Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 198: Chương 198: Hy vọng cuối cùng




Edit: Ruby

Xảy ra vụ nhiễu loạn của Tuần Việt Bạch khiến cho không khí tiệc rượu trở nên lúng túng, mọi người lại uống mấy chén, nói dăm ba câu rồi tan tiệc.

Bạch Ngọc Đường vốn định để Giao Giao đi theo Tiết Lâm Nghĩa, chỉ là khi đứng dậy, nhìn thấy Triệu Phổ hơi lắc đầu với hắn.

Bạch Ngọc Đường không để Giao Giao bám theo nữa, hắn và Triển Chiêu cùng mọi người ra cửa.

Triệu Phổ nói khẽ với hai người họ, “Trong Cuồng Thạch Thành tất cả đều là trạm gác ngầm, bọn họ muốn làm gì cũng sẽ không làm ở hoàng cung, hơn nữa lát nữa hẳn là sẽ có người tới tìm hai ngươi, lưu Giao Giao lại có thể sẽ hữu dụng.”

Đêm đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bọn họ không về Thất Tinh Đàm mà lưu lại trong biệt viện hoàng cung Cuồng Thạch Thành.

Triệu Phổ nói buổi tối sẽ có người tới tìm hai người bọn họ, thật đúng là đã bị hắn đoán trúng.

Hơn nữa thú vị chính là, một lần đến tới hai người, người tới trước chính là Bạch Mộc Thiên, nói tìm Triển Chiêu, sau lại đến Hiên Viên Phách, nói tìm Bạch Ngọc Đường.

Hai người được thị vệ thông truyền, đều cảm thấy Triệu Phổ thật đáng tin cậy, lưu Giao Giao lại có chỗ cực kỳ tốt chính là chỗ Triển Chiêu xảy ra chuyện gì, Bạch Ngọc Đường đều biết được.

“Hai người bọn họ mỗi người một bên, không chừng là tới lôi kéo hai ta.” Triển Chiêu đầu óc linh hoạt, cẩn thận để Bạch Ngọc Đường lát nữa thông qua Giao Giao nghe hắn và Bạch Mộc Thiên đối thoại, hắn ứng đối thế nào thì Bạch Ngọc Đường cũng ứng đối như thế.

Ngũ gia gật đầu đồng ý.

Triển Chiêu đi vào một gian phòng khách trong biệt viện, Bạch Ngọc Đường cũng ngồi uống trà trong một gian phòng khác.

Hai gian phòng khách một gian đi vào từ tiền viện, một gian đi vào từ hậu viện, đừng nhìn đi một vòng lớn nhưng thực tế thì hai gian phòng là lưng tựa lưng, trung gian chỉ cách một dãy hành lang.

Ngũ gia hiện tại đã phối hợp rất tốt với Giao Giao, đừng nói chỉ cách một chút khoảng cách như vậy, cho dù một bên là ở hoàng cung còn một bên ở Thất Tinh Đàm thì hắn vẫn có thể nghe được Triển Chiêu nói gì.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhàn nhã uống trà chờ đợi, chẳng bao lâu, Hiên Viên Phách và Bạch Mộc Thiên phân biệt được dẫn đến phòng của hai người.

Sau khi tùy tùng lui ra ngoài, biểu hiện của hai người họ xuất hiện vẻ bất đồng rõ rệt.

Hiên Viên Phách rất bình tĩnh, ngồi xuống bên cạnh bàn đối diện với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường không tiếp đón, hắn liền tự rót cho mình chén trà, vừa uống vừa nhìn Ngũ gia, tựa hồ đang cân nhắc nên mở miệng thế nào.

Mà ở đầu bên kia, Bạch Mộc Thiên thấy tùy tùng vừa đi, lập tức đóng cửa lại, đi đến bên cạnh bàn cũng không ngồi xuống, hai tay ấn lên bàn rống lên hỏi Triển Chiêu, “Giải dược của ta đâu?!”

Triển Chiêu nhướng mày nhìn nhìn hắn, “Ngươi nghe ngóng được gì từ Ác Đế Thành mà đòi giải dược?”

“Ác Đế Thành đã sắp xong rồi ngươi còn muốn thế nào?” Bạch Mộc Thiên kéo ghế ngồi xuống, “Bây giờ ta chỉ muốn nhanh chóng thoát thân.”

...

Mà ngay đồng thời, trong gian phòng cách vách Hiên Viên Phách đặt chén trà xuống, mở miệng nói câu đầu tiên chính là, “Ác Đế Thành sắp xong rồi.”

