Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 182: Chương 182: Khiếu lâm quan




Edit: Ruby

Vụ án Hắc Thủy Tà Linh trải qua một phen trắc trở, rốt cục đã kết thúc.

Nhưng mà ảnh hưởng do Thánh Linh Vương mang đến cho mọi người không phải biến mất một cách dễ dàng như vậy.

Mọi người vì vụ án này mà lao tâm lao lực, qua mấy ngày nghỉ ngơi mới dần dần khôi phục lại tinh thần, bắt đầu cẩn thận nghiền ngẫm lại vụ án này, ai nấy đều tránh không khỏi cảm khái.

Đêm hôm đó, thời tiết quỷ dị được tạo thành bởi Trận Tứ Tà kết thúc, trời đột nhiên bắt đầu đổ một trận tuyết lớn.

Mùa rét đậm ở Tây Bắc đã qua, thời gian này trút xuống một trận tuyết lớn như vậy cũng là cực kỳ hiếm có, hơn nữa chỉ có tuyết mà không có gió, những bông tuyết như long ngỗng từng cuộn từng cuộn trút xuống, trời cũng không rét lắm.

Đại mạc và Hắc Phong Thành được một màn tuyết trắng bao trùm, có vẻ thanh khiết đến lạ thường.

Triệu Phổ phái rất nhiều thám tử đi điều tra tin tức của Ác Đế Thành, thu về không ít manh mối.

Những bản đồ được Hạ Nhất Hàng mang về từ chỗ tổ tiên Hạ Vãn Phong của hắn cũng giúp được không ít, địa hình Tây Bắc rất phức tạp, đặc biệt là khu vực của Ác Đế Thành, phụ cận có không ít chỗ hung hiểm.

Mặt khác, Hắc Thủy Bà Bà gần đây lại ngủ đông, Triệu Phổ định đợi Bà Bà tỉnh lại rồi sẽ hỏi thăm sau, dù sao trong cơ thể của Bà Bà bây giờ có cả Thánh Linh Vương, sự hiểu biết của hắn về Ác Đế Thành có trợ giúp rất lớn cho bước hành động tiếp theo.

Chư tướng Triệu gia mấy ngày nay rất bận rộn, liên tục ở trong quân trướng họp quân sự, Công Tôn và Công Tôn Mỗ cũng giúp đỡ bày mưu tính kế, kiến thức của hai vị này rất rộng lại tinh thông thiên văn địa lý, thực sự có thể giúp đỡ không ít.

So với Triệu gia quân đang bận rộn chuẩn bị cho trận chiến thì người của Khai Phong Phủ ngược lại rất thanh nhàn.

Hai ngày này Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử mỗi ngày đều đến chỗ lều trại nơi Hắc Thủy Bà Bà đang ngủ dọn tuyết, một mặt canh chừng giúp Triệu Phổ, đợi Bà Bà tỉnh lại liền hỏi thăm Thánh Linh Vương chuyện về Ác Đế Thành, mặt khác là sợ mãng xà cực lớn trước cửa bị đông lạnh.

Tiểu Tứ Tử còn rất tri kỷ, tìm không ít rơm rạ, nhờ ảnh vệ hỗ trợ đắp một cái ổ cho đại mãng xà vào trong ở.

Triển Chiên và Tiểu Tứ Tử cũng tán gẫu về chuyện của Thánh Linh Vương, một lớn một nhỏ này đừng nhìn cách nhau không ít tuổi, thật sự ở chung với nhau rất hòa hợp.

Tiểu Lương Tử (*) cũng hiểu được Thánh Linh Vương con người này đã không thể dùng người tốt hay người xấu để hình dung nữa, chỉ có thể nói đây là một kẻ “si nhân”, cư nhiên chỉ vì yêu một người mà có thể dùng cách chẳng khác nào luân hồi chuyển thế phiêu bạt nghìn năm ở nhân gian, quá thần kỳ.

(*) chả hiểu Tiểu Lương Tử từ đâu xuất hiện ở khúc này nữa.

Nhìn một cách tổng thể thì mọi người trong quân doanh tương đối bình tĩnh, đương nhiên cũng có ngoại lệ cá biệt.

