[Hắc Phong Thành Chiến Ký] Quyển 1 Bình Chung Thải Nha, Bình Xuyên Hà Chi Chiến

Chương 52: Chương 52: Bảo Vật




Edit: Fin & Zizi

Beta: Linh

Cái gọi là oan gia ngõ hẹp, chính là bọn Triển Chiêu đến tửu lâu ăn một bữa cơm, không nghĩ tới việc vô tình đụng mặt huynh đệ Trần gia của Thần Long Cốc.

Theo lý mà nói người giang hồ với nhau nước sông không phạm nước giếng, không có thâm giao cũng không có thù hận gì. Nhưng Triển Chiêu vô ý phá hoại hôn sự giữa Đường Tiểu Muội cùng Trần Tử Vô, bên Đường Môn vô cùng vui vẻ nhưng người Trần gia thì lại khác, bọn họ nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy là đang bị người ta tính kế, hôn sự không thành là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn!

Vả lại so với chuyện căm giận Đường Môn, người Trần gia càng không muốn gặp chính là Triển Chiêu, chỉ cảm thấy y và Đường Môn không quen không biết, xem náo nhiệt cái gì?

Người Thần Long Cốc không phải dễ đắc tội, đặc biệt là Thiếu Cốc chủ Trần Tử Hư, tính cách hắn chanh chua lại cay nghiệt, là người có cừu oán tất phải trả, nghe nói rằng hắn đã sớm nói ra, đời này Triển Chiêu không được phép đặt chân vào Thần Long Cốc một bước, kẻ còn lại chính là người muốn cưới Đường Tiểu Muội, hắn chính là kẻ thù của Thần Long Cốc.

Tuy rằng lời đồn đãi chưa chắc đã là thật, nhưng không có lửa thì làm sao có khói, lúc này lại vô tình chạm mặt ở tửu lâu nhỏ này, vẫn là hết sức xấu hổ.

Bọn Triển Chiêu đang trò chuyện bên này, ở lầu dưới, Long Kiều Quảng đang đi lên.

Hữu tướng quân vừa mới dàn xếp xong xuôi mọi chuyện cho sư phụ sư nương hắn, binh mã mang đến để tiêu diệt sơn phỉ cũng đóng quân ổn thỏa, sẽ tìm bọn Triệu Phổ.

Quảng gia mới vừa đi lên lầu hai, chỉ thấy trước mắt có một người trẻ tuổi đi ngang qua, tiến đến bên bàn của bọn Triển Chiêu.

Đi tới bên cạnh bàn bọn Triển Chiêu chính là Trần Tử Vô.

Trần Tử Vô và Đường Tiểu Muội đều cùng tuổi, mới khoảng đầu hai mươi, dáng vẻ không tồi, giọng điệu tâm cao khí ngạo như vậy.

Trần Tử Vô đến bên cạnh bàn, chắp tay với Đường Tứ Đao, “Đường Tứ ca, đã lâu không gặp.”

Đường Tứ Đao hơi cười, hắn biết Trần Tử Vô từ nhỏ đã chung tình với Đường Tiểu Muội rồi, người trẻ tuổi này không có gì đặc biệt xuất chúng, còn có phần si tình dây dưa, đối với Đường Tiểu Muội nhớ mãi không quên, Đường Tứ Đao cũng không giống Triển Chiêu luôn cảm thấy áy náy, chuyện hôn nhân đại sự cần phải lưỡng tình tương duyệt, kẻ nóng lòng lại thêm si tình cũng không phải là chuyện tốt.

Đường Tứ Đao ôn hoà gật đầu với Trần Tử Vô, tự rót rượu uống, dù sao thì theo hắn thấy, mối quan hệ của Tiểu Muội nhà hắn luôn thu hút không ít sự chú ý của mọi người.

Trần Tử Vô nhìn Đường Tiểu Muội cười cười, “Tiểu Muội, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?”

Đường Tiểu Muội gật đầu một cái.

Gấu trúc và Tiểu Ngũ đều đang ở bên cạnh bàn, “Tướng công” leo lên lầu khá lâu, lúc này nó đang nằm liếm lông, Tiểu Tứ Tử cầm cây đũa trúc trêu chọc nó, thử xem nó có ăn hay không.

Trần Tử Vô có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn con gấu trúc kia, lại nhìn trên bàn… Bàn của Đường Môn cũng thật là nhiều người ngồi, nhìn qua thì hình như đều rất có thân phận, nhưng trừ Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa ra, còn lại hắn đều không biết.

