Đám người Triển Chiêu sau khi đi qua hang động tối đen, cuối cùng đã tới vị trí cửa ra.
Bạch Long Vương nhảy lên nóc cửa hang, theo nấc thang đi lên mấy bước, liền thấy ánh sáng.
Ánh sáng thưa thớt phía trước cửa hang giống như là bị bụi cây nào đó che lấp một phần.
Sau lưng Bạch Long Vương, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa cùng Hắc Thủy bà bà đều đến.
Bạch Long Vương đẩy bụi cây che chắn trước mắt ở cửa động ra, hướng ra bên ngoài nhìn một chút, khẽ nhíu mày một cái, quay đầu, đối với mọi người sau lưng ngoắc ngoắc.
Đám người Triển Chiêu quan sát một chút vẻ mặt Bạch Long Vương, phán đoán bên ngoài hẳn là không có nguy hiểm gì.
Đi theo Bạch Long Vương ra cửa động, trước mắt xuất hiện một mảnh đất rộng rãi.
Mọi người trong bóng tối đi lại thật lâu, thật ra thì đã tưởng tượng rất nhiều tình cảnh sau khi đi qua chỗ này sẽ xuất hiện những gì.
Nhưng mà…
Không ai nghĩ tới trước mắt sẽ là tình huống như vầy!
Lâm Dạ Hỏa dụi mắt một cái sau khi thích ứng ánh sáng, hỏi một câu: “Chúng ta đây là chui vào trong quả trứng nào sao?”
Cảnh tượng trước mắt, không thể không nói kỳ dị… Phía sau mọi người là một sơn động, cửa ra của sơn động này là nằm trên vách đá cao ngất.
Dưới chân là núi đá màu xám trắng, trên núi đá cũng có cỏ cây, đỉnh đầu thì hoàn toàn bao phủ bởi một màu trắng bệch, giống như những đỉnh núi bình thường khác… Nhưng hết thảy bốn phía chung quanh giống như bị một tầng bột mì bao phủ lại …
Bạch Long Vương gãi gãi đầu, cũng không biết rõ nơi này là chỗ nào.
Ngược lại là Bạch Ngọc Đường sau khi quan sát một chút, cho ra một cái kết luận, Ngũ gia hơi có vẻ kinh ngạc nói: “Chúng ta… Thật giống như là ở bên trong băng xuyên [sông băng].”
Mọi người sững sốt một chút.
“Có thể thật sự là vậy …” Lâm Dạ Hỏa ngồi chồm hổm một bên quan sát những bụi cây màu trắng kia, đưa tay bẻ một lá cây xuống cho mọi người nhìn: “Đã bị đóng băng!”
Triển Chiêu chính là nghi ngờ: “Nếu như là bị đóng băng lại rồi tại sao một chút cũng không lạnh?”
“Bởi vì mọi thứ đã bị đông thành phấn rồi.” Bạch Ngọc Đường đưa tay bẻ xuống một khối núi đá, trên tay hơi dùng sức, núi đá bể thành bột màu xám trắng.
“Chúng ta là đang ở dưới băng xuyên là ở đâu?” Lâm Dạ Hỏa không hiểu, ” Phía dưới Cuồng Thạch Thành sao?”
Triển Chiêu cau mày lắc đầu một cái: “Dường như… Không đúng lắm a?”
“Chúng ta hẳn là trong lòng đất.” Bạch Long Vương quan sát một chút, “Lớp băng bên trên không chừng là một cái thiên trì nào đó trong đại mạc…”
Lâm Dạ Hỏa buông tay: “Vậy Ác Đế Thành ở nơi nào? Chúng ta là đi tới nơi nào?”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái.
Hắc Thủy bà bà leo lên ngọn núi cao nhất ở đằng kia, dõi mắt nhìn chung quanh, chân mày liền nhíu lại.
Tất cả mọi người leo lên đỉnh núi, phát hiện bên dưới dãy núi trùng điệp chập chùng, đỉnh đầu là bầu trời trắng như tuyết vô biên vô tận…
Bạch Long Vương đưa tay tỏ ý mọi người đừng động, thấp giọng nói: “Ta biết chúng ta ở nơi nào rồi.”