Ai mất bình tĩnh? Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia mấy ngày nay đều lo lắng muốn chết!

Lại nói thư viện Hắc Phong Thành gần đây được nghỉ, đám học trò trường Thái Học rất rảnh rỗi, liền đi theo đám tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn cũng rất rảnh rỗi lăn lộn với nhau.

Một đoàn thiếu nam thiếu nữ kia mỗi ngày đều cùng Thiên Tôn dạo phố.

Ân Hậu và các lão đầu lão thái thái đi cùng Lâm Dạ Hỏa đến Ma Quỷ Thành dạo chơi. Ân Hậu vừa đi, nơi nào còn có ai có thể quản được Thiên Tôn nữa. Mấy ngày nay lão gia tử chẳng khác nào gà mái mang gà con, mang theo một chuỗi dài tiểu thí hài chẳng đứa nào có tuổi qua được con số lẻ phía sau số một trăm của mình đi du ngoạn.

Mà nói đến cũng khéo, đám người giang hồ lần trước bị Thánh Linh Vương lừa tới vẫn còn chưa đi.

Chuyện của Thánh Linh Vương và Hắc Thủy Bà Bà, Triệu Phổ không có khả năng công khai với người giang hồ, đùa chứ ai mà tin có thứ tà hồ như vậy.

Hơn nữa lần trước bị nội kình của Trận Tứ Tà chấn động, lại bị Thiên Tôn đánh mông, đám người giang hồ kia bây giờ vẫn còn đang trong trạng thái “mông lung”, vẫn ở lại Hắc Phong Thành không chịu đi.

Đám người giang hồ này một khi tụ tập lại, luôn sẽ gây ầm ĩ, không ai chịu ai, mấy tình huống đánh nhau ẩu đả luận võ liền xảy ra.

Vừa vặn mấy lần để cho Thiên Tôn bắt gặp người giang hồ đánh nhau, có dõng dạc tuyển minh chủ gì gì, có thu đồ đệ bái sư đấu lôi đài, còn có cái gì mà chậu vàng rửa tay, cực kỳ hỗn loạn.

Triệu Phổ không rảnh quản mấy chuyện này, Hạ Nhất Hàng tương đối thông minh, lúc ăn cơm nói một câu “Đám người giang hồ kia không biết học khôn, cũng nên có người quản lý”, không biết như thế nào liền rơi vào tai Thiên Tôn. Phỏng chừng lần trước lão gia tử dùng roi đánh người giang hồ đến nghiện, bèn mang theo một đám đồ tử đồ tôn Phái Thiên Sơn dạo phố, nhìn thấy người giang hồ gây náo loạn liền đánh.

Thiên Tôn muốn đánh người ai mà cản nổi, hơn nữa lão gia tử mặc kệ ngươi là tân đinh mới ra giang hồ hay là chưởng môn công thành danh toại, như nhau đè xuống đất đánh mông!

Ngày ấy Âu Dương còn cảm khái với Bạch Ngọc Đường, “Lão tổ tông nhà ngươi như thế nào chẳng khác gì thổ phỉ, chậc! Đám tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn tát đám người giang hồ kia “chan chát”, ngươi ra phố mà xem, đám cao thủ võ lâm giang hồ, chưởng môn các đại môn phái, gần đây nếu không phải mặt sưng húp thì mông sưng phù, bất quá nhìn ngược lại thật quá đã.”

Bạch Ngọc Đường thật sự còn cố gắng đi xem thử, đến nơi nhìn thấy liền hết chỗ để nói.

Thiên Tôn vừa ra lệnh cho đồ đệ Phái Thiên Sơn thực thi võ lâm gia pháp, vừa để cho nhóm mọt sách trường Thái Học lên lớp võ lâm quần hùng, “Cho các ngươi nhớ ăn không nhớ đánh, cả ngày không phải nội đấu thì cũng để bị người lợi dụng, muốn chết thì đi tìm chỗ không người mà thắt cổ, đừng chạy ra ngoài gây họa cho dân chúng.”

Âu Dương giúp Bạch Ngọc Đường đánh giá một chút, “Lão tổ tông nhà ngươi đây rõ ràng là mượn thực thi gia pháp để mà phát tiết tư thù? Ngươi phải quản quản đi! Cứ thế này ngày nào cũng ở trên đường Hắc Phong Thành đánh mông thì ai mà chịu nổi.”

