Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha | Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 46: Chương 46




CHƯƠNG 46 MẶT MŨI KHÔNG BIẾT ĐỂ ĐÂU

Chủ sự đọc diễn văn xong, có biểu diễn một chút, còn có quyên tiền a, đàm đạo các loại.

Vinh Kính không hề có hứng thú, bất quá bầu không khí lễ rất nồng đậm, vừa lúc Tảo Thần đã đến, hai người đứng ở một bên ăn buffet.

Tảo Thần rất có nghiên cứu về đồ ăn, lấy cho Vinh Kính một miếng thịt tôm nguội, Vinh Kính ăn rất vui vẻ, cuối cùng cũng nghĩ lần này đến không vô dụng. Tạ Lê Thần tự nhiên muốn đến ăn cùng Vinh Kính, chỉ là người tìm y bàn công việc rất nhiều. Y ngoại trừ ăn ảnh nổi tiếng giàu có, then chốt còn lười nữa, mời được y chụp ảnh rất trắc trở. Lúc này tốt xấu gì cũng đã gặp người sống, mấy nhà sản xuất, đạo diễn đều có chút kích động, lôi kéo y nói chuyện, đều muốn mời y quay phim.

“Anh được hoan nghênh quá!” Tảo Thần nhỏ giọng với Vinh Kính, bĩu môi nói anh nhìn cách đó không xa.

Vinh Kính nhìn qua, thấy nơi đó tụ tập không ít phụ nữ trang phục chỉn chu, cũng đều tụ lại lôi kéo Tạ Lê Thần làm quen.

“Kính Kính.” Tảo Thần vươn qua thấp giọng hỏi, “Cậu cùng anh mình tiến triển thế nào rồi?”

Vinh Kính trừng mắt nhìn, không hiểu câu tiến triển kia của Tảo Thần là chỉ cái gì, bất quá suy nghĩ một chút, gần đây mình cùng Tạ Lê Thần không có cãi nhau mấy, tuy rằng nhiệm vụ luôn luôn trắc trở mới hoàn thành, nhưng không có sai lầm gì lớn, gật đầu, “Ừm, cũng tàm tạm.”

“Vậy… Có tiến vào giai đoạn thực chất chưa?” Tạ Tảo Thần vừa nghe tiến triển không tệ, rất hiếu kỳ.

Vinh Kính suy nghĩ một chút, từ thủ pháp lần trước Tạ Lê Thần đối phó Triệu Duệ xem xét, tuy rằng còn có vài chỗ không chuyên nghiệp lắm, thế nhưng cũng không kém, lại gật đầu, “Không tệ lắm.”

“A!” Tảo Thần có chút hưng phấn, hạ giọng hỏi, “Vậy… Là bước một hai bước hai rồi? Đừng nói với mình là đã đến tận bước ba nha!”

Vinh Kính suy nghĩ một chút, rất chắc chắn gật đầu, “Y chơi bóng chày không tệ.”

“A!” Tảo Thần kinh ngạc mặt đỏ bừng, “Kính Kính, nhìn không ra cậu cũng rất trực tiếp đó!”

Vinh Kính nhướn mày, “Tôi vừa mới nghiên cứu qua!”

Ý Vinh Kính là, trước đó anh vừa nghiên cứu qua các môn thể thao Tạ Lê Thần thích, làm số liệu căn cứ cho nhật ký quan sát cục đồ ăn.

Nhưng Tạ Tảo Thần hiểu lầm, kích động hỏi, “Kính Kính tiêu chuẩn của cậu thật lớn nha, vậy… kỹ thuật của đại ca có được không?”

Vinh Kính hồi tưởng lại thành tích chơi bóng chày của y, gật đầu, “Ừm, coi như khá là tốt!”

“Á! Biến thái biến thái!” Tạ Tảo Thần vẻ mặt hưng phấn chạy đến bên Tào Văn Đức cách đó không xa, thỏ thẻ bên tai anh ta, Vinh Kính nghiêng đầu …, không rõ Tảo Thần làm gì mà hưng phấn như vậy, chẳng lẽ cũng rất thích chơi bóng chày?

