Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha | Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 55: Chương 55




CHƯƠNG 55 CHIẾN CUỘC

Từ đó, Tạ Lê Thần rất thích gọi điện thoại “quấy rầy”, y bắt đầu đổi số nhiều lần quấy rầy Seven và Đoàn Dương, thậm chí còn cả vị cảnh sát Đằng Thành kia.

Mà loại quấy rầy này hiệu quả thật tốt!

Seven đã có chút rục rịch, Đoàn Dương bên kia cũng giống như rối loạn tay chân.

Đoàn Dương có đôi khi nhịn không được gọi điện thoại cho Vinh Kính, Vinh Kính chưa từng nghe máy.

“Quả nhiên ai cũng có nhược điểm sao.” Tạ Lê Thần chống cằm, ghé vào sô pha đọc tạp chí lá cải, “Trước đây có người nói với tôi, kẻ có lợi hại đến mấy cũng chỉ là da bao xương thịt, tìm đúng nhược điểm xé rách da, phía dưới vẫn là phần thịt máu chảy đầm đìa, ai cũng như nhau.”

“Ai nói với anh những thứ này a?” Vinh Kính khó hiểu.

“Một đạo diễn quay phim kinh dị, sau đó lúc đang quay phim chết bất ngờ ngoài ý muốn.” Tạ Lê Thần lấy ra đĩa CD cho Vinh Kính, “Tác phẩm của ông ấy, không nổi tiếng, nhưng vô cùng hay.”

“A! Cái này tôi xem rồi!” Vinh Kính nói, “Sara cũng là fan điện ảnh, ông ấy thích nhất là đạo diễn phim kinh dị này, nói đây là một trong số ít mấy người đạo diễn quay phim kinh dị rất giỏi kể chuyện cổ hù dọa người khác, mà không phải nhờ vào máu me lòng ruột.”

“Đúng.” Tạ Lê Thần gật đầu, “Ông ấy rất thích chuyện báo thù.”

“Báo thù a…” Vinh Kính vươn qua, tham thảo phim ảnh với Tạ Lê Thần, “Anh có xem[[ CROW ]] chưa?”

“Sao chưa được.” Tạ Lê Thần cười một tiếng, “Bộ phim rất không tệ, hồi đó lúc Kolo cho tôi danh thiếp, tôi hầu như còn tưởng là quay phần tiếp theo của CROW, tìm tôi đảm đương nam chính.”

“Hắc hắc.” Vinh Kính nở nụ cười, “Kolo rất mê CROW, mê tất cả các giống.”

“Ông ta hẳn là mong muốn các thủ hạ đều có cái loại siêu năng lực có thể liên thông âm dương hai giới, hay muốn báo thù một ai đó?” Tạ Lê Thần trở mình trên sô pha, lấy ra điện thoại di động, “Đã đến giờ gọi điện thoại quấy rầy Seven.”

“Hắn ngày hôm qua có vẻ đã đi tập kích Đoàn Dương.” Vinh Kính nói, “Đoàn Dương hẳn là cũng nóng nảy, hai người đã bắt đầu chọi nhau rồi.”

“Cậu nghĩ phần thắng của ai lớn hơn?” Tạ Lê Thần hỏi.

“Nếu như một chọi một, mặt bình tĩnh và mưu kế Đoàn Dương tốt hơn Seven, thế nhưng Seven rất khó nắm bắt, ra tay không theo lẽ thường là ưu thế của gã.” Vinh Kính chà xát tay, “50:50 thôi, Đoàn Dương hơn một chút, mà nếu như Seven biết tìm người hỗ trợ, vậy không nhất định.”

“Ý cậu nói, chúng tôi lần trước nhắc nhở gã về người nhà Tô Phương Vân phản đối Đoàn Dương, gã rất có thể sẽ lợi dụng?” Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, “Gã hiếu thắng như vậy hẳn là không đến mức thế chứ?”

“Gã không tìm người, không có nghĩa là người khác sẽ không mượn gió bẻ măng, nói chung lần này Đoàn Dương có chút mạo hiểm.” Vinh Kính lắc đầu, tương trang vũ khí cái rương mở, lau súng.

