Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha | Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 68: Chương 68




CHƯƠNG 68 HOÀNG TƯỚC TẠI HẬU

Hà Đống, Thiệu Dịch, Nhuế Tiểu Tình, ba người này, một là ngôi sao thành danh đã lâu, một là ngôi sao mới đang lên, còn có một là tân binh mới xuất đạo, theo lý mà nói đều là diễn nghệ bình thường, đào đâu ra nhiều bí mật như vậy, thế nhưng hồ sơ ba người và tình huống thực chênh lệch quá lớn, không khỏi làm Vinh Kính đại khai nhãn giới!

Trong đó, Thiệu Dịch là một học sinh ưu tú, thế nhưng có một đoạn trên hồ sơ lại hoàn toàn không có ghi chép, chính là hắn đã từng bị bắt, hơn nữa lý do là vì tội giết người. Nhưng sau đó vụ án không giải quyết được gì, cái này rất kỳ quái. Vinh Kính căn bản không thể hiểu nổi chuyện này, tội giết người, chứng cứ vô cùng xác thực bị bắt, cho dù cuối cùng là vô tội thả ra, cũng có quá trình tố tụng chứ? Hoàn toàn không có ghi chép… Lẽ nào cảnh sát điều tra sai?

Mặt khác, Thiệu Dịch có vẻ là đã phẫu thuật sửa mặt, tướng mạo trước đây và hiện tại khác biệt rất nhiều, hơn nữa phẫu thuật thẩm mỹ năm đó hình như lạc hậu hơn so với bây giờ, kỳ thực hắn nguyên bản hình dáng cũng không tệ a, so với hiện tại có cá tính hơn, hẳn là càng thích hợp với con đường diễn xuất mới đúng, giờ sửa lại, thật ra có vẻ không có đặc biệt gì.

Vinh Kính phân tích một chút, lắc đầu, Thiệu Dịch này phải chú ý!

Tiếp đến Hà Đống.

Hà Đống cũng là một quái thai, không hơn không kém. Quá khứ của hắn rất giống Tạ Lê Thần, nhân trung long phượng thiên chi kiêu tử, nhưng không phẫu thuật chỉnh hình. Bất quá có một việc khiến Vinh Kính rất lưu ý, là Hà Đống có liên quan đến rất nhiều cọc án phóng hỏa, đều có ghi chép.

Hà Đống hình như từ nhỏ đến lớn luôn dính dáng đến hoả hoạn, khi còn bé ở bởi vì hoả hoạn, dọn nhà ba lần, có ba người thân chết vì hoả hoạn. Sau đó tất cả nơi hắn đến, trường học, thư viện, bệnh viện, ngân hàng… Thậm chí là trường quay hắn vào sau khi gia nhập showbiz, đều thường hay bị cháy.

Có cảnh sát liệt hắn vào kẻ tình nghi rất nhiều vụ án phóng hỏa, có lần còn nghi ngờ hắn là một tên phóng hỏa liên hoàn, bất quá những vụ án đó đều không giải quyết được. Vinh Kính biết loại vụ án đột nhiên gián đoạn này, đều như nhau có thể bởi vì nguyên nhân đặc biệt mà bị cấm từ cấp trên. Mấy vị gọi là cấp trên kia đều biết suy tính lợi và hại, nói khó nghe một chút chính là không lợi không dậy sớm được. Chính mìnhcũng liên lụy đến rất nhiều rối loạn trong hồ sơ nên mới vô trách nhiệm cho qua. Suy đoán ra, Hà Đống rất có thể có bối cảnh chính phủ!

Nghĩ tới đây, Vinh Kính đột nhiên nhớ tới, đêm đó lúc bị tập kích, áo của Black Mouse bỗng nhiên bắt lửa, sao đột nhiên áo lại cháy? Cái này cũng có chút quỷ dị, không phải cũng có liên quan đến Hà Đống đó chứ? Vậy có phải thật may mắn là nguyên tòa nhà không cháy không?

Phần thứ ba, cũng khiến cho Vinh Kính kinh ngạc là một phần tài liệu về Nhuế Tiểu Tình.