Vinh Kính tất nhiên sẽ không truy cứu loại chuyện này, tiếp tục cúi đầu ăn cái gì đó, lúc này, thấy bên cạnh có người gắp một con tôm chiên đặt vào đĩa của anh, cười nói, “Tôi còn nhớ cậu thích ăn món này.”

Vinh Kính ngẩng đầu, trước mắt không phải ai khác, chính là Đoàn Dương cầm champagne đứng ở bên niềm nở.

Vinh Kính nhìn hắn một cái, trên mặt không có biểu cảm.

Chính lúc này, phía sau lại có người gọi, “Thỏ!”

Vinh Kính quay đầu lại, thấy Tạ Lê Thần cầm một cái đĩa chen qua nhóm người, trong đĩa là mấy con tôm chiên, “Tôi vừa thấy dọn lên, cậu không phải thích ăn nhất là…”

Đang nói, thấy Đoàn Dương đứng ở bên người Vinh Kính.

Đoàn Dương và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, Vinh Kính buông đĩa đang cầm trong tay, nhận lấy đĩa Tạ Lê Thần cầm trong tay, hỏi, “Là bột mì sao?”

“Ừ! Tôi nếm thử rồi, siêu ngon.” Tạ Lê Thần vươn qua thấp giọng nói, “Đầu bếp kia không tệ a, tôi có hỏi thăm qua, ông ấy có mở hàng buffet tại gia, cách nhà chúng ta không xa.”

“Thật không?” Vinh Kính giống như cảm thấy hứng thú, híp mắt hỏi, “Có mua về không?”

Tạ Lê Thần từ túi trước móc ra danh thiếp vẫy vẫy, hai người nhìn nhau cười.

Hai người không coi ai ra gì nói nói cười cười, Đoàn Dương bị lơ bên cạnh, trên mặt cũng không có thay đổi biểu cảm gì đặc biệt, chỉ là lẳng lặng nhìn.

Lúc này, Tào Văn Đức đi tới bên người Tạ Lê Thần, “Này, sao anh lại chạy ra đây?”

Tạ Lê Thần bất mãn bĩu môi, “Anh cuối cùng cũng được nghỉ một lát mà.”

“Lại có mấy người quan trọng đến, anh đi tìm họ nói chuyện đi.”

“Cậu đi đi.” Tạ Lê Thần đuổi người, Tào Văn Đức hung hăng liếc mắt trừng, “Anh không được quên a, ông đây chỉ là một tên làm công, anh con mẹ nó mới là ông chủ!”

Cuối cùng Tạ Lê Thần bất đắc dĩ, bị Tào Văn Đức kéo đi, trước khi đi y còn nháy mắt tinh quái với Vinh Kính, ý nói anh ra bên ngoài chờ, lát nữa y chuồn ra, hai người bọn họ đi ra ngoài ăn buffet.

Tạ Lê Thần bị lôi đi, Vinh Kính ăn tôm chiên định đi tìm Tạ Tảo Thần, chợt nghe Đoàn Dương hỏi, “Anh ta là hợp tác mới của cậu?”

Vinh Kính không thèm để ý tới hắn, tiếp tục đi.

“Kolo già hồ đồ rồi sao?” Đoàn Dương cũng cười, “Sao lại tìm một gã công tử đào hoa như thế làm việc?”

Vinh Kính dừng lại cước bộ, cảm thấy trong óc có chút giật, khó chịu!

Đoàn Dương cười hỏi, “Dẫn y theo rất khổ cực nhỉ?”

Vinh Kính quay đầu lại, đi tới bên người Đoàn Dương.

Đoàn Dương nhìn anh, “Đã lâu không gặp, có thể uống một chén không?”

Vinh Kính nhìn hắn một lúc lâu, há miệng, “Nói thật…”

Đoàn Dương nghiêm túc nghe.

