CHƯƠNG 43 GIẢI CỨU
Tạ Lê Thần cảm thấy xe càng chạy càng xóc nảy, tự nhủ, đây không phải nổ lốp hay phỏng chừng là đang chạy trên đường đất gì đó, đường không tốt lắm, bắt đầu nghĩ quanh thành phố có chỗ nào đó đường đặc biệt khó đi.
Triệu Duệ trong lúc đó vẫn luôn ngẩng mặt nhìn y, giống như đang tán thưởng.
Tạ Lê Thần hỏi ả, “Giờ cô muốn làm gì?”
“Đưa anh đi thôi.” Triệu Duệ cười nháy mắt với Tạ Lê Thần, “Tôi đã nói rồi, anh là thần tượng của tôi mà! Chúng ta rời khỏi đây, đến một nơi chỉ hai ta, tôi sẽ thả anh ra.”
Tạ Lê Thần kìm lòng không được đảo mắt, biến thái cũ rích, trong đầu thầm chú ý, bất động thanh sắc nhẹ nhàng thử cử động hai tay phía sau, xem nút buộc chặt cỡ nào, làm sao có thể mở ra.
“Đúng rồi, ai lái xe vậy?” Tạ Lê Thần đột nhiên ý thức được, Triệu Duệ có đồng bọn.
“Một tên tùy tùng.” Triệu Duệ khẽ nhún vai, “Ma túy kỳ thực là thứ rất tốt, có thể rất dễ dàng khống chế một người, đương nhiên, cảm giác khống chế người rất tốt, thế nên tôi sau này cũng muốn học y.”
“Học y?” Tạ Lê Thần buồn cười, “Học y là để cứu người mà?”
“Học y rất tốt!” Triệu Duệ lộ ra nét cười quỷ dị, “Học y có thể khống chế sinh mệnh người, có loại năng lực này không khác gì thượng đế.”
Tạ Lê Thần nhịn không được khóe miệng co quắp, ả nếu như học y thật thì phỏng chừng chết càng nhiều người, giờ nhìn lại hai mắt Triệu Duệ, cũng không chính là biến thái sao.
“Cô biết chị Lưu a?” Tạ Lê Thần nghĩ hiện tại trò chuyện nhiều với cô ta chút, phân tán lực chú ý của em gái biến thái thì tốt hơn.
“À… Là mẹ một tên tùy tùng của tôi trước đây thôi.” Triệu Duệ thờ ơ cười, “Tôi quên mất tên của hắn rồi, bất quá ít nhiều gì hắn cũng nói cho tôi biết anh và mẹ hắn là bạn bè, tôi mới nghĩ ra chủ ý hiện tại, mới được như giờ, một quân cờ dùng khá tốt cũng khá quan trọng.”
Chỉ vì một mục đích như vậy mà giết chết một mạng người, khiến một người mẹ mất đi lý do sống… Tạ Lê Thần nghe xong chỉ cảm thấy đầu có chút ong ong, tận lực kìm chế lửa giận, “Cô tiêm cho cậu ấy một lượng lớn ma túy? Sau đó gọi chị Lưu đến câu lạc bộ, chính là vì muốn dẫn dụ Vinh Kính rời đi?”
“Tôi cũng không tính chuẩn thế, căn bản không ngờ là sự tình lại dễ dàng như vậy.” Triệu Duệ chậc chậc hai tiếng, “Thế nên mới nói, người mà, người càng có năng lực vận khí lại càng tốt, anh cũng là sống ở đỉnh, hẳn là hiểu được.”
“Nói như vậy cô căn bản không thích punk?” Tạ Lê Thần nhíu mày.
“Nói nhảm!” Triệu Duệ khinh bỉ cười cười, “Chỉ là thiếu nam thiếu nữ thuộc tầng dưới chót đặc biệt bại não dễ lừa mà thôi.”
Tạ Lê Thần nhìn trời, Vinh Kính nói cũng không sai, trong nhóm fan của y đúng là có rất nhiều biến thái! Bất quá trong đám biến thái đông đảo, Triệu Duệ này là kẻ buồn nôn nhất.
Bên này Tạ Lê Thần cô sức nói chuyện phiếm với Triệu Duệ, bên kia, Vinh Kính lái xe, đã càng ngày càng tới gần mục tiêu, phát hiện là hướng về phía vùng ngoại thành, sắc trời cũng dần dần ngầm tối dần.
Lúc này, video liên lạc, Kolo thần sắc nghiêm trọng nói, “Vinh Kính, gửi cậu một vài thứ.”
