Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha | Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 41: Chương 41




CHƯƠNG 41 THĂM DÒ CÂU LẠC BỘ

Tạ Lê Thần bởi vì lật tung đồ của Vinh Kính, bị đánh, bất quá may mà gần đây có tập luyện, Thế nên có thể phản kháng.

Vinh Kính giật mình với tốc độ tiến cực nhanh của Tạ Lê Thần, cảm giác dùng vũ lực áp chế y đã càng ngày càng cật lực, y giống như là một cái máy bắt chước vậy, nhìn cái gì biết cái đó, thật sự là làm cho người ta bực bội.

Tạ Lê Thần ngậm bữa sáng, thay quần áo kiêm “make up”.

Vinh Kính liếc mắt, bĩu môi, áo khoác đen là kiểu mới, ngày đó Tào Văn Đức đưa tới cho Tạ Lê Thần, hình như là một thiết kế chon am mới trong một bộ sưu tập trang phục cấp thế giới, nhà thiết kế đưa riêng tới cho y mặc … Vừa nhìn bộ đồ đã biết, chắc chắn vô cung đắt tiền!

Tạ Lê Thần quay đầu lại, thấy Vinh Kính hình như có chút để ý nhìn y, cười đi tới, từ trong giá áo chọn một bộ đưa cho Vinh Kính, “Cái này hợp với cậu.”

“Không mặc.” Vinh Kính phồng má.

“Hôm nay không phải mỹ nam kế sao.” Tạ Lê Thần giơ tay giúp Vinh Kính thay quần áo, “Chúng ta đi mê hoặc Triệu Duệ, sau đó hỏi cô tacái gì phải nói cái đó!”

Vinh Kính cau mũi, bất đắc dĩ thay quần áo, lấy ra điện thoại, nhìn một chút.

“Chờ điện thoại?” Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính trên mặt không vui vẻ, suy nghĩ một chút, hỏi “Cậu gửi tin cho chị Lưu?”

“Tôi gọi điện thoại cho chị ấy, thế nhưng vẫn không gọi được, tôi sợ chị ấy luẩn quẩn trong lòng, gửi tin nhắn, cũng không có hồi đáp.”

Tạ Lê Thần nhíu mày, lấy tin nhắn qua xem một chút, Vinh Kính viết rất chu đáo, nói anh và Tạ Lê Thần sẽ đi truy tìm điều tra, nhất định điều tra rõ ràng chân tướng, nói chị ta chiếu cố thân thể, đừng suy nghĩ miên man.

“Chậc… Không hay rồi a.” Tạ Lê Thần gọi điện thoại cho Tào Văn Đức, nói anh ta đến thăm chị Lưu, đừng làm chuyện điên rồ gì.

Lúc, hai người dựa theo địa chỉ Kolo cấp, tới một tòa biệt thự… Triệu Duệ sẽ chờ ở đó, cô ta vừa thức dậy, thoạt nhìn có chút xộc xệch.

Lúc Tạ Lê Thần và Vinh Kính xuất hiện trước mắt mình, Triệu Duệ nhìn chỉ còn thiếu phóng lên hai người, nhìn nhìn lại mình đang mặc áo ngủ, lập tức kêu thảm thiết một tiếng… Chạy vội đi thay quần áo.

Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, nắm chặt thời gian, nhìn lén máy tính Triệu Duệ trước.

Tạ Lê Thần đứng ở hàng lang canh chừng cho Vinh Kính, Vinh Kính mở máy tính kiểm tra… Phát hiện bên trong máy tính có chí ít phân nửa đều là nội dung về Tạ Lê Thần .

Vinh Kính khó hiểu, vì sao một người lại dùng nhiều thời gian và tinh lực như vậy sưu tập tài liệu về một người hoàn toàn không chút liên quan? Giữ làm gì?

Vinh Kính xem lướt qua một chút, bỗng nhiên thấy có một đoạn video Tạ Lê Thần bẽ mặt… Mấy cái có nội dung G nữa! Vinh Kính cũng không biết bị gì, nhét USB vào sao chép lại.

Công cụ Kolo cung cấp tất nhiên là vô cùng tiên tiến, trong khoảng thời gian Triệu Duệ trang điểm thay đồ, thành công sao chép hết nội dung trong máy tính. Vinh Kính rút USB, mỹ mãn nhìn Tạ Lê Thần.