Hai lời dạo đầu tuy ngữ khí khác nhau nhưng nội dung lại giống nhau như đúc, nếu không phải Ngũ gia mặt than thì lúc này phỏng chừng đã bật cười ra tiếng.

...

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Mộc Thiên “diễn rất tốt” trước mặt, thoáng nổi lên mấy phần hứng thú, hỏi, “Ngươi nói xong là xong? Làm cách nào mà xong được?”

Bạch Mộc Thiên nhìn Triển Chiêu cười “ha ha” hai tiếng. “Không lâu trước kia các ngươi phá trận khiến cỗ nội lực kia phản lại, biết Ác Đế Thành chết bao nhiêu cao thủ không?”

Hứng thú của Triển Chiêu lại nâng thêm mấy phần. “Bao nhiêu?”

“Vấn đề không phải là chết bao nhiêu mà vấn đề là còn lại bao nhiêu.” Bạch Mộc Thiên nhìn trái nhìn phải, hạ giọng xuống, “Cao thủ của Ác Đế Thành đại khái chết hết chín phần, còn lại không đến trăm người, hơn nữa sau hôm đó, Ác Đế cũng không tái xuất nữa... có lời đồn rằng hắn bị nội thương khá nghiêm trọng, cũng có lời đồn là hắn đã chết.”

Triển Chiêu nghe xong gật gật đầu, có chút nghi hoặc hỏi Bạch Mộc Thiên, “Vậy ngươi cùng Hiên Viên Phách sao vẫn chưa chết? Tai họa lưu nghìn năm sao?”

“Hiên Viên Phách xảy ra chuyện gì thì ta không rõ, ta không có ở Ác Đế Thành.” Bạch Mộc Thiên nhìn trời liếc mắt xem thường, “Nhờ ngươi và Ngọc Đường ban tặng mà ta vẫn luôn không được Ác Đế Thành tín nhiệm.”

Triển Chiêu vừa uống trà vừa đánh giá Bạch Mộc Thiên, “Không ai tin ngươi không lẽ không phải vì nhân phẩm của ngươi có vấn đề?”

Bạch Mộc Thiên nhíu mày, “Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi!”

Triển Chiêu đặt chén trà xuống, đổi đề tài hỏi hắn, “Sao ngươi lại ở Ngạo Nguyệt Đàm?”

...

Ở một đầu khác, Bạch Ngọc Đường cũng đang nghe Hiên Viên Phách nói với hắn chuyện Ác Đế Thành sắp xong rồi.

Vừa nghe, Ngũ gia vừa cảm thấy may mà mình đã để Giao Giao lại... Hiên Viên Phách nói, cùng với lời của Bạch Mộc Thiên cơ hồ giống nhau như đúc.

Hai người họ đều trong lúc vô ý nói một câu không biết tình hình của đối phương, nhưng lời nói ra không khác nhau là mấy, như vậy chỉ có một khả năng, hoặc cả hai người đều đang nói thật, hoặc cả hai đã thông đồng từ trước.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không hề tin tưởng Hiên Viên Phách lẫn Bạch Mộc Thiên, cho nên ắt hẳn hai người họ đã thông đồng từ trước.

Cả hai bất động thanh sắc, tiếp tục xem hai người bọn họ biểu diễn.

...

Triển Chiêu hỏi đến Ngạo Nguyệt Đàm, thanh âm của Bạch Mộc Thiên lại hạ thấp mấy phần, “Ngạo Nguyệt Đàm đã sớm là địa bàn của Ác Đế Thành.”

“Tức là Đàm chủ Ngạo Nguyệt Đàm Tiết Lâm Nghĩa là người của Ác Đế Thành?”

Bạch Mộc Thiên nghe Triển Chiêu hỏi câu này, khẽ “chậc” một tiếng, tựa như rất khó xử. “Tiết Lâm Nghĩa này thật không đơn giản, hắn có quan hệ cực kỳ tốt với Ác Đế, ở Ác Đế Thành cũng rất có địa vị.”

Triển Chiêu một tay chống cằm, tay kia rót cho mình chén trà, ý là —— ngươi cứ từ từ mà kể, ta đang nghe.

Bạch Mộc Thiên nhẫn nhịn nói với Triển Chiêu, “Ta vừa đến Ác Đế Thành không bao lâu thì đã bị Ác Đế gọi đến.”

“Ác Đế có bộ dạng gì?”