Vinh Kính không nói, chờ Kolo gửi thông tin, chuyên tâm lái xe tiếp tục rất nhanh tiếp cận Tạ Lê Thần đang di động.
Thông tin Kolo gửi là một đoạn ghi âm, là đoạn thẩm vấn Triệu Tạ.
Từ giọng nói, nhiệt huyết của Triệu Tạ giống như đã sớm bị hủy diệt. Bao lâu nay, gã vẫn cảm thấy có lỗi với Triệu Duệ, bởi vậy rất dung túng ả. Thế nhưng dùng lời Triệu Tạ mà nói, có thể là do nhúng chàm quá sâu, con gái gã, chính là một ác ma.
Triệu Duệ bắt Triệu Tạ tiếp tục nghiên cứu thuốc, hành động quỷ dị bí mật thường xuyên tiếp xúc với tổ chức buôn lậu ma túy, đồng thời thủ đoạn độc ác. Lần này, ả uy hiếp Triệu Tạ, bắt gả bất luận như thế nào cũng phải mời được Tạ Lê Thần tới tham gia tiệc sinh nhật của mình, nếu không, ả báo cảnh sát vu cáo gã vẫn đang tiến hành nghiên cứu ma túy. Một khi bị tố cáo, Triệu Tạ không thể không bị tuyên tử hình. Triệu Tạ thực sự không thể nào dễ dàng tha thứ cho ả, mặt khác, gã nghĩ Triệu Duệ sau này lớn lên chắc chắn sẽ biến thành một kẻ tội ác tày trời, nên thuê người định giết ả, chỉ là không ngờ không thành công.
Triệu Tạ bất đắc dĩ, gã cũng là mình thông minh một đời, ai ngờ… Triệu Duệ so với gã còn thông minh hơn nhiều, tương kế tựu kế, bắt cóc Tạ Lê Thần.
Nghe xong đoạn ghi âm, Kolo hỏi, “Vinh Kính, cậu thấy thế nào?”
“Gã đó nói phân nửa là thật, phân nửa phỏng chừng đều là lừa gạt.” Vinh Kính thản nhiên nói, “Tôi nghĩ hai cha con nhà này đều là yêu quái, không đáng tin tưởng.”
Kolo gật đầu, “Vậy cậu tìm được Triệu Duệ, định làm như thế nào?”
“Còn có thể thế nào?” Quang vinh cảnh nhíu nhíu mày, “Các ông muốn Triệu Duệ sống để điều tra truy lùng tổ chức buôn lậu ma túy mà, tôi hiểu.”
Đang nói, điện thoại bỗng nhiên reo lên, Vinh Kính tiếp, đầu kia là giọng Tào Văn Đức lo lắng, “Vinh Kính, Lê Thần ở cùng cậu sao?”
Vinh Kính ngẩn người, hỏi, “Sao lại hỏi vậy?”
“Vừa có người gọi điện đến, nói bọn chúng là tổ chức gì đó, bắt cóc Lê Thần rồi, bắt chúng tôi chuẩn bị một trăm triệu tiền chuộc, chuyện gì xảy ra vậy?!”
Vinh Kính giật mình, “Tạ Lê Thần nhiều tiền như vậy sao? Vậy mà y còn ở chỗ tôi đòi cơm ăn mà không trả tiền!”
Bên kia Tào Văn Đức phỏng chừng lên cơn suyễn cỡ 3 giây, “Vinh Kính, đó không phải trọng điểm a, Lê Thần có phải bị bắt rồi không? Có cần báo cảnh sát không?”
“Bên kia nếu như gọi điện lại, anh cứ nói anh đã biết, nhưng số tiền quá lớn cần thời gian chuẩn bị, nói cho chúng chờ một ngày, đừng thương tổn Tạ Lê Thần.” Vinh Kính nói rồi, đã thấy được phíc trước có một chiếc xe tải lớn… Cùng lúc đó, con trỏ định vị trên màn hình máy tính và vị trí hiện tại đã hầu như trùng nhau —— Tạ Lê Thần ở ngay trong chiếc xe tải lớn đó!
“Nói như vậy…” Tào Văn Đức phát hoảng, “Lê Thần thực sự bị bắt?”
“Yên tâm đi.” Vinh Kính trấn an, “Không sao đâu, anh biết thế là được tốt rồi, đừng tiết lộ ra.”
“Được!” Tào Văn Đức căng thẳng dặn, “Vinh Kính, nhất định phải đưa Lê Thần về a, tôi sẽ giấu Tảo Thần trước.”