Bạch Ngọc Đường cũng muốn quản, nhưng Thiên Tôn liền híp mắt hỏi hắn, “Ngươi theo phe bên kia? Con thỏ con nhà ngươi dám quản sư phụ? Ngươi có tin ngay cả ngươi ta cũng đánh không?!”

Ngũ gia vội vàng bỏ chạy, tâm nói Bạch Ngọc Đường hắn lớn như vậy, vạn nhất sư phụ hắn điên tiết lên thật, trước mắt bao người cũng đè hắn xuống đánh mông thì sau này còn lăn lộn thế nào?

Kết quả là, Thiên Tôn không ai quản được càng thêm càn quấy.

Võ lân quần hùng chính là xui xẻo, mỗi ngày sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng không dám ra khỏi cửa, có mấy người cuốn gói chuẩn bị chạy về Trung Nguyên, không ngờ Thiên Tôn lại bảo Triệu gia quân đóng cửa thành không cho bất kỳ kẻ nào chạy thoát.

Triệu Phổ cảm thấy rất thú vị, còn đặc biệt phái Phong Khiếu Thiên ra thủ ngoài cửa thành giúp Thiên Tôn bắt “cá lọt lưới“.

Mấy ngày nay Ngũ gia mỗi ngày đều trong trạng thái hai tay đỡ trán, hắn cũng không phải thương xót gì mấy kẻ giang hồ bị Thiên Tôn đánh mà là đau lòng cho bản thân mình, đây đều là sư phụ bảo bối nhà hắn kéo cừu hận đến cho hắn... Mỗi lần sư phụ hắn điên lên, quản ngươi là Thiếu Lâm Võ Đang gì đó, đánh tất!

Quan trọng là, phải nói đến thương Ngũ gia còn có Miêu gia, Triển Chiêu liền chỉ ra điểm mấu chốt cho Bạch Ngọc Đường, “Thiên Tôn cũng là vì quá nhàn rỗi, mỗi ngày đi dạo ở trong thành, đám người giang hồ kia cứ lượn lờ trước mắt người thì bị đánh cũng là bình thường. Không bằng dẫn người đến đâu xa một chút để chơi, cái này gọi là mắt không thấy tâm không phiền! Không nhìn thấy đám người giang hồ kia thì sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy chủ ý này quả không sai! Chỉ là những nơi có thể đi du ngoạn ở Tây Vực, sư phụ hắn đều đã đi qua, nếu nói đến Ma Quỷ Thành, Lang Vương Bảo, lão gia tử tựa hồ cũng không cảm thấy hứng thú cho lắm.

Triển Chiêu hỏi Tiểu Lương Tử, Tây Vực còn nơi nào đặc biệt thú vị không, là nơi bình thường không có mấy ai đến, tốt nhất còn có mấy thứ như đồ cổ nữa.

Bạch Ngọc Đường nhìn mèo nhà mình, cảm thấy cái này quá khó, vừa thú vị lại vừa có đồ cổ, chung quy cũng không thể để sư phụ hắn đi đào cổ mộ đi...

Tiểu Lương Tử ôm cánh tay nghĩ nghĩ, vỗ tay một cái, “A! Mọi người có muốn đến Cuồng Thạch Thành chơi thử không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nghe thấy “Cuồng Thạch Thành” liền nghĩ tới huynh đệ ngốc Cổ Liệt Hi Cổ Lục nhà Triệu Phổ.

Tiểu Tứ Tử cũng hỏi, “Tới nhà Tây Hồ Lô chơi sao?”

“Cuồng Thạch Thành ta ngược lại chưa từng đi qua, hẳn là sư phụ ta cũng chưa tới.” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, “Nghe nói dân phong Cuồng Thạch Thành là nữ tôn nam ti, nam nhân không có chút địa vị nào.”

“Hắc hắc hắc.” Dường như Tiểu Lương Tử nhớ đến chuyện thú vị gì đó, rất khoái chí, “Đúng vậy! Tiểu tức phụ nhi ở Cuồng Thạch Thành rất lợi hại! Như nương của đệ coi như là cọp cái Tây Bắc đi...”