“Sau khi anh đi.” Vinh Kính nói từng từ từng chữ, ngữ tốc cũng chậm, Đoàn Dương ghé sát vào, “Sao?”

“Tôi liền có một loại cảm giác như trút được gánh nặng!” Trên mặt Vinh Kính hiện ra nét cười, “Sau đó mỗi một người hợp tác mới, đều tốt hơn anh! Tạ Lê Thần, tốt hơn anh nhiều lắm.”

“Tôi nhìn không ra.” Đoàn Dương cười lắc đầu.

“Thì đương nhiên, kẻ đứng thứ hai vĩnh viễn không thể hiểu người đứng đầu mạnh hơn chỗ nào so với mình.” Vinh Kính ăn nốt con tôm cuối cùng, buông đĩa rút khăn giấy lau lau miệng, “Thứ anh biết, y đều biết!” Nói xong, cảm thấy tâm tình thoải mái, xoay người đi.

Đoàn Dương đứng tại chỗ nhìn Vinh Kính đi xa, bất đắc dĩ cười cười, buông ly.

“Dương, làm sao vậy?”

Lúc này, Tô Phương Vân đã đi tới, đứng ở bên người hắn, “Bàn xong với Tạ Lê Thần rồi sao?”

Đoàn Dương quay đầu lại nhìn cô ta.

“Anh không phải muốn tìm anh ta quay phim sao?” Tô Phương Vân nhìn trái phải, nhỏ giọng nói, “Anh ta hiện tại rất nổi đó, người muốn thuê anh ta quay phim cả một đống lớn, Tào Văn Đức cũng giống kiểu người rất khôn khéo, chúng ta có thể mời được anh ta không đây?”

“Không phải có được không, mà là nhất định phải được.” Đoàn Dương cười cười bí hiểm, “Tôi thật muốn xem Tạ Lê Thần kia, đến cùng là giỏi cỡ nào.”

Tạ Lê Thần thật vất vả mới xã giao xong, thừa một khoảng không nhanh chóng chạy ra bên ngoài, bất quá Vinh Kính không biết ở đâu nữa. Y ra đến cửa phát hiện là sân… Giơ tay nhẹ nhàng vỗ đầu, nghĩ sai hướng rồi.

Đang muốn quay đầu lại đến nơi khác, đã thấy trước mặt một người đi tới, “Ngài Tạ, sao lại ở chỗ này a?”

Chính là Đoàn Dương.

Tạ Lê Thần xua tay, “À… Tôi tìm người.” Nói xong đã định đi.

“Đúng rồi, nghe nói anh định ký hợp đồng với Phương Vân phải không?” Đoàn Dương hỏi.

“À… Bí mật làm ăn.” Tạ Lê Thần thầm nghĩ mau chóng tìm được Vinh Kính đi ăn cái gì thôi, ở đây nhiều người như vậy, y toàn bưng đĩa không đi chạm cốc, đã đói bụng còn phải uống rượu, lát nữa dạ dày sẽ đau.

Vội vã từ biệt Đoàn Dương, Tạ Lê Thần chạy về phòng khách, lại bị nhân nắm nói chuyện hai câu tài, rốt cuộc thoát thân ra bên ngoài, quả nhiên —— thấy Vinh Kính ở trong xe đã sớm chờ không nhịn được, nhanh chóng qua.

“Chậm!” Vinh Kính bất mãn.

“Ai, vừa chạy sai hướng, còn đụng phải người kia.” Tạ Lê Thần cũng thấy rất phiền muộn.

“Đụng phải ai cơ?”, Vinh Kính không hiểu.

“Thì Đoàn Dương đó… Nói lại nói, hắn thực sự chính là người trước đây ư? Sao hình như hoàn toàn không nhận ra cậu?”

Vinh Kính nghe nói như thế, hơi nhíu nhíu mày, phóng qua, giơ tay ôm lấy Tạ Lê Thần.

“Này…” Tạ Lê Thần thật có chút thụ sủng nhược kinh, “Thỏ, cậu làm gì vậy?”

