh Kính đang cầm ly sữa vừa vươn qua, Tạ Lê Thần khép tạp chí lại nhét vào chăn, “Có thể ngủ chưa?”

Vinh Kính lập tức nheo mắt —— có chuyện!

“Anh vừa xem cái gì?” Vinh Kính uống một ngụm sữa, tìm kiếm trong chăn.

“Ha ha, tạp chí người lớn, trẻ con không thể xem!” Tạ Lê Thần giữ chặt chăn, “Ngủ đi ngủ đi, ngày mai còn phải hành động.”

“Thật không…” Vinh Kính uống xong sữa, buông ly trở về bên phần giường của mình ngủ.

Tạ Lê Thần tắt đèn cũng chuẩn bị ngủ, 10 phút sau… Một loạt tiếng soàn soạt soàn soạt truyền đến, bên trong chăn đại loạn.

“Này!” Tạ Lê Thần chui ra khỏi chăn, “Thỏ, cậu làm gì vậy? Khuya khoắt rồi thế này có tính là mời gọi không đây?”

“Nằm mơ!” Vinh Kính cấp tốc trở về bên phần giường mình, cầm trong tay tạp chí vừa nãy Tạ Lê Thần giấu, mở đèn bàn xem…

“Á!” Vinh Kính kêu thảm một tiếng, dùng tạp chí đập Tạ Lê Thần.

“Đã nói là tạp chí người lớn rồi mà! Ai bảo cậu vẫn muốn xem, sắc thỏ!” Tạ Lê Thần còn hùng hồn giáo huấn Vinh Kính.

“Biến thái, đi xem thứ này!” Vinh Kính chui vào chăn tắt đèn ngủ.

Tạ Lê Thần thu lại tạp chí cất vào trong ngăn kéo tủ đầu giường… Nó là tạp chí đàn ông nước ngoài vừa nãy y đi ngang qua cửa hàng tiện lợi mua. Vốn y muốn xem thử bản thân mình đến tột cùng có bao nhiêu thú tính với những người đàn ông đẹp, bất quá xem qua một lượt, phát hiện mình chẳng có cảm giác gì với các mỹ nam trên tạp chí cả, không phải cơ thể quá khoa trương, thì cũng là ngũ quan có chỗ thiếu hụt… Nói chung vẫn là con thỏ đẹp! Y bỗng nhiên nghĩ, bằng không chụp một album cho Vinh Kính xem, cùng loại album chân dung… Vinh Kính nhất định rất ăn ảnh, còn có thể thường xuyên thưởng thức.

Nghĩ tới đây, Tạ Lê Thần bò xuống giường, chạy đến phòng thay quần áo cách gian, gọi điện thoại cho Tào Văn Đức.

Khó khăn lắm điện thoại mới kết nối, Tào Văn Đức kháng nghị, “Nói bao nhiêu lần rồi, qua mười hai giờ đừng có quấy rầy em!”

“Văn Đức, cậu ngày mai giúp anh mua một bộ thiết bị chụp ảnh.” Tạ Lê Thần nói, “Loại tốt.”

“… Anh thích chụp ảnh từ khi nào vậy?” Tào Văn Đức ngáp một cái, “Anh chưa nghe nói qua sao, muốn gặp xui xẻo, thì ngoại tình, còn muốn phá sản, thì chơi máy ảnh SLR! Thứ đó là một cái vực không đáy, tốn tiền lại vô nghĩa, mua một cái máy thẻ là được rồi.”

“Không được, phải chất lượng cao!” Tạ Lê Thần nghiến răng nghiến lợi, “Phải có góc độ 360 cùng tất cả cá phương hướng, tốt nhất còn có thể xuyên thấu bằng tia!”

“Anh có biết xấu hổ không a!” Tào Văn Đức cũng tỉnh giấc rồi, căm giận nói, “Làm gì vậy? Định giở trò với Kính Kính?”

“Không phải!” Tạ Lê Thần cười ha hả, “Anh muốn chụp một album riêng cho Vinh Kính!”

“Ờ…” Tào Văn Đức do dự một chút, sau đó chợt nghe Tảo Thần nằm bên mơ mơ màng màng hỏi một câu, “Ai vậy? Khuya thế này rồi.”

Điện thoại không có tiếng, phỏng chừng là Tào Văn Đức bịt ống nghe thương lượng với Tạ Tảo Thần.

