Edit Ruby
Triệu Phổ ném cho mọi người một miếng mồi, nói là hắn đã giăng thòng lọng, đêm nay sẽ thấy được kết cục.
Này không nói còn đỡ, nói ra Triển Chiêu bọn họ liền trông mong, một buổi chiều sóng yên gió lặng chuyện gì cũng không có, chỉ có Triệu Phổ kéo Thiên Tôn đi ra ngoài một chuyến.
Khi ăn cơm chiều Bạch Ngọc Đường còn đặc biệt đến hỏi Thiên Tôn là Triệu Phổ tìm Thiên Tôn để làm chi, Thiên Tôn chỉ nói là hỗ trợ chút chuyện, bảo cứ đợi đến tối sẽ hiểu.
Đến lúc chạng vạng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi uống trà trong viện tại hoàng cung Cuồng Thạch Thành, ngoài cửa viện, Lâm Dạ Hỏa mang theo Tiểu Lương Tử đang vừa cởi y phục vừa chạy vào.
Vừa rồi Tiêu Lương mới luyện công nên nóng đến trán đẫm mồ hôi, đang cởi ngoại bào.
Hỏa Phượng bắt bé vào nhà rồi mới đổi y phục mỏng, đừng cởi ở ngoài để một thân mồ hôi còn trúng gió, buổi tối lại bị ốm.
Công Tôn lúc này mới vừa giúp Tiểu Tứ Tử thay đổi sang y phục hơi mỏng một chút, từ trong phòng đi ra, cũng nói, “Gần đây trời nóng hơn nhiều.”
Triển Chiêu gật đầu, “Đúng thế, rất nóng.”
“Quả thật có chút khác thường.”
Ngoài cửa viện, Chu Tử Nguyệt cũng đi vào, “Bình thường chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Tây Vực đều rất lớn, ngày nóng đêm lạnh, còn giống loại này buổi tối lại nóng hơn cả ban ngày thì quả thật rất hiếm thấy.”
Triển Chiêu ngước mặt nhìn bầu trời đêm suy nghĩ, “Buổi tối nóng hơn... vậy có phải độ nóng tăng dần từ dưới nền đất lên không?”
“Vì sao dưới đất lại nóng hơn?” Tiểu Lương Tử cầm khăn đến bên giếng múc nước rửa mặt, “Có ôn tuyền hay là tự nhiên như thế? Cảm giác nước giếng ở đây không trong bằng ở Hắc Phong Thành.”
“Có thể nào có liên quan tới núi lửa không?” Công Tôn hỏi một câu.
“Núi lửa?”
Tất cả mọi người tò mò nhìn sang.
“Phải.” Công Tôn gật đầu, “Bạch Lộc Trì không phải chính là thiên trì sao? Thiên trì đều được hình thành từ miệng núi lửa. Bình thường núi lửa có động tĩnh gì đều không tránh khỏi có liên quan tới động đất... Không phải lúc trước Tây Vực mới vừa trải qua một trận đại địa chấn sao?”
Tất cả mọi người nghe thế đều cảm thấy vậy không phải quá khéo rồi đi, “Nói như vậy nghĩa là...”
“Núi lửa?” Tiểu Lương Tử hốt hoảng nhảy dựng lên, “Sẽ phun trào sao?”
Công Tôn cảm thấy rất thú vị, vươn tay chọc chọc Tiểu Lương Tử, “Ngươi từng thấy núi lửa phun trào rồi?”
“Con từng nghe nương kể, nghe nói mấy thành trì dưới chân núi đều bị thiêu hủy, sau đó tro bụi phun ra phủ kín bầu trời suốt mấy ngày đêm không tan...” Tiểu Lương Tử có chút lo lắng.
Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt lo lắng của bé, liền nói, “Hẳn là sẽ không xảy ra đâu.”
“Chắc chắn chứ?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Băng Nguyên Đảo và Ánh Tuyết Cung đều có núi lửa phải không?!”
Ngũ gia gật đầu, “Trước khi núi lửa phun trào đều có dấu hiệu, Bạch Lộc Trì không có vẻ như muốn thức tỉnh, hẳn nguyên nhân chính là địa nhiệt. Có khi địa nhiệt tăng lên là do hoạt động bên trong núi lửa.”
“Nói tới mới nhớ...” Công Tôn vừa giúp Tiểu Lương Tử lau tóc vừa lẩm bẩm, “Sương mù Khiếu Lâm này...”
“Khụ khụ.”