Trần Tử Vô thấy Triển Chiêu thì có chút không được tự nhiên.

Triển Chiêu thành thật ăn cơm của mình, không muốn dính vào chuyện này.

Lúc này, Trần Tử Hư cũng đi tới.

Trần Tử Hư tuổi còn trẻ mà đã có thể lên làm Thiếu chủ Thần Long Cốc, tất nhiên tự có bản lĩnh của hắn, người tuổi trẻ bình thường so với người giang hồ bất đồng, rất có điệu bộ.

Trần Tử Hư đưa tay vỗ bả vai Trần Tử Vô một cái, gật đầu với bọn Đường Tứ Đao, “Khi nào thì Đường Môn chuẩn bị làm tiệc vui a?”

Đường Tứ Đao hơi sửng sốt, Đường Tiểu Muội cũng không hiểu, “Đường Môn ta gần đây không tổ chức chuyện vui gì cả a.”

Vẻ mặt Trần Tử Hư lộ nét không hiểu, tự tiếu phi tiếu đưa tay chỉ chỉ con gấu trúc trên đất, “Tiểu Muội, không phải muội thật sự muốn tư thủ với nó đến già đấy chứ?”

Mí mắt Đường Tứ Đao liền co giật một cái… Mấy huynh đệ Đường Môn đều có cái tật xấu chính là vô cùng thương yêu muội muội, tính cách Đường Tứ Đao vốn quái đản, lời này của Trần Tử Hư nghe kiểu gì cũng thấy không có ý tốt, sắc mặt hắn liền trầm xuống.

Lâm Dạ Hỏa cũng rất yêu thương muội muội, hắn có biết Trần Tử Hư, đại khái hiểu rõ tính cách của tên tiểu tử này, tám phần là không yên lòng!

Triển Chiêu yên lặng thở dài, sớm muộn gì sau này Đường Tiểu Muội cũng sẽ gặp trúng ý trung nhân muốn thành thân! Lời này của Trần Tử Hư kiểu nào cũng không dễ trả lời, nếu nói không tính, kia lúc đó tính sổ thì làm sao bây giờ? Nếu nói tính, thì chẳng lẽ thật sự phải gả cho con gấu trúc sao? Huống chi ‘Tướng công’ hình như là giống cái… Thiệt là loạn mà!

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu lại rối rắm, liền gắp cho y một phần tảo tía(93), nháy mắt với y mấy cái – Ngươi ăn cơm của ngươi đi, bọn họ muốn gả hay không thì tuỳ bọn họ đi!

(93) Dạng khác của rau câu, có màu tím

Tiểu Muội nhìn về phía Trần Tử Hư khẽ mỉm cười, đáp lại một câu, “Ta vẫn chưa nóng vội.”

Tất cả mọi người gật đầu một cái, muội muội tính khí thật tốt.

“Sao lại không nóng vội được?” Trần Tử Hư đang muốn Đường Tiểu Muội phải khó chịu, tất nhiên sẽ không vì vậy mà dừng lại câu chuyện, “Tuổi của muội càng lúc càng lớn, nếu còn lớn hơn nữa thì không sẽ ai muốn cả.”

Mí mắt Đường Tứ Đao lại giật giật một cái, trong lòng nghĩ ngươi thúi lắm nha!

Đường Tiểu Muội vẫn tương đối hiểu rõ Đại ca nhà mình, đưa tay đè lại cổ tay Đường Tứ Đao, nháy mắt với hắn – Quên đi, đừng để ý đến hắn.

Đường Tứ Đao nghiến răng nghiến lợi, Lâm Dạ Hỏa đối diện hắn nháy mắt, không thể nhẫn nhịn được nữa! Tìm chỗ nào không có người rồi giải quyết hắn!

Đường Tứ Đao gật đầu.

Thiên Tôn và Ân Hậu cùng liếc mắt nhìn Trần Tử Hư, lòng thầm nghĩ cái thằng nhóc ‘nhân khuông cẩu dạng’(94) này, nhìn là thấy không lễ phép rồi?

(94) Thân phận con người, hành vi lại giống chó. Ám chỉ bề ngoài chính nhân quân tử, bên trong đê tiện hạ lưu.