Nhuế Tiểu Tình, nguyên bản hẳn là một người con gái bình thường nhất, nhưng tài liệu lại bất bình thường nhất. Cô gái này vô cùng đẹp, tuổi cũng không lớn, tuy rằng cô ta và Thiệu Dịch là bạn học, nhưng sinh ra là cô nhi, tài liệu về cha mẹ, thân nhân, thậm chí về trước khi cô ta thi vào trường sân khấu đều bằng 0. Nhưng có thể thi đại học, hẳn là cũng học tiểu học và trung học, chí ít phải có một chút ghi chép chứ? Vì sao không có? Coi như là thân phận đặc biệt nên làm giả, vậy cũng nên có một số chứ? Sao có thể trời sinh voi trời sinh cỏ vậy được…

Vinh Kính đang đờ ra, bỗng nhiên, chợt nghe một tiếng “ầm” rất lớn.

Vinh Kính ngẩng phắt đầu, thấy phía trước cách đó không xa trong trường quay khói đặc bốc ra, sau đó là một đoàn rối loạn, có người la hét, “Nổ rồi!”

Vinh Kính cau mày, ngày hôm nay nhóm Tạ Lê Thần có mấy cảnh cần đến hỏa dược, bất quá cảnh quay rất nhỏ, lượng dùng hẳn là rất ít mới đúng, sao lại phát nổ nghiêm trọng như vậy.

Tạ Lê Thần vừa rồi hẳn là ngồi trên băng ghế ngoài trường quay xem lời thoại, thế nhưng Vinh Kính nhìn lướt qua, không thấy người… Không phải là vào trường quay hỗ trợ rồi chứ? Bên ngoài có người tiến vào mình nhất định sẽ phát hiện, Tạ Lê Thần cũng không phải loại người trong nháy mắt có thể khống chế!

Suy nghĩ xong, Vinh Kính chạy ào vào trường quay.

Quả nhiên, thấy Tạ Lê Thần đỡ một người quay phim bị thương đi ra, “Thỏ, mau tới giúp!”

“Ừ!” Vinh Kính đi qua xem, thấy cũng nhiều người bị thương, hiện trường dày đặc khói. Thấy còn có tia lửa, Vinh Kính nhanh chóng tìm, mới phát hiện trường quay tự nhiên lại không có bình chữa cháy, quá mức tắc trách! Cấp tốc chạy đến xe dừng ở gần đó, Vinh Kính lấy ra bình chữa cháy đi vào dập tắt lửa. Thế nhưng vào đến nơi, thấy Hà Đống đang dùng một cái đệm an toàn dập tắt lửa, động tác của hắn rất nhanh gọn, kỳ quái chính là, hắn đứng cách lửa rất gần, hình như căn bản không sợ lửa.

Vinh Kính chú ý chân hắn, cách lửa thực sự rất gần, hắn không cảm thấy gì sao?

Suy nghĩ một chút, anh cũng chạy tới, dùng bình chữa lửa cấp tốc dập tắt lửa… Vừa đến gần nơi Hà Đống đứng, cũng đã cảm giác nóng rực khó nhịn. Vinh Kính tự nhận là lực nhẫn nại mạnh hơn người thường nhiều, thế nhưng Hà Đống này dĩ nhiên so với anh còn chịu nhiệt giỏi hơn, quả nhiên không phải người thường a! Có địa vị gì đây?

Lửa rất nhanh bị dập tắt, đoàn làm phim gọi xe cứu thương đưa mọi người đi, ngày đầu tiên quay, cũng cực độ bất thuận lợi.

Thiệu Dịch cũng bị chút thương, không may nhất chính là Nhuế Tiểu Tình, trên mặt bị xước da, đối với một diễn viên nữ xinh đẹp mà nói là vết thương chí mạng, đoàn làm phim nghe nói đã dự định đổi diễn viên.

“Như vậy thôi cũng đổi diễn viên a?” Vinh Kính phủi tro bụi trên người cho Tạ Lê Thần, kiểm tra xem y có bị thương hay không.

“Rất bình thường a, cô ấy vốn là người mới, loại cơ hội này người cạnh tranh rất nhiều, giờ mặt bị thương, nhìn thương thế vậy chí ít cũng 1-2 tháng mới có thể khỏi hẳn, đoàn làm phim không có khả năng chờ lâu như vậy. Thiệu Dịch không bị thương mặt, có thể tiếp tục diễn, nếu như bị thương rồi, phỏng chừng tựu cũng phải đổi.” Tạ Lê Thần thờ ơ nói, “Tôi và Hà Đống không bị thương, phòng bán vé bộ phim sẽ không bị ảnh hưởng, nói cách khác, chỉ cần tôi và hắn không chết, cho dù những người khác đều chết hết, thì phim vẫn phải tiếp tục quay.”

