Edit: Ka
Beta: Fin
Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dậy thật sớm, vừa đi ra thì thấy Công Tôn vừa lúc đi tới môn khẩu của viện, trong tay cầm hành trang.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng chuẩn bị hành trang tùy thân, sáng nay bọn họ muốn đi theo Hạ Nhất Hàng khởi hành tới núi Bình Chung.
Công Tôn đang tìm kiếm Tiểu Tứ Tử khắp nơi. Tiểu tử kia đến Hắc Phong Thành này rồi thì suốt ngày cùng Tiểu Lương Tử chạy loạn, tìm đâu cũng không thấy. Sáng sớm nay, Tiểu Lương Tử còn nói muốn tới giáo quân tràng(8) học cái gì mà quyết pháp, Tiểu Tứ Tử vì thế mà cũng chạy đi theo.
(8) Nơi dạy binh lính, quân binh.
Ba người cùng tụ họp lại, thì có một người lính truyền tin tiến vào nói, phó soái đang ở trong quân danh ngoài cửa thành bắc, kêu ba người cũng qua đi, chuẩn bị khởi hành.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dắt ngựa, Công Tôn nhảy lên xe ngựa đã chờ từ sáng sớm ở cửa, đi ra cửa bắc Hắc Phong Thành, hướng tới chỗ quân doanh.
Ba người đến Hắc Phong Thành cũng đã mấy ngày, nhưng đây là ngày đầu tiên mà sáng sớm đã bước vào quân doanh phía ngoài thành.
Ngoài thành tổng cộng có ba quân doanh, Trung Lộc, Tả Lộc và Hữu Lộc, đều là quân chính quy. Trong đó, đại quân của quân doanh Trung Lộc bao quát cả tiên phong doanh và chủ lực binh mã của Trung Lộc, có hơn hai mươi vạn người, soái trướng của Triệu Phổ cũng ở trong này, quy mô rất lớn.
Ra khỏi cửa thành, trước tiên phải đi qua giáo quân tràng.
Lúc này, tại giáo quân tràng có hai mươi vạn binh lính đang thao luyện, âm thanh rất khí thế, làm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhịn không được mà dừng chân, chăm chú nhìn một cái.
Phía trước của giáo quân tràng có một cái đài cao. Trên đài, có một vị lão tướng quân thân hình cao ngất khôi ngô đang dẫn dắt binh lính đánh quỳên…
Lão tướng kia tuổi nhìn không nhỏ, râu tóc đều đã muối tiêu, nhưng một thân nhuyễn giáp uy phong lẫm liệt, bộ quyền pháp mà ông đánh kia cũng rất là cương mãnh hữu lực.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn trong chốc lát, đều gật đầu — Nội lực của lão nhân này thâm hậu, quyền đánh rất đẹp!
Mà càng thú vị hơn chính là, phía sau lão nhân, Tiểu Lương Tử cũng ở đấy. Không biết từ lúc nào mà nhóc đã học được bộ quyền kia, đang cùng ra quyền đồng thời với đám lính, động tác cực kì đẹp.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Lương Tử có phải cao hơn một chút không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Lấy tuổi của nhóc đó hiện nay, mỗi ngày đều sẽ cao hơn một chút.”
“Không giống Tiểu Tứ Tử nhà ta!” Công Tôn từ trong xe ngựa nhô đầu ra, “Tròn xoe xoe mà chẳng tăng được tí chiều cao nào.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Công Tôn, ngươi chỉ dám nói như thế khi thằng bé không có ở đây, hai hôm trước Tiểu Tứ Tử hỏi ngươi có phải nó cao lên không, ngươi còn gật đầu lia lịa kia mà?!
Bốn phía giáo quân tràng đều có chỗ cho mã xa đi lên trên lẫn dưới thành lâu. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cưỡi ngựa lên trên thành, nhìn xuống phía dưới giáo tràng… Hình ảnh hơn hai mươi vạn đại quân đồng thời thao luyện lại càng thêm đồ sộ.
Phía trước cách đó không xa, Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng đều ở đấy…
Bên cạnh Hạ Nhất Hàng, là một con bảo mã cũng đồng dạng tầm thường, Thiên Tinh Đạp.
Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi một câu, cái vị lão tướng quân dẫn dắt binh lính luyện tập kia là ai?
Hạ Nhất Hàng liền giới thiệu cho bọn họ, đó là tổng giáo đầu binh mã của Triệu gia quân, chuyên môn phụ trách huấn luyện tân binh, Bùi Xán.
“Bùi Xán…” Công Tôn nghĩ nghĩ, hỏi, “Ông ấy có phải là Võ trạng nguyên?”
Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Đúng vậy, ông ấy là người đầu tiên đạt ngôi Võ Trạng Nguyên từ khi triều đình ta tiến hành thi võ tới nay(9)”.
(9) Ở đây ám chỉ ông này là người đầu tiên giành được chức Võ Trạng Nguyên, tức là người đứng đầu kì thi võ khi triều đỉnh mở lần thi võ đầu tiên. Chứ không phải là mãi tới giờ mới có ông này là Võ Trạng Nguyên.
Triển Chiêu kinh ngạc, “Ông ta bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bảy mươi rồi!” Hạ Nhất Hàng trả lời.
Triệu Phổ ở một bên bĩu môi, “Cho ông già đó về nhà dưỡng lão cho rồi…”
Cửu vương gia vừa mới nói, đã thấy Bùi Xán ở dưới thành lâu liếc một cái lên trên lầu.
Triệu Phổ lè lưỡi một cái, đưa tay gãi cằm.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy ngoài ý muốn — Triệu Phổ hóa ra rất sợ lão nhân kia a.
Triệu Phổ đối với bọn họ làm hình mấp máy miệng giống lúc phát âm, ý tứ — Dong dài a!
Hạ Nhất Hàng cười nói, “Trong quân ta có tổng cộng ba vị nguyên lão tướng quân, đều là khắc tinh của Vương gia!”
Triệu Phổ “hừ hừ” một tiếng, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Đã chuẩn bị tốt rồi chứ?”
Hạ Nhất Hàng nhìn bọn Triển Chiêu, Triển Chiêu gật đầu, ý bảo — Tốt lắm!
“Vậy thì xuất phát thôi.” Triệu Phổ dặn, “Chú ý an toàn.”
Hạ Nhất Hàng gật đầu, dắt ngựa cùng mọi người đồng thời xuống lầu.
Xe ngựa của Công Tôn khi đi qua bên cạnh Triệu Phổ, Triệu Phổ cùng đi với y xuống dưới, liền nói với y, “Đến nơi thì không được rời khỏi bọn Triển Chiêu, hết thẩy đều đặt an toàn bản thân lên trên đầu, đừng cậy mạnh.”.
Công Tôn khó có một lần không cùng Triệu Phổ cãi nhau, thấy Triệu Phổ vẻ mặt nghiêm túc, y không hiểu sao có chút không được tự nhiên, khoát tay, “Biết rồi.”.
Triệu Phổ hỏi y, “Tên lệnh liên lạc có mang theo không? Có mang độc phấn, độc châm chứ?”.
Công Tôn không nói gì, “Ta là vội đi chịu tang, chứ không phải đi đánh giặc!”.
Triệu Phổ nhướng mày một cái, “Nếu ai đó chọc giận ngươi thì phải nhớ kỹ tên hắn, lão tử lột da hắn cho ngươi!”.
Công Tôn giật giật khóe miệng, “Ừ” một tiếng.
Mọi người xuống khỏi thành lâu rồi ra khỏi cửa thành… thì trông thấy phía trước, Phong Khiếu Thiên dắt theo con đại mã đứng ở bên đường, nhìn thấy mọi người thì vội phất tay, “Chậm như vậy a!”.
Triển Chiêu có chút ngạc nhiên hỏi Hạ Nhất Hàng, “Phong tướng quân cũng đi sao?”.
Hạ Nhất Hàng cười gật gật đầu.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc nhau một cái, có chút không giải thích được — Vì sao lại phải mang theo Phong Khiếu Thiên chứ?
Tựa hồ nhìn thấu nghi hoặc của hai người, Hạ Nhất Hàng hơi cười cười, “Khiếu Thiên là người rất dễ gặp rắc rối, nhưng dù sao thì… có đôi khi, hắn có tác dụng đặc biệt đấy.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tò mò — Tác dụng đặc biệt?
Công Tôn sắp đi xa rồi, cảm giác giống như thiếu thứ gì đó. Tiểu Tứ Tử sáng sớm không biết đã chạy đi đâu, còn chưa gặp thì vẫn cảm thấy lo lắng.
“Tiểu Tứ Tử đâu?!” Công Tôn hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ cũng ngó trái ngó phải, “Vừa rồi nhìn thấy nó chạy tới theo Trâu Lương, nói là ở cửa thành chờ mấy người mà…”
“Phụ thân!”
Mọi người đang nói chuyện về Tiểu Tứ Tử, liền nghe thấy âm thanh quen thuộc của bé mập… Nhìn lại, Tiểu Tứ Tử đang từ đại môn của quân doanh chạy lại, phía sau… là một con bạch lang(10) còn lớn hơn vài lần so với bé.