“Đừng nhúc nhích!” Vinh Kính ghé vào trên người y tiếp tục sờ tới sờ lui.

Tạ Lê Thần tươi cười rạng rỡ, “Vừa nãy trong tôm chiên có cái gì vậy? Hiệu quả tốt thế a…”

“Đừng dài dòng!” Vinh Kính rống lên một tiếng, đột nhiên… Mò được một thứ.

Bàn tay mò đến chỗ áo nào đó của Tạ Lê Thần , bắt được một miếng màu đen, có chất dính.

“Đây là cái gì?” Tạ Lê Thần khó hiểu.

Vinh Kính mở cửa, dán thứ đó ở vị trí còi xe, trở lại trên xe, cố sức ấn nút còi…

Mà cùng lúc đó, đầu kia Đoàn Dương lấy ra tai nghe đang nhét trong lỗ tai, nghiêng đầu móc móc lỗ tai… Suýt nữa thì điếc luôn, Vinh Kính vẫn nóng nảy như vậy.

Ấn đã nghiền rồi, Vinh Kính cầm lấy miếng dán, ném trên mặt đất, lên xe đóng cửa.

Tạ Lê Thần có chút ngượng ngùng, “À… Ra là vừa nãy hắn gắn máy nghe trộm lên tôi a.”

“Hắn gắn máy nghe trộm lên anh mà anh cũng không biết, nếu như hắn muốn giết anh thì sao?!” Vinh Kính bất mãn oán giận Tạ Lê Thần.

“… Làm gì tức giận đến vậy.” Tạ Lê Thần gãi gãi đầu, “Tôi có phòng bị gì đâu.”

“Không phải phòng hay không phòng, là bản năng!” Vinh Kính lầm bầm một câu, “Cục đồ ăn chết tiệt, mất mặt.”

Tạ Lê Thần cũng rất vô tội, ai nghĩ nhiều như vậy a, làm gì phải tức đến thế chứ.

Vinh Kính khởi động xe, hỏi Tạ Lê Thần, “Đi chỗ nào ăn?”

Tạ Lê Thần thiếu hứng thú nhìn ngoài cửa sổ, muốn ăn gì cũng không còn nữa. Vinh Kính thấy y còn phát cáu, lầm bầm một câu, “Quỷ hẹp hòi.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Tạ Lê Thần thờ ơ lầm bầm, “Tôi cái gì cũng không tốt, là cục đồ ăn là quỷ hẹp hòi gây mất mặt.”

Vinh Kính chạy phía trước một đoạn, dừng lại xe ở ven đường, “Có đi ăn không, tôi đói rồi.”

Tạ Lê Thần nhàn nhã gác chân dựa vào cửa sổ xe, “Tôi suy nghĩ đã.”

Vinh Kính thở dài, “Cái tên kia nói xấu anh, tôi nói anh so với hắn lợi hại hơn, hắn mới cố ý đi thử anh, anh lại khiến tôi mất mặt!”

“Sao?” Tạ Lê Thần sửng sốt, “Hắn nói xấu tôi?”

Vinh Kính lườm y một cái, “Anh không đi thì thôi, tôi chết đói rồi, tôi đi ăn đây.” Nói xong, mở cửa xuống xe.

“Chờ một chút!” Tạ Lê Thần nhanh chóng xuống xe đuổi theo, “Ai, thỏ, hắn nói xấu tôi cái gì?”

“Lười nói, ảnh hưởng cảm giác thèm ăn!” Vinh Kính đi vào nhà hàng.

“Nói nghe một chút a! Thằng đểu, ông đây không trêu chọc hắn hắn lại dám nói xấu tôi.” Tạ Lê Thần vừa hỏi vừa lại vươn tới, “Cậu khen tôi thế nào?”

Vinh Kính không để ý tới y.

“Khỏi hỏi nữa, cậu chắc chắn khen tôi là, thứ hắn biết tôi đều biết.” Tạ Lê Thần nói vừa ra miệng, thấy Vinh Kính y như con thỏ xù ***g, kinh hãi nhìn y.