Một lát sau, điện thoại đầu kia truyền đến giọng Tào Văn Đức, “Đi, ngày mai phải đi mua nguyên bộ thiết bị chụp ảnh, đúng rồi, còn tiện thể cấp cho anh camera bỏ túi mà mấy tên gián điệp dùng, chụp xong là của chung a!”

“Ừ! Nhớ ngày mai cho anh a!” Tạ Lê Thần rất hưng phấn cúp điện thoại, quay đầu lại mở cửa, Vinh Kính đang ngồi xổm ở đó, nghiêng mặt dán tai vào cửa.

“Oa…” Tạ Lê Thần kinh ngạc giật mình đặt mông ngồi xuống đất, nhìn Vinh Kính, “Cậu đến đây từ lúc nào?”

Vinh Kính híp mắt nhìn y, “Anh gọi điện thoại cho ai?”

Sự căng thẳng của Tạ Lê Thần hòa hoãn lại, Vinh Kính chưa nghe được!

“Anh…”

Vinh Kính nói còn chưa dứt lời, Tạ Lê Thần lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện, “Đúng rồi, cậu mỗi buổi tối đều viết cái gì vậy a? Nhật ký hay là blog?”

Vinh Kính lập tức mặt cứng ngắc, tự nhủ bất luận thế nào cũng không thể để Tạ Lê Thần biết mình đang viết 《 nhật ký quan sát cục đồ ăn 》, liền lắp bắp nói, “Ờ… Có… Có viết cái gì đâu.”

Tạ Lê Thần vốn chỉ là thuận miệng hỏi một tiếng, muốn dời đi lực chú ý của Vinh Kính, qua loa tắc trách cho xong chuyện này, không ngờ, Vinh Kính thực sự có chuyện gì gạt mình. Chẳng lẽ cậu ấy mỗi ngày trước máy tính gõ tới gõ lui, là đang làm cái gì đó không thể để mình biết?

Vinh Kính nhanh chóng đứng lên, trở lại ngủ.

“Khụ khụ.” Tạ Lê Thần đi ra ngoài, “Kính Kính, máy tính cho tôi dùng một…”

Chữ “chút” còn chưa kịp xuất khẩu, chợt nghe Vinh Kính nói một câu, “Không được!”

“Làm gì vậy nhỏ mọn vậy chứ?!” Tạ Lê Thần bất mãn.

“Máy tính có mật mã, anh vào không được!” Vinh Kính trở mình chăn, “Mau ngủ, ngày mai tinh thần không tốt nếu như không hoàn thành được nhiệm vụ cho anh biết tay! Cục đồ ăn.”

Tạ Lê Thần không thể làm gì khác hơn là trở lại nằm xuống, trong lòng vẫn có một vướng mắc, Vinh Kính gạt y nghiên cứu cái gì nhỉ?

Vinh Kính cũng nằm xuống, cũng đồng dạng nghi hoặc —— Tạ Lê Thần vừa gọi điện thoại cho ai?

Hai người ôm tâm tư khác nhau, “cùng giường khác mộng” tới hừng đông.

Sáng sớm thức dậy, chợt nghe chuông cửa reo, Tào Văn Đức vác bao lớn bao nhỏ đi vào.

“Cái gì đây?” Vinh Kính mở mấy cái bao, thấy bên trong đều là thiết bị chụp ảnh to nhỏ đủ loại.

“À, Lê Thần nói muốn học chụp ảnh, thế nên chuẩn bị chút khí giới cho anh ấy.”

“Chụp ảnh a…” Vinh Kính cũng không nghi ngờ, Tạ Lê Thần dù sao cũng là làm việc về điện ảnh và truyền hình, muốn học chụp ảnh cũng là rất bình thường. Anh cũng không hỏi nhiều, bởi vậy bỏ lỡ khóe miệng nhếch lên của Tạ Lê Thần.

Tạ Lê Thần thừa dịp Vinh Kính đi liên lạc video với Kolo, kéo Tào Văn Đức, để anh ta giới thiệu tính năng, còn gắn camera mini vào đồng hồ đeo tay, để tùy thời quay chụp.

Tào Văn Đức bỏ lại đống đồ liền rời đi, Tạ Lê Thần một mình thí nghiệm camera mới, thấy Vinh Kính đang cầm máy tính cau mày đi tới, không nói được một lời.

