Sau khi kết thúc toàn bộ chiến sự, Hắc Phong Thành chuẩn bị nghênh đón Tết Trung Thu.
Tết Trung Thu ngoại trừ là ngày lễ đoàn viên ra, còn là một ngày rất đặc biệt – Đó chính là sinh thần của Tiểu Tứ Tử
Là một tiểu đoàn tử, dễ thương như một chú thỏ nhỏ thì ngày Lễ Trung Thu thật sự rất thích hợp để chào đón bé ra đời.
Mà năm nay, Tết Trung Thu đặc biết rất có ý nghĩa. Vì là ngày lễ đầu tiền sau khi Yêu Vương quay trở lại.
Sáng sớm, Hắc Phong Thành trong quân doanh tràn đầy một bầu không khí vui mừng.
Toàn bộ quân doanh cũng có một bầu không khí vui vẻ nhưng không phải là chuẩn bị sinh thần cho Tiểu Tứ Tử, mà là mấy ngày nay trong Hắc Phong Thành đang chuẩn bị một đại hỷ sự — Hữu Tướng Quân Long Kiều Quảng muốn mời rượu đính hôn.
Hữu tướng quân và Đường Tiểu Muội chính là vừa gặp đã yêu, hai bên tất cả mọi mặt đều thích hợp vô cùng, bên Phương gia cũng hài lòng, cho nên bên Triệu Phổ cũng thúc dục mau làm hỷ sự rồi chuẩn bị sanh hài tử. Lúc đầu Long Kiều Quảng cùng Đường Tiểu Muội ý tứ chính là ở Đường môn cử hành hôn lễ rồi mời thân bằng uống rượu mừng, tất cả giản lược là được chớ có phô trương. Thế nhưng tin tức này là truyền tới Khai Phong, Triệu Trịnh không mời, mà đến cả Âu Dương lão tướng quân cha nuôi Long Kiều Quảng cũng không được mời.
Triệu Trinh ban công văn niêm phong lại cấp tốc đưa đến Hắc Phong Thành, nói Hôn ước này phải được tổ chức tại Khai Phong và Hắc Phong Thành. Triệu Trinh phải tứ hôn, còn phải bày diên yên. Đường môn không phải là môn phái lớn nhất nhì trên giang hồ không phải sao? Như vậy phải tính cho thật chu toàn, liền bày hẳn một vạn bàn hai vạn bàn, toàn thành uống chung rượu mừng, đại khánh ba ngày.
Triệu Phổ vừa nhìn phong thư liền đỡ trán, Triệu Trinh ở Khai Phong khẳng định là nhàn rỗi, xem ra là đang đợi thời cơ để chơi đùa dĩ nhiên không chịu bỏ qua.
Đang bất đắc dĩ, Âu Dương Thiếu Chinh cũng cầm phong thư chạy tới. Thư này là tỷ tỷ của hắn gửi tới, nói cha hắn nghe nói mình không uống được rượu mừng của Long Kiều Quảng thì bị chọc tức, cơm cũng không chịu ăn. Lão tướng quân nói, Long Kiều Quảng thành hôn hắn phải làm chứng hôn, còn muốn uống tân nhân phụng trà, hôn ước này nhất định phải tổ chức ở Khai Phong Thành, bằng không lão tướng quân cũng không cần đứa con nuôi này! Mà đến Âu Dương Thiếu Chính thân nhi tử lão cũng không cần!.
Hỏa Kỳ Lân cầm phong thơ hướng về phía Triệu Phổ vẫy a vẫy a, nói cha hắn không ăn cơm hắn cũng không ăn cơm, mà toàn bộ quân tiên phong của hắn cũng không ăn cơm!
Triệu Phổ gãi đầu, cuối cùng đành phải tìm Đường Lão Thái Thái thương lượng.
Đường Lão Thái Thái cảm thấy đi một chuyến đến Khai Phong cũng tốt vô cùng, sẽ để cho Đường Lão Tứ chuẩn bị một chút, qua trận theo đại quân Triệu Phổ thông hành, để cho muội tử cùng Long Kiều Quảng tiếp nhận hôn ước do Triệu Trinh ban. Đường môn, bốn người anh cả từ trước tới nay đều lo cho muội tử, cảm thấy muội muội nếu phải gả ra ngoài thì càng rạng danh càng tốt.
