Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 205: Chương 205: Chú giáp hoạt thi




Edit: Ruby

Thiên Tôn bọn họ chạy đến Tiên tri cốc xem xong tấm bia đá liền vội vã trở về, Thiên Tôn túm Bạch Long Vương không buông tay, muốn dẫn Bạch Long Vương cùng về Cuồng Thạch Thành.

Chỉ Kiến đại sư xoay vòng vòng nói phải thu dọn hành lý cho Tiểu Bạch, bị Thiên Tôn một cước đá bay.

Nhóm tiểu bối phát hiện Thiên Tôn một đường đi xuống núi, đại thánh tăng tiểu thánh tăng khắp Thánh Điện Sơn nhìn thấy Thiên Tôn đều sợ hãi trốn đi.

Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Sư phụ ngươi trước kia từng làm gì ở Thánh Điện Sơn? Sao những người này lại sợ người như vậy?”

Ngũ gia lắc đầu biểu thị không rõ lắm, xoay mặt nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng sờ cằm, mỉm cười, “Ừm, đại khái là vì sự kiện kia đi...”

“Chuyện gì?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều tò mò, kéo Lâm Dạ Hỏa thả chậm bước chân, không cho Thiên Tôn phía trước đã kéo Bạch Long Vương chạy xa nghe được.

Lâm Dạ Hỏa giải thích, “Ta cũng chỉ nghe được từ Liễu đại gia, hình như Đại hòa thượng nhà ta từng bị Thánh Điện Sơn trục xuất khỏi sơn môn, vĩnh viễn không được lên núi.”

Triển Chiêu cả kinh.

Ngũ gia cũng nhíu mày, “Có loại chuyện này? Đại sư không phải là người đứng đầu Thánh Điện Sơn sao?”

“Đó là chuyện từ rất nhiều năm trước, khi bọn họ còn trẻ, lúc đó trên Thánh Điện Sơn vẫn có đồng môn tranh vị, hy vọng đem sư phụ ta trục xuất Phật môn.” Hỏa Phượng ôm cánh tay bĩu môi, “Lúc ấy đại hòa thượng còn trẻ theo Ngân Yêu Vương xuống núi, lăn lộn vang danh khắp thiên hạ, trở về Thánh Điện Sơn chính là kế thừa y bát làm chủ trì. Nhưng ngần ấy năm người không ở Thánh Điện Sơn mà luôn ở bên ngoài, tại nơi này không có căn cơ gì. Hơn nữa hòa thượng tuổi còn trẻ, nhiều người cùng bối phận với người đã bảy tám chục tuổi rồi.”

Triển Chiêu còn rất tò mò, “Hòa thượng không phải tứ đại giai không sao? Còn đoạt vị trí?”

Lâm Dạ Hỏa cùng Bạch Ngọc Đường không đáp, Công Tôn đi theo bên cạnh bọn họ một đường nghe hết cười “phụt” một tiếng.

Tất cả mọi người nhìn Công Tôn.

Công Tôn cười lắc đầu, “Trên đời này có nơi nào không tranh đoạt vị trí? Chỉ cần vượt qua hai người đã phải tranh xem ai là người định đoạt rồi.”

Lâm Dạ Hỏa bất đắc dĩ, “Thánh tăng đời trước kỳ thật đã giải tán Thánh Điện Sơn, không muốn môn phái này tiếp tục tồn tại nữa, tranh danh trục lợi như vậy chung quy vẫn làm trái nguyên tắc Phật môn thanh tịnh! Nhưng người này mất sớm, mấy hòa thượng khác lại không nghĩ như vậy! Ý tưởng của sư phụ ta lại giống như Thánh tăng đời trước, cho nên thành người không được hoan nghênh ở Thánh Điện Sơn.”

Triển Chiêu sờ cằm, “Hóa ra trong chùa miếu cũng chẳng khác gì chốn công môn ha.”

Lâm Dạ Hỏa cười “hắc hắc” vui vẻ, “Nói theo lời của Liễu đại gia, hòa thượng nhà ta là hán tử ăn no không hiểu lòng hán tử đói!”

Công Tôn không hiểu, “Lời này nghĩa là thế nào?”

“Nói thế nào đây...” Hỏa Phượng nghĩ nghĩ, “Ừm, tương tự như... khi ngươi đang rất cố gắng luyện công, Thiên Tôn đến nói với ngươi, “Có gì đáng để luyện đâu, tranh đệ nhất thiên hạ có ích lợi gì? Không bằng chúng ta cùng đi làm nhàn vân dã hạc đi?””

