Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 215: Chương 215: Cửu long hút thủy




Cuộc đời của con người có đôi khi sẽ vì một sự kiện bé nhỏ không đáng kể mà thay đổi hoàn toàn. Từ vô danh tiểu tốt đến phú giáp một phương, tiểu ngư dân Vạn Trung xuất thân nghèo khổ dựa vào cái gọi là “Trời cao chiếu cố” mà có được hết thảy những gì mình mong muốn.

Người sống một đời dù sao cũng phải có cái để theo đuổi, loại theo đuổi này thường thì sẽ đi đôi với cuộc đời của người đó, nhỏ thì là cơm áo không lo, lớn thì xưng vương xưng hầu. Nhưng còn có một loại tình huống tương đối đặc biệt —— đã cơm áo không lo rồi lại không muốn xưng vương xưng hầu, vậy khoảng thời gian còn dư thừa lại rất nhiều phải làm gì đây? Biện pháp tốt nhất chính là tìm một thứ gì đó mà mình hứng thú yêu thích.

Vạn Trung sau khi đại phú đại quý liền có một khoảng thời gian cảm thấy không có việc gì để làm, khi còn bé hắn không đọc sách được bao nhiêu ngày, bảo hắn học đòi văn vẻ hắn không làm được, tranh chữ đồ cổ hắn không hiểu, phong hoa tuyết nguyệt hắn càng không hứng thú, việc duy nhất có thể dùng để giết thời gian, ngoại trừ buôn bán ra thì chính là cùng các thuyền công ngư dân uống rượu nói chuyện phiếm.

Có một buổi chiều, Vạn Trung như cũ tìm một nhóm thuyền công thuộc hạ của mình đến tửu lâu ăn cơm.

Qua ba tuần rượu, có một thuyền công tên là Vương Phúc, tán gẫu về việc hắn ở trên biển nhìn thấy kỳ cảnh Cửu Long hút thủy.

Long hút thủy(*) ở trên biển rất bình thường, cơ bản bất kỳ ngư dân nào cũng đều đã từng gặp qua, không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng thấy một lần thấy đến chín thì quả thật có chút lợi hại. Mà Vương Phúc còn nói tiếp, Cửu Long hút thủy mà hắn nhìn thấy kia đều là cái nào cái nấy dựng thẳng trên biển, sau đó đột nhiên liền đồng loạt xoay quanh, tạo thành hình vòng tròn, cảm giác kia thật sự giống như có chín con rồng đang uốn lượn quanh nhau! Hơn nữa ở bên trong vòng tròn do chín con thủy long kia tạo thành tựa hồ như có thứ gì đó, như ẩn như hiện nhìn không rõ lắm... Kỳ cảnh kia chỉ duy trì một thời gian ngắn rồi biến mất rất nhanh.

(*) Long hút thủy = vòi rồng

Vương Phúc mô tả rất thần kỳ khiến cho rất nhiều ngư dân có chút tuổi tác đều không tin, nói long hút thủy đều là dựng thẳng đứng, cùng lắm có chút nghiêng nghiêng, làm sao có thể quấn lại cùng một chỗ tạo thành một vòng tròn được, có phải là rồng thật đâu.

Tất cả mọi người cảm thấy Vương Phúc đang nói đùa, nhưng trong lòng Vạn Trung khẽ động... Hắn sinh ra tại vùng Tây Hải Nguyệt Lượng Loan, khi còn bé từng nghe vài lão ngư dân nói về truyền thuyết “Cửu Long hút thủy“. Tương truyền vòng tròn do Cửu Long hút thủy hình thành nên, thật ra chính là một lối vào!

“Lối vào?”

Bọn Triển Chiêu nghe đến say sưa, ai nấy đều tò mò.

Triển Chiêu còn hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi từng gặp qua Cửu Long hút thủy chưa?”

Ngũ gia nhún vai, “Khi ta còn bé từng gặp qua một đôi lần long hút thủy, quy mô cũng rất nhỏ, nhưng chưa từng nghe qua cái gì là Cửu Long hút thủy.”

Triệu Phổ vuốt cằm, “Cửu Long hút thủy... nghe thật thân thiết, phỏng chừng rất lợi hại!”

Công Tôn liếc hắn một cái, bèn đưa chén trà cho hắn.

Cửu Vương gia nhận chén trà cười tủm tỉm, tâm nói thư ngốc nhà hắn còn biết rót trà cho hắn, chợt nghe Công Tôn thình lình nói một câu, “Hút một cái xem thử đi!”