“Thỏ, cậu mong muốn Đoàn Dương thắng, hay Seven thắng? Có thiên về bên nào không?” Tạ Lê Thần hỏi.

“Anh xem hai con sói hoang cắn nhau, có đi mong muốn bên nào thắng, hay có thiên về bên nào không?” Vinh Kính hỏi ngược.

Tạ Lê Thần khóe miệng nhếch nhếch, “Ừ nhỉ.”

“Hai người bọn chúng đều không sạch sẽ, lần này tử đấu cũng nhất định tiến hành. Vẫn câu nói kia, không sớm thì muộn cũng phải xong.” Vinh Kính thờ ơ, “Nói không chừng ngày nào đó chúng ta cũng sẽ vì lý do đó mà chết.”

“Này!” Tạ Lê Thần giơ tay xoa đầu Vinh Kính, “Đừng nói như vậy a, chúng ta là nhân viên kỹ thuật, cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lý.”

“Kẻ xấu cũng có thân bằng quyến thuộc, có một số việc không chắc được.” Vinh Kính nói, chợt nghe máy cảnh báo lại vang lên. Mở máy theo dõi liền phát hiện có người vào thang máy, là Đằng Thành, lần này chỉ mình hắn ta.

“Chậc.” Vinh Kính nhíu mày, “Lại là anh ta.”

“Tay cảnh sát này lại tới làm gì, gần đây mấy ngày nay anh ta hẳn là bề bộn nhiều việc mới đúng chứ.” Tạ Lê Thần không hiểu, “Seven năng nổ như vậy, hẳn đều là những thứ anh taó thể điều tra.”

“Tay cảnh sát này, rất phiền phức.” Vinh Kính cau mày nói, “Tôi trước đây cũng gặp qua loại cảnh sát thế.”

“Loại gì?” Tạ Lê Thần hiếu kỳ.

“Cái loại cảnh sát ác tính hóa tất cả mọi người, trong mắt hắn ta chỉ có phân biệt kẻ xấu nhiều và người xấu ít.” Vinh Kính nhíu mày, “Anh biết đó, mèo thường hay đi săn và mèo cưng không giống nhau, đặc biệt là loại mèo cả đời chỉ bắt một con chuột, đại thể đều có chút tố chất thần kinh.”

“Cậu nói con Tom ấy hả?” Tạ Lê Thần buồn cười.

Vinh Kính lườm y một cái, “Lát nữa anh cẩn thận một chút, hắn ta có thể đã để mắt đến anh.”

“Để mắt đến tôi làm cái gì?” Tạ Lê Thần không hiểu.

“Hắn ta nghĩ anh là Seven kế tiếp, hoặc là hung thủ hay tội phạm còn khó đối phó hơn cả Seven.” Vinh Kính thở dài, “Anh đừng ở trước mặt hắn ta biểu hiện quá thông minh, người như thế thần kinh luôn luôn gắt gao, một khi giải quyết được Seven rồi, hắn ta sẽ buồn chán muốn chết, rồi sẽ biến thành gặp ai cắn người đó đấy.”

Tạ Lê Thần nghe đến đó, đột nhiên phóng qua ôm Vinh Kính, “Cậu nghĩ tôi thông minh?”

Vinh Kính đẩy y, “Thường thôi.”

“Thỏ, bắt đầu thấy tôi vừa đẹp trai vừa thông minh có phải không?” Sắc mặt đắc ý của Tạ Lê Thần khiến Vinh Kính rất muốn thưởng cho y một quả đấm.

Chỉ tiếc trước khi Vinh Kính ra quyền, chuông cửa đã reo.

“Bằng không chúng ta cứ dứt khoát giả vờ không ở nhà?” Tạ Lê Thần hỏi Vinh Kính, “Miễn phiền phức.”

“Trước cửa nhiều phóng viên như vậy, ai chẳng biết anh không ra ngoài?” Vinh Kính tựa trên sô pha, “Bắt hắn ta chờ một lát cũng tốt, xem tình hình của hắn ta.”