Tạ Lê Thần thấy anh rời khỏi máy tính, mặt đắc ý, hỏi, “Tra được cái gì, thỏa mãn như vậy?”

Vinh Kính chớp mắt —— khiếp sợ! Quang cố trứ vui vẻ, quên tra tài liệu .

Lúc này, Triệu Duệ cũng đi tới, vẫn mặc trang phục punk tối hôm qua. Vinh Kính nghĩ cô bé kia có chút mâu thuẫn, không phải con gái đều muốn khiến con trai chú ý, hẳn là nên mặc trang phục thục nữ sao?!

Triệu Duệ đi tới sô pha ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Vinh Kính và Tạ Lê Thần.

Tạ Lê Thần có tự giác đối xử của mỹ nam kế, tới rồi bên người cô ta ngồi xuống, Triệu Duệ hiển nhiên có chút câu nệ, tựa trên sô pha, hiệu quả mặt đỏ khi trang điểm màu khói đậm có chút khôi hài. Vinh Kính ngồi đối diện, nhìn động tác châm thuốc của Tạ Lê Thần, Triệu Duệ hình như có chút hôn mê.

Vinh Kính gác chân, tự nhủ anh diễn tiếp đi, lát nữa mà làm con người ta ngất thật, xem anh hỏi cái gì!

“Triệu Duệ, ăn điểm tâm.” Lúc này, Mejia từ nhà bếp đi ra, bưng tới một bát mì cho Triệu Duệ.

Triệu Duệ bưng mì, có chút xấu hổ ăn.

Tạ Lê Thần ngửi ngửi thấy mì thơm, liền hỏi Mejia còn không, Mejia lại làm một bát bưng ra.

Tạ Lê Thần cởi áo khoác, bưng bát ăn cùng Triệu Duệ, hình dạng rất thân thiết.

Nhìn thấy nét cười trên mặt Triệu Duệ là biết hài lòng cỡ nào… Vinh Kính bỗng nhiên có chút nghi hoặc. Tạ Lê Thần thực sự là rất được yêu thích a, con người y thường thấy kia, là bản chất thật, hay là diễn xuất tới? Hay nói… Tạ Lê Thần có tự biết, ai là bản thân y, ai là người y cần mà diễn xuất ra không?

Nghĩ tới đây, Vinh Kính lắc đầu, nghĩ nghĩ mình như vậy với Tạ Lê Thần rất không tôn trọng, trước đây y từng nổi giận vì chuyện như thế một lần rồi, có lẽ… Là mình hiểu y quá ít, biết đâu hiểu nhiều hơn thì sẽ không suy nghĩ như vậy.

Tạ Lê Thần vừa ăn mì, hỏi Triệu Duệ, “Đúng rồi, kẻ tối hôm qua, vì sao muốn giết em?”

Triệu Duệ ngẩn người, cúi đầu nhìn bát mì, có một tia khó xử.

Tạ Lê Thần chỉ chỉ Mejia, “Họ là bạn bè của tôi, nói em có thể gặp nguy hiểm thế nhưng lại không chịu nói, thế nên để tôi tới hỏi em.”

Đàn ông thẳng thắn thành khẩn lại dễ nhìn đúng là có lực sát thương và sức thuyết phục nhất, Triệu Duệ nghe xong rất cảm động, gật đầu, thở dài, “Em biết là ai muốn giết em.”

“Ai a?” Tạ Lê Thần nhíu mày, “Người em đắc tội?”

“Thế nhưng em mà nói ra tất cả mọi người sẽ không tin.” Triệu Duệ nắm đũa, trên mặt có chút lo nghĩ.

“Không nhất định a.” Tạ Lê Thần nghiêm túc nói, “Tôi tin.”

Vinh Kính nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần, không biết y có thực sự tin không, nếu như diễn mà thật được như vậy… Vậy con người thật và giả còn có cái gì khác nhau đâu?

Triệu Duệ nhìn Tạ Lê Thần một lúc lâu, gật đầu, “Vâng… Đúng! Tạ đại ca không giống người khác.”

Vinh Kính chống cằm âm thầm thở dài, vào tròng!

Tạ Lê Thần ăn xong mì, buông bát nhìn Triệu Duệ, “Nói đi, ai hại em, tôi ra mặt cho em.”

Vinh Kính nhíu mày —— lừa tiểu nữ sinh, không biết xấu hổ!