(10) Sói trắng
Con bạch lang uy phong lẫm lẫm kia đi theo Tiểu Tứ Tử tới trước đại môn của quân doanh, thủ vệ ở bốn phía có vẻ như tập mãi thành quen rồi, nên chẳng có ai kinh hoảng.
Bạch lang ngồi xổm ở trước đại môn, cũng không nhìn mọi người, mà đưa lưng về phía doanh trại, nhìn tới phương xa.
Bọn Triển Chiêu đều biết con bạch lang này, nó là Lang Vương của bầy sói lớn nhất Tây Bắc, Tắc Lặc.
Bởi vì Trâu Lương từ nhỏ đã được đàn sói nuôi lớn, cho nên từ bối phận mà nói, thì Tắc Lặc chính là “huynh đệ” của bé. Cũng bởi vì vậy, bên cạnh tả doanh trại có một khu rừng rậm, đó là ổ sói lớn nhất Tây Bắc, ngàn vạn con sói sống ở nơi đó. Sói cùng người ở chung hài hòa, không xâm phạm lẫn nhau… Hoặc là nói, cùng chiếu cố cho nhau.
Mà bầy sói mười vạn con này, có thể coi chính là vũ khí chung cực của tả cánh Triệu gia quân, đủ để khiến đại quân được huấn luyện nghiêm chỉnh sợ mất mật.
Nhân loại dùng võ dũng, nhưng bầy sói mới chính là kẻ thống trị chân chính của đại mạc Tây Bắc. Chúng nó sinh sống ở đây đều sớm hơn so với tất cả mọi người, kính sợ vùng thổ địa cùng những sinh linh sống trong đó, dù chúng có sát phạt nhưng vẫn duy trì diện tích của đại mạc này được cân bằng. Đối với đồng loại, chúng nó vô cùng trung thành. Đối với địch nhân, chúng nó lại vô cùng tàn nhẫn, giảo hoạt.
Công Tôn ôm lấy Tiểu Tứ Tử đang nhào vào lòng, dặn bé ở quân doanh phải nghe lời không được chạy loạn, còn phải giúp đỡ trông chừng Thiên Tôn và Ân Hậu.
Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn đáp ứng.
Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử giao cho Triệu Phổ, rốt cuộc cũng an tâm mà lên xe ngựa.
Hạ Nhất Hàng cùng Phong Khiếu Thiên dẫn theo hai đội kỵ binh, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng lên ngựa… Mọi người từ biệt Triệu Phổ, giục ngựa đi xa.
Tại cửa khẩu doanh trại, Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử nhìn theo mọi người, bé vẫy vẫy tay với đoàn xe ngựa.
Cách đó không xa, Tắc Lặc cũng lẳng lặng mà nhìn mọi người đi xa.
Ngay tại lúc đoàn ngựa thồ biến mất khỏi tầm nhìn, tại cửa khẩu của doanh trại bỗng nhoáng lên một thân ảnh hồng sắc…
Triệu Phổ cùng Tiểu Tứ Tử đều quay sang, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa tay ôm hai tiểu bạch lang chạy ra, thấy người ngựa đều chạy mất dạng, Hỏa Phượng liền giậm chân, “A! Bọn họ sao lại không mang ta đi chơi chứ!”.
Triệu Phổ nhìn hai bé sói mập mạp trong tay hắn, hỏi, “Ở đâu vậy?”.
Lâm Dạ Hỏa ôm tiểu lang chỉ Tắc Lặc phía trước, “Từ nhà chúng nó đó, hai khuê nữ nha!”
“Ngươi vậy mà đem sói con ra đây…” Triệu Phổ vẻ mặt bội phục mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, “Tắc Lặc sao không cắn ngươi?”.
Lâm Họa Hỏa híp mắt lại, ý tứ — Tắc Lặc làm sao có thể cắn ta chứ. Hắn chạy lên phía trước, đem hai tiểu lang bỏ bên cạnh Tắc Lặc. Hai tiểu lang mập mạp vây quanh Lang Vương mà đánh nhau, hai bé sói răng còn chưa mọc, cắn nhau cũng chỉ là đùa giỡn.
Tắc Lặc dịu dàng cúi xuống, dùng mũi chạm vào hai tiểu lang, đứng lên về phía trái doanh trại, hai tiểu lang cũng lắc la lắc lư chạy đi phía sau nó.
Tên cẩu si Lâm Dạ Hỏa còn muốn chạy theo vào ổ sói “đánh cổn”, lại bị Triệu Phổ gọi lại, “Ai, từ từ đã.”