“Hoàng cung Ác Đế Thành tựa như một tòa lăng mộ, rất cao.” Bạch Mộc Thiên miêu tả kỹ càng, “Ta được người mang đến chính điện hoàng cung, trong đại điện còn có bậc thang rất cao, Ác Đế ngồi ở tầng cao nhất của bậc thang, trước hoàng tọa còn có một bức rèm che màu đen... Loại rèm che này rất đặc biệt, màu hắc kim giao nhau, có chút lóng lánh, nhìn lâu sẽ váng đầu...”

Bạch Mộc Thiên nói tới đây, trên mặt Triển Chiêu tuy rằng không có gì thay đổi nhưng trong lòng đã xao động.

Loại rèm che này hắn đã từng gặp qua!

Lúc trước khi Triển Chiêu mê man đã từng nằm mộng đến Ưng Vương Triều, tuy rằng hắn không rõ lúc ấy mình về tới thời kỳ nào của Ưng Vương Triều nhưng hắn đích xác đã gặp được Ưng Vương những năm hưng thịnh.

Mà đồng thời, hắn đã nhìn thấy chính xác là loại rèm che này.

Triển Chiêu nhẹ nhàng sờ cằm, cảm thấy lát nữa cần phải hỏi Ân Hậu một chút xem loại rèm che này là chuyện gì.

...

Bạch Ngọc Đường nghe được Bạch Mộc Thiên kể cho Triển Chiêu về chuyện của Ác Đế, liền hỏi Hiên Viên Phách đã từng thấy Ác Đế chưa.

Kết quả câu trả lời của Hiên Viên Phách lại một lần nữa giống hệt như Bạch Mộc Thiên.

Chỉ là Bạch Ngọc Đường không để ý đến bức rèm che như Triển Chiêu mà là bảo Hiên Viên Phách miêu tả một chút về Ác Đế, dù là chưa gặp qua nhưng giọng nói hẳn là đã nghe qua đi.

Hiên Viên Phách cau mày, “Đích thực là ta nghe được âm thanh của Ác Đế, giọng nói rất già nua, hơn nữa trong đại điện lại có tiếng vang nên Ác Đế tạo cho ta cảm giác cứ thấy không quá chân thật.”

“Ngươi không gặp được hắn dù chỉ một lần? Ngay cả cơ hội ở xa xa liếc qua một cái cũng không có?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy khả nghi.

Hiên Viên Phách bất đắc dĩ, “Làm sao ta không muốn gặp hắn nhìn thử một cái... chỉ là... trong Ác Đế Thành ngoại trừ vài người chính yếu ra thì cơ hồ không ai gặp qua Ác Đế thật sự.”

“Người nào là chính yếu?”

“Đều mang khăn che mặt hắc kim, mặc trường bào...” Hiên Viên Phách nhíu mày, “Dùng loại chất liệu vải mà ta chưa từng nhìn thấy, chúng ta đều gọi họ là người chủ sự.”

...

Bạch Mộc Thiên cũng miêu tả cho Triển Chiêu về những kẻ chủ sự thần bí của Ác Đế Thành kia, nhắc đến y phục của họ.

Triển Chiêu lại một lần nữa lâm vào trầm tư.

Trong ký ức, nhuyễn giáp của Ưng Vương đương thời hình như chính là chất liệu vải này.

Cùng lúc đó, việc này lại khiến cho Triển Chiêu nhớ đến một chuyện khác.

Đại khái là năm hắn tầm mười tuổi, có một lần Thiên Thi Động xảy ra hỏa hoạn, thiêu cháy mất túi ngủ của Thiên Thi lão nhân.

Thiên Thi lão nhân khi đi ngủ tương đối quái gở, thích ngủ trong một cái túi vải treo cao cao, còn thích ngủ lộ thiên, bởi vậy túi vải nhất định phải chắc chắn.

“Giường” của lão gia tử bị thiêu hủy, liền có chút cáu kỉnh.

Cửu Nương lấy cái mền thêu tạm một cái cho lão gia tử để lão gia tử ngủ qua một đêm rồi tính tiếp.

Đêm hôm đó túi vải liền bị rách, Thiên Thi lão quái ngã xuống đại khái rơi rất đau, liền gây ầm ĩ.

Cửu Nương bọn họ hơn nửa đêm phải giúp lão gia tử tìm vải may túi, động tĩnh quá lớn khiến Ân Hậu lẫn Triển Chiêu đều bị đánh thức.

Triển Chiêu chạy đến Thiên Thi Động xem thử, phát hiện trên mặt đất chất đống rất nhiều vải vóc.

Tiểu đồ đệ Tiểu Hầu Tử của Cửu Đầu Nãi Nãi không biết từ đâu lấy ra một tấm vải dệt hắc kim đan xen rất lớn. Tấm vải kia đặc biệt chắc chắn, tựa hồ là dùng tơ đen và tơ vàng dệt thành, chất vải chỉ cần giũ nhẹ còn mang theo ánh sáng lóng lánh.