“Làm sao vậy?” Tạ Lê Thần phát giác không bình thường, hỏi Vinh Kính, “Kế hoạch có thay đổi?”

Vinh Kính lắc đầu, “Triệu Tạ lần này tự nhiên mời tới gần 300 khách, hơn gấp đôi so với một 150 người tròn trong kế hoạch.”

“Nhiều người như vậy?” Tạ Lê Thần không hiểu, “Có chuyện này tôi vẫn không hiểu, nếu gã Triệu Tạ này có nguy cơ bị bắt cóc, hơn nữa gã cũng thiện ác khó phân, vì sao còn muốn tổ chức tiệc sinh nhật lần này?”

“Có một số việc, liên quan đến rất nhiều vấn đề, cũng không phải chỉ có thiện ác hai loại, anh cũng biết mà.” Vinh Kính bỗng nhiên cười nhạt, “Đối với người thường mà nói, thiện ác là tiêu chuẩn đánh giá con người, nhưng đối với một vài người, năng lực mới là tiêu chuẩn cơ bản duy nhất so sánh giá trị tồn tại của họ… Chỉ tiếc, những kẻ có năng lực chưa chắc đều có nhân phẩm.”

Tạ Lê Thần bị Vinh Kính chọc cười, “Vậy cậu rốt cuộc tính là người thường làm việc cho một số người nào đó sao, có mâu thuẫn hay không?”

Vinh Kính nhìn Tạ Lê Thần, thờ ơ nói, “Vậy thì thế nào? Vì những người bình thường phục vụ thì là người thường, những người phục vụ vì người thường thì vẫn là những người đó, bản chất quyết định tiêu chuẩn hành vi, không có cách nào thay đổi.” (phiền ai đọc 2 câu đối thoại này đọc cho có thôi, chứ triết lý của Nhã sâu xa quá, ta không hiểu @@)

“Ừm!” Tạ Lê Thần tán thưởng gật đầu, “Tôi chính là thích cậu ở điểm ấy, nào, cười một cái!”

“Sao?” Vinh Kính không hiểu, thế nhưng đã bị Tạ Lê Thần cầm SLR tách một cái chụp lại chân dung… Chính là cảnh anh trừng mắt há hốc vẻ mặt mờ mịt.

Tạ Lê Thần chậc chậc hai tiếng, “Tấm này dễ thương!”

Vinh Kính đạp y một cước, lúc này, điện thoại lại vang lên, Vinh Kính tiếp nghe, giống như có chút bất ngờ với người gọi, “Alo… Đúng vậy, làm sao cơ?”

Điện thoại đầu kia nói cái gì đó, Vinh Kính nghiêm túc nghe, Tạ Lê Thần nhanh chóng chụp hình.

Chờ Vinh Kính cúp điện thoại, cầm điện thoại trong tay, nhẹ nhàng mà gõ gõ cằm, giống như cảm thấy có chút hoang mang với nội dung vừa đối thoại.

Tạ Lê Thần nếu là lúc trước chắc chắn sẽ hỏi anh xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này biểu cảm của Vinh Kính rất sinh động , y cố sức ấn camera chụp, không tốn công phu mà.

Vinh Kính lấy máy tính bảng qua, không biết truy cập vào mạng lưới gì, nhấp ra một trang web.

Tạ Lê Thần đang muốn chụp lại hình dáng Vinh Kính nghiêm túc xem trang web, bỗng nhiên… Chợt nghe từ trong máy tính truyền đến một loạt tiếng cười “Mua ha ha ha ha” chói tai.

“Cái gì vậy a?” Tạ Lê Thần cuối cùng cũng buông camera xuống chạy tới nhìn.

Thấy trên màn hình máy tính, một trang web màu đen xen đỏ, đang cười là một cái đầu lâu máu me. Trang web tiêu đề là tiếng Anh —— Skull Fruit.

Trang web đó giống như một web đen không lành mạnh, trên đó xuất hiện rất nhiều hình ảnh không hợp với trẻ con.

“Ttrang web gì vậy?” Tạ Lê Thần ghé sát vào nhìn.

“Anh còn có nhớ trong nhóm diễn viên đóng thế, có một người phụ nữ, họ Lưu không?” Vinh Kính đột nhiên hỏi, “Tất cả mọi người gọi chị ta là chị Lưu.”