Tính cách này của Trần Tử Hư, nếu đã để ý đến ngươi thì sẽ không buông tha, có oán giận tất báo, thấy người của Đường Môn không nói gì để biện minh, liền thêm dũng cảm, “Tử Vô nhà ta cũng có người trong lòng, cùng tuổi với Tiểu Muội năm đó, nha đầu kia rất nhanh nhạy.”

Đường Tiểu Muội nghe xong thì thở phào, nhìn Trần Tử Vô, “Thật sự sao? Chúc mừng a!”

Triển Chiêu ở một bên gật đầu – Đúng vậy đúng vậy!

Trần Tử Vô lại một mực lắc đầu với Đường Tiểu Muội, “Không phải! Chỉ vừa quen biết không bao lâu…”

Tất cả mọi người đang ngồi đây đều xem như đã biết, tâm nói – Chậc! Vị Trần Tử Vô này là người rất si tình a.

Công Tôn lắc đầu, đem Tiểu Tứ Tử vẫn đang lấy đũa trúc trêu con gấu trúc ôm về, đút cho bé chút thức ăn, vừa nói, “Loại chuyện tư tình nhi nữ này phải dựa vào duyên phận, không thể cưỡng cầu.”

Tất cả mọi người gật đầu, lời này của Công Tôn là đang khuyên nhủ Trần gia thông suốt một chút, Trần Tử Vô tuổi còn trẻ, vẫn còn có thể đi tìm đấng phu quân khác.

Nhưng Trần Tử Hư lại nghe không lọt tai, vẫn luôn cảm thấy mình bị thiệt thòi, nhìn lại sắc mặt Đường Tứ Đao cứ như đang muốn chém người không bằng, mặt khác mấy người ngồi cùng bàn cũng không tiện đắc tội, liền lược câu tiếp theo, “Vậy hy vọng Tiểu Muội sớm ngày tìm được lang quân như ý.”

Tất cả mọi người nhìn trời, Trần Tử Hư này miệng cũng thực tiện, vốn là một câu chúc tốt lành, nhưng nói ra có điểm kỳ quái.

Trần Tử Hư nói chưa hết lời, chợt nghe Tiểu Tứ Tử trong miệng đang nhét đầy thức ăn hàm hàm hồ hồ nói, “Sẽ a! Tiểu Muội tỷ tỷ năm nay sẽ gặp gỡ lang quân như ý a!”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Tiểu Muội còn rất tò mò, “Thật a?”

Công Tôn lại đút cho Tiểu Tứ Tử một muỗng thức ăn, chọt chọt hai má phình ra của bé, “Con còn biết xem tướng a?”

Tiểu Tứ Tử vội vàng nhai thức ăn trong miệng, vừa vươn ra hai bàn tay mập mạp nhỏ bé, khoa tay múa chân với Đường Tiểu Muội, “Hoa đào đang vượng!”

Đường Tiểu Muội bị Tiểu Tứ Tử chọc cười.

Đường Môn và người Trần gia cũng không biết một câu của Tiểu Tứ Tử có bao nhiêu uy lực, bọn Triển Chiêu thì lại khác, đương nhiên trọng điểm mà mọi người chú ý không phải ở chỗ ý trung nhân của Đường Tiểu Muội là ai, mà là Tiểu Tứ Tử còn có cả năng lực dò xét hoa đào!

Triển Chiêu kéo Tiểu Tứ Tử để bé con nhìn Bạch Ngọc Đường, Công Tôn vội vàng đút thức ăn cho Tiểu Tứ Tử, để bé ăn thay vì nói bừa, một bàn này có tới mấy bình dấm chua, nhỡ nói sai thì tai nạn chết người.

Đang lúc trò chuyện, chỉ thấy người tóc bạc đứng lên định đi xuống lầu, cũng không chào Trần gia huynh đệ.

Trần Tử Hư nháy mắt ra hiệu với Trần Tử Vô, Trần Tử Vô nói vài câu tạm biệt với Đường Tiểu Muội xong, liền vội vã xuống lầu.

Hành động của huynh đệ Trần gia này có chút kỳ quái, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút – Sao Trần Tử Hư cứ ở mãi chỗ này không đi? Nhìn giống như không phải chỉ vì thuận tiện nói vài câu chiếm tiện nghi mà thôi.

Bạch Ngọc Đường cũng không nói gì thêm, yên lặng theo dõi diễn biến.

Trần Tử Hư thấy cạnh bàn không có ai, hình như muốn tới ngồi xuống.