Triệu Phổ cầm chén trà chậm rì rì uống nước.

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử căn cứ nguyên tắc nghe kể chuyện cần phải tập trung, liền hỏi Thiên Tôn và Ân Hậu, “Đó là lối vào gì ạ?”

“Lối dẫn đến một thế giới khác.” Thiên Tôn trả lời.

“Một thế giới khác là thế giới nào?” Mọi người càng nghi hoặc, “Là kiếp trước kiếp này? Hay là thiên giới địa ngục?”

Ân Hậu lắc đầu, “Đều không phải.”

Mọi người nhíu mày.

“Tục truyền rằng đó là lối vào thời không.” Thiên Tôn sâu kín mà nói, “Tiến vào trong đó có thể thay đổi thời gian.”

Tất cả mọi người mờ mịt, “Thay đổi thời gian là có ý gì?”

Thiên Tôn bỗng nhiên nở nụ cười, đột nhiên có chút nghiêm túc hỏi mọi người, “Các ngươi nói... nếu cho Liêu Vương hoặc là Lý Nguyên Hạo một cơ hội, có thể trở về ba mươi năm trước mà nói... Bọn họ sẽ làm việc gì? Làm việc này thì có thể thay đổi toàn bộ thế cục thiên hạ?”

Tất cả mọi người nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ, Triệu Phổ ngồi một bên tự giác giơ tay lên, mở miệng. “Tìm cách giết chết nương của ta? Vậy thì sau này sẽ không có ta rồi.”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ —— đúng vậy!

“Nếu ngươi mắc phải tội ác tày trời, thiên hạ đã không còn chốn nào cho ngươi dung thân... như vậy ngươi trốn tới chỗ nào an toàn nhất?” Ân Hậu hỏi tiếp.

Có câu trước gợi ý, câu sau mọi người đã có đáp án, đồng thời trả lời, “Về quá khứ hoặc là tương lai sao?”

Thiên Tôn và Ân Hậu đều gật đầu.

“Thật sự có thứ như vậy tồn tại sao?” Công Tôn không quá tin tưởng. “Nguyên lý là gì?”

“Cho nên mới nói chỉ là truyền thuyết.” Ân Hậu nhẹ nhàng khoát tay, ý bảo đừng truy cứu nữa, nghe nốt câu chuyện trước.

...

Vạn Trung nảy sinh hứng thú rất lớn đối với Cửu Long hút thủy mà bắt đầu điều tra, hắn càng tra thì manh mối càng lúc càng nhiều, thật thật giả giả, không phân rõ cái nào là thật cái nào là giả.

Cứ như vậy điều tra non nửa năm vẫn không có kết quả gì, người nhà Vạn Trung đều khuyên hắn đừng nên quá chấp mê như vậy.

Vạn Trung cũng cảm thấy bản thân mình đúng là rúc vào sừng trâu, liền chuẩn bị bỏ cuộc.

Ngay khi Vạn Trung quyết định bỏ cuộc không tìm kiếm Cửu Long hút thủy nữa thì đêm hôm đó... hắn nằm mộng.

Trong mộng, Vạn Trung lại nhìn thấy hòn đảo nhỏ đã thay đổi cả cuộc đời của hắn.

Ở trên bờ biển của hòn đảo nhỏ kia, chính là bãi cát khi hắn khẩn cầu trời xanh rồi nhặt được vàng, đột nhiên xuất hiện mấy cột nước thẳng hướng đến tận trời... Từng cái long hút thủy hình thành bên bờ biển, cuối cùng mấy con thủy long quấn quanh nhau, hình thành một vòng tròn.

Chính giữa vòng tròn, đột nhiên có một lão giả tóc trắng xóa cầm một bọc đồ nhỏ chạy ra.

Vạn Trung không hiểu sao cảm thấy lão giả kia có chút quen mắt, chỉ thấy người nọ gầy trơ cả xương, ăn mặc cũng cực kỳ mộc mạc.

Vạn Trung nhìn người nọ rất lâu sau, bỗng nhiên kinh hãi phát hiện ra —— người nọ cư nhiên chính là mình khi về già! Nhìn chính mình thần tình tang thương ốm yếu nghèo túng, Vạn Trung không thể tin được... Vì sao khi mình về già lại thê thảm như vậy? Chẳng lẽ sau này gặp cảnh gia đạo sa sút sao?

Mà chuyện xảy ra sau đó càng khiến cho Vạn Trung ngạc nhiên không thôi.

