Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 238: Chương 238: Đánh cuộc




Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chỉ dùng một ván cược đã thắng toàn bộ của cải của tiền trang Tằng gia. Một lần nữa hai người dựa theo danh sách mà Âu Dương Thiếu Chinh cung cấp, kéo theo một xe hoàng kim đi tới một sòng bạc khác.

Hắc Phong Thành từ trước đến giờ tương đối yên lặng, vô luận là thương nhân hay là lữ nhân cũng tương đối điệu thấp, rất ít khi xảy ra sự tình gì náo động. Đặc biệt là những nơi dễ xảy ra chuyện như sòng bạc, tửu trang thì thương gia lại càng cẩn thận. Vốn là một nơi yên lặng như Hắc Phong Thành, bỗng nhiên tới một nhóm người, mang theo một xe hoàng kim đến sòng bạc phá quán, cái này còn muốn cao tới đâu?

Trong lúc nhất thời, tửu lầu quán trà liền truyền tin tức ra.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc đi tới sòng bạc Thẩm Ký, phát hiện ông chủ sòng bạc đã mang thủ hạ chờ ở cửa.

Tư thế xếp hàng tỏ ý hoan nghênh, xem ra đã có chuẩn bị.

Chờ xe ngựa dừng lại nơi cửa, chưởng quỹ sòng bạc còn không chờ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mở miệng, liền tiến lên một bước, “Cung kính chờ đợi hai vị đã lâu.”

Chưởng quỹ đi vào trong khoát tay, “Hai vị, trên lầu mời, đánh cuộc đã chuẩn bị xong! Tam đại đổ vương Hắc Phong Thành ở trên lầu chờ nhị vị.”

Triển Chiêu may mắn là không uống nước a, nếu không khẳng định sẽ phun đầy mặt chưởng quỹ—— Tam đại đổ vương Hắc Phong Thành lại có trò gì vui a…

Ngũ gia trước sau như một không biểu tình cũng thiếu chút nữa không giữ được hình tượng, đột nhiên tiếc nuối sư phụ không ở chỗ này, nếu không để cho người cũng nhìn một chút Tam đại đổ vương Hắc Phong Thành này là ngọn gió nào đưa tới.



Phía sau tiền trang Thành gia, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương dễ dàng bắt được mấy người phóng hỏa, đem hiện trường tiền trang giao lại cho mấy vị tướng quân chạy tới tiếp viện, Hỏa Phượng hỏa tốc đi đón Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử, sau đó một đường cấp bạch chạy đến trước Thẩm Ký sòng bạc xem náo nhiệt.

Chưởng quỹ đi lên lầu mời Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường. Cùng lúc đó, Hỏa Phượng vừa vặn đáp xuống cách đó không xa ngồi xuống trên nóc nhà, nghe rõ đối thoại phía dưới.

Tiểu Lương Tử, phấn khởi, “Woa woa! Tam đại đổ vương là gì a?!”

Tiểu Tứ Tử cũng trợn to hai mắt nhìn Lâm Dạ Hỏa —— muốn nhìn a!

Hỏa Phượng liền gãi đầu, mắt thấy bọn họ cũng đã lên lầu, vào trong nhà rồi thì phải nhìn thế nào a?

Đang gấp gáp, liền nghe sau lưng có động tĩnh.

Lâm Dạ Hỏa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Phổ mang Công Tôn, còn có Trâu Lương cũng đến.

“Phụ thân!”

Tiểu Tứ Tử tự nhiên là chạy về phía Công Tôn.

Lâm Dạ Hỏa hỏi Trâu Lương, “Đầu người tìm được rồi?”

Trâu Lương gật đầu, “Đích xác là có, thân phận vẫn đang tra, bất quá có một chút ý tứ.”

“Cái gì có ý tứ?”

Triệu Phổ liền nói, “Trong đó có một cái đầu người, trên mặt có hai nốt ruồi.”

Hỏa Phượng có chút bất ngờ, “Như vậy a… Chẳng lẽ là hậu nhân Uông gia? Tại sao ở trong tiền trang Thành gia?”

Công Tôn lắc đầu một cái, ” Trong tiền trang Thành gia một bóng người cũng không thấy, chúng ta có hỏi thăm người lân cận một chút, trong tiền trang cũng không có người nào trên mặt có hai nốt mụn ruồi.”

Triệu Phổ hiển nhiên đối với hành động phá quán của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường càng có hứng thú, hỏi tiến triển như thế nào.

Tiểu Lương Tử kéo tay áo Triệu Phổ nói sòng bạc Thẩm Ký đưa tới Tam đại đổ vương Hắc Phong Thành để ứng chiến!