Hỏa Phượng quay đầu lại.
“Giúp ta một chuyện.” Triệu Phổ thương lượng với Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa nghiêng đầu, “Giúp cái gì?”
Triệu Phổ chỉ chỉ giáo quân tràng bọn lính đang luyện quyền, nói, “Dũng mãnh có thừa, phòng thủ không đủ.”
Hỏa Phượng nháy mắt mấy cái, “Rồi sao?”.
Triệu Phổ mỉm cười, “Ngươi giúp ta chỉ điểm cho họ một chút.”
Lâm Dạ Hỏa vươn tay, “Vậy ta được lợi gì?”.
Triệu Phổ nghĩ nghĩ, “Nói cho ngươi biết mấy chuyện xấu hổ của Trâu Lương khi còn bé.”
Hỏa Phượng Đường chủ “Thành giao!” một cái thật vang.
Nói xong, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa đi bộ trở về thành lâu.
Triệu Phổ cười cười, ôm Tiểu Tứ Tử lên thành lâu, dựa vào cửa thành mà nhìn xuống dưới.
Lúc này, Bùi Xán vừa vặn đánh xong một bộ quyền, để các tướng sĩ nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị đánh một bộ quyền khác.
Tiểu Lương Tử đi theo ông hoạt động gân cốt, dưới đài rất nhiều binh linh đều sợ hãi mà than — Đừng nhìn Tiêu Lương còn bé, dù sao cũng là đồ đệ của Nguyên soái, hậu sinh khả úy a!
Còn đang cảm thán, thì thấy một người chậm rì rì đi lên đài cao.
Ban đầu tất cả mọi người đều kinh ngạc — Oa! Mỹ nhân kia từ chỗ nào tới vậy? Nhưng nhìn kỹ, không phải là mỹ nữ, mà là nam! Còn là một người ngoại tộc, một mái tóc màu đỏ…
Bùi Xán có chút không giải thích được mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, ông ngẩng đầu lên thành lâu nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ gật gật đầu với ông.
Bùi Xán liền hiểu được, hẳn là Triệu Phổ an bài.
Nói tới Triệu gia quân, bắt đầu từ khi Triệu Phổ mười sáu tuổi mang binh đi đánh giặc, cũng đã thành lập được mười năm. Nói cách khác, mấy tiểu binh đầu hai mươi năm đó theo Triệu Phổ đi đánh giặc, bây giờ đã thành “lão binh” hơn ba mươi rồi, đương nhiên mấy người đó bây giờ đã không còn làm chủ lực rồi. Chủ lực hiện giờ, chính là những tân binh mới hơn hai mươi, tiên linh hoạt khiêu(11)
(11) Linh hoạt nhạy bén.
Triệu gia quân quân kỷ nghiêm minh huấn luyện nghiêm chỉnh, các tân binh đều được truyền thừa về sự dũng mãnh thiện chiến của tiền bối… Nhưng tân binh thì đều chưa từng thực sự đánh giặc, một vài người cực kì dũng mãnh nhưng lại sơ sài về phòng thủ.
Làm tổng giáo đầu binh mã, lão tướng Bùi Xán đã sớm phát hiện điểm này. Hắn từng đề xuất với Triệu Phổ, có nên tìm một võ lâm cao thủ giỏi về phòng thủ, chỉ dạy một chút cho đám tân binh… Phòng ngự quả thật là một kỹ năng vô cùng trọng yếu, đặc biệt khi binh lính giết địch trên chiến trường, cũng còn phải hiểu được cách bảo vệ bản thân.
Mà Triệu Phổ vừa nghe đến những lời này đã nghĩ đến một người — Còn ai có thể hiểu được phòng ngự, hơn là “Thiện Cảnh” Lâm Dạ Hỏa cơ chứ?
Lâm Dạ Hỏa lắc lư đi lên đài cao, tay chắp phía sau mà bắt đầu đi bộ.
Hắn bước đi vài bước thong thả xong, đột nhiên duỗi ống tay áo trái ra, nói một câu, “Triệu gia quân cũng không hơn cái này là bao… Ha ha ha.”
Hai mươi vạn binh dưới đài “soạt” một tiếng, cả mặt đều suy sụp.
Tiểu Lương Tử thoáng lắc đầu — Hỏa Kê thật đúng là thiếu ăn đánh mà!
Lão tướng Bùi Xán lại sờ sờ cằm, tán thưởng — Đừng nhìn bộ dạng giống như cô nương, tên tiểu tử này thật có khí phách, một câu mà đã đắc tội tới hai mươi vạn người.