Bất quá, tiệc rượu cũng đã chuẩn bị xong rồi. Nếu không làm cũng rất lãng phí, hơn nữa Đường Tiểu Muội theo quân đồng hành khó tránh khỏi cùng Long Kiều Quảng quá thân mật, tuy nói là nhi nữ giang hồ, nhưng cũng phải chiếu cố đến danh tiếng. Cho nên Hạ Nhất Hàng cho ra chủ ý, dứt khoát ở Hắc Phong Thành bày tiệc rượu đính hôn trước, trước đem hôn sự quyết định, như vậy hai người bọn họ dính chung một chỗ cũng không người nào có thể nói lời ra tiếng vào.
Cứ như vậy, Hữu tướng quân đính hôn cùng sinh thân Tiểu Tứ Tử liền định chung một ngày, có thể nói là tam hỉ lâm môn. Triệu Phổ cho cả quân doanh nghỉ, chúng tướng sĩ cùng khắp thành trăm họ đều là dáng vẻ vui mừng dương dương.
Sáng sớm, Hắc Phong Thành tràn ngập trong ánh nắng ban mai, cuối thu thời tiết quang đãng, trong quân doanh các tướng sĩ liền bắt đầu bận rộn thật sớm.
Triển Chiêu buổi sáng bị tiếng xôn xao ở giường ngủ đánh thức, lúc mơ mơ màng màng cảm giác như có vật gì đụng chân gường, mở mắt ra ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện Yêu Yêu đang nằm trên đất, giống như một con mèo lớn, cái đuôi lắc qua lắc lại, chạm vào chân giường.
Triển Chiêu ngồi dậy, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang tiến hành hoạt động mỗi ngày một lần cướp đai lưng. Ngũ gia từ khi nuôi Tiểu Ngũ và Yêu Yêu thì đai lưng đặc biệt dùng rất hoang phí, mà một rồng một hổ này không biết là do ở chung với Triển Chiêu thời gian lâu dài hay không mà lại đặc biệt có tính mèo. Ngũ gia mỗi lần cầm lên đồ vật nào mà có thể lắc thì hai con vật lại đặc biệt lên tinh thần.
Triển Chiêu dựa vào trụ giường btỉnh giấc, vừa nhìn Yêu Yêu cùng Tiểu Ngũ và Bạch Ngọc Đường náo loạn.
Bạch Ngọc Đường, cùng một con rồng một con hổ cướp đai lưng, vừa nhìn Triển Chiêu ôm trụ giường ngáp.
“Ngươi dậy sớm như thế a?”
Rốt cuộc, lúc Bạch Ngọc Đường thành công cài nút đai lưng, Triển Chiêu đã hoàn toàn tỉnh, tò mò hỏi.
Bạch Ngọc Đường nói: “Hôm nay, Hãm Không Đảo sẽ đưa cua tới…”
“Cua?” Triển Chiêu lên tinh thần một ít.
Ngũ gia nhịn cười, vẻ mặt này của Triển Chiêu rất giống với đám mèo ở trong sân Khai Phong Phủ lúc nhìn thấy cá vậy, “Trước Đường Lão Tứ chuẩn bị rượu mừng, cùng Hãm Không Đảo đặt mua rất nhiều hải sản, ta để cho bọn họ thời điểm giao hàng thuận tiện mang chút cua tới.”
Triển chiêu cũng cầm đai lưng của mình chọc tức Tiểu Ngũ và Yêu Yêu, vừa hỏi, “Ngươi tự mình đi tiếp hàng a?”
Ngũ gia đi tới bên cạnh Triển Chiêu, hạ thấp giọng nói, “Sư phụ ta ngày hôm qua có nói với ta là muốn ăn cua, bảo là muốn cùng Ân Hậu và Yêu Vương mở tiệc mời mời bạn cũ ở Thánh Điện Sơn”.
Triển Chiêu trừng mắt nhìn, nghiệng đầu một cái, ” Thánh Điện Sơn, không phải là toàn Thánh Tăng sao? Thánh tăng có thể ăn cua a?”