Công Tôn lại “phụt” một tiếng bật cười, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu sao cảm thấy rất khí phách.

Mọi người lĩnh hội một chút, đều gật đầu với Lâm Dạ Hỏa —— hiểu rồi!

Hỏa Phượng khoát tay, “Có một số người tứ đại giai không là vì họ không còn đường nào để đi, có một số người tứ đại giai không lại không quan hệ gì đến bản thân họ còn đường nào để đi không. Hòa thượng theo Yêu Vương bọn họ đi một chuyến đến phàm trần, cảnh giới của người vốn bất đồng với những hòa thượng bình thường khác. Những hòa thượng khác ở trên núi niệm kinh, người ở Tây Vực hàng yêu trừ ma phổ độ chúng sinh, Tây Vực có người nào không biết Thánh tăng Vô Sa, để người trở về Thánh Điện Sơn thì sẽ thế nào? Chùa miếu lớn muốn giải tán nói dễ hơn làm, các ngươi có biết hương khói của một ngôi chùa miếu phổ thông, một năm có thể có bao nhiêu tiền nhang đèn không?”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều nhướng mày, “Ách, hẳn là không ít!”

Công Tôn gật đầu, “Đây là chuyện liên quan đến danh lợi, nếu gạt đi được Vô Sa đại sư, Thánh Điện Sơn không cần phải giải tán, đại hòa thượng tiểu hòa thượng sau này đều sẽ tiền đồ vô lượng, đương nhiên bọn họ không muốn đại sư về núi.”

“Chẳng khác nào nội đấu của mấy môn phái phổ thông...” Triển Chiêu cảm khái.

“Không giống.” Lâm Dạ Hỏa lại lắc đầu, “Bang phái thông thường nội đấu dù sao cũng phải phân thành hai bên đi, nơi này chỉ có một bên diễn xướng một mình, bên còn lại đều là Thánh tăng tứ đại giai không chân chính. Ngươi ngẫm lại, người giống như Lan Diệp, như Chỉ Kiến, Chỉ Văn, sẽ cùng người ta tranh vị sao? Như Lan Diệp ngươi thả ở trong miếu cũng là xuất gia, thả vào trong rừng cũng vẫn là xuất gia, có miếng ngói ở trên đầu kia không Lan Diệp cũng chẳng buồn quan tâm.”

Tất cả mọi người gật đầu, Tiểu Lương Tử cảm thấy nghẹn khuất, “Luôn cảm thấy người tốt ở trên đời luôn là người chịu thiệt hơn...”

Công Tôn xoa đầu bé.

“Nói nửa ngày...” Bạch Ngọc Đường có chút sốt ruột, “Rốt cuộc có quan hệ gì với sư phụ ta?”

Triển Chiêu cũng hỏi, “Vô Sa đại sư cuối cùng vẫn tiếp nhận vị trí Thánh tăng, bởi vì có liên quan đến Thiên Tôn sao?”

Hỏa Phượng gật đầu, “Nghe Liễu đại gia nói, Yêu Vương có để lại một phong di thư cho Thiên Tôn.”

Triển Chiêu lấy làm kinh hãi, nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia gật gật đầu, “Ừm! Chuyện này ta cũng biết, năm đó Yêu Vương để lại một phong di thư cho sư phụ ta, liệt kê đầy một tờ giấy đến mấy chục việc phi thường khó giải quyết cho sư phụ ta làm.”

Ánh mắt mọi người vô thức sáng lên mấy phần —— thật muốn biết chi tiết!

“Trong đó chuyện đầu tiên chính là để Thiên Tôn theo Vô Sa về Thánh Điện Sơn, bảo đảm Vô Sa có thể thành công tiếp quản Thánh Điện Sơn. Tất cả mọi người trên núi không có bất kỳ dị nghị gì, nếu có dị nghị thì phải nghĩ hết tất cả biện pháp thuyết phục bọn họ, hơn nữa... không cho giết người!”

Nghe Hỏa Phượng nói xong, tất cả mọi người choáng váng.

Bạch Ngọc Đường có chút đau lòng cho sư phụ hắn, “Độ khó kia cũng quá cao, sư phụ ta là người không kiên nhẫn như vậy... khó trách bây giờ người lại ghét hòa thượng đến thế.”