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Bạch Long Vương, hỏi: “Ở nơi nào?”
Bạch Long Vương: “Ta mặc dù chưa từng vào Vạn Chú Cung, nhưng là trong Vạn Chú Cung có mấy chục ngàn cơ quan tạo thành chín đại quan, trong đó lối vào cửa ải thứ nhất tên gọi là Bạch Mộ Cốc.”
Đám người Triển Chiêu trố mắt nhìn nhau.
Lâm Dạ Hỏa đưa tay khua tay múa chân một cái lớn nhỏ: “Cho nên chúng ta bây giờ là ở bên trong Ác Đế Thành rồi? Nhưng là liếc mắt Ác Đế Thành cũng không có lớn như vậy a!”
“Cho nên là lỗi giác?” Bạch Ngọc Đường bắt đầu cân nhắc các loại có khả năng —— nhiếp hồn thuật? Mê hồn trận? Biện pháp che mắt?
Có thể nghĩ tới nghĩ lui, Ngũ gia cũng không nghĩ ra được… Làm sao tạo thành loại cảnh tượng này?
…
Bên trong Hắc Phong Thành, Triệu Phổ nghe được lính tuần phòng hồi bẩm, nói Yêu Yêu trở lại.
Triệu Phổ cũng sợ hết hồn, lòng nói cái này không phải là đi Thục Trung sao? Làm sao đột nhiên trở lại?
Chạy ra quân doanh nhìn một cái, chỉ thấy Yêu Yêu đang bay hết tốc lực.
Cửu vương gia liền nghe được phía trên Thiên Tôn kêu một giọng: “Tiếp lấy!”
Cửu vương gia cả kinh, vội vàng đưa tay một cái, tiếp nhận Công Tôn từ trên trời giáng xuống.
Triệu Phổ ôm trọn vào lòng, cúi đầu nhìn Công Tôn một chút.
Công Tôn ôm cánh tay tựa hồ còn thật bất mãn, Cửu vương gia là không biết được, mới vừa rồi Thiên Tôn lấy chân đạp mông Công Tôn là đem người đạp xuống a.
Cửu vương gia đem Công Tôn buông xuống, chỉ thấy trước mắt Thiên Tôn cùng Ân Hậu rơi xuống.
Ân Hậu trong tay ôm Tiểu Tứ Tử, Thiên Tôn xuống sau đưa tay một cái.
Cửu vương gia vội vàng rụt cổ lại tránh một bên. Thiên Tôn vậy mà là đưa tay với lấy lỗ tai của Triệu Phổ.
Cửu vương gia che lỗ tai nhìn Nhị lão.
Ân Hậu mới vừa muốn mở miệng nói Triệu Phổ đôi câu, chỉ thấy một bên rèm lều vải bị vén lên, Công Tôn Mỗ chạy ra: “Hai ngươi đã tới! Tốt quá rồi! Đám con nít kia chạy vào Ác Đế Thành a!”
Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều gật đầu tỏ ý đã biết, Ân Hậu thấy Công Tôn Mỗ một mặt giương căng trắng bệch, biết Công Tôn Mỗ hẳn là gấp gáp, tuổi đã cao mà còn lo lắng ít nhiều cũng hại cơ thể, liền đỡ người vào trong lều vải.
Triệu Phổ cùng Công Tôn nháy mắt —— các ngươi chạy đi làm gì a? Làm sao nhanh như vậy đã lộ tẩy?
Công Tôn đưa tay, lôi Tiểu Tứ Tử một cái.
Tiểu Tứ Tử ngửa mặt, bảo vệ ngực.
Cửu vương gia không hiểu —— ngực cất giữ cái gì?
Thiên Tôn thở dài, đưa tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, hướng về phía Triệu Phổ cùng Công Tôn vẫy vẫy tay, đi vào lều vải.
Trong lều, trong tức khắc Tiểu Tứ Tử cầm ra Cửu Long Luân Bàn, mọi người liền nghe được Công Tôn Mỗ hít hơi một tiếng.