Công Tôn còn chưa dứt lời thì Triệu Phổ từ bên ngoài đi vào.
Lực chú ý của mọi người đều bị Triệu Phổ kéo đi, vội vàng hỏi hắn đêm nay đã chuẩn bị thế nào rồi?
Ngược lại Công Tôn có chút khó hiểu mà nhìn Triệu phổ.
Cửu Vương gia nháy mắt mấy cái với hắn, Công Tôn nheo mắt —— quả nhiên Triệu Phổ cố tình cắt ngang lời hắn... sương mù Khiếu Lâm là thế nào?
...
Bất luận mọi người hỏi thế nào thì Triệu Phổ cũng không chịu nói rõ đã sắp xếp thế nào.
Mọi người đều bất đắc dĩ, trước trận đại chiến nào Triệu Phổ cũng thích chơi trò úp úp mở mở, giống hệt như kiểu úp úp mở mở của Triển Chiêu khi giảng giải các vụ án.
Nghĩ đến đây tất cả mọi người bèn liếc Triển Chiêu một cái.
Triển Chiêu ôm ngực cảm thấy bi thương —— ánh mắt đó của các ngươi là sao?!
Triệu Phổ cứ thần thần bí bí nên mọi người đành phải nhẫn nại mà chờ, cũng may trời đã tối, hẳn là rất nhanh có thể xem được kết cục đi.
...
Đảo mắt trăng đã treo giữa trời.
Mọi người đợi ở trong sân, cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến dọa người.
Tiểu Tứ Tử đã sớm ngủ, Tiểu Lương Tử ráng nhịn để xem náo nhiệt đang ôm băng ghế nằm ngáp, Ân Hậu cũng chờ không nổi đã bỏ đi ngủ.
Triển Chiêu chọc chọc Bạch Ngọc Đường vẻ mặt hoang mang ngồi một bên, “Còn phải đợi bao lâu nữa?”
Ngũ gia lắc đầu, “Ta càng thấy lạ là Triệu Phổ mang sư phụ của ta đi đâu rồi?”
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, cũng đúng! Vừa rồi Triệu Phổ và Thiên Tôn cùng nhau ra ngoài, còn không cho bọn họ đi theo, liền có chút kỳ quái.
Đang nôn nóng khó nhịn, bỗng nhiên... Lâm Dạ Hỏa đang nằm ngáp trên ghế mây “vèo” một cái ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn khắp nơi, “Tiếng gì vậy... gió lên sao?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nghe thấy âm thanh.
Ngũ gia lắc đầu, “Tiếng gió...”
“Là tên!” Triển Chiêu đứng dậy. “Tên bắn từ đâu...”
Triển Chiêu còn chưa dứt lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng “đùng đùng đùng” vang lên từ phía chân trời.
Lúc này, Tiểu Lương Tử cũng tỉnh ngủ, ngồi dậy dụi mắt hỏi, “Ở đâu phóng pháo hoa vậy?”
Đến khi nhóm người lớn hiểu ra là tiếng đốt pháo hoa, chân trời đã vang lên mấy tiếng “đùng đoàng” giòn vang, pháo hoa nổ tung rực rỡ giữa bầu trời đêm.
Nguyên bản Triển Chiêu bọn họ còn đang đoán xem có phải là tên lệnh liên lạc không, chính là lúc này nhìn lên, thật sự là pháo hoa!
Lúc này bầu trời Cuồng Thạch Thành rất rực rỡ! Pháo hoa hoa mỹ chiếu sáng rực xua tan màn đêm.
Bọn Triển Chiêu đều nhảy lên nóc nhà nhìn.
Kỳ quái chính là trong Cuồng Thạch Thành náo nhiệt như vậy nhưng lại không có một nhà nào mở cửa sổ ra xem pháo hoa.
Lâm Dạ Hỏa nghi hoặc, “Triệu Phổ vận nhiều thùng thảo dược để che giấu pháo hoa như vậy, chính là chuẩn bị phóng vào lúc này?”
Lúc trước Triệu Phổ cho mọi người xem thử thứ được chở đến... nói thật, ngay từ đầu Triển Chiêu bọn họ đều cho rằng Triệu Phổ mang dầu hỏa tới để đối phó với chú giáp hoạt thi, vì sợ mùi lưu huỳnh yên tiêu bị phát hiện nên đặc biệt dùng thảo dược che giấu mùi đi.