Công Tôn vào lúc này biểu tình rất giống với Tiểu Tứ Tử hồi nãy, trợn to hai mắt hỏi, ” Tam đại đổ vương Hắc Phong Thành là cái gì a?”

Triệu Phổ nhìn Trâu Lương, “Trong thành ta có nhân tài như vậy sao?”

Trâu Lương đỡ chán, chính mình cũng chưa từng nghe qua, còn có người như vậy mà coi là nhân tài sao?

Cửu vương gia cảm thấy loại này náo nhiệt không góp vui vậy còn làm Nguyên soái gì a?

“Đi!”

Triệu Phổ ôm lấy Công Tôn, Lâm Dạ Hỏa ôm lên Tiểu Tứ Tử, Trâu Lương mang theo Tiểu Lương Tử, cùng nhau lặng lẽ đi tới trên nóc nhà sòng bạc.

Lẽ ra bọn họ mang theo Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử có thể bị phát hiện, nhưng lúc này bốn phía sòng bạc đã là trong ba tầng bên ngoài ba tầng vây quanh thật là nhiều người xem náo nhiệt, tương đối huyên náo. Trong lầu một, lầu hai và phạm vi bên ngoài hành lang sòng bạc đều đứng đầy người, Triệu Phổ cảm thấy bọn họ lẻn vào trong đám người xem náo nhiệt phỏng đoán cũng sẽ không bị phát hiện, bất quá trên nóc nhà cảm giác càng thêm “Thư thái”.

[“Thư thái” của người “Lưu manh” =]] vi diệu quá]

Triệu Phổ ở nóc nhà lấy ra hai miếng ngói, nhìn xuống dưới một cái, vừa vặn ngay phía trên bàn đánh cuộc, góc nhìn không tệ.

Ngoài cửa lầu hai, chưởng quỹ sòng bạc vừa vặn dẫn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lên lầu.

Triệu Phổ liếc nhìn thần tình kia của Triển Chiêu cũng biết vị này tâm tình rất tốt.

Lâm Dạ Hỏa ở một bên cũng lấy ra hai miếng ngói, cùng Tiểu Tứ Tử cùng nhau nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy bên bàn đánh cuộc đứng ba người, trong ba vị này có hai người cao gầy, người còn lại thì mập lùn, ba người họ đang hất miệng, ưỡn ngực, hóp bụng mà liếc mắt quan sát hai người Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang lên lầu, ánh mắt kia rất là khinh thường.

Lâm Dạ Hỏa cảm thấy có chút không khống chế được, đang sắp cười to thì vội vàng lấy tay đè lại, kích động, “Hảo ngoạn tới!”

Tiểu Tứ Tử ôm đầu gối Hỏa Phượng đứng ở đối diện, nhỏ giọng hỏi Lâm Dạ Hỏa “Tiểu Lâm Tư, ba người kia chính là đổ vương sao?”

Tiểu Lương Tử cùng Trâu Lương cũng tự tìm một lỗ thủng nhìn chằm chằm, bèn bày tỏ thất vọng, “Một chút khí thế cũng không có a!”

Triệu Phổ chính là ngẩng đầu nhìn một chút, trên nóc nhà vào lúc này tổng cộng nằm sáu người, một hồi chớ có làm sập a.



Nhìn thấy bên cạnh bàn ba vị “Đổ vương” hừng hực khí thế, vào lúc này trong bụng Triển Chiêu chủ ý xấu cũng nhô ra, bất đắc dĩ trên mặt đang gắn râu giả, quả thật không có phương tiện, nội tâm kịch liệt giãy giụa —— thật là muốn làm chuyện có hứng thú a!

Ngũ gia hiển nhiên là rất hiểu mèo nhà mình, cũng biết mèo này rất mau sẽ không nhịn nổi.

“Ta giới thiệu cho hai vị một chút.” Chưởng quỹ chỉ ba vị đổ vương, nói “Cung Tam, Triệu Phúc, Lâm Nhị “

Lời của chưởng quỹ mới ra, Triển Chiêu lập tức cúi đầu, bộ dáng kia giống như là gật đầu vấn an, thực ra thì nhịn cười đến nổi hai vai cũng run rẩy.

Bạch Ngọc Đường cũng vẻ mặt phức tạp nhìn ba vị kia, danh tự này nghe khó hiểu nhưng lại có chút vi diệu…

Bởi vì bên ngoài thanh âm càng huyên náo, trên nóc nhà mọi người nghe không rõ ràng, Tiểu Tứ Tử ngoẹo đầu lầm bầm lầu bầu, “Ba vị đổ vương này sao lại kêu Công Tôn, Triệu Phổ, Lâm Nhị Hàng!”