Triển Chiêu chạy đến hỏi Tiểu Hầu Tử đây là loại vải gì, Cửu Đầu Nãi Nãi và Hồng Cửu Nương liếc mắt nhìn thấy một cái liền hít một ngụm khí lạnh nhào qua cướp lấy tấm vải kia.

Lúc này Ân Hậu vừa vặn đi từ trên núi xuống, Thiên Thi lão nhân giật lấy tấm vải liền chạy vào trong động, nhét vào sau ngăn tủ, động tác cực kỳ nhanh.

Triển Chiêu chỉ thấy thần sắc trên mặt của Cửu Nương cùng Cửu Đầu Nãi Nãi đều thay đổi.

Sau khi Ân Hậu xuống núi cũng không biết bọn họ đang làm gì, bảo mọi người đừng đùa giỡn nữa, trở về đi ngủ.

Đợi Ân Hậu đi rồi, Cửu Nương các nàng mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi phịch xuống đất.

Ngô Nhất Họa liền hỏi Cửu Đầu giấu thứ đồ vật kia để làm gì.

Cửu Đầu rất mất tự nhiên, “Nói gì thì nói dù gì cũng là đồ kỷ niệm...”

Triển Chiêu tò mò không rõ chuyện là thế nào, nhưng lúc ấy tất cả mọi người không giải thích, Cửu Đầu Nãi Nãi xách tai Tiểu Hầu Tử, cầm tấm vải kia quay trở về, còn dặn mọi người không cho nói với Ân Hậu chuyện ngày hôm nay.

Triển Chiêu chống cằm, nhìn Bạch Mộc Thiên chằm chằm mà suy tư.

Bạch Mộc Thiên vô lực, “Ngươi nói vài câu đi! Thấy thế nào?”

...

Tại một đầu khác, Hiên Viên Phách cũng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi có ý kiến gì không?”

Ngũ gia nâng chung trà lên chậm rì rì uống một ngụm, “Ngươi hơn nửa đêm chạy đến chỉ là vì hỏi ta có ý kiến gì không?”

Bạch Ngọc Đường nói xong thì xém chút bị sặc nước trà, nhẹ nhàng ho khan một tiếng đặt chén trà xuống, bởi vì Triển Chiêu cũng vừa nói y hệt như hắn, hai người cơ bản là đồng thời mở miệng, một chữ cũng không thiếu.

Ngũ gia khẽ lắc đầu.

Hiên Viên Phách khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường đang lắc đầu, “Ta là bị Ác Đế Thành phái đến chỗ tộc Thổ Phiên... Trước là vì chuyện Trầm Tinh Điện nhưng cuối cùng bị Triệu Phổ phá hỏng. Sự kiện Hắc Thủy Cung thì ta không tham dự, nhưng khi ta trở lại Ác Đế Thành thì hoàng cung của Ác Đế Thành đã sập mất một nửa, người cũng chết hơn phân nửa, Ác Đế vẫn không xuất hiện, sau đó ta lại được lệnh quay về chỗ tộc Thổ Phiên.”

“Vậy ngươi đến Cuồng Thạch Thành làm gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ác Đế tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với sương mù Khiếu Lâm.” Hiên Viên Phách đáp, “Ta nghe một số người ở Ác Đế Thành đều nghị luận, nói cái gì mà sương mù Khiếu Lâm là hy vọng cuối cùng của Ác Đế Thành.”

...

“Sương mù Khiếu Lâm là hy vọng cuối cùng?”

Bên chỗ Triển Chiêu, Bạch Mộc Thiên cũng nói một câu giống như vậy.

Những lời này của Bạch Mộc Thiên khiến Triển Chiêu hoàn toàn nổi lên hứng thú, Triển Chiêu mỉm cười, “Vậy ngươi nói cụ thể một chút coi.”

“Lần này nếu ta nói cho ngươi biết, ngươi phải cho ta giải dược!” Bạch Mộc Thiên nghiêm túc ra điều kiện với Triển Chiêu.

Mà ở đầu kia, Hiên Viên Phách cũng ra điều kiện với Bạch Ngọc Đường, “Nếu ta nói cho ngươi biết thì ngươi phải giúp ta một việc, giúp ta thoát ly Ác Đế Thành!”

Lúc này, phản ứng của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vẫn giống như cũ, vươn tay nhẹ nhàng sờ cằm, chậm rãi nói một câu, “Để xem đã...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.