“Không phải ta nói chứ, Yêu Vương đúng là rất trâu bò, nhưng ta cảm thấy chỗ trâu bò nhất của Yêu Vương vẫn là có thể bảo được Thiên Tôn.” Hỏa Phượng “chậc” một tiếng, lắc đầu cảm khái,

“Nghe sư phụ ta nói, Thiên Tôn mặc dù mất đi ký ức sau khi Yêu Vương qua đời, nhưng với di thư Yêu Vương lưu lại, Thiên Tôn vẫn theo bản năng mà tuân thủ, toàn bộ những việc trên bản di thư kia đều thuận lợi giải quyết hết từng việc một. Năm đó trạm thứ nhất đến Thánh Điện Sơn đúng là đúng đắn nhất, hòa thượng nói lúc ấy Thiên Tôn tràn đầy lửa giận trong lòng, thường xuyên mất khống chế mà bùng nổ, giống hệt như lệ quỷ...”

Tất cả mọi người cả kinh đến mở to hai mắt.

Ngũ gia hoảng đến nghẹn trong lòng —— giống như lệ quỷ...

“Thiên Tôn đến Thánh Điện Sơn, dựa theo tính cách vốn có của lão gia tử thì hơn phân nửa hòa thượng trên núi đáng lý đã bị người đông lạnh chôn ngay tại chỗ.” Hỏa Phượng nhún vai, “Nhưng Thiên Tôn không thể giết người, kết quả Thiên Tôn liền thay đổi phương pháp thành khi dễ đại hòa thượng tiểu hòa thượng.”

Tất cả mọi người dở khóc dở cười, đám hòa thượng kia đúng là đụng trúng lưỡi đao rồi...

“Thiên Tôn có thể bình ổn lửa giận cũng có liên quan đến nhiệm vụ này đi?” Triển Chiêu hỏi.

“Ma Cung có Ma Sơn Trủng, chôn cất các vị lão nhân Ma Cung đi về cõi tiên.” Hỏa Phượng nói tiếp, “Thánh Điện Sơn có tháp Xá Lợi, thờ cúng lịch đại cao tăng... Nếu nói năm đó trên Thánh Điện Sơn có một nửa là hòa thượng hồ đồ, vậy một nửa còn lại chính là cao tăng chân chính. Thiên Tôn muốn thuyết phục mọi người chứng tỏ người phải giao tiếp với tất cả hòa thượng... Là những vị Thánh tăng đó đã từ từ bình ổn lửa giận của Thiên Tôn. Cho nên mới nói, kỳ thật tất cả hòa thượng trên Thánh Điện Sơn hẳn là Thiên Tôn đều quen biết, đương nhiên bây giờ phỏng chừng hơn phân nửa đã qua đời. Liễu đại gia nói Thiên Tôn chẳng khác nào thay Thánh tăng đời trước thanh lý môn hộ, những ác tăng yêu tăng cũng là nhờ Thiên Tôn đuổi đi, còn những Thánh tăng chân chính lại cứu ngược lại Thiên Tôn để báo đáp. Các ngươi có nhìn thấy tòa bạch tháp trên sườn núi vừa rồi không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhớ lại một chút, trên núi đúng là có một tòa bạch tháp rất xinh đẹp, khi Thiên Tôn đi ngang qua còn liếc nhìn một cái, không hiểu sao lại bĩu môi, giống như hàm hàm hồ hồ mắng một câu “Xú hòa thượng“...

“Tòa bạch tháp kia là nơi ở của Nguyệt Ảnh Thánh tăng, lão hòa thượng mất đã nhiều năm, năm đó ông ấy là người dành nhiều thời gian nhất cho Thiên Tôn. Nghe nói lão hòa thượng cùng Thiên Tôn chơi giải đố suốt một năm, mỗi ngày ra một câu đố cho Thiên Tôn, Thiên Tôn chạy vòng quanh bạch tháp nghĩ đáp án. Thật sự nghĩ không ra được liền chạy khắp núi bắt hòa thượng nghĩ thay, nguyên một năm đó hòa thượng khắp núi đều không được an bình, có đôi khi hơn nửa đêm bị Thiên Tôn dựng dậy ngắm trăng cùng chơi đoán chữ.” Hỏa Phượng cười nói, “Khi ta còn bé ở Thánh Điện Sơn nghe qua không ít truyền thuyết về năm đó, nhiều lão Thánh tăng đều là Thiên Tôn nhìn viên tịch.”