Triệu Duệ cảm động, cắn răng, nghiêm túc nói, “Ba ba em!”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Vinh Kính cũng từ không hiểu sao bất mãn biến đổi mạnh, hiếu kỳ hỏi, “Em nói, người muốn giết em là ba ba em? Triệu Tạ?”

“Vâng!” Triệu Duệ gật đầu, “Đúng vậy.”

Mejia nhíu mày, quả nhiên sự tình có liên quan đến Triệu Tạ, hỏi, “Vì sao lại nghĩ thế?”

“Ông ta đáng trách em, nếu không vì em, năm đó ông ta cũng không bị bắt!” Triệu Duệ do dự một chút, “Hơn nữa, tôi còn biết bí mật của ông ta!”

Vinh Kính và Tạ Lê Thần cũng không hiểu quá khứ của Triệu Tạ lắm, mà nếu như một người muốn giết con gái mình, phải có bao nhiêu lý do mới có thể hạ thủ được a, chẳng lẽ là để cái thứ gọi là “Bí mật” kia?

“Ba ba em từ trước đến nay luôn lén lút liên lạc với người ngoài!” Triệu Duệ thấp giọng nói, “Thông qua em!”

Mejia sắc mặt khẽ biến, ra là Triệu Duệ là con đường Triệu Tạ liên lạc với ngoại giới!

“Ông ta sai em làm cái gì?” Mejia hỏi.

“Em vẫn luôn là thành viên trên trang web Skull Fruit, thông qua web đó, tuyên bố thời gian tham gia đấu nhóm hoặc gặp mặt của một câu lạc bộ. Lần nào, ông ta cũng đều sai em liên hệ với một người đàn ông trong câu lạc bộ, gửi một ít giấy tờ. Tôi lén xem thử, trên đó viết phương trình gì gì đó.” Triệu Duệ nói, viết xuống địa chỉ câu lạc bộ cho nhóm Vinh Kính, “Sau đó em phát hiện, trong câu lạc bộ kia có người buôn lậu ma túy.”

Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều lập tức liên tưởng tới hình xăm trên vai cô ta, liên hệ tất cả, có khả năng có quan hệ đến cái chết của con trai chị Lưu.

“Hình xăm này, là giấy thông hành của câu lạc bộ .” Triệu Duệ nói với mọi người, “Từng hình không giống nhau, đều đại điện cho thân phận khác nhau, đẳng cấp vô cùng chặt chẽ.”

“Em mặc đồ punk, cũng là vì che giấu?” Tạ Lê Thần hỏi.

“Cũng có không phải thế.” Triệu Duệ bất đắc dĩ cười cười, “Ban đầu là thấy vui, cũng muốn thoạt nhìn hợp với hình xăm trên vai chút, không đến mức quá quái lạ… Nhưng sau đó lại thích mặc luôn. Mặc thành như vậy, người khác để sẽ cách xa mình, thật giống như vẽ mặt nạ trên mặt, thật ra có thể tách được đám người đáng ghét này, rất thú vị!”

Vinh Kính qua lời tự thuật, một lần nữa xem xét lại một chút vấn đề punk. Hiện đại nhiều thiết bị giao lưu, nhưng con người giống như càng thêm cô độc, punk là kết quả của cô độc và tự kỷ, hay bề ngoài khoa trương của dân punk, thật ra là một kiểu che giấu.

Mejia tiếp tục hỏi, “Kể chi tiết hơn đi.”

Vì vậy, Triệu Duệ nói cho Mejia, ba cô ta vẫn luôn bí mật nghiên cứu loại ma túy tinh thần, đồng thời muốn cô ta hỗ trợ truyền đạt tin tức, cụ thể thì không rõ ràng lắm… Chi là phát hiện người hít ma túy trong câu lạc bộ không ít, liền ý thức được mình có thể là đang làm chuyện xấu.

Một ngày cô ta cãi nhau với ba một trận, muốn gã dừng thực nghiệm chế thuốc, sau đó liền xảy ra chuyện ngày hôm qua.

Vinh Kính đột nhiên hỏi, “Tôi nghe nói ba ba em rất thương yêu em, hai người sống nương tựa lẫn nhau, chẳng lẽ không đúng?”

“Đương nhiên không phải!” Triệu Duệ lắc đầu liên tục, “Năm đó là em bướng bỉnh, thế nên ba ba mới bị phát hiện chế tạo ma túy, ông ta vẫn bởi vì bị giam cầm mà ghi hận… Thương yêu gì đó, đều là diễn cho người khác xem.”

