CHƯƠNG 58 GIAO DỊCH
Cột rổ ngã xuống phía dưới chỉ đè có một người, với lại, Thomas là một người cao to, không có khả năng bị đè dưới cột rổ, mà người ngoài nhìn không thấy —— như vậy ngắn ngủi vài giây, người đi đường nào rồi?
Vinh Kính và Tạ Lê Thần dạo qua một vòng quanh đó, xác định không thấy người, chỉ cảm thấy đã gặp ma!
Mà lúc này trên sân người cũng càng tụ càng đông. Các học sinh bị kinh hách, thét chói tai liên tục.
Cảnh sát đến, xử lý như sự cố bất ngờ, đưa nhân viên đến thu dọn.
Vinh Kính và Tạ Lê Thần tìm từ trong ra ngoài sân vận động, nhưng đâu còn hình bóng Thomas? Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là chán nản về nhà.
Vừa vào nhà, máy tính đã reo.
Kolo đen mặt đứng ở trước máy tính, Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều bĩu môi, quá mất mặt, tự nhiên để một người sống sờ sờ ra biến mất trước mắt.
“Không bằng chúng tôi ngày mai đến trường học điều tra một chút?” Vinh Kính định lấy công chuộc tội, Kolo cũng lắc đầu, “Hai người án binh bất động trước, tôi ở đây sẽ xử lý, qua vài ngày nữa sẽ liên hệ hai người sau.”
Nói xong, video bị tắt.
Sáng sớm hôm sau, Vinh Kính kiểm tra video một đêm bị gắn hai mắt gấu mèo, chống cằm tựa trên bàn trà, nhìn chằm chằm TV đang truyền phát tin tức đờ ra.
“Phải thế nào mới có thể khiến cột rổ ngã xuống nhỉ?” Tạ Lê Thần vừa xem video quay cảnh ngày hôm qua vừa lẩm bẩm, “Kiểu gì cũng không có khả năng a! Cột rổ cao, cậu cứ tưởng tượng cậu có nặng 300kg, toàn bộ treo trên khung giỏ mà cột rổ cũng không nghiêng, sinh viên đấu bóng rổ ngay cả một cú úp rổ cũng hiếm thấy, chỉ ném vào rổ sao có thể khiến cột rổ ngã xuống được?”
Vinh Kính gõ bàn phím, “Đúng vậy, nhân tố vật lý dẫn đến cột rổ sập biến thành không có khả năng, trừ phi là mặt chất lượng có chuyện.”
“Có thể là do người làm hỏng, khả năng mưu sát sinh viên kia không cao, dù sao loại thủ đoạn mưu sát này quá thấp kém, lại dễ phạm sai lầm.” Tạ Lê Thần phân tích video hiện trường, “Giống tạo rối loạn hơn.”
“Để tạo hỗn loạn, nhân cơ hội bắt Thomas.” Vinh Kính sắc mặt cũng trầm xuống tới, “Không tiếc hại chết một sinh viên năm nhất.”
“Học bổng toàn phần, vừa mới 19 tuổi, con trai độc nhất trong nhà bộ dáng cũng không tệ.” Tạ Lê Thần đọc thông tin về nam sinh bị chết kia, bất đắc dĩ lắc đầu, “Nếu quả thật là bởi vì thế mà ngộ sát, bị chết quá đáng tiếc.”
Hai người đang nói, điện thoại của Tạ Lê Thần reo, Tào Văn Đức gửi một tin nhắn đến —— anh ngày hôm qua đi xem bóng rổ
Tạ Lê Thần hơi sửng sốt, đưa điện thoại cho Vinh Kính.
Vinh Kính nhanh chóng cầm lấy điều khiển từ xa bật TV sang kênh giải trí, quả nhiên, tin giải trí đang tràn ngập tin, nói có người ở sân vận động gặp được Tạ Lê Thần, còn có một vài ảnh chụp rõ ràng.
Tạ Lê Thần cầm camera, đè thấp mũ… Từ một vài góc độ chụp nhìn vô cùng rõ ràng.
Mặt khác, còn có người liên kết chuyện lần này vào, nói Tạ Lê Thần có thể là có thân thích gì hay bạn bè thi đấu trong sân bóng rổ, không biết sinh viên gặp bất hạnh kia có vấn đề gì với y không.