“Ừ, tôi phân tích tính cách hắn ta trước, nhìn camera ở cửa một chút.” Tạ Lê Thần cũng cảm thấy rất hứng thú tiến đến trước máy theo dõi.

Đằng Thành đầu tiên là ấn vài cái lên chuông cửa, thế nhưng cũng không ai trả lời, không thể làm gì khác hơn là chờ tại cửa.

“Ừm, rất nhẫn nại đấy.” Tạ Lê Thần khen một câu.

“Với thân phận như hắn ta, đó là điều tối thiểu.” Vinh Kính nghiêng đầu … Tỉ mỉ xem kỹ, ” hắn ta hình như có chút gấp gáp, không bình thường.”

Quả nhiên, không bao lâu, Đằng Thành lại giơ tay ấn chuông cửa không buông.

“Hắn ta rất vội vàng kích động a, có thể đã xảy ra chuyện gì rồi!” Vinh Kính cũng thấy không thích hợp, ấn nút trò chuyện, hỏi, “Who is it?”

Tạ Lê Thần ở một bên nhịn cười, Vinh Kính thật xấu, lúc này còn trêu chọc đối phương.

Quả nhiên, thấy Đằng Thành đỡ trán, hô một tiếng với bên trong, “Seven đã chết!”

Hắn ta nói vậy, Vinh Kính và Tạ Lê Thần cũng sửng sốt.

Phản ứng đầu tiên của hai người là —— không thể nào!

Tạ Lê Thần nhún nhún vai với Vinh Kính, biểu thị mình không tin!

Vinh Kính cũng thấy có chút kỳ hoặc, đi qua mở cửa.

Đằng Thành đứng ở cửa, bất lực nói, “Tin tức mới sáng nay, Seven đã chết.”

“Thật không?” Vinh Kính phản ứng rất bình thản, “Vậy chứng tỏ nguy hiểm của chúng tôi đã giải trừ?”

“Cậu có vẻ không giật mình chút nào nhỉ?” Đằng Thành hỏi ngược.

“Tất nhiên, bởi vì tôi căn bản không tin.” Vinh Kính thành thật trả lời.

“Tôi muốn nói chuyện với Tạ Lê Thần.” Đằng Thành nói.

“Nếu sát thủ đã chết, cũng không có gì cần phối hợp điều tra, còn nói chuyện gì?” Vinh Kính không cho Đằng Thành tiếp xúc với Tạ Lê Thần.

“Về cái chết của Seven.”

“Ai giết gã?” Vinh Kính hỏi.

“Three.” Đằng Thành trả lời, “Có người dùng một số tiền lớn thuê hắn.”

Vinh Kính nhíu mày, “Sát thủ sẽ không nhận tiền để giết sát thủ, trừ phi là ân oán cá nhân hay cướp đoạt thứ tự, đây là quy củ!”

“Có tiền mua tiên cũng được mà.” Đằng Thành trả lời.

Vinh Kính không đồng ý lắc đầu, “Kẻ không có nguyên tắc không thể nào leo lên vị trí thứ 3.”

“A…”

Lúc này, Tạ Lê Thần tại bên trong nghe rõ ràng, đột nhiên nhẹ nhàng a một tiếng, Vinh Kính khẽ cau mày, quay đầu lại liếc mắt trừng y.

“Làm sao vậy?” Đằng Thành nhìn vào trong.

“Hả?” Tạ Lê Thần nhanh chóng lắc đầu, “Tôi cắt móng tay, cắt phải thịt.”

Vinh Kính dẫn dụ rời đi lực chú ý của Đằng Thành đang thăm dò nhìn vào trong, “Bất luận thế nào, anh chắc chắn Seven đã chết sao?”

“Chúng tôi cũng chưa tìm được thi thể, thế nhưng tin tức đã được lan truyền, thi thể đã bị Three đưa đi, nghe nói đây là yêu cầu của người thuê.”