“Chị Lưu…” Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, “A, nhớ rồi, là người thế vai đánh võ đó! Bất quá đầu năm nay, phụ nữ cỡ tuổi chị ta làm người thế vai đánh võ cũng thật rất ít thấy!”

“Ừm, chị ta gọi điện thoại tới, nói gần đây con trai cứ mất hồn mất vía, cả ngày thần thần bí bí, cũng không chăm chỉ học bài.” Vinh Kính xoa xoa cằm, “Chị ta có vẻ là bà mẹ đơn thân, một mình nuôi nấng đứa con trai 15 tuổi… Ngày đó chị ta thừa lúc con trai đang tắm, lặng lẽ lẻn vào phòng cậu ta mở máy tính, phát hiện cậu ta đang xem trang web này. Đợi còn trai trở lại chị ta hỏi đó có nội dung gì, không ngờ con trai đại phát giận, nói cái gì đó mà chân lý, sau đó ôm máy tính rời đi, từ đó đến nay còn chưa trở về.”

Tạ Lê Thần nhíu mày, “Báo mất tích chưa? Con trai nổi loạn, đi ra ngoài đi một chút cũng sẽ trở lại thôi mà?”

Vinh Kính thở dài, “Làm sao lại có một nam sinh đã 15 tuổi mà còn không hiểu chuyện như vậy, mẹ cậu ta không còn trẻ, lại đang làm nghề thế vai đánh võ nguy hiểm như thế, thế mà cậu ta chỉ toàn làm mẹ tức giận.”

Tạ Lê Thần có chút bất ngờ nhìn Vinh Kính, “Cậu rất hiếu thuận a.”

“Đáng tiếc không có mẹ cho tôi hiếu thuận!” Vinh Kính bất mãn liên hệ với một người nhân viên kỹ thuật của CROW, cùng loại với hacker cấp bậc rất cao, “Làm phiền, giúp tôi điều tra trang web này với.”

Rất nhanh, đối phương liên lạc video với Vinh Kính, nói trang web đó đa số nội dung khiêu *** chỉ là ngụy trang, bên trong tồn tại nhiều nội dung ám thị tâm lý, thậm chí còn có một vài số hiệu cổ quái, là một trang web mờ ám khả nghi, đã bắt đầu truy tra.

Vinh Kính nhờ người kia cố gắng tìm kiếm địa điểm căn cứ nguồn của trang web, tra được rồi thống báo cho mình.

Lúc này, Tạ Lê Thần đã bắt đầu xem lướt qua trang web, “Có vẻ là một trang web thanh niên thiếu thể nghiệm khủng bố.”

“Khủng bố cái gì?” Vinh Kính chưa từng nghe.

“Hiện tại này bọn thanh niên, rất thịnh hành trường phái cảm giác!” Tạ Lê Thần giảng giải cho Vinh Kính, “Ví dụ như, khứu giác, vị giác, vân vân… Bất quá khá là được tôn sùng, là cảm giác bản năng con người sẽ chống cự!”

“Chống cự?” Vinh Kính nhíu mày, “Là kiểu tai hại với bản thân con người sao?”

“Ừ.” Tạ Lê Thần cầm trên bàn thanh năng lượng vị gốc mà Vinh Kính thích cắn, “Cái gì kinh khủng a, đau đớn, buồn nôn… vân vân, đều trở thành thứ được yêu thích, sự nhẫn nại trong mắt bọn thanh niên là rất cool.”

“Sao anh biết rõ vậy?” Vinh Kính híp mắt nhìn Tạ Lê Thần, “Lẽ nào anh đã từng bất lương?!”

Tạ Lê Thần mí mắt giật giật, “Bản thiếu gia từ trước đến nay là loại ưu tú nha!”

Vinh Kính cười gượng không nói lời nào.

“Tôi trước đây từng diễn một bộ phim đề tài về giới trẻ, tầng lớp đen, nghiên cứu rất nhiều thứ về mặt này.” Tạ Lê Thần nói, vươn qua mỉm cười, “Còn nữa… Tôi lúc đó đi thể nghiệm cuộc sống, tiếp xúc rất nhiều thanh niên về phương diện này, nói không chừng còn có thể liên hệ.”

Vinh Kính lập tức tinh thần phấn chấn, giơ tay vỗ vai Tạ Lê Thần, “Anh quả nhiên vẫn có một chút tác dụng!”