Nhưng sau đó Triệu Phổ mở ra cho mọi người xem mới phát hiện cư nhiên chở đến là pháo hoa. Hơn nữa không nhiều hay ít thùng, cơ bản cứ mười thùng đất cát thì có một thùng pháo hoa, chở bao nhiêu đó xe, chỗ đất cát này thật ra có thể dùng dể xây nhà, chỉ là chưa thấy qua ai lại dùng đại quân để áp tải đất cát.
Lúc ấy Triển Chiêu bọn họ đều cho rằng hẳn là Triệu Phổ chuẩn bị đặt bẫy gì đó, chỉ là lúc này chỉ đốt pháo hoa chẳng khác nào mừng năm mới, bẫy gì đó ở đâu rồi?
“A.”
Ngay khi Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bọn họ vẫn còn chưa ngẫm ra thì Tiểu Lương Tử bỗng kéo kéo vạt áo Bạch Ngọc Đường, vươn tay chỉ về phía xa xa, “Nhìn kìa!”
Đám người Triển Chiêu nhìn theo hướng ngón tay Tiểu Lương Tử chỉ, vừa nhìn liền sửng sốt...
Nơi Tiểu Lương Tử chỉ chính là hướng sương mù Khiếu Lâm, mà lúc này màn sương mù dày đặc đang nhạt dần rồi tan đi...
“A!”
Khi mọi người đang ngẩn ra mà nhìn chằm chằm Khiếu Lâm Quan đang càng lúc càng mờ nhạt, Công Tôn vừa mới khổ cực bắc thang trèo lên tới nơi đột nhiên kêu lên, “Thì ra là như vậy!”
Triển Chiêu vươn tay túm lấy Công Tôn kích động đến mức thiếu chút trượt ngược xuống dưới kéo lên.
Công Tôn còn chưa đứng vững đã chỉ về phía xa xa mà nói, “Triệu Phổ dùng nhiều pháo hoa như vậy, còn mang Thiên Tôn đi chính là để làm cho sương mù Khiếu Lâm biến mất!”
“Có thể làm được sao?” Bọn Triển Chiêu nghi hoặc.
“Có phải tại Ánh Tuyết Cung thường xuyên có sương mù không?” Công Tôn đột nhiên hỏi lại Bạch Ngọc Đường một câu.
Ngũ gia gật đầu, “Ánh Tuyết Cung có sương mù quanh năm, không tan bao giờ.”
Những người khác cũng đã từng đến Ánh Tuyết Cung đều gật đầu nhìn Công Tôn.
“Ánh Tuyết Cung có rất nhiều ôn tuyền nên hơi nước đặc biệt nhiều, mà ngày nào không khí cũng rất lạnh. Muốn hình thành sương mù là chuyện rất đơn giản, chỉ cần có một lượng hơi nước dư thừa cùng nhiệt độ trên không đủ lạnh thì sau khi hơi nước ngưng kết sẽ tạo thành sương mù.” Công Tôn giải thích. “Gần đây dưới lòng đất Cuồng Thạch Thành đặc biệt nóng, nơi nào có núi lửa thì đều sẽ có ôn tuyền. Lúc trước Triệu Phổ đã tìm mạch nước ngầm bên dưới Cuồng Thạch Thành, bởi vì bị nhiệt độ ảnh hưởng nên nước chạy trong mạch nước ngầm khả năng cũng nóng hơn, hơi nước bốc lên. Mùa đông Tây Vực dù sao cũng tương đối lạnh, chúng ta cảm thấy đông ấm là vì chúng ta đứng trên mặt đất, lúc trước ngồi trên lưng Yêu Yêu bay lên trời cảm giác vẫn rất lạnh!”
“Vậy nên đã tạo thành sương mù!” Bạch Ngọc Đường phản ứng rất nhanh, “Sương mù Khiếu Lâm chính là cửa vào của mạch nước?”
“Đầu vào đầu ra gì hẳn đều ở đó!” Công Tôn giậm chân, “Triệu Phổ đã tinh đến mức thần quái rồi! Năm đó man tộc vì sao có thể tiến sát đến tận Cuồng Thạch Thành, phỏng chừng là đi theo địa đạo dưới lòng đất kia, mà sương mù Khiếu Lâm là nơi ẩn náu tốt nhất! Có sương mù thì không thể tìm được lối vào đó! Quân địch muốn đánh lén thì có thể đánh đến mà trong Cuồng Thạch Thành trở tay không kịp.”