Chỉ thấy lão giả kia sau khi đi ra khỏi Cửu Long hút thủy, chạy tới trên bờ cát, bắt đầu đào hố.

Đào được một cái hố nông, lão đầu nhi mở bọc đồ ra, từ bên trong lấy hai khối vàng rồi vùi vào trong hố.

Vạn Trung kinh ngạc —— hai khối vàng cứu mạng mình cư nhiên là do chính bản thân mình khi về già bỏ vào?

Chôn vàng xong rồi, lão giả kia quỳ xuống đất ngửa mặt, lẩm bẩm với hư không.

Vạn Trung cẩn thật nghe, liền nghe thấy lão giả kia nói, cuộc đời này của hắn rất đau khổ, bởi vì khi còn trẻ quá nghèo túng nên không có cách nào trị bệnh cho thê tử, hại nàng mất sớm. Vạn Trung hắn năm nay tám mươi tuổi vẫn cô độc một mình, cả đời kiệm ăn kiệm dùng, tiết kiệm được hai khối vàng này. Hắn từng vô số lần nghĩ nếu khi còn trẻ có hai khối vàng này, đến khi bản thân mình tám mươi tuổi có thể nào vẫn khổ sở như bây giờ không? Cảm tạ lão thiên gia giúp hắn một lần, giúp hắn triệu hồi ra Cửu Long hút thủy, có cơ hội thay đổi cuộc đời này...

Sau khi nói liên miên một hồi, lão Vạn Trung quay trở về vòng tròn kia, vòng tròn liền biến mất.

Vạn Trung trong mộng ngây ngốc nhìn hư không, đang ngẩn người, bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một thiếu niên nghèo túng gầy yếu nghiêng ngả lảo đảo đi tới.

Thiếu niên kia vừa đen vừa gầy, môi khô nứt quần áo tả tơi, đúng là chính mình năm mười sáu tuổi! Thiếu niên kia đi một lúc, tựa hồ đã kiệt sức, cuối cùng đành quỳ xuống trên bờ cát, hai tay tạo thành chữ thập khẩn cầu trời xanh, sau đó phủ phục dập đầu... Đầu vừa dập xuống, tựa hồ đụng phải cái gì, liền bắt đầu đào,... cuối cùng đào ra hai khối vàng vừa được lão giả kia chôn xuống.

Thiếu niên cầm vàng hoan hô nhảy nhót, cảm tạ lão thiên có mắt, chẳng bao lâu, xa xa có thuyền quan đi qua, thiếu niên được cứu.

Nhìn con thuyền lớn đi xa dần, Vạn Trung trong nháy mắt như được xối một gáo nước lên đầu... Thì ra là thế! Thì ra là thế!

Sáng sớm hôm sau, Vạn Trung nghe thấy tiếng thê tử gọi mà tỉnh lại, liền thấy vẻ mặt lo lắng của thê tử mình. Hắn ngồi dậy đưa tay sờ lên mặt, mới phát hiện mình cư nhiên rơi lệ đẫm mặt.

Vạn phu nhân lo lắng hỏi có phải hắn nằm mơ thấy ác mộng gì không mà đêm qua hơn nửa đêm bắt đầu khóc trong mộng, lại còn hô to “Thì ra là thế.“.

Vạn Trung khoát tay với phu nhân, tùy tiện tìm cớ nói qua loa cho qua chuyện.

Từ đó về sau, Vạn Trung bỗng nhiên cảm thấy thế giới này bắt đầu thay đổi!

Chỗ nào thay đổi? Vạn Trung bắt đầu nghĩ rằng, có thể nào có người cũng giống như mình, được cải biến vận mệnh không? Hoặc là nói, hắn bắt đầu lo lắng, nếu còn có người nào khác cải biến vận mệnh, vậy cuộc sống bây giờ của chính mình, có thể còn tồn tại không?

Nghe đến đây, tất cả mọi người có chút dở khóc dở cười.

Tiểu Lương Tử vò đầu, “Ai nha! Thứ đồ chơi này phải nói thế nào đây? Nghĩ muốn bể đầu thế nào cũng không đúng?”

“Đúng vậy.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Nếu tất cả mọi người trở về thay đổi vận mệnh, vậy chẳng phải rất lộn xộn sao?”

“Không ngừng về quá khứ rồi đến tương lai thật quá đáng sợ đi?” Lâm Dạ Hỏa ngẫm lại cẩn thận thì cảm thấy sợ hãi. “Tốt nhất vẫn cứ giữ nguyên như thường tương đối tốt hơn... Bại hoại đều chạy tới tương lai thì chẳng hay chút nào.”