Nhưng lúc này một người phía sau đi lên, ngồi xuống hắn trước, chính là Long Kiều Quảng.

Quảng gia sau khi ngồi xuống, vừa tự châm trà vừa nói với Đường Tiểu Muội, “Ai nha! Chuyện hôn sự này không gấp được đâu! Sư nương ta tuổi tác lớn như vậy mới đợi được sư phụ ta, người tốt không sợ chờ đợi! Chuyện này không thể chấp nhận, nghìn chọn vạn chọn nhất định phải chọn trúng ý mình, nam sợ chọn sai nghề nữ sợ gả nhầm chồng, cùng người mình không hợp ý còn không bằng ở cùng gấu trúc, ít nhất nó sẽ không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Nói đi nói lại gấu trúc nhà ngươi không phải là giống cái sao? Vậy tính như nào nha? Hôn sự này sắp tới chắc rồi, với điều kiện của ngươi đừng nói luận võ kén rể, còn phải gửi thiệp ghi ngày giờ sinh để chọn đó, anh hùng hảo hán gì đó sao không chọn được, không vội không vội nghìn lần phải đợi có biết không!”

Triệu Phổ cầm ly rượu chậm rãi uống, tất cả mọi người nhìn Quảng gia trước sau lải nhải lầm bầm.

Đường Tứ Đao và Đường Tiểu Muội trước chưa từng nói chuyện qua với Long Kiều Quảng, đều bị hắn dọa sợ ngây người, nhìn hắn hơi cũng không lấy lại nói một mạch không ngừng, cẩn thận nghe còn thấy vô cùng có đạo lý.

Trần Tử Hư không hiểu mà nhìn kẻ tầm thường đột nhiên xuất hiện này, chẳng biết có lai lịch gì.

Quảng gia vừa mới phán đoán sơ lược, đối với vấn đề này cảm thấy tương đối thú vị, đối với chuyện lấy sớm lấy muộn trước hắn cũng rất nghiêm túc theo sát Hạ Nhất Hàng tham khảo qua. Hạ Nhất Hàng có thuận miệng nói ra vài câu nghĩ muốn giới thiệu với hắn một cô nương, hắn liền luyên thuyên một tràng, cuối cùng bị Hạ Nhất Hàng đạp từ trong nhà ra ngoài, để hắn yêu ai cưới ai đó, cho dù có cưới một khối thiết bản mình cũng không quản, cút mau!

Lúc này, tất cả mọi người ngồi cùng bàn cơm ngẩng đầu nhìn Trần Tử Hư – Vị này sao vẫn còn chưa đi thế?

Trần Tử Hư xoay chuyển câu chuyện, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngũ gia cũng đến Thẩm gia tham gia đấu giá?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Chẳng lẽ cũng tới vì Bách Hoa Đăng?” Trần Tử Hư hỏi.

Thần Long Cốc nhiều trân bảo, Trần gia cho dù có nhiều tiền, nhưng thực lực Hãm Không Đảo hiển nhiên so với Thần Long Cốc hùng hậu hơn. Hơn nữa Bạch Ngọc Đường nổi danh, nếu cạnh tranh mua đồ đấu giá món mà Bạch Ngọc Đường nhìn trúng, khả năng thắng tương đối thấp.

Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường mấy cái – Nhìn thấy không, đại khái đây mới là mục đích thật sự, đến dò xét.

Ngũ gia cũng không trực tiếp trả lời Trần Tử Hư, hắn tuy rằng không phải đến mua Bách Hoa Đăng, nhưng chung quy vẫn cảm thấy có chút hứng thú, nhất là vật Đường Tứ Đao vừa mới nói đáng giá so với toàn bộ Thục Trung kia.

Nhìn Trần Tử Hư hỏi, Bạch Ngọc Đường thuận miệng đáp một câu, “Đến lúc đó hẵng nói.”

Trần Tử Hư ‘Ồ’ một tiếng, khẽ nhíu mày, xem ra Bạch Ngọc Đường cũng không phải không có ý đối với Bách Hoa Đăng.

“Lại nói tiếp.” Lâm Dạ Hỏa hiếu kỳ hỏi, “Bách Hoa Đăng này là đồ chơi gì vậy?”

Trần Tử Hư lắc đầu, “Ta cũng chỉ nghe qua một ít lời đồn đại, cụ thể phải đợi đấu giá mới biết, nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

Trần Tử Hư nói, “Ta nghe nói bảo bối này có sự sống.”