“Con thỏ chết tiệt, cậu không thể một ngày không mắng tôi sao?!” Tạ Lê Thần nhìn trời, lấy điện thoại ra, “Quên đi, lần này nể mặt chị Lưu không tính toán với cậu, phải tìm được thằng nhãi kia cái đã!”

Y ấn một dãy số, tìm được một người sinh viên khá thân với y, hỏi cậu ta, có biết trang web tên Skull Fruit kia không.

Nam sinh tên Diêu Tạ, là fan cuồng của Tạ Lê Thần, hai người quan hệ không tệ. Vừa nghe Tạ Lê Thần nói ra “Skull Fruit”, cậu ta liền kinh hô một tiếng, “Oa, anh Tạ, anh nghiên cứu cái gì vậy?”

“Sao?” Tạ Lê Thần nhìn Vinh Kính, ấn loa ngoài, “Trang web kia có vấn đề?”

“… Cụ thể thì em không biết, chỉ là…” Diêu Tạ nhỏ giọng nói, “Em nghe nói, mê cái trang đó đều là không còn đường về, rất nhiều người đã mất tích!”

“Cái gì?” Vinh Kính nhíu mày, “Sao cậu không báo cảnh sát a?”

“Ai vậy?” Diêu Tạ nghe được giọng Vinh Kính lại càng hoảng sợ.

“À, chị dâu cậu đó.” Tạ Lê Thần thuận miệng trả lời một câu, Vinh Kính phóng tới hay dùng mười phần lực bóp cổ y, muốn giết chết y.

“À, ha ha, ra là chị dâu! Giọng thật có khí chất, chào chị dâu!” Diêu Tạ kia còn có chút sững sờ, trực tiếp đáp ứng, “Đúng rồi anh Tạ, em không quen nam sinh kia, em đã cải tà quy chính, bọn họ còn đang chìm trong hố lửa, nếu như anh muốn biết em có thể hỏi thăm thử.”

“Hiểu rồi.” Vinh Kính đè Tạ Lê Thần trên sô pha, vừa dùng gối đánh vừa trả lời Diêu Tạ, “Chúng tôi sẽ xử lý, cậu không cần tham dự, chăm chỉ học tập đi, có gì cần sẽ liên lạc.”

“Được… Đại ca mắt tốt ghê, chị dâu nhu thuận quá a…”

Nói còn chưa dứt lời, liền nghe được “rắc” một tiếng.

Tạ Lê Thần ngẩng đầu, thấy Vinh Kính ném nát điện thoại.

“Khụ khụ!” Tạ Lê Thần ôm cái cổ thiếu chút nữa bị Vinh Kính bẻ gãy, chỉ vào anh thở dốc, “Con thỏ chết tiệt… Cậu làm thật a.”

Vinh Kính đoạt lấy camera, cũng rắc một phát bẻ đôi, bĩu môi, “Đại ngốc!”

Sau đó, Vinh Kính tìm được bạn bè trong lực lượng cảnh sát địa phương, nhờ hỗ trợ tìm kiếm đứa trẻ kia, sau đó gọi điện thoại an ủi chị Lưu, nói chị ta đến cục cảnh sát cung cấp đầu mối.

Cúp điện thoại, Vinh Kính thở dài, “Đáng tiếc hôm nay không còn thời gian, nếu không chúng tôi cũng có thể đi tìm một chút.”

Tạ Lê Thần nhìn gương mặt nghiêng của Vinh Kính, thấp giọng hỏi, “Thật khó thấy, cậu từ trước đến nay có nề nếp, thế mà cũng lạm dụng chức quyền nhỉ?”

“Cũng không phải lạm dụng chức quyền!” Vinh Kính nghiêm túc nói, “Nếu có hiềm nghi thiếu niên bị bắt cóc, phải nhanh một chút báo cảnh sát điều tra, thiếu niên bị bắt rồi đa số bởi vì không thể liên lạc hoặc thấy được mặt của hung thủ nên bị diệt khẩu, thế nên thời gian chính là then chốt, tôi báo cảnh sát là hoàn toàn dựa theo quy định.”

Tạ Lê Thần cười, cầm lấy camera chụp lại hình dáng Vinh Kính huyên thuyên cự cãi, quyết định đặt tên cho tấm này là —— con thỏ mất tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.