Lâm Dạ Hỏa đưa tay bóp má Tiểu Tứ Tử, “Lâm Nhị! Làm gì có Lâm Nhị Hàng! Đừng có mà làm trò!”

Lời còn chưa dứt liền bị Trâu Lương lấy tay che miệng lại —— đang nghe lén a, động tĩnh nhỏ một chút, ngươi a cái đồ ngốc này!

Tiểu Tứ Tử bĩu môi, ôm mặt, xoa xoa hai bên má, liếc Lâm Dạ Hỏa một cái.

Trâu Lương buông Lâm Dạ Hỏa ra, Hỏa Phượng ôm cánh tay sinh khí.

Tiểu Tứ Tử hướng bên cạnh dời một chút, xích lại gần Lâm Dạ Hỏa, ngồi xuống tiếp tục nhìn.

Hỏa Phượng không biết làm sao liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Tử đang dựa vào đầu gối mình.

Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt lên, cười híp mắt nhìn Hỏa Phượng, ôm lấy đầu gối Tiểu Lâm Tử tiếp tục nhìn.

Hỏa Phượng che ngực —— thật là đáng yêu! Đứa bé này khó lường, đã biết ỷ vào mình khả ái muốn làm gì thì làm!



Trên nóc nhà một trận ồn ào, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng theo bản năng ho khan một tiếng, hai người bọn họ nhĩ lực tương đối tốt, phía trên là người nào a, không cần hỏi cũng biết, hẳn là người nhàn rỗi xem náo nhiệt tới.

“Hai vị chính là từ Giang Nam tới Lục huynh cùng Ân huynh sao?” Thẩm chưởng quỹ hỏi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới vừa rồi ở trước mặt sòng bạc Tằng gia tự giới thiệu, sẽ dùng họ mẹ chính là họ Lục cùng Ân, quả nhiên đã thông qua a.

Hai người ăn ý gật đầu, cũng không nhiều lời.

Trên bàn đánh cuộc lúc này bày ba viên xúc xắc bạch ngọc, một cái chén bạch ngọc, còn có một một xấp lớn ngân phiếu.

“Ba vị này đại biểu sòng bạc ta, ba ván định thắng bại.” Thẩm chưởng quỹ nhìn rất có lòng tin.

“Ba ván?” Triển Chiêu chỉ chỉ mình cùng Bạch Ngọc Đường, “Chúng ta hai người, các ngươi ba người, phải đánh cuộc thế nào?”

Thẩm chưởng quỹ vung tay lên, “Ván thứ nhất, đánh cuộc thứ các ngươi mới vừa thắng ở sòng bạc Tằng gia, nếu như chúng ta thua, vậy tất cả chỗ ngân phiếu này cho các ngươi, nếu như chúng ta thắng, đem sòng bạc trả lại cho Tằng gia.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, cảm thấy ông chủ này còn thật trượng nghĩa, mặc dù biết bọn họ đều là một ổ rắn chuột.

“Ván thứ hai, đánh cuộc chính là sòng bạc của ta, cùng hoàng kim của các ngươi! Nếu như chúng ta thắng, các ngươi đem tiền lưu lại, nếu như các ngươi thắng, sòng bạc của ta cũng là các ngươi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếp gật đầu.

“Ván thứ ba này … Ha ha.” Thẩm lão bản bỗng nhiên sắc mặt run lên, “Nếu là ở địa phương khác, phá quán thua chính là mất tay hoặc mất chân, bất quá nơi này là Hắc Phong Thành, quân doanh có quy định làm ăn mua bán không thể thấy máu, cho nên…”

Thẩm chưởng quỹ lúc nói mặt mày hớn hở, liếc mắt nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Các ngươi nếu là thua, quỳ xuống nhận thua, cút ra khỏi Hắc Phong Thành từ đây không cho phép tới!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— Ai nha.

“Chúng ta nếu bị thua sao… Chúng ta cũng…”

“Ai! Chờ một chút!”

Không đợi chưởng quỹ nói xong, Triển Chiêu đột nhiên cắt lời, “Nếu như các ngươi thua, thay ta làm một chuyện, như thế nào?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, mèo kia lúc này mặt đầy chính trực, còn mang nụ cười.

Thẩm chưởng quỹ tò mò, “Chuyện gì?”

“Cái này sao… Đến lúc đó nói sau, có thể thiếu trước.” Triển Chiêu đảo mắt lại nhìn tới tam đại đổ vương kia, “Như thế nào?”

Ba người trao đổi với nhau một cái ánh mắt, gật đầu đáp ứng.