Công Tôn kinh ngạc, “Vì sao nha?”

“Vì độ Thiên Tôn, nhiều Thánh tăng đã đem mệnh của mình giao ra.” Hỏa Phượng lắc đầu, “Có nhiều năm trên Thánh Điện Sơn như vậy mới có Thiên Tôn sau này, mới có nhiều chuyện sau này như vậy, mới có phái Thiên Sơn... Cho nên ta mới nói Ngân Yêu Vương trâu bò! Thánh Điện Sơn có thể là nơi dung thân cho sư phụ ta, Ma Cung có thể là nơi dung thân cho Ân Hậu, nhưng thiên hạ to lớn, nơi nào là chốn dung thân cho Thiên Tôn? Nói trắng ra Thiên Tôn là người cùng đường nên Yêu Vương mới để Thiên Tôn đến Phật gia tìm đáp án.”

Một đường xuống núi, mọi người rơi lại phía sau hàn huyên, đến khi xuống tới chân núi, ngẩng đầu nhìn thấy chính là Thiên Tôn đang bất mãn oán giận họ đi quá chậm.

Mọi người thấy Thiên Tôn, tự nhiên có cảm giác bất đồng.

Triển Chiêu khe khẽ thở dài, lúc trước Hắc Thủy Bà Bà nói với hắn dù cho có cố gắng luyện công đến thế nào thì họ vĩnh viễn không có khả năng siêu việt được như Thiên Tôn và ngoại công của hắn. Lúc ấy Triển Chiêu còn rất không phục, nhưng hiện tại hắn thật sự đã phục rồi! Thăng tiên phải độ kiếp, phượng hoàng phải niết bàn... Chỉ mong bọn họ mãi mãi không có ngày rơi vào đường cùng.

...

Thiên Tôn rất sốt ruột, những người khác rất cảm khái, Bạch Long Vương lại rất vui vẻ... Vị tôn giả này vì sao lại vui vẻ? Bởi vì nhìn thấy Yêu Yêu.

Từ vừa rồi khi xuống núi, Long vương gia liền ngắm Yêu Yêu trên đầu mấy lần.

Lúc này Yêu Yêu đáp xuống đất ngay trước mặt Bạch Long Vương, Bạch Long Vương xoay vài vòng quanh bạch long, vươn tay sờ sờ chỗ này chọc chọc chỗ kia, chẳng khác gì lần đầu tiên Tiểu Tứ Tử nhìn thấy Yêu Yêu.

Yêu Yêu cũng xoay vòng tại chỗ nhìn Bạch Long Vương, rướn tới ngửi ngửi mấy cái, cái đuôi lắc hai cái, nghiêng đầu quan sát. Nó đại khái cảm thấy kỳ quái, vị này trắng chẳng khác gì nó, so với Thiên Tôn còn trắng hơn...

Thiên Tôn nhìn nhìn Bạch Long Vương phía sau ôm lấy cánh Yêu Yêu cùng nó xưng huynh gọi đệ, lại nhìn một đám nhỏ từ trên núi chậm rì rì không biết đang nói chuyện gì mà đi chậm như kiến bò... Đáng giận nhất là mấy tiểu tử ngốc kia đi tới cách đây không xa còn ngây ngô nhìn về phía mình, vẻ mặt ngốc nghếch rất thiếu đòn.

Lúc này, Yêu Yêu đột nhiên ngẩng đầu, kêu lên với không trung.

Mọi người cũng đều ngước mặt lên nhìn bầu trời... chỉ thấy một con bồ câu béo màu trắng đang vỗ cánh đáp xuống đầu Yêu Yêu, rũ rũ lông.

Con bồ câu này là bồ câu đưa tin trong quân của Triệu Phổ.

Yêu Yêu cúi đầu, đem đầu đưa đến gần sát trước Bạch Ngọc Đường.

Trâu Lương vươn tay bắt lấy con bồ câu, gỡ thư cột dưới chân nó ra.

Mọi người xích qua xem thì thấy trên thư chỉ có hai chữ, là bút tích của Triệu Phổ —— về nhanh!

Triển Chiêu nhíu mày, “Chúng ta mới vừa ra ngoài một ngày... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hẳn là lão quỷ kia cũng nghĩ đến!” Thiên Tôn bĩu môi, “Trước khi chúng ta ra ngoài hẳn là hắn đã nghĩ ra rồi, vậy mà không nói với ta một tiếng, kỳ cục quá!”