“Thoáng chốc biến thành sự kiện được quan tâm cao độ.” Vinh Kính giơ tay vỗ vỗ vai Tạ Lê Thần.
“Nói cách khác, ngày hôm qua kẻ cuồng theo dõi kia đúng thật là phóng viên?” Tạ Lê Thần hỏi Vinh Kính.
“Tôi lại cảm thấy quá mất công.” Vinh Kính tra tìm ảnh chụp hôm qua trên internet, tin tức về Tạ Lê Thần luôn luôn lan truyền rất nhanh.
“Thật kỳ quái.” Vinh Kính đột nhiên cau mày, tự nhủ nói, “Vì sao ảnh chụp không có tấm nào có tôi?”
Tạ Lê Thần hơi sửng sốt, lấy máy tính bảng qua tỉ mỉ xem, “Cậu nói mới thấy, đúng vậy! Thường ngày này truyền thông đối với cậu còn cảm thấy hứng thú hơn cả tôi.”
“Vì vậy trọng điểm điều tra có thể là tôi sao?” Vinh Kính lấy hết hình ảnh và video của người kia ngày hôm qua Tạ Lê Thần chụp được cùng máy quay an ninh ghi lại được ra xem.
Hai người lần lượt quan sát động tác người kia, đều nhịn không được nhíu mày.
“Cậu có cảm thấy …” Tạ Lê Thần cau mày nhìn chằm chằm, “Giống một người phụ nữ?!”
“Ừ.” Vinh Kính cũng gật đầu, “Nhìn thân hình và thói quen động tác đây là một người phụ nữ cao gầy , không giống nam giới.”
“Ai vậy nhỉ?” Tạ Lê Thần suy nghĩ.
Vinh Kính híp mắt nhìn y, “Có thể là fan biến thái của anh không? Fan của anh từ trước đến nay vẫn khá hung hãn.”
“Không thể nào…” Tạ Lê Thần vẻ mặt vô tội công thêm bất đắc dĩ, “Lại tới nữa?”
Vinh Kính khép lại máy tính bảng, nhún vai, “Quan sát thêm đã, bất quá… Có thể vô thanh vô tức theo dõi chúng ta thời gian dài như thế, người phụ nữ này tuyệt đối không phải chỉ là một fan bình thường đơn giản như vậy.”
Lúc này, máy tính lại “dididi” bắt đầu báo hiệu.
Vinh Kính cau mày, đến trước máy theo dõi xem, thấy Đằng Thành đưa mấy người cảnh sát đi vào thang máy, xem ra là tới tìm bọn họ.
“Lại hắn ta?” Tạ Lê Thần cười gượng hai tiếng, “Thấy chưa thỏ, đó mới là biến thái chân chính!”
Vinh Kính cũng có chút phiền chán, Đằng Thành y hệt con giòi trong xương mu bàn chân giãy mãi không dứt, bất quá lần này hắn ta không phải tới một mình… Phỏng chừng, lại có trò gì nữa đây.
Rất nhanh, chuông cửa reo lên.
Vinh Kính không cam lòng qua mở cửa, thấy Đằng Thành, lãnh đạm hỏi, “Có việc gì?”
Tạ Lê Thần ở một bên cười thầm, tin tức Vinh Kính truyền ra như kiểu —— đi mau đi mau, không chào đón mấy người!
“Có vụ án muốn mời ngài Tạ Lê Thần phối hợp điều tra một chút!” Đằng Thành rất khách khí nói.
“Vụ án nào, vụ án trước không phải đã kết thúc rồi sao?” Vinh Kính hỏi ngược.
“Lần này vụ án không giống vậy.” Đằng Thành đi thẳng vào vấn đề, “Ngài Tạ tối hôm qua 8h đến 10h ở đâu?”
Vinh Kính quay đầu lại nhìn Tạ Lê Thần, Tạ Lê Thần hơi nhún vai, “Anh không xem nhìn tin tức sao?”
“Chính là bởi vì xem tin tức, cho nên mới tới tìm anh phối hợp điều tra.” Đằng Thành ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Trùng hợp vậy, ngài Tạ đến đâu là chỗ đó có chuyện đến đó, cũng không biết có phải vấn đề thể chất không.”