“Ừ.” Vinh Kính cúp điện thoại, nhìn thoáng qua Kolo đã nghe được tình hình, “Quả nhiên không phải đơn giản như vậy, Triệu Duệ có người hỗ trợ .”
“Vinh Kính, đối phương có thể là buôn lậu ma túy.” Kolo nói, “Cậu tìm được Tạ Lê Thần rồi không nên hành động thiếu suy nghĩ, tôi phái người hỗ trợ.”
“Tính sau đi.” Vinh Kính qua kính chiếu hậu, thấy có chiếc xe jeep quen thuộc đi theo, biết Sara tới hỗ trợ rồi, nói với Kolo, “Tôi cúp máy trước.”
Sau đó, Vinh Kính liên lạc với Sara, “Tạ Lê Thần có khả năng trên chiếc xe đó, tại bán trên đường chặn đứng nó tốt hơn, nếu như để nó tới đích, có thể lại phiền phức hơn.”
“Hiểu rồi, tôi đi ngăn cản nó, cậu cứu người.” Sara nhấn ga, đuổi kịp và vượt qua tới phía trước xe tải, một cước phanh lại, chặn ngang ngăn lối đi, sau đó nhảy xuống xe.
Xe tải thấy phía trước đột nhiên có chiếc xe dừng lại, nhanh chóng phanh lại.
Tạ Lê Thần cảm giác xe ngừng đột ngột, bởi vì quán tính, cái ghế của y lật ngược từ phía sau. Trong nháy mắt ngã xuống đất, hắn dùng mu bàn tay đập mạnh xuống nền… Đồng hồ trên cổ tay rắc một tiếng vỡ, Tạ Lê Thần bị ngãcũng không nhẹ.
Cái đồng hồ đeo tay này trước đây y từng gia công qua, để chụp ảnh Vinh Kính thế nên gắn mini camera vào bên trong, cấu tạo tương đối rõ ràng, y muốn đập vỡ thủy tinh mặt ngoài rút ra, cắt dây.
Triệu Duệ cũng bị ngã, đứng lên tức giận mắng chửi, “Làm cái gì thế! Vô dụng, cả xe cũng lái không nổi.”
Ả vừa mắng, vừa đạp thùng đựng hàng một cước.
Tạ Lê Thần giấu mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay, nhìn Triệu Duệ, “Ai, tiểu thư, giúp nâng dậy tôi với, nằm mệt quá.”
Triệu Duệ vẫn giơ tay nâng y dậy, ả rất cẩn thận, định kiểm tra dây trói Tạ Lê Thần , Tạ Lê Thần sợ ả phát hiện thủy tinh của đồng hồ không còn, liền dời lực chú ý của ả, cười hỏi, “Cô đoán… Có thể là cứu viện tới rồi không?”
Triệu Duệ hơi nheo lại mắt, tới trước thùng đựng hàng, lại đạp hai cái, “Này, làm gì không lái tiếp đi?”
Nhưng lúc này trong khoang điều khiển, tên tài xế kia đã bị Sara đột nhiên lẻn lên xe, giơ súng chĩa vào đầu, không dám nhúc nhích.
Tạ Lê Thần nghe được bên ngoài truyền đến tiếng khóa cửa thùng đựng hàng bị mở, trong lòng khẽ nảy, thực sự là thỏ?
Triệu Duệ từ trong lòng móc ra côn điện, thấp giọng bên tai Tạ Lê Thần nói, “Tôi nghe nói, bị điện giật ở đầu, sẽ chết.”
Tạ Lê Thần mở to hai mắt nhìn, “Không cần nghiêm trọng như vậy chứ?”
“Anh có biết không, thứ tôi thích nhất, đều là giết chết rồi làm thành tiêu bản, như vậy vĩnh viễn sẽ không rời tôi!” Nói rồi, ả giơ côn điện lên.
“Này!” Tạ Lê Thần hô một tiếng nói, “Có thể là đến nơi rồi không? Cô giết giờ vô nghĩa a.”
Triệu Duệ sửng sốt.
Ngay khi ả ngây người, mảnh thủy tinh trong tay phiến Tạ Lê Thần đã cắt được dây trói, hai tay dùng y sức một, bắt được cổ tay Triệu Duệ cầm côn điện, bẻ ra sau.
Triệu Duệ hét lên một tiếng, côn điện bị rớt.
Cùng lúc đó, cửa bên ngoài bị mở.
Tạ Lê Thần một tay cầm lấy Triệu Duệ chắn phía trước, một tay gỡ dây thừng trên chân, tự nhủ mở cửa nghìn vạn lần đừng là đồng bọn của ả.