“Sư phụ.” Bạch Ngọc Đường kéo Thiên Tôn, nhỏ giọng hỏi. “Vì sao lại gấp như vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Thiên Tôn nhìn đồ đệ của mình một cái, thở dài, thấy những người khác cũng đều nhìn mình, liền ngoắc tay với họ.

Triển Chiêu Lâm Dạ Hỏa đều chạy đến.

Thiên Tôn hạ giọng nói, “Những thi thể đóng băng trong động băng...”

Tất cả mọi người nhìn Thiên Tôn —— những thi thể đó làm sao?

Thiên Tôn chỉ chỉ trên núi, “Chính là hình khắc trên mấy tấm bia đá kia, những binh lính cả người mang đồ án.”

Thiên Tôn nói hết lời, một đám tiểu hài nhi vây quanh Thiên Tôn đều ngây ra. Lão gia tử gật gật đầu, dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm ngây ngốc càng thiếu đòn! Thiên Tôn vừa gật đầu vừa duỗi tay ra, túm lại cổ áo Bạch Long Vương đang chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi.

Bạch Long Vương giãy dụa, “Tiểu Du buông tay!”

Thiên Tôn liếc mắt một cái, “Lúc này sao có thể thả ngươi đi! Đối phó với thứ đồ chơi kia ai có kinh nghiệm bằng ngươi?”

“Không cần nha!” Cổ áo Bạch Long Vương đã bị kéo lệch, “Người ta là nhàn vân dã hạc...”

Thiên Tôn thả tay ra, “Ngươi còn chạy nữa ta cho ngươi thành cá mặn!”

Bạch Long Vương che cổ áo, bĩu môi ủy khuất nhìn Thiên Tôn, giống như đang bị ức hiếp.

Thiên Tôn trừng Bạch Long Vương, “Ngươi chạy đi!”

Bạch Long Vương dịch hai bước sang một bên, ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ Bạch Long Vương, cảm thấy Long Long so với bé còn vô dụng hơn, giống như thỏ con vậy...

Thiên Tôn quay đầu lại...

Triển Chiêu bọn họ vèo một cái trốn ra phía sau Bạch Ngọc Đường —— lão gia tử phát hỏa!

Ngũ gia cảm giác Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa, Công Tôn đều đang chọt chọt hắn từ phía sau, ý bảo hắn hỏi một chút.

Lưng Ngũ gia bị chọt đau, bất đắc dĩ hỏi Thiên Tôn, “Nhưng mà trên người những người bị đông lạnh đó không có hình xăm.”

Triển Chiêu bọn họ cùng gật đầu.

“Khi sống thì có.” Thiên Tôn trả lời một câu.

Tất cả mọi người ngẩn người.

Tiểu Lương Tử nghe đến mơ hồ, hỏi, “Nhưng những kẻ bị đông lạnh kia đều đã chết! Chết rồi thì còn gì đáng sợ?”

Thiên Tôn lắc đầu, “Ai nói với các ngươi những thứ kia đã chết?”

Mọi người kinh ngạc mở to hai mắt —— đóng băng ít nhất cả trăm năm rồi! Còn không phải đã chết sao?

“Những khô lâu binh không đầu kia là thứ gì?” Thiên Tôn hỏi lại một câu.

Mọi người đồng thanh trả lời, “Băng sĩ bất tử.”

“Những binh lính có đồ án hình xăm cũng có tên.” Thiên Tôn tạm dừng một chút, liếc nhìn mọi người, “Gọi là chú giáp hoạt thi.”

Thiên Tôn nói xong, Hỏa Phượng đột nhiên hút một ngụm khí lạnh.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn.

Công Tôn cũng hỏi, “Ngươi nghe qua rồi?”

Lâm Dạ Hỏa chớp chớp mắt mấy cái, nháy mắt với mọi người, “Phải tỏ ra có phản ứng chứ! Mấy người các ngươi có biết dỗ lão nhân gia không?!”

Mọi người sửng sốt một chút, lập tức đồng thời tỏ ra kinh ngạc —— đúng vậy...

Thiên Tôn nổi sùng, đám tiểu hài tử đáng ghét!

Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn, “Người và Ân Hậu đều phát hiện ra sao không nói sớm?”

“Chậc!” Thiên Tôn xua tay, “Vi sư và Ân Hậu lão quỷ thực tế chưa từng thấy qua, cũng giống như băng sĩ bất tử, đều là nghe nói.”