Vinh Kính rất muốn sửa đúng lại rằng đó tuyệt đối là vấn đề RP, bất quá lời đến bên mép mới nhớ, trước mặt người ngoài mình và Tạ Lê Thần là một phe, vì vậy cũng không nói nhiều, để bọn Đằng Thành tiến vào. (vấn đề RP: mang ý nghĩa phẩm cách, có ý châm chọc nhân phẩm không tốt dẫn đến không thể xử lý tình hình thực tế)
Tạ Lê Thần lười biếng tựa trên sô pha như trước, chậm rãi không chút hoang mang.
“Xin chào ngài Tạ, vẫn là vấn đề vừa rồi.” Đằng Thành ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần thật giống như đã nhận định y là hung thủ vậy.
Tạ Lê Thần bị hắn ta nhìn cả người khởi nổi da gà, tự nhủ —— đây mới là biến thái trong truyền thuyết, may mà loại biến thái này không phải fan của mình!
“Tối hôm qua tôi đi xem chơi bóng.” Tạ Lê Thần thờ ơ trả lời, “Người trong tin tức kia là tôi.”
“Vì sao lại đi xem một trận bóng rổ sinh viên?” Đằng Thành hỏi, “Có nguyên nhân không?”
“Vấn đề không phải là bóng rổ sinh viên hay không, mà là ở chỗ thật vất vả mới không còn ai bám theo dai dẳng, tất nhiên muốn bớt thời giờ đi ra ngoài giải sầu.” Tạ Lê Thần không khách khí trả lời, liếc mắt thâm sâu nhìn Đằng Thành.
Đằng Thành bị nghẹn một chút, cũng không hỏi nhiều, tiếp tục trở về chủ đề, “Vụ án tối hôm qua, anh có thể miêu tả chi tiết một chút không?”
Tạ Lê Thần đột nhiên cười một tiếng, “Tình hình chung thì, ngài cảnh sát không phải hẳn nên hỏi tôi trước, bị ai theo dõi sao? Tôi phát hiện gần đây fan biến thái càng ngày càng nhiều, hơn nữa có kẻ tự nhiên cả ngày lẫn đêm 24h đều ôm kính viễn vọng theo dõi tôi a… Tôi thật sự nghi ngờ đối phương đến tột cùng là fan hay sát thủ, cần phải nói cho ngài cảnh sát, mau mau giúp tôi bắt được cái tên biến thái kia nha.”
Đằng Thành nhíu nhíu mày, quả nhiên tối hôm qua là thủ trưởng của mình cố ý tìm mình gây phiền phức sao?
Lúc hắn ta trở lại phòng làm việc, thủ trưởng lao xuống mắng hắn ta, còn lệnh hắn ta đừng đi quấy rối Tạ Lê Thần nữa… Tạ Lê Thần thật là lợi hại, lẽ nào mánh khoé thông thiên? Kẻ này nhất định có bí mật!
Vinh Kính ở một bên nhai pizza xem náo nhiệt, nếu Đằng Thành đã để mắt đến Tạ Lê Thần, vậy Tạ Lê Thần có va chạm với hắn ta thế nào hoay là lộ thông minh, cũng không thành vấn đề!
Đằng Thành nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần một hồi, thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và nghi ngờ, nói mấy người cảnh sát khác về trước.
Mấy người cảnh viên kia nhìn nhau, bất quá Đằng Thành là sếp của họ, không thể làm gì khác hơn là rời đi.
Vinh Kính cũng ngồi xuống bên người Tạ Lê Thần, xem Đằng Thành muốn làm gì.
Đằng Thành lấy ra mấy tấm ảnh để ra trước mắt nhóm Tạ Lê Thần, nói, “Xem ảnh trước!”
Hai người nhận ảnh chụp đến xem, đầu tiên thấy là một viên đạn và một lá thư, trên thư viết: giao cho đại sứ quán XX.