“Sống ư?” Công Tôn khó hiểu, “Vật cổ sống?”

Trần Tử Hư gật đầu, “Bách Hoa Đăng nở hoa, mười năm một lần, bình thường tựa như một cái cọc, tròn mười năm sẽ có ba ngày hoa nở rộ, đóa hoa ngày thứ nhất màu lam sắc, ngày thứ hai tử sắc, ngày thứ ba thì đỏ như máu, ngày thứ tư trong nháy mắt điêu tàn…”

Trần Tử Hư còn chưa dứt lời, chợt nghe ‘Rắc’ một tiếng.

Tất cả mọi người sửng sốt, chỉ thấy chiếc muỗng trong tay Thiên Tôn không biết sao bị đứt gãy, chỉ còn lại nửa phần chuôi nắm trong tay.

Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu nhìn Thiên Tôn, “Sư phụ?”

Trần Tử Hư còn muốn hỏi vị tiểu ca này là ai? Cũng có một đầu tóc bạc? Nghe Bạch Ngọc Đường nói một câu ‘Sư phụ’, hắn sợ đến hoảng hồn – Thiên Tôn?!

Bạch Ngọc Đường đang nghi hoặc, cánh tay bị Triển Chiêu đụng một chút, quay đầu lại nhìn hắn, Triển Chiêu ý bảo hắn nhìn Ân Hậu.

Bạch Ngọc Đường nhìn sang… Chỉ thấy sắc mặt của Ân Hậu hệt như Thiên Tôn, cực kỳ khó coi, lúc này trong miệng lão gia tử tự lẩm bẩm, “Được lắm Bách Hoa Đăng… Đáng giá hơn cả toàn bộ Thục Trung.”

“Ông ngoại?” Triển Chiêu gọi Ân Hậu.

Trần Tử Hư vừa sợ vừa nhìn Ân Hậu, theo bản năng xê dịch qua một bên, bàn này toàn là người nào nha?

Tiểu Tứ Tử trong lòng Công Tôn vất vả ăn cơm xong đưa tay kéo kéo Triệu Phổ ở bên cạnh.

Công Tôn cũng phát hiện… Triệu Phổ không giống những người khác vẻ mặt khiếp sợ, hắn lúc này đang cúi đầu đỡ trán, tựa hồ tương đối uể oải.

Công Tôn khó hiểu, vỗ vỗ hắn, “Ngươi làm sao thế?”

Triệu Phổ ngẩng đầu hít sâu một hơn, giơ tay lên đánh về phía Long Kiều Quảng một phát.

Lúc này đang chăm chú cùng Đường Tiểu Muội kể về chuyện tình cảm kinh thiên động địa của sư phụ sư nương nhà mình cũng đột ngột câm miệng, nhìn Triệu Phổ – Chuyện gì?

Triệu Phổ ngoắc hai ngón tay, “Trở về nói với đương gia, bảo hắn viết phong thư gửi đến Thẩm phủ, Bách Hoa Đăng này không được bán.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau – Đương gia chắc là nói Triệu Trinh đi, viết phong thư… Ý là hạ thánh chỉ hả?

Long Kiều Quảng liền đứng lên đi xuống lầu.

Trần Tử Hư có chút mờ mịt – Trong lòng nói đương gia của vị này là ai thế? Một phong thư là có thể không cho bán?

Đang nghi hoặc, chỉ thấy Thiên Tôn ngẩng đầu, cau mày nhìn Trần Tử Hư nói, “Tiểu bằng hữu.”

Trần Tử Hư nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm Thiên Tôn.

Thiên Tôn khoát tay ngăn lại, “Cáo từ ở đây.”

Trần Tử Hư dĩ nhiên không phải người nhút nhát, nhưng bản thân Thiên Tôn khí thế kinh người, đặc biệt khi nghiêm túc không cười, bên cạnh còn có Ma Vương mặt đen hung ác, Trần Tử Hư sao có thể chống đỡ được? Vội vàng nhìn Thiên Tôn và Ân Hậu vái một cái, nói, “Vãn bối cáo từ” liền vội vàng chạy đi.

Tất cả mọi người còn lại nhìn Thiên Tôn và Ân Hậu – Đã có chuyện gì vậy?

Công Tôn cũng hỏi Triệu Phổ, “Bách Hoa Đăng đến tột cùng là cái gì?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.