Nói còn chưa dứt lời, Tiêu Lương liền trúng một cú cốc đầu của Triển Chiêu, “Dù sao cũng là nương của đệ đó!”

“Vốn là vậy mà!” Tiểu Lương Tử xoa đầu, bĩu môi, “Nhưng so với nữ nhân Cuồng Thạch Thành, nương của đệ vẫn dịu dàng chán! Nữ nhân Cuồng Thạch Thành kia còn hơn cả nam nhân! Người nào người nấy hào khí ngất trời, tương phản mấy đại lão gia lại rụt rè như tiểu tức phụ nhi vậy. Hơn nữa hai người các huynh đến Cuồng Thạch Thành không sợ nguy hiểm!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không hiểu, “Cái gì mà không nguy hiểm?”

Tiểu Lương Tử “chậc chậc” hai tiếng, “Trình độ được hoan nghênh của hai người ở Hắc Phong Thành cũng gần với sư phụ đệ và Cận Nhi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều híp mắt, ý là rất không phục, bại bởi Tiểu Tứ Tử chưa tính, dựa vào cái gì bại bởi Triệu Phổ chứ?!

“Bất quá khiếu thẩm mỹ của bên Cuồng Thạch Thành không giống như ở chỗ chúng ta, như các huynh mà ở Cuồng Thạch Thành sẽ gả không được!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lặng lẽ nháy mắt mấy cái. “Gả không được...”

“Dân chúng Cuồng Thạch Thành yêu thích kiểu như Hi Cổ Lục! Vóc dáng cao lớn lực lưỡng, da mặt phải đen còn phải thô ráp!” Tiểu Lương Tử nói còn chưa dứt lời, Tiểu Tứ Tử ngồi một bên liền quay sang, “Tây Hồ Lô rất đẹp!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại yên lặng liếc nhìn Tiểu Tứ Tử một cái.

Tiểu Lương Tử hít một hơi, hai tay nắm bả vai Tiểu Tứ Tử lắc lắc, “Cận Nhi! Ngươi tỉnh tỉnh lại nha! Tên đại ngốc như hắn đẹp chỗ nào! Như đại gia ta mới có thể gọi là soái ca... ai nha!”

Tiểu Lương Tử nói còn chưa dứt lời, đầu đã trúng một cú đánh thật mạnh.

Tiểu Lương Tử vừa ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, sau mông lại bị đạp một cước, đá cho bé nằm sấp trên đất mông vểnh lên, người phía sau lại bồi thêm hai cước, “Tên nhóc nhà ngươi! Mặt mũi đâu hết rồi!”

Tiểu Lương Tử quay đầu lại, chỉ thấy là Lâm Dạ Hỏa đánh mình.

Hỏa Phượng một tay cầm bao hành trang, nhìn như là mới từ Ma Quỷ Thành chạy về, vừa vào cửa nhìn thấy Tiểu Lương Tử lắc Tiểu Tứ Tử hồ ngôn loạn ngữ, đi lên liền thay Tiêu Thống Hải quản nhi tử.

Triển Chiêu thuận tay nhận lấy bao hành trang Lâm Dạ Hỏa đưa cho, mở ra thì thấy là thổ sản của Ma Quỷ Thành, liền kéo Tiểu Tứ Tử đang đau lòng Tiểu Lương Tử đến một bên chia nhau ăn.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn ra ngoài cửa, phát hiện chỉ có một mình Lâm Dạ Hỏa trở về, tò mò hỏi, “Ân Hậu bọn họ đâu?”

“Lão gia tử cũng trở về, chỉ đi một mình, mấy người còn lại ở lại Ma Quỷ Thành chơi một thời gian, có Liễu đại gia tiếp đón bọn họ, không cần lo lắng.” Lâm Dạ Hỏa vừa nói vừa tự rót cho mình một chén trà.

Triển Chiêu cầm một chiếc bánh quai chèo (*) vàng óng, vừa gặm vừa nhìn ra ngoài, “Sao ngoại công lại trở về? Không phải đã nói muốn ở lâu một chút sao?”