“Vậy chờ anh tìm được thi thể rồi tính đi.” Trong phòng, Tạ Lê Thần chọn một góc thoải mái trên sô pha năm xuống, “Phải có chứng cứ rõ ràng mới được, làm cảnh sát không nên kích động như vậy.”

Đằng Thành nhìn thoáng vào bên trong, Vinh Kính cũng rất bất đắc dĩ, Tạ Lê Thần người này không chịu yên bao giờ, nói với y đừng bày vẽ, nhưng y lại cứ trêu chọc Đằng Thành.

“Nói chung, cảm ơn anh đã cho chúng tôi biết.” Vinh Kính định đóng cửa, lại bị Đằng Thành ngăn lại, “Chúng tôi hiện tại nghi ngờ Đoàn Dương có liên quan đến án kép mưu sát và lừa đảo kinh tế, hai người rất quen thuộc với hắn, cho nên muốn mời hai người phối hợp điều tra.”

“Xin lỗi, chúng tôi với hắn một chút cũng không quen.” Vinh Kính kiên trì giữ nguyên tắc, chết cũng không cho Đằng Thành vào cửa.

Cuối cùng Đằng Thành không còn cách nào không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, “Tôi sẽ liên lạc lại với hai người.” Nói xong, xoay người đi.

Vinh Kính đóng cửa lại, trở vào liền động thủ cho Tạ Lê Thần một đấm lên cánh tay.

“Á… Sao cậu lại đánh người hợp tác với mình, con thỏ bạo lực.” Tạ Lê Thần xoa cánh tay bất mãn.

“Đã nói với anh rồi, đừng ở trước mặt hắn ta tỏ ra quá thông minh!” Vinh Kính oán giận.

“Tôi không phải đã nhịn xuống chưa nói sao.” Tạ Lê Thần thì thầm một tiếng.

“Vậy anh thấy thế nào?” Vinh Kính lạp quay về chính đề bắt đầu.

“Tôi nghĩ là tin tức Đoàn Dương lan truyền thôi!” Tạ Lê Thần mỉm cười, “Hắn có thể có chút nghi ngờ tôi và cậu khôn vặt đùa giỡn để cho bọn chúng quyết đấu, cho nên muốn thử một lần.”

“Không sai, đối với hành vi của hắn, Seven có thể cũng sẽ nghi ngờ.” Vinh Kính có chút khó xử, “Đoàn Dương cái tên đó, đã thề phải phá hủy cục diện.”

“Tôi có ý này.” Tạ Lê Thần cũng dự liệu được trước, lấy máy tính bảng lên mạng.

Vinh Kính vươn qua liếc máy tính của y, thấy Tạ Lê Thần đang gửi thư ngỏ cho giới truyền thông trên diễn đàn chính thức của mình, giải thích chuyện đánh người trước đây.

Đại thể ý tứ là: y và Đoàn Dương trước đó ở nhà hàng bị sát thủ tập kích, kẻ kia là sát thủ chuyên nghiệp vô cùng lợi hại. Để dẫn dụ gã ra, bọn họ phối hợp với cảnh sát cố ý bố trí một thế cục như vậy. Hôm nay nghe nói sát thủ đã chết, mọi chuyện cũng đã qua, vì vậy công khai gửi tâm thư. Đồng thời, nói lời xin lỗi với mọi người, rất xin lỗi vì đã gây hỗn loạn và khiến các fan lo lắng. Bởi vì liên quan đến an toàn tính mạng của đương sự, thế nên cần bí mật tiến hành. Mặt khác, y còn cảm ơn ngài Đoàn Dương túc trí đa mưu, lần này may mà có ngài, nên họ hầu như không phải xuất lực, trí tuệ của sát thủ kia quả nhiên không thể đánh đồng với Đoàn Dương.

Bài post là Tạ Lê Thần tự mình viết, tin tức vừa truyền ra, lập tức náo động.

Vinh Kính vẻ mặt bội phục nhìn y, “Anh có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không a?”

“Ừ…” Tạ Lê Thần rất khả ố nhếch khóe miệng lên, quả nhiên, điện thoại réo gọi.

Tạ Lê Thần nhét cho mình một cái nút tai, rồi ấn nghe.