“Trời bình thường có sương mù thì không có gió, bên này phóng pháo hoa lên trời, bên trên có lạnh có nóng, gió sẽ nổi lên, sương mù liền không ổn định.” Triển Chiêu cũng suy ngẫm, “Ngoại trừ lạnh còn phải ngăn cản hơi nước bốc lên... vậy nên mới phải mang Thiên Tôn đi?”
“Phải!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đến gần Thất Tinh Đàm để sư phụ ta đóng băng hết trong vòng mười dặm quanh vùng sương mù Khiếu Lâm! Mặc kệ lối ra ở đâu, hơi nước cũng sẽ không thoát ra ngoài được nữa!”
“Cửu Vương gia quả thật là kỳ tài dụng binh!”
Lúc này một bạch ảnh nhảy xuống bên cạnh mọi người, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng kia liền biết là Bạch Long Vương đến.
“Long Vương đã biết từ sớm?” Lâm Dạ Hỏa nghĩ đến lúc trước khi Bạch Long Vương nhìn thấy thùng đựng pháo hoa đã cười với Triệu Phổ, liền hỏi.
Bạch Long Vương gật đầu, “Chiêu này của Triệu Phổ chính là ứng dụng một cách tốt nhất phương pháp đảo ngược, loại chuyện đánh giặc này, hết thảy thủ đoạn cũng chỉ để phục vụ cho mục đích cuối cùng, vì vậy khi suy xét mọi việc không thể chỉ nhìn vào những tiểu tiết không đáng kể mà phải nhìn đến cả đại cục.”
Tất cả mọi người nhìn Bạch Long Vương.
Bạch Nhất Thanh chỉ chỉ về phía thương khố Hoàng cung đang không ngừng có pháo hoa phóng lên không trung, hỏi, “Các ngươi ngẫm lại, nếu cả thương khố kia đều là dầu hỏa thì kết quả sẽ như thế nào?”
“Ít nhất Cuồng Thạch Thành sẽ bị nổ tung mất một nửa, hoàng cung sẽ bị thổi bay mất.” Bạch Ngọc Đường đáp lời.
“Nhưng mà đối phó với mấy trăm vạn chú giáp hoạt thi thì ít nhất cũng cần một lượng dầu hỏa như vậy.” Bạch Long Vương cười, “Nếu nói chú giáp hoạt thi là mồi thì Triệu Phổ chính là cá, thế nhân đều biết cá ăn mồi là vì cá đói mà đều quên mất rằng kẻ câu cá, có khả năng còn đói hơn cả cá.”
Nghe Bạch Long Vương nói tới đây, mọi người giật mình hoàn hồn, đồng thanh kêu lên, “Hy vọng cuối cùng...”
Bạch Nhất Thanh nhẹ nhàng gật đầu, “Hy vọng cuối cùng của Ác Đế Thành rốt cuộc là gì? Là muốn trăm vạn chú giáp hoạt thi còn bị đông cứng trong băng kia? Hay là Triệu Phổ chết tại Cuồng Thạch Thành?”
Công Tôn lắc đầu, “Đương nhiên là vế sau! Vậy nên Triệu Phổ mới vừa đến Cuồng Thạch Thành thì những kẻ khác cũng đều đến đây, những kẻ kia đều nói là đến vì sương mù Khiếu Lâm nhưng thực tế thì... họ đều là đến vì Triệu Phổ!”
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, “Ác Đế Thành cảm thấy Triệu Phổ là cá nên mới thả mồi xuống, không biết...”
“Kỳ thật Ác Đế Thành mới là cá, Triệu Phổ đã sớm thả mồi cho bọn chúng.” Bạch Ngọc Đường cũng nhịn không được mà gật đầu, “Mồi này chính là cơ hội có thể giết được hắn!”
“Cho nên...” Công Tôn cảm thấy không thể tin được, “Triệu Phổ theo chúng ta đến sương mù Khiếu Lâm, còn dẫn theo nhiều người như vậy nói muốn tìm chỗ Ác Đế Thành đóng quân... chính là kế hoạch muốn hoàn hảo thì phải dùng chiêu này?”
“Xem ra thật sự là như vậy.”
Phía sau mọi người, không biết Ân Hậu đã đến từ khi nào, nhìn pháo hoa sáng rực trên không trung, Ân Hậu ngửa mặt lên trời mà cười, “Lợi hại, lợi hại! Chiêu ngược dòng mà đi này thật cao minh! Chủ ý này của tiểu tử Triệu Phổ không chừng là cùng Hạ Nhất Hàng nghĩ ra, kế trong kế vô thanh vô tức này, từng bước một giăng bẫy, rất giống với trí tuệ của Hạ Vãn Phong năm đó giăng bẫy Bạch Quỷ vương!”