Triệu Phổ cùng Tiểu Tứ Tử bát quái xem kịch vui, Trâu Lương không biết đã tới khi nào, nhìn tình huống ở phía dưới thì chỉ lắc đầu, “Cái tên yêu nghiệt này lại muốn làm cái gì đây?!”.
Sau khi rời khỏi Hắc Phong Thành, đám người Triển Chiêu đã chạy tới một chỗ thổ thạch lớn trên đường. Cảnh trí hai bên càng lúc càng hoang vắng, dần dần… bão cát cũng dần lớn.
Thời điểm chuẩn bị hành trang lên đường ngày hôm qua, Lỗ Nghiêm đã đặc biệt nói với mọi người, bão cát Tây Bắc rất lớn, thời điểm cưỡi ngựa nhất định phải mang theo khăn bông thông khí.
Lúc này, bão cát lớn dần… Tất cả mọi người kéo khăn bông thông khí ở cổ lên cao, ngăn trở mũi và miệng, thả chậm tốc độ tiếp tục đi lên phía trước.
Phía Bắc thật hoang vắng, đường đi đều là ngựa đạp xe đạp lâu ngày mà thành, gập ghềnh không phẳng… Ngẫu nhiên sẽ đi ngang qua mấy đội lạc đà thương nhân, mà ở trên đầu cũng chỉ có chim ưng bay, một khoảng trời mênh mông tịch liêu.
Chờ đi được thêm một đoạn đường nữa, phía trước xuất hiện một tòa khách *** rất lớn, trên biển đề ba chữ rất to — Hắc Phong khách ***.
Hạ Nhất Hàng quay đầu lại, nói cùng bọn Triển Chiêu, “Nơi này chính là rìa địa giới mà Hắc Phong Thành quản hạt.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hiểu được ý tứ của hắn, này có nghĩa là… Đi qua chỗ khách *** này, bên ngoài đã không còn thuộc về địa phận Hắc Phong Thành nữa… Cũng chính là trong phạm vi quản hạt giám thị của Triệu gia quân. Khi tiến vào địa giới quản hạt của núi Bình Chung…. bọn họ vào, chính là một chỗ không thuộc về bất cứ một địa phương nào, khu không người.
Tại Tây Bắc, nơi không người có ý nghĩa là — Mã tặc, sơn phỉ, cùng với…
Đám người Triển Chiêu nhìn cột mốc tại biên giới ghi “Hắc Phong Thành” phía trước, có một bộ hài cốt lạc đà được che đậy chôn dưới cát vàng.
Hạ Nhất Hàng mang theo mọi người lên tới một sườn núi cao, nhìn xuống… Chỉ thấy địa thế đột ngột nghiêng xuống phía dưới… Ánh sáng trước mặt có thể nhìn thấy được xa xa, có hai dòng sông lớn giao nhau mà qua… Phía sau bờ sông là một toàn thành, dựa lưng vào một quần sơn(12) trùng điệp.
(12) Một liên các dải núi với nhau
“Bên kia chính là núi Bình Chung!” Hạ Nhất Hàng ngồi trên ngựa chỉ cho bọn Triển Chiêu nhìn, “Biên giới Đông Bắc là Liêu cảnh(13), Tây Bắc là Tây Hạ, phía tây là dân tộc Thổ Phiên.”
(13) Cảnh giới nước Liêu
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhịn không được mà gật đầu — Nơi này đích thực là yếu địa chiến lược.
“Núi Bình Chung quan hệ tới chiến lược hòa hoãn(14) của Hắc Phong Thành ta.” Hạ Nhất Hàng nói, “Muốn chiếm thành, núi Bình Chung này chính là mấu chốt… Đối với nước khác mà nói, được gia tộc Lan Khắc núi Bình Chung này ủng hộ, chẳng khác nào đã lấy trước được tiên cơ, cho nên chuyến này đi vô cùng trọng yếu.”
(14) Có thể hiểu theo kiểu nếu chỗ nào mà đánh tới thành Hắc Phong, thì vẫn còn ngọn núi Bình Chung này làm lá chắn.
Trong xe ngựa, Công Tôn thò đầu ra, hỏi, “Vậy phải làm sao mới được gia tộc Lan Khắc đó ủng hộ?”
Hạ Nhất Hàng mỉm cười, “Giúp bọn họ giữ được tính mạng! Cùng với việc tìm ra được hung thủ mưu hại Lan Khắc Tĩnh Đạc!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc một cái — Xem ra, một chuyến này không phải đơn giản chỉ là đi về để chịu tang một cách bình thường như vậy a…”.