Tạ Lê Thần chỉ là thuận miệng nói, không ngờ là thật, trong nháy mắt tâm tình tốt kinh khủng, cười hì hì, “Thật sao, thỏ thỏ?”

“Trời còn chưa có tối, mơ mộng cái gì a.” Vinh Kính đẩy ra cửa nhà hàng.

“Ha ha.” Tạ Lê Thần cười đắc ý, dùng vai đụng Vinh Kính, “Đã nói rồi, thì sớm cho tôi biết một tiếng, tôi biết mà đề phòng hắn!”

“Cục đồ ăn như anh có muốn phòng cũng phòng không được.”

“Cậu còn khen tôi gì không?”

“Ai khen cậu, tôi chỉ nói anh khá tốt trong một đám cục đồ ăn thôi.”



Hai người cãi nhau vào nhà hàng gọi một nùi món ăn, tâm trạng xấu của Tạ Lê Thần vừa rồi đã được quét sạch.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Lê Thần bị Tào Văn Đức gọi điện thoại đánh thức, đầu tiên là oán giận tối hôm qua y rời đi, hại mình bị vô số nhà sản xuất quấn lấy.

Tạ Lê Thần bịt điện thoại, bĩu môi với Vinh Kính đang luyện tập sáng sớm, “Văn Đức gần đây càng ngày càng giống oán phụ.”

Vinh Kính lườm y một cái, “Cũng là anh làm hại!”

“Lê Thần a!” Tào Văn Đức ở đó gọi, “Anh nghe không đó, lát em gửi ba bản hợp đồng cho anh xem, đều là điều kiện không tệ, kịch bản cũng không dở, anh quyết định xem sẽ quay bộ nào đó.”

“Anh không muốn quay…” Tạ Lê Thần nói còn chưa dứt lời, liền cảm giác được một luồng âm phong từ điện thoại bên kia thổi qua, nghe đáo Tào Văn Đức dùng giọng Sadako tàn bạo hỏi, “Anh nói cái gì?”

“Khụ khụ…” Tạ Lê Thần nhanh chóng đổi giọng, “Anh sẽ xem kỹ.”

Chờ tài liệu được chuyển phát nhanh tới, Tạ Lê Thần lại ném lên trên bàn, ở một bên luyện vật lộn.

“Anh không xem a?” Vinh Kính hỏi.

“Chẳng hăng hái.” Tạ Lê Thần học tư thế đấm bao cát trong video, hỏi Vinh Kính, “Thỏ, gần đây có nhiệm vụ gì không?”

Vinh Kính nhún nhún vai, “Giờ đến nghỉ đông, phỏng chừng không có đâu.”

“Không phải chứ?” Tạ Lê Thần há há miệng, “Còn được nghỉ nữa a?”

“Ai cũng đều phải nghỉ ngơi chưa.” Vinh Kính mở máy tính, tra hộp thư công việc.

“Này, chúng ta đi Hawaii hoặc là Maldives nghỉ phép thế nào?” Tạ Lê Thần lau mồ hôi nhào lên sô pha.”Nắng vàng, cát trắng, bikini!”

Vinh Kính lườm y một cái, thấy trong hộp thư có một bưu kiện, mở ra xem.

“Là Sara gửi tới, tình hình gần đây của Đoàn Dương.” Vinh Kính mở bưu kiện.

Tạ Lê Thần có chút mất hứng, “Sao lại là hắn a, tên này cũng đúng là âm hồn bất tán.”

“Ừm?” Vinh Kính xoa xoa cằm, “Hắn đầu tư buôn bán lời không ít tiền a.”

“Được cơ tôi không?” Tạ Lê Thần khinh bỉ.

“Anh là thừa kế gia tộc.” Vinh Kính nói, giơ tay chỉ vào y, “Ngốc nhà giàu, bại gia tử.”

Tạ Lê Thần kêu oan uổng không kịp, “Tôi tự làm ra mà!”