Vinh Kính nghe Triệu Duệ nói, có chút thông cảm.

Mejia hiểu rõ tình huống, đi báo cáo với Kolo, Tạ Lê Thần và Vinh Kính ngồi lại một hồi cùng Triệu Duệ, buổi trưa, cáo từ rời đi.

Trên xe, Vinh Kính xem giờ, “Ăn trưa xong, chúng ta đến câu lạc bộ kia một chuyến nhé? Vừa lúc, ngoại trừ điều tra nguyên nhân cái chết của con trai chị Lưu, còn có thể điều tra những gì Triệu Duệ nói, ông chủ thần bí chế thuốc độc buôn lậu ma túy.”

“Ừ.” Tạ Lê Thần gật đầu, không yên lòng.

“Anh sao thế?” Vinh Kính thấy thần sắc y quái dị, nhịn không được hỏi.

“À…” Tạ Lê Thần nhíu nhíu mày đầu, nói, “Cậu có cảm thấy, Triệu Duệ đang lừa gạt không?”

“Sao?” Vinh Kính sửng sốt, không hiểu nhìn Tạ Lê Thần, “Lừa gạt?”

“Không sai, tôi nghĩ cô ta không nói thật!” Tạ Lê Thần cười cười, “Nói đến lừa gạt, không ai có thể gạt được tôi.”

Vinh Kính nghe xong, khó hiểu, “Tự tin thế a?”

“Ừm.” Tạ Lê Thần thờ ơ nhún nhún vai, “Bởi vì cho tới giờ chưa phát hiện người hiểu lừa gạt hơn tôi… Một diễn viên tiêu chuẩn có thể trở thành một tên lừa đảo tiêu chuẩn, tương tự, một người diễn viên hoàn hảo cũng có thể trở thành một tên lừa đảo hoàn hảo.”

Vinh Kính nghe xong có chút mất hứng, lầm bầm một câu, “Cũng có ai lừa gạt suốt đâu, nghề nghiệp và nhân phẩm là hai chuyện khác nhau.”

Tạ Lê Thần nghe xong, hơi giật mình nhìn Vinh Kính, sau đó giống như vui mừng, cười dùng cánh tay nhẹ nhàng chạm chạm anh, “Chúng ta đừng động vào câu lạc bộ gì gì đó nữa, nói Mejia điều tra đi, chúng tôi đi ăn với dạo phố nhé?”

“Anh vẫn còn lòng dạ đi chơi? Một chút phấn đấu cũng không có, cục đồ ăn!” Vinh Kính bất mãn.

“Công việc của tôi rất khổ cực !” Tạ Lê Thần đeo dây an toàn, “Lao động kết hợp giải trí cậu có biết không?”

Vinh Kính vừa định lái xe đi, điện thoại video trên xe reo, Kolo gọi, nói Vinh Kính và Tạ Lê Thần đi đến một câu lạc bộ, lát Triệu Duệ cũng sẽ đến, lần này bọn họ phải thăm dò tìm tòi nội tình, phối hợp điều tra đồng thời bảo vệ Triệu Duệ an toàn.

Vinh Kính nhìn Tạ Lê Thần nhụt chí, nhịn cười.

“Kolo này a.” Tạ Lê Thần bất mãn nói thầm với Vinh Kính, “Ông ta có vợ không vậy? Sao mà không hiểu phong tình như vậy chứ?”

“Ông ấy không lập gia đình.” Vinh Kính nghiêm túc trả lời, “Suốt đời đều cống hiến cho sự nghiệp.”

“Con thỏ cậu không phải cũng định thế chứ?!” Tạ Lê Thần cảnh giác hỏi.

Vinh Kính suy nghĩ một chút, nhún vai, “Tôi thật ra cũng không đặt nặng.”

“Không được!” Tạ Lê Thần cao giọng, “Như vậy sao được?!”

Vinh Kính thấy y kích động như vậy, có chút bất ngờ nhìn.

“Khụ khụ.” Tạ Lê Thần ho khan giấu xấu hổ, “Được rồi… Mấy người các cậu xuất ngũ lúc nào a? Hoặc giải ngũ? Hoặc về hưu?”

Vinh Kính liếc mắt lườm, không biết y lại nói bậy cái gì.