“Này, anh đừng nói tàn nhẫn như vậy có được không a.” Vinh Kính bĩu môi.

“Nhưng sự thực đúng là tàn nhẫn như thế mà.” Tạ Lê Thần an ủi Vinh Kính, “Bất quá còn hơn đến CROW, ở đây đỡ hơn.”

Vinh Kính ngắm Tạ Lê Thần liếc mắt, nhỏ giọng hỏi, “Anh đang giận Kolo a?”

Tạ Lê Thần nhún vai, “Không quan tâm, dù sao tôi cũng sớm đoán được ông ta không phải lương thiện gì, quên đi, đều là tự mình tìm.”

Vinh Kính cau mũi, cũng có chút xấu hổ, anh dù sao cũng là Kolo phái tới hợp tác với Tạ Lê Thần, bên kia là trưởng bối hợp tác hơn 10 năm rồi, vô cùng tín nhiệm, bên này thì Tạ Lê Thần đối với chính mà nói khá đặc biệt… hẳn là rất đặc biệt đi, làm sao lựa chọn đây? Đương nhiên, kế hoạch của Kolo, bản thân Vinh Kính cũng khá phản đối, quá mức điên cuồng.

“Tôi thấy muốn quay tiếp chí ít phải đến ngày mai, lát chúng ta đi ra ngoài dạo nhé?” Tạ Lê Thần đề nghị.

“Lúc này đi ra ngoài được không đó?” Vinh Kính thấp giọng nhắc nhở, “Hôm qua còn có người muốn bắt anh nha.”

“Sợ cái gì, tới càng tốt.” Tạ Lê Thần còn rất tự tin.

“Haiz.” Vinh Kính thu thập đồ đạc chuẩn bị cùng y trở về thay quần áo, lại thoáng thấy cách đó không xa, Hà Đống đang thay áo sơmi, trên mặt đất là cái áo hắn đã cởi, từ màu áo nhìn ra, hình như là đã bị cháy xém.

Điểm này rất kỳ quái, cái áo sơmi bị cháy, không có khả năng người không việc gì chứ!

Vinh Kính cau mày ở đósuy nghĩ, đột nhiên buông đồ trong tay, chạy nhanh qua.

Tạ Lê Thần không hiểu, Vinh Kính chạy đi đâu vậy? Nhìn lại, nhíu mày —— chuyện gì xảy ra?

“Này, không sao chứ?” Vinh Kính chạy tới cạnh Hà Đống, muốn nhìn tay hắn, thế nhưng Hà Đống đã mặc áo sơmi vào .

“Sao?” Hà Đống rất bất ngờ nhìn Vinh Kính, “Quan tâm tôi như thế? Thật cảm động.”

Vinh Kính giơ tay nhặt lên áo sơmi trên mặt đất, “Đốt thành như vậy, anh không bị thương a? Có muốn đến bệnh viện xem xét hay không?”

“Không sao.” Hà Đống cười cười, trêu chọc, “Đừng nhiệt tình như vậy, tôi sẽ hiểu lầm .”

“Thực sự không sao?” Vinh Kính hình như không tin, “Đừng cậy mạnh…” Nói rồi, giơ tay qua kéo tay áo Hà Đống nhìn.

Hà Đống đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười nói, “Lê Thần, vệ sĩ nhà anh nóng nảy quá.”

Vinh Kính quay đầu lại, thấy Tạ Lê Thần đã đen mặt đứng ở phía sau.

Vinh Kính nháy mắt, ý bảo —— xem phía dưới tay áo hắn!

“Cậu ấy khá nhiệt tình.” Tạ Lê Thần giơ tay kéo cánh tay Vinh Kính, đưa người đi.

“Này!” Vinh Kính bị kéo, quay đầu lại nhìn, thấy Hà Đống đã thu thập xong đồ đạc, đi về khách sạn.

Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính nhìn chằm chằm người ta không tha, kéo anh, “Con thỏ chết tiệt, cậu muốn xem tôi trở về cởi cho cậu xem, ông đây so với hắn có nhiều hơn!”