“TẠ LÊ THẦN!”

Đầu kia điện thoại truyền đến ma âm quán nhĩ của Tào Văn Đức, “Trước khi anh làm việc gì không thể thương lượng trước với tôi một chút sao? Anh cho là tôi chết rồi à? Anh để tôi sống lâu thêm vài năm không được sao, tôi với anh có thù oán gì đấy hả!”

Vinh Kính ngoáy ngoáy tai.

“Bất quá lần này xử lý cũng không tệ lắm.” Tào Văn Đức rống xong, chuyển đề tài, “Ừm, đầu óc anh sử dụng rất tốt a, xoay chuyển thế cục khủng hoảng quan hệ xã hội này quá tuyệt vời, phỏng chừng Đoàn Dương bên kia cũng sẽ dàn xếp ổn thỏa, em bên này vẫn tiếp tục nghỉ phép.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Vinh Kính và Tạ Lê Thần cùng nhau gật đầu, “Chơi vui nhé.”

Cúp điện thoại, hai người nhìn nhau cười.

Vinh Kính cười xong, vẫn có chút không rõ, hỏi Tạ Lê Thần, “Chiêu này của anh, hóa giải sự kiện đánh người lần này, còn đối với Seven và Đoàn Dương có tác dụng gì?”

“Nếu như tôi là Seven, thấy Đoàn Dương bên kia truyền ra tin tức nhất định sẽ nghi hoặc. Seven chắc chắn biết hướng đi của Đằng Thành… Đằng Thành lòng như lửa đốt tới tìm tôi, tất nhiên là nói cho tôi biết chuyện gã đã chết, nếu như tôi giả Đoàn Dương gọi điện thoại đi thăm dò xem sống chết của gã, Seven lập tức sẽ nghi ngờ chúng tôi. Nhưng bức thư ngỏ cho truyền thông này, sẽ làm Seven có suy nghĩ Đoàn Dương muốn lợi dụng chúng ta, nhưng chúng ta thông minh hơn, nói cho gã biết là Đoàn Dương gây nên, không liên quan đến chúng ta. Vì vậy, gã sẽ gọi điện thoại cho Đoàn Dương để khiêu khích, bởi vì dùng tôi đến chế nhạo Đoàn Dương là thú vui gã vừa phát hiện gần đây.”

Vừa dứt lời, chợt nghe cái điện thoại di động dùng để gọi cho Seven kia reo lên.

Ánh mắt Vinh Kính sáng lên, nhanh chóng vươn qua.

Tạ Lê Thần kết nối, dùng giọng Đoàn Dương, “Alo?”

Điện thoại trước tiên truyền đến tiếng vỗ tay, sau đó là giọng hơi hưng phấn của Seven, “Cách làm rất thông minh, nhưng đáng tiếc, Tạ Lê Thần hình như thông minh hơn mày.”

Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, gã thực sự cùng Đoàn Dương so đo kìa!

“Tao đã nói rất nhiều lần rồi, tất cả đều là Tạ Lê Thần đang làm trò quỷ!” Tạ Lê Thần mô phỏng theo giọng Đoàn Dương “vu cáo” chính mình. Vinh Kính biết chiêu này gọi là lạt mềm buộc chặt, thế nhưng Seven sẽ trúng kế sao?

“Ha ha… Đoàn Dương, mày đang trốn tránh cái gì vậy? Sợ chính diện giao tranh với tao, hay sợ thứ gì khác?” Seven đột nhiên cười, “Tao hiện tại bắt đầu thấy thú vị, tìm được thứ mày sợ, là vui sướng lớn nhất của tao.”

Nói xong, cúp điện thoại.

Vinh Kính tựa trên sô pha khe khẽ thở dài, nhìn Tạ Lê Thần, “Anh đến tột cùng vì sao hiểu Seven như vậy? Logic suy nghĩ củagaã thực sự khác hẳn với người thường.”