Đang luống cuống tay chân, chợt nghe ngoài cửa có người nói, “U, xem ra không giúp anh cũng có thể thoát hiểm nhỉ.”
Tạ Lê Thần vừa nghe tiếng, trong lòng lập tức thả lỏng, cảm khái —— tiếng trời nha!
Ngẩng đầu nhìn, quả nhiên…
Thấy Vinh Kính chống sàn nhảy lên, từ trong tay Tạ Lê Thần tiếp nhận Triệu Duệ còn đang liều mạng giãy dụa, đưa mã tấu Thụy Sĩ cho y. Tạ Lê Thần nhận lấy, cắt dây.
Vinh Kính dùng dây trói Triệu Duệ lại, ném vào trong xe, đưa Tạ Lê Thần xuống xe.
Triệu Duệ vẫn ở đó thét chói tai, hồ ngôn loạn ngữ nói muốn cùng Tạ Lê Thần chết gì đó. Tạ Lê Thần nhếch miệng đóng cửa thùng đựng hàng, sau này bị ám ảnh với tất cả nữ sinh punk tầm tuổi đó.
Lúc này, phía sau lại có hai chiếc xe, Mejia đưa cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng tới, vào thùng đựng hàng, đóng cửa xe, lái đi.
“Bọn họ đến làm gì vậy?” Tạ Lê Thần không hiểu.
“Triệu Duệ cấu kết với tay buôn ma túy, định bắt cóc anh lừa tiền chuộc, nhóm Mejia bọn họ phỏng chừng tìm hiểu ra ngọn nguồn, đến thanh lý tội phạm.” Vinh Kính kiểm tra, phát hiện Tạ Lê Thần ngoại trừ cánh tay cùng mu bàn tay có chút trầy da ra, không có bất luận cái gì dị dạng, yên tâm.
“Bắt cóc?” Tạ Lê Thần không lên xe Vinh Kính, mở cốp xe nhấc cái tủ lạnh nhỏ, lấy ra một chai bia uống một ngụm, cũng coi như trấn an, “Tiền chuộc bao nhiêu?”
“Một trăm triệu a.” Vinh Kính hình như rất bất mãn với con số đó.
“Chỉ một trăm triệu?!” Tạ Lê Thần phản ứng càng thêm bất mãn.
“Không sai.” Vinh Kính cũng mở một chai bia uống, “Tôi cũng thấy quá nhiều.”
Tạ Lê Thần ngẩng mặt, vươn qua nhìn Vinh Kính, “Ai, thỏ, cậu có phải vô cùng vô cùng lo lắng cho tôi không, liều lĩnh lập tức đuổi theo, thiếu chút nữa vì thế giở mặt với Kolo?”
Vinh Kính sửng sốt, bị đoán trúng siêu cấp xấu hổ và mất tự nhiên, lập tức phủ nhận, “Không có!”
“Giọng cao hơn 8 độ so với trước đó, xem ra không sai rồi!” Tạ Lê Thần đắc ý loạn.
Vinh Kính lườm y một cái, “Mau gọi cho Văn Đức, anh ấy phỏng chừng đã cuống muốn chết rồi!”
Tạ Lê Thần giơ tay kéo vai anh, “Ai, cho cậu ấy cuống một chút đi, chúng ta đi ăn.”
“Sao anh xấu xa vậy…” Vinh Kính bị Tạ Lê Thần kéo vào trong xe, thấy mu bàn tay y còn đang chảy máu, lấy hộp cứu thương giúp y xử lý.
Tạ Lê Thần nói không có sao, vết thương nhỏ mà thôi.
Vinh Kính lo lắng, vẫn muốn băng bó… Hai người lôi kéo, đồng hồ trên tay bị kéo xuống, thủy tinh mặt ngoài đã mất, kim đồng hồ cũng đã rớt, máy móc trong đồng hồ bị nhìn thấy không sót gì. Vinh Kính hơi híp mắt —— thấy được một mini camera.
“Tạ Lê Thần!” Vinh Kính nổi giận gầm lên một tiếng, theo tiếng gầm, từ xa xa truyền đến một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.
Hai người kinh ngạc theo bản năng cúi đầu, giương mắt nhìn lại, thấy xa xa một nhà kiểu công trường phát nổ, có lửa cháy hừng hực dấy lên, còn có thung xăng bay lên.
“Có thể là nhóm Tây Á không?” Tạ Lê Thần hỏi.
“Đi xem thử.” Vinh Kính khởi động xe, tiện tay dán cho Tạ Lê Thần một băng cá nhân.