“Biến!” Vinh Kính liếc mắt trừng Tạ Lê Thần nói bậy bạ, vào thang máy, anh chọn một góc thang máy camera nhìn không thấy, lấy ra máy tính bảng nữa cho Tạ Lê Thần nhìn, “Tự anh xem a!”

Tạ Lê Thần lúc này mới mở tài liệu ba người kia ra xem một lần, còn ngốc nghếch hỏi, “Thì sao?”

Vinh Kính kéo người vào trong phòng, mở thiết bị chống nghe trộm, hỏi y, “Vừa rồi sao lại nổ?”

“Không biết a.” Tạ Lê Thần thay quần áo, trả lời, “Có vẻ không phải cảnh nổ lúc quay phim, mà là cái rương chứa thuốc nổ bỗng nhiên cháy.”

“Cái đó vì sao lại cháy?” Vinh Kính vuốt cằm, “Gần đó có tia lửa?”

“Sao có thể, người đặt thuốc nổ đều chuyên nghiệp.” Tạ Lê Thần nhướn mày, “Có vẻ đã báo cảnh sát, sẽ có cảnh sát đến điều tra thôi.”

“Anh nghi ngờ có người cố ý phóng hỏa dẫn đến phát nổ?” Vinh Kính đi tới, “Này, đi thăm dò một chút xem! Hà Đống kia rất khả nghi!”

Tạ Lê Thần buồn cười, “Tra kiểu gì?”

“Tôi nghi ngờ ngày đó áo Black Mouse cũng là hắn đốt!” Vinh Kính ngồi xếp bằng trên sô pha, “Anh nghĩ mà xem, sao có thể vô duyên vô cớ tự cháy?”

“Lúc Black Mouse bị cháy Hà Đống đang ở trong phòng mà? Phóng hỏa thế nào?” Tạ Lê Thần cài xong nút áo ngồi xuống, lật cuốn catalogue các phương tiện giải trí nội bộ khách sạn, bỗng nhiên kinh hỉ nói, “Có bể nước nóng này, Kính Kính, chúng ta đi ngâm một chút nhé?”

“Ngâm nước ngóng cái gì, sự tình chưa điều tra rõ, vụ nổ lần này, trùng hợp làm bị thương Nhuế Tiểu Tình và Thiệu Dịch, hai người đó cũng ngọn nguồn không rõ ràng.” Vinh Kính không có tâm trạng, ngồi ở chỗ kia tiếp tục suy nghĩ.

Tạ Lê Thần cười cười, “Vậy cậu muốn thử Hà Đống thế nào?”

“Hắn vừa nãy áo sơmi bị đốt cháy, không lý gì trên người không sao!” Vinh Kính suy nghĩ một chút, “Tôi muốn nhìn xem tay hắn có vết bỏng hay không, cần phải có thời gian, thí nghiệm hắn một chút!”

“Này, thỏ.” Tạ Lê Thần rất nghiêm túc ngồi cạnh Vinh Kính nói với anh, “Không phải tôi nói chứ, nếu như Hà Đống thực sự có vấn đề, cho dù hắn có công năng đặc dị, thế nhưng người dù sao cũng là người, cậu cũng biết thành phần chủ yếu của da thịt, không có khả năng không sợ thiêu đốt, có thể là cậu nghi ngờ thái quá hay không?”

Vinh Kính gật đầu, “Thế nên mới nói, nếu như chuyện vừa rồi thực sự liên quan đến hắn, tôi chắc chắn có hai nơi hắn bị bỏng!”

“Đâu?”

“Cánh tay và cẳng chân!” Vinh Kính rất chắc chắn nói.

“Vậy được rồi.” Tạ Lê Thần cầm lấy điện thoại.

“Anh muốn làm gì vậy?” Vinh Kính nắm lại tay y hỏi.

“Hẹn hắn cùng tắm.” Tạ Lê Thần cười, gọi điện thoại sang phòng Hà Đống bên cạnh.

Điện thoại không ai nghe, Tạ Lê Thần buông, “Không có ai.”

“Vừa đẹp, vào xem thử!” Vinh Kính nói, chạy ra khỏi cửa.

“Được không đó?” Tạ Lê Thần thấy cửa không có ai, y như thằng trộm hỏi Vinh Kính, “Cứ thế đi vào? Lỡ đâu hắn trở về bắt gặp là đẹp mặt.”