(*) Còn gọi là Ma hoa

“Hoắc, Thiên Tôn lão gia tử đang ở Hắc Phong Thành thanh lý môn hộ, nghe nói mỗi ngày đều đánh gục ít nhất mười chưởng môn các đại môn phái, tin tức này truyền khắp toàn giang hồ, ngay cả bọn ta ở Ma Quỷ Thành cũng nghe phong thanh.” Hỏa Phượng vui vẻ, “Ân Hậu liền theo ta trở về.”

Bạch Ngọc Đường thầm niệm A Di Đà Phật cám ơn trời đất, cuối cùng cũng có người có thể quản được sư phụ.

Đang cao hứng, không ngờ Lâm Dạ Hỏa lại bổ một đao, “Ân Hậu nói, một ngày đánh mười đâu có đủ, ít nhất cũng phải đánh hai mươi tên.”

“Phụt, khụ khụ...” Triển Chiêu thiếu chút nữa bị nghẹn bánh quai chèo, vừa vỗ ngực vừa hỏi, “Ngoại công đâu rồi?”

“Trên đường ấy!” Lâm Dạ Hỏa hớn hở. “Nói là lần này cần phải cho võ lâm quần hùng nhớ thật lâu.”

Triển Chiêu bất đắc dĩ mà cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau, yên lặng thắp một cây nến cho những người giang hồ kia, đây là trêu ai chọc ai...

Tiểu Tứ Tử cũng lắc đầu, “Bằng không mang Tôn Tôn và Ân Ân đến Cuồng Thạch Thành chơi đi, sau đó nhân cơ hội thả cho mấy người đó chạy?”

Lâm Dạ Hỏa rất khó hiểu, “Các ngươi muốn đến Cuồng Thạch Thành? A...”

Hỏa Phượng như là nhớ tới cái gì, bèn hỏi, “Muốn đến Khiếu Lâm Quan ngắm cảnh sương mù sao?”

“Đúng thế!” Tiểu Lương Tử cũng xen vào, “Mấy ngày nay vừa đúng lúc có tuyết rơi, phỏng chừng Khiếu Lâm Quan đã tràn ngập sương mù.”

Triển Chiêu rất tò mò, “Là kiến thức của ta quá ít sao? Chưa từng nghe nói qua Khiếu Lâm Quan bao giờ.”

Ngũ gia cũng gật gật đầu.

“Chỗ đó không nổi tiếng cho lắm.” Lâm Dạ Hỏa giải thích. “Khiếu Lâm Quan ở phía Tây Bắc Cuồng Thạch Thành. Địa thế Cuồng Thạch Thành khá cao, dễ thủ khó công, thành được xây dựa vào núi, trên núi có một cái thiên trì, hẳn các ngươi từng nghe qua cái này đi.”

“Bạch Lộc Trì sao?” Triển Chiêu hỏi.

Lâm Dạ Hỏa gật đầu, “Nghe nói nơi đó có thần lộc màu trắng hay lui tới nên mới có cái tên như vậy.”

Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi, “Tiểu Lâm Tử, thúc từng gặp qua thần lộc màu trắng sao?”

Lâm Dạ Hỏa khoát tay, “Bỏ đi, làm gì có con bạch lộc nào, ngược lại có rất nhiều dê sừng lớn màu trắng, còn có báo tuyết gì gì nữa.”

“Báo tuyết?” Ngũ gia tựa hồ hứng thú thêm một chút.

Lâm Dạ Hỏa híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Không dễ nhìn như trong truyền thuyết đâu! Chỉ là mấy con mèo lớn màu hơi trắng mà thôi.”

Ngũ gia khẽ gật đầu, hiển nhiên hứng thú tăng lên rất cao.

Lâm Dạ Hỏa tiếp tục nói về chuyện Khiếu Lâm Quan, “Bên dưới Bạch Lộc Trì có rải rác không ít những cái hồ nhỏ, gọi là Thất Tinh Trì.”

Tất cả mọi người gật đầu, hiển nhiên cũng từng nghe qua.

“Thất Tinh Trì rất đẹp,“ Tiểu Lương Tử nói, “Màu sắc không giống nhau, đứng trên Bạch Lộc Trì nhìn xuống sẽ thấy rất nhiều hồ chi chít như sao trên trời, bảy màu.”