Triệu Phổ chống cằm lắc đầu, “Giấc mộng này của Vạn Trung chẳng khác nào mở một cánh cửa, suy nghĩ từ đó về sau hoàn toàn khác hẳn với trước kia!”

Thiên Tôn và Ân Hậu đều gật đầu, “Thông thường người có thân phận gì thì sẽ lo lắng về việc đấy, cũng giống như dân chúng bình thường chẳng bao giờ lo lắng đến chuyện mà vương hầu thường lo lắng.”

Giấc mộng này của Vạn Trung khiến cho bản thân hắn hiểu ra, đúng như lời Triệu Phổ nhận xét, giống như mở một cánh cửa, ý nghĩ của hắn lúc này đã có sự thay đổi cực lớn.

Vạn Trung bắt đầu cân nhắc, thế gian này rốt cuộc có bao nhiêu người giống như bản thân hắn, là từ tương lai trở về quá khứ để thay đổi vận mệnh? Những kẻ có địa vị cao bây giờ ví như quân vương hiện tại, có phải cũng vì đã từng bước qua cánh cổng Cửu Long hút thủy mà thăng quan tiến chức không? Lúc ấy bản thân mình chôn giấu chỉ là hai khối vàng do cả đời tích lũy được, nhưng hôm nay nhà hắn là đại phú đại quý! Nếu có thể lại tìm được Cửu Long hút thủy, trở lại quá khứ, đem gia tài bạc triệu này đưa cho chính mình mười sáu mười bảy tuổi năm ấy... Vậy Vạn Trung hắn bây giờ sẽ trở nên như thế nào? Hoặc là nếu hắn trở về quá khứ nói cho chính mình khi đó thế cục bây giờ, chính mình đi tìm triều thần có tiền đồ nào đó trợ giúp một chút, bây giờ có phải cũng đã quyền cao chức trọng rồi không?

Trên đời này cái gì là không thể nhất? Đó chính là “nếu” và “vạn nhất”!

Vạn Trung trái một cái “nếu” năm đó, phải một cái “vạn nhất” mai sau, càng nghĩ thì tâm càng lớn, cảm thấy nếu như có thể tùy ý sử dụng Cửu Long hút thủy, vậy thì làm Hoàng đế cũng không phải là không có khả năng!

Vạn Trung hết lần này đến lần khác hồi tưởng lại mấy câu mà bản thân già nua lầm bầm trong mộng, xác định bản thân mình nói là “triệu hồi” Cửu Long hút thủy! Hóa ra thứ này có thể triệu hồi ra được sao? Nếu thuần thục nắm giữ phương pháp triệu hồi này, vậy thì so với việc tích lũy bao nhiêu phú quý đều tốt hơn nhiều!

Từ hôm đó trở đi, Vạn Trung bắt đầu tìm cách gọi ra Cửu Long hút thủy, hắn lần này nghiên cứu, không chỉ là tìm long hút thủy, còn cái gì mà thuật triệu hồi, phong hướng thủy văn, lịch sử Tây Hải, phong vật chí địa lý vân vân, đều nghiên cứu hết, một hơi nghiên cứu chính là hai ba chục năm.

Trong thời gian này, Vạn Trung gần như si mê điên cuồng, hắn học tập chú văn từ trời nam bể bắc, những tri thức liên quan đến thuật triệu hồi. Người trong nhà không biết hắn nghiên cứu cái gì, chỉ cho rằng hắn đang du sơn ngoạn thủy. Nhiều năm trôi qua như vậy, nhi tử nữ nhi của hắn đều đã lớn, ai nấy đều có chút thành tựu, gia đại nghiệp đại, vàng bạc tài bảo đủ để cung cấp cho Vạn Trung lăn qua lăn lại.

Hơn nữa Vạn Trung dốc lòng nghiên cứu nhiều năm như vậy, từ đơn thuần chỉ muốn tìm Cửu Long hút thủy biến thành đọc được thiên cơ, nghiên cứu thấu đáo thời không huyền bí.

Năm Vạn Trung sáu mươi tuổi, vận dụng cơ hồ toàn bộ gia sản, trùng trùng điệp điệp mấy vạn người, mấy vạn chiến thuyền tạo thành đội tàu, vận chuyển nguyên liệu đến hòn đảo nhỏ năm đó thay đổi vận mệnh của hắn ở Tây Hải Nguyệt Lượng Loan, dùng thời gian hai mươi lăm năm, xây dựng một tòa cung điện.