“Vậy anh canh chừng cho tôi, tôi vào!” Vinh Kính nói, xoay nắm tay cửa, nhưng cửa phòng Hà Đống khóa đã khóa, Vinh Kính móc ra thẻ từ, dễ dàng mở cửa, liếc vào trong.

Giữa thanh thiên bạch nhật , trong phòng Hà Đống tắt hết đèn, rèm cửa sổ che kín, bên trong tối như mực, trên bàn lại đặt hai ngọn nến, đang cháy sáng.

“Bầu không khí không tệ a.” Tạ Lê Thần cười, “Cậu đoán, hắn có thể là có thói quen thắp nến, thế nên thường hay bắt lửa?”

“Ai không có việc gì lại đi thắp nến.” Vinh Kính đã định đi vào.

“Khụ khụ.” Tạ Lê Thần bỗng nhiên ho khan một tiếng, thấy từ đầu hàng lang kia, Hà Đống hai tay đút túi đã đi tới, Vinh Kính nhanh chóng rời ra.

“A? Rảnh rỗi như thế mà tìm tôi a?” Hà Đống đi tới cửa, phát hiện cửa phòng mình mở, liền cười, “Sao tôi đi ra ngoài lại đóng cửa?”

“Chúng tôi cũng phát hiện cửa không đóng, bên trong đen kịt thế nên đến xem.” Vinh Kính tìm một cáicớ qua loa, “Có lẽ nhân viên vệ sinh vào dọn rồi quên đóng cửa.”

“Ừ.” Hà Đống gật đầu, vào phòng, thấy hai người còn đứng tại cửa, liền hỏi, “Có chuyện gì?”

“Cùng đi tắm không?” Tạ Lê Thần rất tự nhiên hỏi một câu, “Có bể nước nóng trong này.”

Hà Đống ngẩn người, nhìn Tạ Lê Thần, lại nhìn Vinh Kính, cười nói, “Hai người đi ngâm nước nóng không phải được rồi sao, còn mang một bóng đèn như tôi theo làm gì?”

“Không đi thì thôi.” Tạ Lê Thần kéo Vinh Kính, “Đi thỏ, chúng ta đi tắm.”

“A?” Vinh Kính khó hiểu, Tạ Lê Thần cứ như thế mà đi a? Không phải gọi Hà Đống cùng đi sao? Còn không chưa hỏi cũng đã bị Tạ Lê Thần kéo vào thang máy.

“Này! Không gọi hắn theo thì chúng ta đi tắm làm gì?” Vinh Kính bất mãn.

“Tôi mời hắn làm gì chứ?” Tạ Lê Thần cười hì hì vươn qua liếc cổ áo Vinh Kính, “Hai ta tắm thôi, đừng động tới cái bóng đèn kia!”

Vinh Kính đang muốn hung hăng đạp ý một cước, bỗng nhiên, chợt nghe “rầm” một tiếng, từ phía trên thang máy truyền tới.

Tạ Lê Thần cũng cảm giác giống như thang máy hơi lung lay một chút, thấy Vinh Kính nhấn mạnh vào nút ở tầng kế tiếp một cái, tầng có bể nước nóng là tầng dưới cùng mà…

Cửa thang máy mở, Vinh Kính kéo Tạ Lê Thần chạy ra bên ngoài, liền cảm thấy bên cạnh có bóng người nhoáng lên, ra là đã có người chờ ở đó, họng súng tối om xuất hiện trong phạm vi nhìn của hai người.

Vinh Kính sớm có dự liệu, ra khỏi cửa sẽ không dừng lại, dù sao anh và Tạ Lê Thần là hai người, hơn nữa Tạ Lê Thần phản ứng cực nhanh, thấy có người mai phục, nghiêng thân đánh lạc hướng người kia, Vinh Kính lộn vòng ngay tại chỗ, móc súng ra, ngay lúc họng súng tối om chĩa vào trán mình, cũng dùng súng chĩa vào đầu kẻ đối diện.

Hai bên nhìn nhau, Vinh Kính sửng sốt.

Kẻ dùng súng chĩa vào mình đồng thời cũng bị mình dùng súng chĩa vào, là một người Bắc Âu tóc ngắn màu vàng. Trong đầu Vinh Kính chợt lóe ra hình ảnh đứa bé kia, thốt lên, “Theron…”

Người kia ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, cười lại có chút dịu dàng “Cậu vẫn còn nhớ rõ?”