Dưới lầu việc thỏa thận đánh cuộc đều nói xong rồi, trên nóc nhà bốn đại hai nhỏ xem đến hứng thú.

Lúc này, Giả ảnh rơi xuống bên cạnh Triệu Phổ, nói, “Vương gia, thân phận bốn cái đầu người đều tra được.”

Triệu Phổ ngẩng đầu lên, hỏi, “Người nào?”

Giả Ảnh tựa hồ cũng có chút nghi hoặc, “Một người trong đó trên mặt có hai nốt ruồi đích xác là họ Uông, bất quá không phải người ở Hắc Phong Thành, có người nhận ra hắn là ở tại một sòng bạc ở Vĩnh Cửu Thủy Trấn cách Hắc Phong Thành mười dặm.”

Triệu Phổ cau mày, “Vậy tại sao chết ở tiền trang Thành gia?”

Giả Ảnh lắc đầu một cái, bày tỏ không biết.

Triệu Phổ hơi suy nghĩ một chút: “Ngươi để cho lão Hạ phái người đi Vĩnh Cửu thủy trấn tra một chút.”

Giả Ảnh lĩnh mệnh liền đi.

Lâm Dạ Hỏa cũng nghe, ngoẹo đầu liền trầm tư —— Vĩnh Cửu thủy trấn…



Cùng lúc đó, tại Thiên Sơn bên trong Bách Hoa Cốc.

Ba người đã trở lại Bách Hoa Cốc, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm trưa.

Trong phòng bếp, Ngân Yêu Vương vui tươi hớn hở bên cạnh vỉ hấp, chuẩn bị chưng cá.

Ân Hậu đem cá làm sạch giao cho Yêu Vương, đi ra phòng bếp, chỉ thấy trong sân, Thiên Tôn đang ngồi ở cạnh bàn đá, cùng đối mặt với con gà mái trên bàn đá.

Ân Hậu đi tới nhìn con gà mái rồi lại nhìn Thiên Tôn, hỏi, “Ngươi đang làm gì vậy?”

Thiên Tôn trầm mặc một hồi, mở miệng, ” Chờ nó chết thì có thể được ăn ngon rồi a.” [Ặc! Cái câu trả lời =)) ]

Ân Hậu không nói, chỉ chỉ cái thùng bên cạnh, “Vậy ngươi giết nó rồi vặt lông đi.”

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái, vừa liếc nhìn cái dao làm bếp bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu thúc giục Thiên Tôn, “Mau a!”

Thiên Tôn làm khó, đưa tay cầm dao làm bếp lên, lại nhìn con gà mái kia một chút, mới vừa muốn tới gần, đột nhiên con gà mái kêu “cục tác…”

Thiên Tôn sợ hết hồn, ném dao bếp lui ra ngoài hai bước, chỉ con gà kia đối với Ân Hậu nói, “Nó thật giống như không đồng ý, nếu không hai ngươi thương lượng một chút?”

Ân Hậu đưa tay lấy đi dao làm bếp, tay mới vừa mò đến chỗ con gài mái, con gà mái lại kêu lên “Cục tác…cục tác”.

Ân Hậu cũng lui về phía sau hai bước, lui đến bên cạnh Thiên Tôn. Thiên Tôn hỏi Ân Hậu, “Xem đi! Cầu sinh ** rất mãnh liệt a!”

Lúc này, Ngân Yêu Vương từ phòng bếp đi ra, không nói nhìn hai đồ nhi đang nhìn chằm chằm một con gà mái mà ngẩn người.

Đi tới bên cạnh bàn, Yêu Vương đưa tay, từ sau lưng gà mái nhặt lên một quả trứng.

“Đẻ trứng rồi?” Thiên Tôn cùng Ân Hậu tiến tới nhìn.

Ngân Yêu Vương nắm quả trứng gà hướng về phía ánh mặt trời chiếu vào, vừa nói, “Hôm nay ăn cá, gà thì cứ nuôi tại Bách Hoa Cốc đi.”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu gật đầu bày tỏ đồng ý.

Yêu Vương hơi cười một tiếng, “Bình thường nuôi gà chính là vì để cho nó đẻ trứng, tiểu bổ thì ăn trứng, đại bổ ăn gà, tóm lại chính là ăn được cả mạng.”

Thiên Tôn đang bưng gà mái chuẩn bị để nuôi trong Bách Hoa Cốc, nghe Ngân Yêu Vương nói lời này, trong giọng nói tựa hồ là có chút ý tứ, liền quay đầu nhìn Yêu Vương.