Tạ Lê Thần nhìn hộp cứu thương ở ghế sau và băng cá nhân trên tay, “Vì sao đãi ngộ lại kém đi nhiều như vậy a?”
“Lưu manh chết tiệt dám chụp ảnh, đợi lát nữa tính sổ với anh!” Vinh Kính liếc mắt lườm Tạ Lê Thần, “Ảnh anh chụp đâu rồi?”
Tạ Lê Thần nhìn ngoài cửa sổ, chuyển trọng tâm câu chuyện, “Ừm, cảnh trí không tệ a, đám buôn ma túy này rất biết chọn nơi.”
Vinh Kính nghiến răng, cục đồ ăn chết tiệt!
Chờ xe chạy đến trước nhà xưởng, thấy thật nhiều cảnh sát đang thu thập tàn cục.
Tây Á đã ưu nhã tựa bên cạnh xe hút thuốc, Sara ngồi ở đầu xe, trong xe là Triệu Duệ bị còng tay vào làm khảo hoàn có mấy người cùng loại đầu mục chính là nhân vật.
“Nhiều người như vậy?” Vinh Kính nhìn vào trong nhà xưởng một chút.
“Đây chính là một ổ độc.” Sara vỗ vỗ Vinh Kính, “Bên trong không ít thứ, ngoại trừ tạo ma túy, còn trồng rất nhiều loại thực vật có kiềm khan hiếm.”
“Thật không?” Tạ Lê Thần nhìn xung quanh, “Vậy vụ nổ vừa rồi?”
“Tính hủy diệt chứng cứ thôi.” Sara châm thuốc cho Mejia, “Nhưng không sao, cũng coi như tang chứng vật chứng đều lấy được, Triệu Tạ cũng có phần, bên trong có tài liệu nghiên cứu của gã, hai cha con cấu kết với nhau làm việc xấu.”
Vinh Kính trong lòng hiểu rõ, xem ra là hai cha con liên thủ làm cho ổ độc này, muốn bắt cóc Tạ Lê Thần. Lấy được tiền chuộc rồi, cùng lúc bí mật xử lý Tạ Lê Thần và Triệu Duệ, đồng thời đổ tất cả tội danh lên người Triệu Duệ. Triệu Tạ có thể rửa được hiềm nghi nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Thật giỏi a, hai cha con nhà này cũng không phải vì sống nương tựa lẫn nhau nên tình cảm thâm hậu, cũng không phải căm thù lẫn nhau, mà là tiêu chuẩn quan hệ hợp tác, đây đó lợi dụng nhau.
Mà trong toàn bộ quá trình, vô tội nhất là con trai chị Lưu, cậu ta chỉ là bất hạnh thích Triệu Duệ, sau đó bị ả lợi dụng, nghiện ma túy rồi bị khống chế, tiện đà bị hại chết.
Sau đó, cảnh sát trong câu lạc bộ Skull Fruit, cũng tra ra số lượng lớn ma túy, toàn bộ nhân viên đều bị bắt giữ. Mặt khác, trang web làm hình xăm của Triệu Duệ, kỳ thực cũng là một thứ ngụy trang, liên tiếp không ít câu lạc bộ và quán bar, đều có tình trạng nhiểm độc. Hai cha con nhà này nghiễm nhiên đã sáng lập một thứ ma túy vong quốc của riêng chúng… Tạo ra “Thượng đế” có thể khống chế mạng người. Chỉ tiếc, vẫn bị Vinh Kính và Tạ Lê Thần lấp ổ.
Nhiệm vụ lần này rất thành công, các bên đều thoả mãn với kết quả hành động, duy độc Tào Văn Đức như ngồi trên lửa, lo đến độ đau dạ dày.
Đồng hồ đeo tay Tạ Lê Thần gắn máy bị tước mất, Vinh Kính cẩn thận kiểm tra toàn bộ thiết bị đem trên người Tạ Lê Thần, tịch thu toàn bộ công cụ có thể chụp ảnh, miễn y lại tác quái.
Không lâu sau sự kiện dẹp loạn, mọi người nghênh đón một lễ Giáng Sinh hạ tuyết trắng, ấm áp.
Buổi sáng bình an ngày đó, Vinh Kính mới tỉnh dậy, liền thấy Tạ Lê Thần ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm mình cười.
“Anh làm gì vậy?” Vinh Kính kinh ngạc ngồi xuống, cầm lấy gối ôm tự vệ.
Tạ Lê Thần nghiêng đầu, hỏi, “Thỏ… Lễ Giáng Sinh tặng cậu cái gì được?”
…