Vừa nói Thiên Tôn vừa vươn tay kéo Bạch Long Vương đang ôm Tiểu Tứ Tử lại. “Toàn bộ Tây Vực chân chính gặp qua chú giáp hoạt thi chỉ có hắn!”

Bạch Long Vương ôm Tiểu Tứ Tử, tò mò hỏi, “Các ngươi như thế nào ngay cả băng sĩ bất tử cũng tìm ra được? Thiên hạ này vất vả lắm mới thái bình, đây là đang chơi trò gì? Có quan hệ với Ác Đế Thành kia sao?”

Triển Chiêu tò mò, “Tiền bối biết Ác Đế Thành?”

“Đi ngang qua từng nhìn thấy qua...”

Thiên Tôn hết biết nói gì lắc Bạch Long Vương, “Sao ngươi không nói sớm!”

Những người khác cũng xúm lại.

Trâu Lương ngăn mọi người đang mồm năm miệng mười đặt câu hỏi, “Hẳn là Nguyên soái đang cấp bách chờ chúng ta... Không bằng sau khi trở về hẵng nói?”

Mọi người thấy có lý, liền kéo Bạch Long Vương cùng chạy về Cuồng Thạch Thành. Lúc này không cần Thiên Tôn trông chừng Bạch Long Vương, tất cả mọi người đều không chịu thả Bạch Long Vương đi.

...

Mà Triệu Phổ và Ân Hậu tại Cuồng Thạch Thành, lúc này đang đứng bên ngoài động băng, ngửa mặt nhìn vách núi ngoài động.

Trịnh Trường không đưa tay sờ vách đá một chút, cho Triệu Phổ xem bàn tay ướt đẫm nước.

Triệu Phổ nhíu mày, “Khó trách cảm giác núi đá đặc biệt đen, thì ra là ẩm ướt...”

Chu Tử Nguyệt mang người kiểm tra vách núi, Hi Cổ Lục cũng đi theo xem mấy vòng, chạy xuống nói, “Đại Oa!”

Triệu Phổ gật đầu, “Thế nào?”

“Sông băng thật sự đang tan.”

Trên vách núi đá một bên, Chu Tử Nguyệt nhảy xuống, rơi xuống bên cạnh Hi Cổ Lục, thần sắc đầy lo lắng, “Dựa theo tốc độ này, qua mấy tháng nữa e sẽ có lũ lụt.”

Triệu Phổ vò đầu, vừa quay lại hỏi Ân Hậu, “Lão gia tử, việc này phải làm thế nào...”

Chỉ là Triệu Phổ vừa quay đầu lại thì phát hiện Ân Hậu đã biến mất.

“Ôi chao?” Cửu Vương gia xoay vòng tại chỗ.

Hi Cổ Lục chỉ lên triền núi, “Đã lên núi rồi.”

Cửu Vương gia bất đắc dĩ —— không có âm thanh nào...

Nhanh chóng theo lên núi, Triệu Phổ thấy Ân Hậu đang ở trên đỉnh núi nhìn ra xa xa.

Cửu Vương gia cảm thấy dạo này hình như thường xuyên phải theo Ân Hậu lên núi.

Đi đến bên cạnh Ân Hậu, Triệu Phổ cũng nhìn khắp nơi, chợt nghe Ân Hậu lẩm bẩm, “Thì ra là thế...”

“Sao cơ?” Triệu Phổ nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu đột nhiên hỏi Triệu Phổ, “Ta đố ngươi cái này.”

Cửu vương gia nhướng mày, “Lão gia tử ra đề mục đi, ta thông minh lắm.”

Ân Hậu cười duỗi tay ra, chỉ sương mù Khiếu Lâm xa xa.

Triệu Phổ nhìn theo hướng ngón tay Ân Hậu chỉ, vừa nhìn thì sửng sốt một chút, sau đó như ngộ ra mà gật đầu, “Thì ra là thế! Đây là cái mà Ác Đế Thành gọi là hy vọng cuối cùng!”

“Ừ.” Ân Hậu nở nụ cười, “Quả nhiên là thông minh.”

Triệu Phổ lại liếc nhìn sương mù Khiếu Lâm, ánh mắt lạnh đi mấy phần, “Mơ đẹp lắm!”

-------------

Ru: Mần chương này thấy thương cho Tôn Tôn quá TT-TT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.