Ngũ gia đỡ ngạch, “Đại khái… Còn có thức ăn chay a…”
Triển Chiêu bị Ngũ Gia chọc cười, nếu như là người khác muốn cua, Bạch Ngọc Đường khẳng định mặc kệ, ngay cả mình muốn ăn cua, Ngọc Đường cũng là để cho Bạch Phúc chọn loại tốt nhất rồi đưa tới, duy chỉ có Thiên Tôn nói muốn ăn cua, Ngũ gia kia nhất định là sẽ chọn lựa từng con một, nhị thập tứ hiệu đồ đệ chính là như vậy cưng chìu sư phụ!
Triển Chiêu duỗi người, quay đầu nhìn giường một chút, suy nghĩ là nên ngủ tiếp hay là dứt khoát đứng lên cùng Bạch Ngọc Đường cùng đi chọn cua.
Ngũ gia bên cầm cái lược chải lông cho Tiểu Ngũ, vừa nói, “Đúng rồi, ta ngày hôm qua nghe được tin tức.”
Triển Chiêu cuối cùng vẫn quyết định nằm một hồi nữa, vừa nằm vừa hỏi, “Tin tức gì?”
“Ngươi biết trước kia theo đuổi Muội Tử có bao nhiêu người không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu nheo lại mắt, “Đường môn tỷ võ chiêu thân làm qua một lần, ta nghe trước kia trên giang hồ Tiểu Muội cũng làm qua mấy lần tỷ võ, người theo đuổi không dưới trăm chứ? hậu nhân danh môn, thiếu gia công tử liền hơn mấy chục vị.”
Bạch Ngọc Đường dứt khoát ở mép giường Triển Chiêu ngồi xuống cầm lấy cái đầu lông xù của Tiểu Ngũ mà chải “Tiểu muội trên giang hồ cũng có địa vị, danh tiếng, tướng mạo, ở võ lâm hiện nay cũng coi là một đại mỹ nhân a.”
Triển Chiêu vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, “Nói người đẹp nhất võ lâm cũng không có nhiều người phản đối, then chốt là công phu rất tốt.”
Ngũ gia gật đầu một cái, “Nói như vậy, ngươi biết năm đó bao nhiêu người theo đuổi mẹ ta sao?”
Triển Chiêu hai tay để ở sau gáy ngửa mặt lên trời suy nghĩ một chút, ” Uhm… Hẳn là phải mấy trăm vị a?”
“Nghe cô cô ta nói, mỗi ngày lâu thì trên trăm, chậm thì hơn mười vị thiếu niên tài giỏi xuất chúng ở cửa Ánh Tuyết Cung xếp hàng, vàng bạc từng xe từng xe đưa tới, nhưng cũng để cho ngoại công ta đuổi chạy.” Bạch Ngọc Đường sờ cằm một cái, “Nghe nói mẹ ta mỗi ngày ở trong cung, nghe bên ngoài cung đám công tử kia thơ văn ca tụng khen dung mạo nàng xinh đẹp chính là nghe đến khỏi cần ăn cơm.”
Triển Chiêu buồn cười, đúng là giống như tính cách Lục Tuyết Nhi.
“Cho nên sau đó mẹ ta cùng cha ta sau khi thành thân, liền thoái ẩn giang hồ, tình huống cha ta cũng không ít người biết.” Bạch Ngọc Đường nói.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, gật đầu, “Đúng vậy, nếu như năm đó những người theo đuổi mẹ ngươi biết mẹ ngươi gả cho một thư sinh không biết võ công, khó tránh khỏi sẽ tìm cha ngươi phiền toái.”
Bạch Ngọc Đường cười một tiếng, “Cho nên thật ra thì Triệu Trinh đặc biệt ban hôn cho Long Kiều Quảng cùng Đường Tiểu Muội, cũng có thể cho Long Kiều Quảng miễn đi không ít phiền toái.”
Triển Chiêu gật đầu một cái, “Như vậy, bất quá Long Kiều Quảng dầu gì cũng là Đại tướng quân, đám giang hồ kia dù có tài giỏi đẹp trai cũng không dám trêu chọc hắn chứ?”
“Ngươi đừng quên Đường Tiểu Muội trước đó còn có một cái ‘Tướng công’ a.” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở.