Tấm ảnh thứ hai là một lá thư, là một lá thư yêu sách, dùng giấy A4, viết là —— Thomas nằm trong tay chúng, cha Thomas nếu như không thả ông trùm phần tử khủng bố quốc nội ra rõ ràng hợp lý, sẽ giải phẫu cơ thể sống Thomas, còn thêm vào ảnh Thomas bị trói trên ghế.
Vinh Kính thấy rồi nhíu mày, hỏi, “Ảnh chụp lúc nào?”
“Sáng sớm ngày hôm nay!” Đằng Thành trả lời.
“Thomas biến mất tối hôm qua, trên ảnh cậu ta mặc đồng phục bóng rổ không sai, thế nhưng… Tia sáng trên sàn nhà nơi giam cậu ta này, thoạt nhìn không giống sáng sớm.” Vinh Kính có nghi vấn, “Sao tôi thấy ảnh không phải chụp gần đây nhỉ?”
“Tóc cậu ta so với trong ảnh dài hơn chút.” Tạ Lê Thần đột nhiên mở miệng, “Trong ảnh, tóc hẳn là vừa cắt chưa được bao lâu, ngày hôm qua lúc xem cậu ta chơi bóng rổ, tóc đã không còn cảm giác đông cứng như vừa mới cắt này.”
“Anh đã gặp Thomas, tôi tin tưởng cảm giác của anh.” Đằng Thành lại lấy ra tấm ảnh thứ ba.
Trên ảnh có một người đàn ông râu quai nón, vóc người vô cùng to lớn, dung mạo hung ác.
“Người này là Catan Ali.” Đằng Thành giới thiệu, “Lần này trùm phần tử khủng bố cần giải cứu chính là hắn.”
Vinh Kính nhìn thoáng qua, không lên tiếng —— anh biết người này, là tội phạm truy nã được cảnh sát hình sự quốc tế phát lệnh đỏ, vô cùng nổi tiếng! Bè đảng của hắn hoạt động vô cùng mạnh tại vùng núi biên giới Pakistan và Afghanistan.
Quốc gia có sắc thái tôn giáo đậm đặc, là rất khó dùng tốt hay xấu đơn giản để đánh giá một lực lượng vũ trang nào đó, những kẻ bị quân đội gọi là phần tử khủng bố, ở bộ lạc địa phương, rất nhiều lại được tôn làm anh hùng.
Vùng núi Afghanistan có rất nhiều bộ lạc, khá độc lập, không bị quân đội khống chế.
Ở đó, có vài phần tử khủng bố sẽ cung cấp vật tư hay lương thực cho bộ lạc địa phương, bởi vậy được bộ lạc che chở. Bọn họ chỉ tin tưởng vào thần thánh, dũng sĩ, và chân lý thuộc riêng về bọn họ!
Bởi vậy có đôi khi gây hành vi cực đoan, người sinh sống trong thời buổi thái bình thịnh thế lại không có tín ngưỡng đặc biệt rất khó lý giải, ví dụ như đánh bom liều chết, tấn công tự sát và hành vi hi sinh khác.
Vinh Kính tất nhiên là rành loại trọng phạm có chứa sắc thái truyền kỳ nghiêm trọng này, nhưng anh không rõ chính là —— cha của Thomas chỉ là một nhà ngoại giao, lão có lực ảnh hưởng lớn đến mức khiến nước mình giao ra một phần tử khủng bố như vậy sao? Quân đội cũng chắc chắn sẽ không cho phép.
Đằng Thành đợi một lúc lâu, lại lấy ra thêm ba tấm ảnh, đặt ở trước mặt Tạ Lê Thần và Vinh Kính.
Hai tấm chụp người, trong đó một người là lão Thomas, người thứ hai là Catan sau khi bị bắt, kế thừa hắn chính là nhân vật Two. Deli Man Ali, cũng là em ruột của hắn.
Mà tấm ảnh thứ ba là cảnh con đường một trấn nhỏ nào đó của vùng Trung Đông. Ở cửa quán bar, Thomas và Deli Man đang bắt tay.
Vinh Kính hơi sửng sốt, “Sao lại…”
“Không sai, tôi nghi ngờ chính là, lão Thomas kỳ thực đã sớm có qua lại với phần tử khủng bố trong nước, sự kiện bắt cóc con trai lần này, có thể là tự biên tự diễn.”