“Tức là Thất Tinh Trì không phải chỉ có bảy cái hồ?” Triển Chiêu tò mò.

“Không phải, đại khái là có hơn một trăm cái, bất quá có bảy cái lớn nhất, hơn nữa sắp thành hình dạng cái gàu, gần giống như chòm Bắc Đẩu thất tinh vậy.”

“Tức là... không phải do tự nhiên hình thành?” Ngũ gia hỏi.

“Hẳn là do sức người làm ra.” Lâm Dạ Hỏa gật đầu, “Phong cảnh nơi đó không tệ, rất đáng đến một lần.”

“Nói nửa ngày...” Triển Chiêu vẫn chưa hiểu, “Có liên quan gì đến Khiếu Lâm Quan?”

“Tuy đại mạc thường xuyên có tuyết rơi nhưng tuyết ấm kỳ thật rất ít, đều là khi trời rét buốt nhất thì bão tuyết kéo đến, trước kia từng có tình huống tuyết rơi vào mùa xuân ấm áp. Mỗi khi xảy ra hiện tượng thời tiết này, vùng Bạch Lộc Trì lẫn cả Thất Tinh Trì đều sẽ nổi sương mù, sương mù rất lớn!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

“Sau đó cảnh tượng thần kỳ sẽ xuất hiện!” Lâm Dạ Hỏa nói tiếp, “Chỉ cần khi sương mù nổi lên đứng bên Bạch Lộc Trì, thậm chí là trên thành lâu Cuồng Thạch Thành đều có thể nhìn thấy trong làn sương mù dày đặc phía xa xa có một tòa quan ải hùng vĩ, trên thành lâu có ba chữ “Khiếu Lâm Quan”, hơn nữa phía sau quan ải còn có rừng cây tùng rất cao, lay động theo gió, sẽ nghe thấy tiếng gió hú qua cánh rừng ngút ngàn, cực kỳ hùng vĩ.”

“Thần như vậy?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy rất hứng thú.

“Nói không chừng quan ải này thật sự đã từng tồn tại.” Lâm Dạ Hỏa lại nói tiếp, “Bởi vì người ở Cuồng Thạch Thành đã từng đào ra một lượng lớn binh khí và khôi giáp trong lòng đất vùng lân cận Thất Tinh Trì, còn có một số dụng cụ binh khí cổ đại. Bây giờ trên đường phố Cuồng Thạch Thành có rất nhiều cửa hàng đồ cổ bán những thứ này, hẳn là rất hợp khẩu vị của Thiên Tôn.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau —— quả thật không tồi...

...

“Bạch lão Ngũ! Triển tiểu miêu!” Đúng lúc này, ngoài cửa không biết ai đang giương cổ họng hét to.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy âm thanh này có chút quen tai, liền ra khỏi lều trại. Chỉ thấy mấy thị vệ đang bất đắc dĩ nhìn ba hòa thượng đứng ở nơi đó.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn ba vị hòa thượng kia thì xém chút cười ra tiếng, đây không phải là mấy vị cao tăng Thiếu Lâm Tự sao, người đứng phía trước thét to đúng là Huyền Viễn đại sư.

Nhìn kỹ mấy hòa thượng này, khiến cho Lâm Dạ Hỏa thiếu chút cười đến hỏng người, Hỏa Phượng giậm chân chỉ vào Huyền Viễn, “Đây là bị sao vậy, cổ bị thổi bay mất rồi sao, so với hòa thượng nhà ta còn béo hơn!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn cũng rất bất đắc dĩ, mấy vị cao tăng này nhìn sưng lên một vòng không ít.

Huyền Viễn tức đến đỏ mặt, chỉ vào Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Hai ngươi nhanh chóng kéo hai lão đầu kia đi đâu chơi đi! Hai người bọn họ vừa rồi ở bên ngoài nói muốn tiêu diệt toàn bộ võ lâm Trung Nguyên vĩnh tuyệt hậu hoạn...”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội vàng chạy ra ngoài cứu đám giang hồ quần hùng xui xẻo kia.

Lâm Dạ Hỏa cảm thấy rất thú vị, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, mang theo Tiểu Lương Tử cùng ra ngoài xem náo nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.