Bạch Long Vương gật đầu, “Đúng là rất giống...”
Tiểu Lương Tử nghe không hiểu, kéo kéo vạt áo Bạch Long Vương và Ân Hậu, tò mò. “Sư phụ con gạt người như thế nào? Con nghe không hiểu.”
“Chuyện này nói đơn giản một chút thì căn nguyên hẳn là sau khi chấm dứt vụ án trước, Triệu Phổ biết Ác Đế Thành nguyên khí đại thương nên hắn muốn tìm ra lực lượng cuối cùng còn sót lại của đối phương, tiêu diệt một lần. Bởi vì thừa thắng xông lên thông thường luôn là chiến thuật tốt nhất, không để cho đối phương có cơ hội nghỉ ngơi.” Triển Chiêu hỗ trợ sơ lược lại sự tình đã qua.
“Chỉ là sau khi Ác Đế Thành nguyên khí đại thương thì ẩn núp, muốn tìm ra chúng tốn rất nhiều thời gian và công sức... Vậy nên Triệu Phổ tính tới tính lui, cảm thấy so với phải đi tìm Ác Đế Thành còn không bằng để cho chúng tự tới tìm mình!” Bạch Ngọc Đường cũng hỗ trợ giải thích.
“Muốn dẫn Ác Đế Thành ra nói dễ hơn làm, đặc biệt dưới tình huống cục diện bất lợi với mình. Muốn dẫn xà xuất động thì phải có mồi thơm.” Lâm Dạ Hỏa cũng cùng phân tích, “Đối với tất cả những người trong thiên hạ muốn xưng bá mà nói thì con mồi tốt nhất đương nhiên chính là mạng của Triệu Phổ!”
“Nhưng hạ mồi cũng cần phải có kỹ thuật, không thể quá đột ngột cũng không được quá rõ ràng, trùng hợp như thế, chúng ta tự đưa mình tới cửa nói muốn đi xem sương mù Khiếu Lâm.” Công Tôn ôm cánh tay thở dài, “Ta đã nói sao hắn nghe thấy chúng ta muốn tới Cuồng Thạch Thành chơi thì hai mắt đều sáng rực mà! Hóa ra lúc ấy nhất định hắn đã nghĩ trong lòng —— cơ hội tới rồi!”
“Lý do sương mù Khiếu Lâm và Cuồng Thạch Thành này quá tốt!” Triển Chiêu cười lắc đầu, “Triệu Phổ đã phỏng đoán tâm lý Ác Đế Thành, bất luận kẻ nào là chủ sự Ác Đế Thành thì không phải là kẻ ngu dốt, bọn chúng sẽ cảm thấy Triệu Phổ muốn thừa thắng truy kích. Triệu Phổ phái ra nhiều ảnh vệ như vậy muốn tìm nơi Ác Đế Thành ẩn thân nhất định sẽ khiến chúng chú ý. Mà Triệu Phổ lại mang theo nhiều binh mã như vậy đến đây, có thể thấy được là Triệu Phổ cho rằng nơi chúng đóng quân tập trung ở núi Côn Lôn! Vì thế Ác Đế Thành nghĩ tới phương pháp tốt nhất chính là lợi dụng truyền thuyết chú giáp hoạt thi và băng sĩ bất tử, dẫn Triệu Phổ dùng hỏa công đối phó với chúng. Chỉ cần mang dầu hỏa đến, bất luận ở đâu đều dùng hỏa tiễn đánh lén... Chỉ cần Cuồng Thạch Thành xảy ra đại hỏa hoặc xảy ra nổ mạnh, trong thành nhất định đại loạn, như vậy binh mã mai phục trong sương mù Khiếu Lâm đánh vào, phần thắng rất lớn.”
“Cuồng Thạch Thành dễ thủ khó công, nếu như có thể tiêu diệt Triệu Phổ chiếm cứ Cuồng Thạch Thành... Ác Đế Thành có thể đông sơn tái khởi!” Bạch Ngọc Đường nhìn sương mù xa xa cơ bản đã tan hết. “Triệu Phổ đã dùng miếng mồi tốt nhất câu được con cá mà hắn muốn có!”
Theo lời cuối cùng của Bạch Ngọc Đường vang lên, chợt nghe thấy tiếng vạn mũi tên xé gió lao đi...