“Bắt cóc con trai mình sao…” Vinh Kính xoa xoa cằm, “Nếu như có năng lực trong nháy mắt biến mất một người ở trước bàn dân thiên hạ, thật ra cũng cũng không phải là không thể được!”
“Anh đã có đầu mối, thì nhanh chóng đi thăm dò đi.” Tạ Lê Thần nhún vai, “Thần thám, tới tìm tôi làm gì vậy?”
“Chúng tôi không có cách nào động thủ điều tra.” Đằng Thành thở dài, “Chúng tôi phải biết hiện trường xảy ra cái gì, đối phương dùng phương pháp gì khiến một người người cao to như Thomas biến mất! Đại sứ hiện tại đã nhiều lần tiếp xúc với thượng cấp, dù sao người nhà nhà ngoại giao bị bắt cóc, áp lực của chúng tôi vô cùng lớn!”
Tạ Lê Thần và Vinh Kính gật đầu, biểu thị —— thông cảm đấy!
“Thế nên tôi muốn hai người phối hợp điều tra!” Đằng Thành chuyển chủ đề, “Hai người ở ngay hiện trường lúc xảy ra án, tôi muốn nghe hai người phân tích một chút, hay nhất có thể cùng điều tra.”
Tạ Lê Thần nhìn Vinh Kính, thấy Vinh Kính mỉm cười, “Tôi từ chối.”
“Vì sao?” Đằng Thành hơi giận tái mặt.
“Chúng tôi không phải cảnh sát.” Vinh Kính cười ôn hòa, lời nói lại có hai nghĩa, “Tôi không cùng người mà địch hay ta tôi chẳng phân biệt được hợp tác, xin các ngài cảnh sát nỗ lực lên, đặt chuyện trừ gian diệt ác lên đầu, thêm suy luận, bớt huyễn tưởng!”
Đằng Thành trên mặt thoắt đỏ thoắt trắng, Tạ Lê Thần nheo lại mắt, gật đầu thoả mãn —— thỏ Vinh rất hay!
“Lẽ nào hai vị không muốn theo tôi đến hiện trường một chuyến sao?” Đằng Thành hỏi ngược.
Vinh Kính lắc đầu, “Không muốn.”
Đằng Thành bỗng nhiên phát hiện Vinh Kính còn khó đối phó hơn Tạ Lê Thần, mềm cứng gì cũng không ăn!
Khe khẽ thở dài, Đằng Thành ngẩng đầu, “Như vậy không bằng có qua có lại nhé?”
“Tôi nhìn không ra anh có đầu mối gì đáng cho chúng tôi trao đổi.” Tạ Lê Thần nhướn mày.
Đằng Thành mỉm cười, từ túi trước lấy ra tấm ảnh cuối cùng… Thấy trên ảnh là một người phụ nữ mặc áo khoác da, đang cầm camera.
Hai hàng lông mày Vinh Kính hơi nhướn.
Đằng Thành gật đầu, “Người này vẫn luôn theo dõi hai người, tôi có lý giải và nhận thức nhất định về cô ta, hai người lần này phiền phức rất lớn.”
Vinh Kính và Tạ Lê Thần song song ngẩng đầu nhìn hắn ta.
Đằng Thành cười hỏi, “Thế nào? Hợp tác không?”
Vinh Kính suy nghĩ một chút, bình tĩnh hỏi, “Cô ta là ai?”
“Một nhân vật vô cùng phiền phức.” Đằng Thành trả lời, “Giờ cô ta hẳn chỉ là đang sưu tập đầu mối sẽ không động thủ, nhưng mấy ngày tới thì chưa chắc.”
“Thế nên, chúng tôi hợp tác với anh, tra ra thủ đoạn làm Thomas biến mất, anh sẽ nói cho chúng tôi biết về bí mật về cô ta?” Tạ Lê Thần hỏi, “Đúng không?”
“Có thể nói như vậy!” Đằng Thành vươn tay, “Thành giao chứ?”
Tạ Lê Thần nhìn Vinh Kính, Vinh Kính nhẹ nhàng gật đầu một cái… Tạ Lê Thần cũng không bắt tay Đằng Thành, mà là trở tay vỗ một cái, “Thành giao.”