“Đừng có ôn chuyện.”

Trong thang máy, Black Mouse nhảy xuống, trong tay cầm súng chĩa vào Tạ Lê Thần cạnh đó cũng đang dùng súng chĩa vào mình… Kết quả là, ở cửa thang máy bốn người hai chọi hai tạo thành thế cân bằng, giằng co nhau.

“Hai người muốn làm gì?” Vinh Kính hỏi Theron trước mắt bị mình chĩa súng. Tuy rằng trong đầu anh thoáng hiện ra tên này, nhưng không nhớ ra mình đã từng có quan hệ với người này.

“Mang Tạ Lê Thần đi.” Theron trả lời.

“Hai chọi hai, không dễ dàng như vậy.”

“Này này.” Black Mouse cười nói, “Cùng nổ súng cùng chết, cậu cam lòng a?” Rồi chỉ Tạ Lê Thần.

Tạ Lê Thần lại đột nhiên buông lỏng tay, “Tôi không muốn!”

Vinh Kính nhíu mày, thầm mắng Tạ Lê Thần cái cục đồ ăn.

Black Mouse đang định cười, không ngờ Tạ Lê Thần nhân thời cơ đánh lén, dùng khuỷu tay đánh bay súng của hắn.

Black Mouse kinh ngạc, hắn nguyên bản cũng biết Tạ Lê Thần chỉ là cục đồ ăn, không có bản lĩnh gì, lại thấy y sợ Vinh Kính bị thương đầu hàng trước, liền phớt lờ. Ai biết Tạ Lê Thần còn hơn Vinh Kính, tuy rằng kinh nghiệm kỹ thuật hơi kém chút, nhưng ý xấu đầy bụng ánh mắt cũng sắt thép loại này người thành thật có nề nếp không thể so sánh, hơn nữa y còn là ông hoàng màn ảnh, biết diễn xuất a.

Black Mouse muốn phản kháng lại thì không còn kịp rồi, Tạ Lê Thần thông minh vọt ra phía sau, dùng thương chĩa vào ót hắn, “Đừng cử động nha, tôi là cục đồ ăn, cầm súng nói không chừng sẽ cướp cò đó.”

Black Mouse bất đắc dĩ, nhìn Theron bên cạnh đang nhíu mày, “Làm sao giờ?”

“Ngu ngốc.” Theron hiển nhiên rất tức giận.

Black Mouse nhăn mặt mũi.

Vinh Kính và Theron đối diện, “Hai chọi một, thế nào.”

“Là ba chọi một mới đúng.”

Một giọng nói bất ngờ đến từ phía sau Tạ Lê Thần.

Tất cả mọi người sửng sốt, quay đầu lại, thấy Thiệu Dịch không biết lúc nào xuất hiện ở phía sau Tạ Lê Thần, giơ tay nắm trụ cổ Tạ Lê Thần, dán súng vào bên tai y, “Đừng cử động a, tiền bối.”

Tạ Lê Thần hơi sửng sốt, lúc này, thấy trên mặt đất lăn tới một thứ, lung lay lúc lắc cuộn tròn, phát ra âm thanh xì xì, tới bên chân Black Mouse.

“Fuck!” Black Mouse nhận ra lựu đạn hơi cay, nhanh chóng lăn sang bên, mà Tạ Lê Thần đã bị Thiệu Dịch kéo vào trong hành lang. Đang suy nghĩ cách trốn, một mùi gay mũi truyền tới, Thiệu Dịch mỉm cười, “Để đàm bảo, ngủ một lát đi.”

Chờ Vinh Kính đuổi tới hành lang, trong lớp khói dày đặc đã không còn bóng dáng Tạ Lê Thần.

Anh lao xuống lầu tìm, thấy Thiệu Dịch đẩy mạnh Tạ Lê Thần vào một chiếc xe màu đen, lái đi.

Vinh Kính xông lên xe mình, đuổi theo.

“Khụ khụ.” Black Mouse ho khan lao từ trong hành lang tràn ngập khói ra, hỏi Theron sắc mặt âm trầm, “Kả đó là ai?”

Theron trầm mặc một lát, “Người thì tôi chưa gặp, nhưng giọng thì tôi nhớ rõ, khuôn mặt tuy rằng thay đổi, nhưng mùi hôi thối của người chết trên kẻ đó, lại không sửa được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.