Tất cả mọi người hiểu được, là Lưu Tinh tiễn của Long Kiều Quảng!
Một tấm lưới bằng tên của hữu tướng quân, phô thiên cái địa lao thẳng vào vị trí trong sương mù Khiếu Lâm.
“Nội kình mạnh quá!” Tiểu Lương Tử cảm thấy xung quanh hàn khí bức người.
“Đây là nội lực của lão quỷ!” Ân Hậu ngẩng đầu, “Phục binh của Ác Đế Thành trốn trong rừng... phỏng chừng sẽ bị đâm thành cái sàng đi!”
Quả nhiên, một cơn mưa tên qua đi, bên trong rừng cây chỗ Thất Tinh Đàm đại loạn.
Bên ngoài đột nhiên có rất nhiều binh mã đánh vào, Thanh Lân suất lĩnh nhân mã, cùng với... Chu Tử Nguyệt dẫn theo các cô nương Cuồng Thạch Thành vũ trang đầy đủ tấn công vào rừng. Kỳ quái nhất chính là phía sau nhóm tức phụ nhi dũng mãnh còn có nhóm hán tử dịu ngoan cũng xông trận, Hi Cổ Lục dẫn đầu các “tiểu mỹ nhân” Cuồng Thạch Thành, trong tay người nào người nấy đều cầm những cây rìu lớn.
“Hoắc!” Tiểu Lương Tử nhảy lên, “Ta nói như thế nào không ai đi ra xem pháo hoa, hóa ra đều mai phục xông ra đánh trận!”
“Vở kịch này của Triệu Phổ diễn rất thật ha.” Triển Chiêu nhịn không được cảm khái một câu, “Một chút cũng không nhìn ra, đúng là rất biết nhẫn nại...”
“Có thể gạt được các ngươi mới gạt được Ác Đế Thành chứ!” Ân Hậu cười, “Không chừng ngay cả Long Kiều Quảng bọn họ cũng đều mới vừa được biết.”
Tất cả mọi người bĩu môi —— đáng ghét!
Lúc này, Triệu gia đại quân và binh mã Cuồng Thạch Thành đánh vào trong rừng.
Công Tôn có chút lo lắng, “Trong rừng có thể nhận được phương hướng không?”
“Không khó...” Ân Hậu còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy cây cối trong rừng lay động, từng mảng lớn rừng cây ầm ầm ngã xuống...
“Chặt cây?!” Giọng của Công Tôn cất cao mấy phần.
Tiểu Lương Tử gãi đầu, “Ai nha! Hèn chi ai cũng cầm theo rìu lớn!”
“Mặc kệ cho rừng cây dễ đi lạc đến thế nào, chém sạch xem còn lạc thế nào được! Mặc cho lối vào khó tìm thấy thế nào, mọi thứ trở thành bình địa rồi thì còn chỗ nào để giấu được nữa!” Bạch Long Vương ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm sau khi pháo hoa tàn hết, có một lớp sương khói mỏng manh. “Quân địch phát hiện bị phục kích, hơn nữa bị uy lực của Lưu Tinh tiễn làm cho kinh sợ, nhất định là sẽ chạy vào núi...”
“Mà truy binh của Triệu Phổ bọn họ chém hết cây là hướng theo lối đào tẩu của bọn họ...” Triển Chiêu sờ cằm, “Đúng là tính toán không lọt chút sơ hở nào!”
Lâm Dạ Hỏa cũng nhe răng, “Quả thật rất đáng sợ!”
Ngũ gia cũng lặng lẽ ở trong lòng viết một chữ “Phục” cho Triệu phổ, dùng tổn thất ít nhất để đổi lấy kết quả tốt nhất!
Nhìn khí thế binh mã ào ạt xông về phía trước không thể chống đỡ được kia, tất cả mọi người thầm hiểu trong lòng —— vốn liếng của Ác Đế Thành, lần này thật sự đã bị Triệu Phổ quét sạch! Một trận thừa thắng xông lên cực đẹp! Tất cả phía trước đều là làm nền, mấy ngày nay nào là truyền thuyết của Ngân Yêu Vương rồi đi Thánh Điện Tự tìm bia đá, kết quả cuối cùng, thật sự đúng với câu nói của Bạch Long Vương, chính là một cái bẫy!
--------------
Tối nay nếu siêng thì sẽ có chap nữa, còn nếu lười đột xuất thì... hè hè =3=