Ngân Yêu Vương ngồi ở bên cạnh bàn, đem trứng gà nhẹ nhàng bỏ lên trên bàn, nói tiếp, “Thời điểm nuôi gà mà chưa ăn tới, trừ đẻ trứng còn phải ấp trứng, trứng ấp ra gà con, sau đó sẽ tiếp tục đẻ trứng, tiếp theo bị ăn, tiếp theo nữa sẽ lại ấp trứng…”

“Cho nên?”

Ân Hậu vừa hỏi, vừa phủi mặt bàn, từ bàn bên dưới lấy ra một bộ bàn cờ bằng đá.

Thiên Tôn chạy đến cửa hậu viện đem gà mái nhẹ nhàng thả ra, vỗ tay một cái, chạy trở lại ngồi đối diện Ân Hậu, chuẩn bị trước khi ăn cơm cùng lão quỷ đánh cờ.

“Thật ra thì gà và trứng, gà cũng không trọng yếu.” Ngân Yêu Vương vừa nói vừa buông xuống trứng gà, cầm ba quả đào mới vừa rồi ở dưới chân núi mua, đến bên cạnh giếng lấy nước rửa một chút, “Cho nên vô luận là phương pháp thông qua trứng tìm được gà, hay là phương pháp thông qua gà tìm được trứng, đều là không thể thực hiện được.”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhận lấy đào mà Yêu Vương đưa cho, vừa cắn đào vừa cầm quân cờ, sau đó cùng nhau ngẩng đầu hỏi Ngân Yêu Vương, “Ngươi nói là vụ án này sao?”

Yêu Vương cũng ở bên cạnh bàn ngồi xuống bên hai học trò đánh cờ, cắn đào một cái, chậm rãi tới một câu, “Ân.”

Ân Hậu hỏi, “Ý là trước mắt đầu mối không hữu hiệu?”

“Đầu mối gì đều vô ích, không có gà có thể tìm lại, trên đời này thì có nhiều.” Yêu Vương cầm lấy hạt đạo mà Thiên Tôn cùng Ân Hậu ăn còn dư lại, đến một bên trên đất trống đào một cái hố chôn xuống.

Ân Hậu quay đầu nhìn, “Nơi này lạnh như vậy, đào trồng xuống cũng sẽ không nảy mầm a.”

Thiên Tôn gật đầu bày tỏ đồng ý, “Muốn đủ loại đến Bách Hoa Cốc đi.”

Yêu Vương đột nhiên cười, quay đầu nhìn hai người một chút, gật đầu một cái, ý vị thâm trường tới một câu, “Đích xác, mọi người đều là nghĩ như vậy.”

“Lại nói tiếp…”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu tựa hồ đối với vụ án không hề quá cảm thấy hứng thú, vừa chơi cờ, vừa hỏi Ngân Yêu Vương, “Ngươi đi Khai Phong chuẩn bị làm chuyện gì?”

Ngân Yêu Vương sờ cằm suy tính một chút, hỏi Ân Hậu cùng Thiên Tôn, “Hai ngươi ngày thường ở Khai Phong Phủ làm gì?”

Ân Hậu suy nghĩ một chút, ” Ừ… Cùng Vô Sa, Vi Trần uống rượu đánh cờ gì gì đó…”

Thiên Tôn cũng nghĩ một chút, ” Ừ… Cùng thư sinh Thái Học Viện ăn uống vui đùa?”

Ngân Yêu Vương không biết làm sao nhìn hai người, “Hai ngươi cũng không làm chút chuyện đứng đắn nào sao?”

Hai người nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đột nhiên vỗ tay một cái, “A! Hỗ trợ trông coi tiểu hài tử có tính hay không!”



Xa ở Hắc Phong Thành trên nóc nhà sòng bạc Thẩm Ký, Tiểu Tứ Tử, đột nhiên ngưỡng mặt lên một cái nhảy mũi.

“Hắt xì…”

Nhảy mũi xong vội vàng che miệng.

Mấy người tại lầu hai tựa hồ là nghe được, theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh, người nào nhảy mũi hay là mèo kêu?

Triển Chiêu đúng lúc đi về phía trước một bước, nói, “Nhanh nhanh bắt đầu đi!”

Xuyên thấu qua khe hở nóc nhà, những người khác cũng chờ xem kịch vui.

Chỉ có Tiểu Tứ Tử nhìn thấy, một bóng người màu lam đã xuất hiện ở bên bàn đánh cuộc.

Giao Giao lúc này liền tựa vào bên bàn đánh cuộc, nhìn ba hột xí ngầu kia, một hồi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nói muốn mấy điểm, nó liền cho lật tới mấy điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.