Khi Vạn Trung tám mươi lăm tuổi, cung điện xây thành, bốn phía tiểu đảo hắn còn cho nhân công kiến tạo một ít đá ngầm, dựng thành trận, còn cải biến dòng nước, để Tây Hải Nguyệt Lượng Loan nguyên bản hung hiểm vô cùng trở nên có vào mà không có ra, nếu muốn đi vào phải có người dẫn đường, còn cần phải có bản đồ. Mà cái gọi là bản đồ kỳ thật cùng loại với một cái la bàn, bởi vì hình dạng là Cửu Long hút thủy trong truyền thuyết nên được gọi là Cửu Long luân bàn.

Tòa cung điện này được chia làm ba phần, phân biệt là cung, điện và đài. Toàn cung có vạn cơ quan, trong điện có vạn bậc thang, trên đài có vạn quỷ nhãn. Cơ quan thật thật giả giả, bậc thang hư hư thực thực, trong quỷ nhãn có giấu chú văn! Một tòa cung điện có vào mà không có ra, chỉ để bảo hộ một bí mật duy nhất —— lối vào có thể thay đổi thời không được Vạn Trung triệu hồi ra!

Cả tòa cung điện này mới đầu tên là Vạn Trung Cung, sau này trong truyền thuyết bị thay đổi, dần dần trở thành Vạn Chú Cung.

Cái tên Vạn Chú Cung quả thật rất thích hợp với tòa cung điện này. Vạn Trung Cung nghe còn có một loại cảm giác chính nghĩa quang minh, nhưng Vạn Chú Cung thật sự, có thể nói là nơi tà ác nhất, nguy hiểm nhất.

Sau khi Vạn Trung xây dựng xong Vạn Chú Cung thì biến mất! Không chỉ có hắn biến mất, kể cả người nhà của hắn, đội tàu, sản nghiệp... Mấy vạn người, mấy nghìn con thuyền, nhà lớn nghiệp lớn, trong một đêm biến mất khỏi thế gian.

Kết cục của Vạn Trung có rất nhiều cách nói, có người nói hắn gặp phải sóng gió, táng thân tại Tây Hải Nguyệt Lượng Loan. Cũng có người nói hắn mang theo người nhà đồng thời tiến vào Cửu Long hút thủy, từ Vạn Chú Cung đến một thế giới khác. Còn có một cách nói là hắn thay đổi thiên thời rốt cuộc bị trời phạt, tan thành tro bụi rồi.

Nghe Ân Hậu và Thiên Tôn kể xong lai lịch chân chính của Vạn Chú Cung, tất cả mọi người có chút cảm khái, cư nhiên một tòa cung điện được hình thành từ như vậy...

“Năm đó thời Đường Mạt quần hùng tụ hội, quây quanh Vạn Chú Cung tranh đoạt một thời gian dài. Tòa cung điện này một mặt thay đổi chiến cuộc lúc đó, thúc đẩy Lý Biện nhanh chóng suy yếu, đồng thời cũng thay đổi vận mệnh võ lâm. Năm đó môn phái giang hồ phần lớn đều phải trả giá thảm khốc trong trận tranh đoạt kia, hắc bạch chính tà nguyên bản cân bằng, cũng bắt đầu nghiêng về phía chính và bạch. Mà quan trọng nhất là, Vạn Chú Cung đã thay đổi vận mệnh của tất cả chúng ta...” Ân Hậu nói tới đây, khe khẽ thở dài. “Năm đó vì sao Vạn Trung lại mộng ra giấc mộng như vậy thì ta không biết, nhưng hắn quả thật chó ngáp phải ruồi, để lại cho đời sau một tòa Vạn Chú Cung, có thể nói là tai họa ngầm mà cũng có thể nói là kỳ tích.”

“Kỳ tích?” Mọi người đột nhiên nhớ tới Ân Hậu và Thiên Tôn đã từng kể, năm đó Ngân Yêu Vương tiến vào Vạn Chú Cung đưa ra lựa chọn tốt nhất mới có cục diện ngày hôm nay.

Đồng thời, bọn họ lại nhớ tới Ngân Yêu Vương để lại, lời tiên đoán cuối cùng...

Nếu Vạn Chú Cung tái hiện, sẽ có hai kết quả—— kết quả xấu nhất, hết thảy đều bắt đầu lại từ đầu! Mà kết quả tốt nhất... còn có thể gặp lại một lần nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.