Tướng gia nhận lấy ngọc bàn, cẩn thận nhìn một hồi, kêu lên: “Thật… Thật!”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều gật đầu, mới vừa rồi hai người bọn họ nghiên cứu một đường! Đích xác là Cửu Long Luân Bàn thật sự!
Công Tôn Mỗ mặt nghi ngờ, hỏi bọn Công Tôn là làm sao tìm được.
Công Tôn đem chuyện xảy đầu đuôi nói rõ một lần cho Công Tôn Mỗ.
Công Tôn Mỗ kinh ngạc, đưa tay kéo Tiểu Tứ Tử qua, đi tới một bên.
Tất cả mọi người tò mò —— tình huống gì? Thần thần bí bí.
Công Tôn Mỗ ngồi xuống, cùng tiểu Tứ tử đối mặt, mở miệng, “Ngươi…”
Tiểu Tứ Tử lệch một cái đầu.
Công Tôn Mỗ quay đầu nhìn.
Thiên Tôn bọn họ đều tò mò nhìn quanh.
Công Tôn Mỗ giơ một ngón tay chỉ ra phía cửa, ý kia —— đi ra ngoài chờ!
Thiên Tôn cùng Ân Hậu rõ ràng không muốn.
Công Tôn Mỗ chớp mắt: “Không mè nheo nữa đám con nít kia mà chết ta mặc kệ a!”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu mặc dù không cam nguyện, bất quá vẫn là đi ra ngoài, thuận tiện kéo theo Triệu Phổ cùng Công Tôn càng hiếu kỳ hơn.
…
Lưu lại Công Tôn Mổ cùng Tiểu Tứ Tử ở trong lều thần thần bí bí trao đổi.
Ngoài cửa Triệu Phổ, Thiên Tôn cùng Ân Hậu nói đến đám người mới vừa rồi chạy ra đầu hàng kia, giao phó tin tức liên quan tới Ác Đế Thành.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu nghe, cũng hơi sững sờ.
Ân Hậu hỏi: “Hắn nói, Ác Đế không phải là người?”
Cửu vương gia gật đầu: “Bọn họ nói là chữ trên mặt ý…”
Công Tôn: “Không phải là người là cái gì? Yêu ma quỷ quái? Quái vật hay dã thú?”
Cửu vương gia nhún vai, hắn cũng không xác định đám người kia nói câu nào thật câu nào giả.
Ngược lại là Thiên Tôn cùng Ân Hậu mặt lộ vẻ trầm tư.
“Thật chẳng lẽ giống như chuyện Vạn Chú Cung năm đó sao?” Ân Hậu nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn thần sắc cũng tương đối nghiêm túc: “Ngọc Đường bọn họ từ nơi nào đi? Vạn Chú Cung không thể xông loạn, là có cửa vào, chỉ có thể từ phần đáy đi lên, bên trên là không vào được…”
Cửu vương gia nháy mắt mấy cái, chỉ tay về hướng Hắc Phong Lâm: “Từ Hắc Phong Lâm đi.”
Ân Hậu nhẹ nhàng sờ càm một cái, lầm bầm lầu bầu: “Hắc Phong Lâm? Khó trách bầy sói mới rồi có dao động…”
Thiên Tôn: “Cửa vào không chừng là tìm đúng rồi.”
Ân Hậu thở dài: “Tìm đúng rồi thì thế nào, vào cửa ải thứ nhất chính là Bạch Mộ Cốc, không cẩn thận mạng nhỏ sẽ không có…”
Nói xong, Ân Hậu nhìn Thiên Tôn: “Ngươi có hay không cùng Ngọc Đường nói qua phương pháp phá giải Bạch Mộ Cốc?”
Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhìn Ân Hậu: “Ta làm sao có thể cùng hắn nói qua, ngươi cùng nhóc mèo nhà ngươi có nói qua sao?”
Ân Hậu đỡ trán.
Công Tôn cùng Triệu Phổ muốn bổ túc một chút: “Chuyện gì vậy, Bạch Long Vương cùng Thánh Linh Vương cũng đi theo…”
Lời còn chưa dứt, Thiên Tôn cùng Ân Hậu ngẩng đầu một cái, hai miệng đồng thanh: “Hai người bọn họ dùng cái rắm gì a!”