Vinh Kính cười xấu xa, tiếp tục xem, “Đại thể là đang làm ăn a, ừm… Cũng khá thành công.”

“Tôi xem nào!” Tạ Lê Thần ngồi xuống bên người Vinh Kính, lấy tài liệu qua xem, lập tức nhíu mày, “Này! Tên này trong nhà rất giàu sao? Hay là các cậu làm trong CROW kiếm được rất nhiều tiễn vậy?”

“Đã nói hắn là cựu CROW rồi mà! Khi đó chúng tôi đều chỉ là nhận huấn luyện, luyện tập kỹ năng, từng làm vài lần nhiệm vụ nhưng cơ bản cũng không giàu gì.” Vinh Kính nghiêm túc nói, “Thế nên hắn cũng coi như dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.”

“Hắn không có dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đâu!” Tạ Lê Thần chậc chậc hai tiếng lắc đầu, “Cậu xem mối làm ăn đầu tiên của hắn này, không có tài trợ, vậy tiền vốn từ đâu ra?”

Vinh Kính ngẩn người, “Lúc đó là gần thời gian hắn rời tổ chức nhất, vừa rời đi liền có nhiều tiền như vậy sao?”

“A.” Tạ Lê Thần cười lạnh một tiếng, “Đàn ông muốn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không phải có khoản tích lũy tài chính từ nhỏ, ngay từ đầu đã lớn mạnh, tốt một chút thì là vay, xấu một chút thì là lừa đảo, còn không tốt không xấu thì là dựa vào phụ nữ rồi.”

Vinh Kính nhíu mày.

“Ai, đừng quan tâm hắn.” Tạ Lê Thần xua tay, “Chúng ta lo chúng ta, hắn sống hay chết chả liên quan gì đến chúng ta.”

Vinh Kính liếc mắt nhìn y, rất không nể tình lùi lại một chút ánh mắt như là nói —— ai chúng ta với anh chứ!

Thấy được vài phần tài liệu trên bàn, mở giúp Tạ Lê Thần… Xem một hồi, giật mình.

“Làm sao vậy?” Tạ Lê Thần vươn qua.

“Anh xem, có một phần là của công ty Đoàn Dương.” Vinh Kính đưa qua cho y.

Tạ Lê Thần cầm qua xem một chút, “A, giá cao như vậy a.”

“Đừng nhận.” Vinh Kính nói, “Hắn chắc chắn không có hảo tâm.”

“Không hảo tâm cũng chứng tỏ là không cam không phục, nhất định phải mời được tôi đi diễn.” Tạ Lê Thần cũng cười, cầm lấy điện thoại.

“Anh làm gì vậy?” Vinh Kính không hiểu, thấy Tạ Lê Thần cười mà vẻ mặt thô bỉ.

“Làm gì sao?” Tạ Lê Thần ấn gọi cho Tào Văn Đức, “Hôm qua làm cậu mất mặt hôm nay kiếm lại cho cậu này.”

Vinh Kính càng không rõ, điện thoại Tào Văn Đức được tiếp, chợt nghe Tạ Lê Thần nói, “Văn Đức a, cái hợp đồng Đoàn Dương ra giá…”

“Có phải rất hời không a?” Tào Văn Đức xem ra cũng rất có hứng thú với hợp đồng này.

“Ừm… Nâng… Nâng giá gấp ba cho anh.”

“Hả?!” Tào Văn Đức kinh ngạc thiếu chút nữa ném ống nghe, “Anh điên à?”

“Cứ nâng đi.” Tạ Lê Thần cười, “Hắn nhất định sẽ đồng ý.” Nói xong, cúp điện thoại, cười xấu xa với Vinh Kính vẻ mặt hiểm ác một bên, vươn qua nắm lấy áo anh nói, “Kính Kính, phần tiền đó kiếm được rồi chúng ta dùng để mua tôm chiên hết, tôi mua cho cậu một tòa thành tôm chiên!”

Vinh Kính một cước đá y, “Anh bệnh hả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.