“Ê, công việc cảnh sát mà lại là loại bộ đội bí mật này, chu kỳ hẳn là không lâu lắm đâu nhỉ? Ba mươi tuổi có đủ chưa?”

“Không biết a.” Lái xe, Còn phải xem yêu cầu nhiệm vụ, cũng có thể xin xuất ngũ trước kỳ hạn gì đó, bất quá công việc trong CROW cũng không mệt, còn rất thú vị.”

Đang nói, xe đỗ trên đường, hiện tại là giữa trưa, Vinh Kính nhẫn nại chờ.

Tạ Lê Thần lấy tay chỉnh camera lắp trên đồng hồ, thỉnh thoảng lại chụp ảnh Vinh Kính.

“Chậm quá a.” Vinh Kính thấy Tạ Lê Thần một mực nhìn đồng hồ đeo tay, cho rằng y chờ lâu không nhịn được, nói một câu.

“Ừ.” Tạ Lê Thần nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói, “Chúng ta hẹn hò đi?”



Vinh Kính trầm mặc.

Tạ Lê Thần cho rằng anh không nghe rõ, xoay mặt nhìn.

Thấy biểu cảm trên mặt Vinh Kính lúc này có thể nói là đặc sắc, khẽ cau mày, biển trứ, mũi trên còn có lưỡng đạo mặt nhăn lên nếp may, như vậy phức tạp biểu cảm tại hắn na trương bài tú-lơ-khơ trên mặt cũng không thông thường.

“Ha ha ha!” Tạ Lê Thần cười, Vinh Kính có chút tức giận, Tạ Lê Thần đang đùa giỡn mình!

Tạ Lê Thần cười đủ, dựa vào cửa sổ xe nhìn Vinh Kính, giơ tay chọc má anh, “Cậu vừa nãy động tâm sao? Hay bị dọa? Hay…”

Vinh Kính hất tay y, bất mãn nhìn về trước, người này, sảo đã dậy chưa điểm mấu chốt!

Vinh Kính tuy rằng tức giận, nhưng trên mặt chính hiện lên một chút biểu cảm như trút được gánh nặng… Biểu cảm đó rơi vào mắt Tạ Lê Thần.

Tạ Lê Thần cười cười, nhưng trong nét cười, thoáng có một chút thất lạc.

Đợi không bao lâu, xe lại khởi động, Tạ Lê Thần nhận được điện thoại Tào Văn Đức gọi tới, nói anh ta có đi tìm, thế nhưng không thấy chị Lưu đâu, đã báo cảnh sát.

Cúp điện thoại, Tạ Lê Thần nhíu mày, “Mong là sẽ không gặp chuyện gì.”

Vinh Kính cũng vì chị Lưu lo lắng.

Rất nhanh, hai người tới cửa quán bar.

Vinh Kính mới dừng lại xe, đã thấy xe của nhóm Mejia cũng tới rồi, xem ra Triệu Duệ là đã chuẩn bị xong.

Tạ Lê Thần nhíu mày, nhìn Triệu Duệ xuống xe, làm như không có gì đi vào câu lạc bộ.

Vinh Kính thấy thần sắc y, liền hỏi, “Anh nghi ngờ Triệu Duệ sao? Người ta là fan cuồng của anh nha!”

Tạ Lê Thần lười biếng nói, “Lennon chết vì fan cuồng đấy thay.” (John Lennon của nhóm The Beatles chết vì bị fan cuồng nã súng)

“Cô ta thoạt nhìn còn rất ngây thơ.” Vinh Kính nói thế, nhưng cũng bắt đầu đề phòng Triệu Duệ, dù sao, mặt này Tạ Lê Thần nói rất đáng tin.

Vừa lúc xuống xe theo tiến quán bar, đột nhiên, Vinh Kính từ trong kính sau của xe thấy được một người.

“Ê…” Vinh Kính vỗ vỗ Tạ Lê Thần, ý bảo y nhìn!

Tạ Lê Thần qua kính sau, thấy một bóng người vội vã đi tới, theo Triệu Duệ tiến vào trong câu lạc bộ.

Người nọ không phải ai khác, chính là chị Lưu, lúc này biểu cảm trên mặt, là một loại sát khí nén giận.

“Nguy rồi!” Tạ Lê Thần chau mày, “Chị ấy không phải là tới báo thù chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.