Triệu Phổ cùng Công Tôn cả kinh, tiếp tục bổ sung, chẳng qua là người còn lại sức mạnh không đủ dùng: “Vậy… Lâm Dạ Hỏa…”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu híp mắt nhìn hai người bọn họ ánh mắt có chút nguy hiểm.
Triệu Phổ cũng tự biết đuối lý, gãi gãi đầu.
Công Tôn chính là càng nghĩ càng lo lắng, nếu thật gặp phải nguy hiểm gì, có mệnh hệ gì thì phải làm sao a …
Thiên Tôn ôm cánh tay ngửa mặt nhìn trời một chút, thở dài: “Bạch Mộ Cốc nói nguy hiểm, nhưng bất quá cũng chỉ là ải thứ nhất của Vạn Chú Cung mà thôi. Chúng ta năm đó cũng là thử thăm dò phá giải cơ quan, mấy người bọn họ, nếu như Ngọc Đường là ta khi xưa, Chiêu Nhi là lão quỹ, Tiểu Lâm Tử là hòa thượng…”
Ân Hậu gật đầu một cái: “Còn thiếu Yêu Vương.”
Thiên Tôn nhìn trời: “Tiểu Bạch cùng Khiếu Di cũng cùng đi mà…”
Ân Hậu lắc đầu a lắc đầu: “Sao a… Bất quá mười mấy vị thiên niên lão yêu ở tại trong đầu Hắc Thủy… Không chừng ngược lại là có thể giúp.”
Đang trò chuyện, trướng liêm được vén ra, Công Tôn Mỗ hướng về phía mọi người ngoắc ngoắc tay.
Thiên Tôn bọn họ vội vàng đi vào.
Cửu vương gia chú ý tới ngực Tiểu Tứ Tử vẫn phình ra, xem ra Cửu Lomg Luân Ban vẫn là do nhi tử cất giữ.
Công Tôn Mỗ đem Tiểu Tứ Tử ôm, giao cho Ân Hậu.
Ân Hậu không hiểu liền ôm lấy bé.
Công Tôn Mỗ đưa tay chỉ một cái: “Hai ngươi hôm nay liền nghe hắn chỉ huy!”
Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử cười híp mắt, chỉ chỉ màn cửa, tỏ ý —— đi thôi!
Ân hậu cùng Thiên Tôn vừa đi, vừa quay đầu nhìn Công Tôn Mỗ, Công Tôn cả kinh khoát tay —— đi nhanh lên!
Công Tôn có chút không yên lòng, muốn đi theo con trai, lại bị Công Tôn Mỗ ngăn cản.
Yêu yêu cũng đi theo Thiên Tôn, liền để lại Triệu Phổ cùng Công Tôn.
Công Tôn Mỗ hạ thấp giọng, “Vương gia.”
Triệu Phổ vội vàng tiến tới: “Lão gia tử có gì phân phó?”
Công Tôn Mỗ nhỏ giọng cùng Công Tôn cùng Triệu Phổ khai báo mấy câu.
Triệu Phổ gật đầu ghi nhớ, từ biệt hai người, đi trước tìm Hạ Nhất Hàng thương lượng.
Cuối cùng, trong lều chỉ để lại hai ông cháu Công Tôn Mỗ cùng Công Tôn Sách
Công Tôn Mỗ so với mới vừa rồi chững chạc hơn, ngồi xuống uống trà.
Công Tôn chính là có chút không kiên nhẫn, tại chỗ đi đi lại lại mấy bước, hỏi Công Tôn Mỗ: “Lão gia tử, Triển Chiêu bọn họ thật sẽ gặp nguy hiểm?”
” Ừ…” Lão gia tử khẽ thở dài một cái, “Cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần bọn họ có thể phá ải thứ nhất Bạch Mộ Cốc, sau hẳn dễ dàng chút, vượt mười ngàn cơ quan của Vạn Chú Cung, phải từ từ lục lọi quy luật, không thể làm ẩu.”
“Vậy phải thế nào phá Bạch Mộ Cốc?” Công Tôn tò mò.