“Đã nói rồi, tôi có thể mô phỏng nhân cách, tôi chính là gã, gã chính là tôi, bước tiếp theo gã định làm như thế nào, tôi tất nhiên hiểu rõ, thậm chí còn hiểu sớm hơn so với gã.” Tạ Lê Thần thờ ơ cười, “Biến thái càng có năng lực.”

“Mô phỏng nhân cách của anh có thể từđơn giản biến thành phức tạp và phát triển?” Vinh Kính giật mình nhìn Tạ Lê Thần.

“Ừ.” Tạ Lê Thần gật đầu, chỉ chỉ đầu mình, “Thứ này rất thần kỳ, ví dụ tôi một năm trước mô phỏng nhân cách một người, mà một năm sau, tính cách người đó chuyển biến, tôi cũng sẽ chuyển biến theo.”

Vinh Kính hơi há miệng, hiện tượng này nếu như không có giải thích khoa học hợp lý thực sự rất giống yêu thuật.

“Nói cách khác, tôi mô phỏng tính cách càng nhiều, nhân cách tiềm tàng được nuôi dưỡng trong cơ thể cũng càng nhiều. Rất nhiều lần, tôi nghĩ đến việc quên đi một nhân cách, nhưng rồi đầu lại bất giác tồn trữ lại.” Tạ Lê Thần nnhún vai, “Thế nên từ nhỏ đến lớn toàn bộ người tôi từng tiếp xúc, không ai có có thể gạt được tôi, tôi cũng chưa từng quên cái gì, đầu tôi giống như là một lỗ đen có năng lực hấp thu vậy.”

“Tôi thì sao?” Vinh Kính nhịn không được hỏi, “Anh cũng có thể mô phỏng tính cách tôi?”

Tạ Lê Thần đột nhiên lắc đầu, “Hình như không được.”

“Không được?” Vinh Kính bất ngờ.

“Rất kỳ quái.” Tạ Lê Thần tới gần, nhìn chằm chằm mắt Vinh Kính, “Có đôi khi xảy ra sai lệch! Ví dụ như tôi nghĩ cậu sẽ đổ mù tạt vào sandwich, cậu lại chỉ đổ tương cà chua.”

“Nguy rồi!”

Tạ Lê Thần thuận miệng nói một câu, Vinh Kính đột nhiên nhảy dựng lên.

“Cái gì nguy rồi?” Tạ Lê Thần không hiểu, “Tôi chỉ ví dụ thôi, mù tạt và sốt cà chua đều không sao.”

“Không phải!” Vinh Kính nhíu mày, “Cái gì cũng suy tính tới, duy độc quên mất Đằng Thành!”

“Đằng Thành là cảnh sát chứ không phải sát thủ, sẽ không nhắm vào tôi.” Tạ Lê Thần vỗ vỗ Vinh Kính, “Chúng ta nghĩ biện pháp đến hiện trường tham quan hoc hỏi trận chung kết giữa Đoàn Dương với Seven, đó mới là thật!”



Mà lúc này, Đằng Thành mới trở lại tổng bộ liền thấy mấy người cấp dưới đang thảo luận vụ án, đi qua xem, thấy trên màn hình có bức tâm thư Tạ Lê Thần gửi cho truyền thông và fan.

“Sếp, Seven chưa chết, Three bên kia truyền ra tin tức, hắn căn bản không giết Seven, không phù hợp quy củ.” Một thành viên tình báo báo cáo với Đằng Thành.

Đằng Thành vỗ bàn, “Đoàn Dương thằng đó được lắm! Các cậu tiếp tục theo sát.”

Phân phó thủ hạ làm việc xong, Đằng Thành in bức tâm thư của Tạ Lê Thần ra. Nhìn giấy trắng mực đen trong tay, hai hàng lông mày hắn ta nhíu chặt, “Ác ma, phải bóp chết từ trong trứng nước, nếu không trưởng thành sẽ cường ngạnh , muốn nhúng tay vào cũng không được nữa!”

Nói rồi, ghim ảnh Tạ Lê Thần cùng với bức thư ở trên bảng trắng trước bàn làm việc, “Ta sẽ theo sát mi, đào hết gốc rễ của mi ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.