“Ta không biết, chẳng qua là nghe bọn họ nói qua, năm đó phá giải cơ quan Bạch Mộ Cốc là Thiên tôn.” Công Tôn nào đó bưng ly trà, chậm rãi nói, “Không biết chừng Ngọc Đường có thể nghĩ đến phương pháp phá giải… Nếu như hắn có thể giống như Tiểu Du suy tính ra vậy.”
…
Cùng lúc đó, mọi người bị kẹt ở Bạch Mộ Cốc, đang thử nghiệm các loại phương pháp.
Khu vực trắng xóa vừa nhìn vô tận trong sơn cốc tĩnh lặng thật dọa người, không có bất kỳ vật còn sống, ngay cả tiếng vang cũng không có.
Mọi người thử nội lực, Lâm Dạ Hỏa phóng nội lực thả ra một con phượng hoàng xé trời…. thế nhưng chỗ này một chút biến hóa cũng không có, cảm giác giống như là trong giấc mộng vô biên vô tận.
Vậy mà mới ra cửa hang liền đụng phải tình huống thúc thủ vô sách, có chút tổn thương nguyên khí.
“Chờ một chút!”
Triển Chiêu tỏ rõ ý mọi người tỉnh táo lại, “Năm đó Yêu Vương mang Thiên Tôn Ân Hậu bọn họ vào Vạn Chú Cung, nếu như Ác Đế Thành cũng giống như Vạn Chú Cung, vậy bọn họ gặp phải tình huống cùng chúng ta gặp phải tình huống hẳn cũng giống như nhau chứ?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay nhìn Triển Chiêu: “Hồi đó bọn họ đi theo chắc cũng tầm tuổi của chúng ta chứ?”
Bạch Long Vương: “So với các ngươi còn nhỏ một chút.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Đi vào liền sư phụ ta, Ân Hậu, Vô Sa Đại Sư… Ngân Yêu Vương như vậy mấy người, còn sống đi ra cũng là mấy người như vậy.”
“Vậy cơ quan kia nhất định là bọn họ cùng hợp lực phá giải a!” Triển Chiêu nói, “Chúng ta dựa theo ý tưởng bọn họ để suy nghĩ xem ra có thể nghĩ ra phương pháp…”
Triển Chiêu lời còn chưa dứt, Bạch Ngọc Đường bên cạnh đột nhiên hơi nhấc đầu lên một chút.
Lâm Dạ Hỏa Phát Giác Biểu Tình Biến Hóa, Chỉ Bạch Ngọc Đường Hỏi Triển Chiêu, “Ai! Bảo bối nhà ngươi có phải hay không suy nghĩ ra được chuyện gì?”
Triển Chiêu liếc Lâm Dạ Hỏa một cái.
Bạch Long Vương cùng Hắc Thủy bà bà cũng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Nghĩ đến cái gì rồi? Tiểu Du có lúc cũng là rất có tác dụng, mặc dù phần lớn thời điểm rất mơ hồ.”
Bạch Ngọc Đường nghe được câu này, đột nhiên cười.
Ngũ gia cười gật đầu một cái, “Đúng vậy, bằng không không ra khỏi cửa, ra cửa liền lạc đường a, người nếu là nói sư phụ lạc đường, sư phụ còn nói…”
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa hai miệng đồng thanh nói ra câu Thiên tôn ngày thường quen nói, “Không trách ta, trách đường a! Nơi đó cũng không sai biệt lắm, khó đi còn sương mù bay bay…”
Nói xong, Ngũ gia khẽ nhất tay một cái, trong miệng sâu kín nói câu, “Sư phụ ta mới không mơ hồ, vẫn linh hoạt a!”
Theo Bạch Ngọc Đường nâng tay lên, trong Bạch Mộ Cốc đang yên tĩnh lại nổi lên một trận gió.
Gió càng lúc càng lớn, càng ngày càng lớn…
Lúc tóc mọi người cũng bị gió thổi loạn, liền nghe được rắc rắc một tiếng, trước mắt thuần bạch, đột nhiên xuất hiện một đạo kẽ hở màu đen.