Triển Chiêu vừa nghe nhắc tới “Tướng công”, cũng thật ngại, dẫu sao bên cạnh Đường Tiểu Muội có con gấu trúc mang danh “Tướng Công” kia cũng là do chính mình “Tác Hợp”.
“Ta nghe tin tức nói, có mấy người tâm ý khó dằn đích, chuẩn bị tiệc rượu đính hôn đến quầy rầy.”
“Không phải chứ?” Triển Chiêu ngồi dậy, “Dám ở Hắc Phong Thành gây chuyện, không sợ Triệu Phổ cắn người a?”
“Chuyện nháo không nháo đứng lên tạm thời không bàn, làm chuyện vui mà gặp rủi ro luôn là điềm xấu.” Bạch Ngọc Đường đem Tiểu Ngũ đã được vuốt lông tốt đẩy qua một bên liền kéo Yêu Yêu tới lau lân phiến.
“Nói tới tin tức, ta ngày hôm qua nghe Phong lão gia tử nói một cái tin tức khác.” Triển Chiêu đem móng vuốt Tiểu Ngũ nâng lên nắm chơi, cùng Bạch Ngọc Đường nói, “Có mấy cừu gia trước kia của Yêu Vương chuẩn bị tới tìm phiền toái.”
Ngũ gia vỗ chân một cái, để cho Yêu Yêu đem đầu lớn tựa vào trên chân mình bắt đầu lau sừng cho nó, lắc đầu, “Dám tới khẳng định sẽ hối hận, đầu năm nay thật có người dám chọc Yêu Vương sao, sư phụ ta cùng ngoại công ngươi đặt trong tay Yêu Vương cũng chỉ như hai con mèo, Bạch Quỷ Vương nhìn thấy Yêu Vương còn bị dọa sợ xoay người chạy.”
Vừa nói, Bạch Ngọc Đường vừa nâng đầu Yêu Yêu lên nhìn trái nhìn phải, lầm bầm lầu bầu, “Sừng này có phải có phải lại mọc ra mất chấm đen hay không a?”
Yêu Yêu mình dựa vào mép giường, đầu thì tựa vào lồng ngực Ngũ gia.
Bạch Ngọc Đường vừa lau lân phiến cho nó vừa gật đầu —— yêu yêu xem chừng không phải là Hải Long Tích mà là Hải Long Miêu!
Thời điểm, Triển Chiêu dựa vào trụ giường thưởng thức con chuộttuấn mỹ vô song nhà mình, ngoài cửa truyền đến “Đốc đốc đốc” ba tiếng gõ cửa.
Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, nhìn triển chiêu một cái.
Triển Chiêu cũng gãi đầu một cái —— kỳ quái a, không nghe được tiếng bước chân.
“Có thể là ngoại công ta hoặc là sư phụ ngươi hay không?” Triển Chiêu hỏi.
Ngũ gia đi tới mở cửa, “Hẳn là ngoại công ngươi chứ? Sư phụ ta có lúc nào gõ cửa…”
Ngũ gia lời còn chưa dứt, chỉ thấy cửa một bóng trắng chợt lóe, sau đó “Bá” một chút đóng cửa, gài chốt. Bởi vì xoay người quá nhanh, một đầu tóc bạch kim còn hất vào mặt Ngũ gia.
Bạch Ngọc Đường giơ tay lên hất hất mái tóc bạch kim trước mặt, liền nghe được “Hưu” một tiếng… Cửa sổ mở một cái lại khép lại, một cái bóng đen nhẹ nhàng nhanh chóng đi vào sát tường.
Triển Chiêu há miệng nhìn ngoại công mình thân pháp “Quỷ mị ” , quả nhiên là khinh công cảnh giới tối cao…
Chẳng qua là, bây giờ Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang đứng sát tường, hướng về phía hai người bọn họ, “Xuỵt!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, hai người là trốn ai đây?
Đang nghi ngờ, trong sân viện bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc “Tạch tạch tạch ” , còn kèm theo âm thanh mềm mại kêu gọi, “Ân Ân… Tôn Tôn…”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khinh bỉ nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu —— hai người lại tránh Tiểu Tứ Tử?
Thiên Tôn cùng Ân Hậu biểu tình phức tạp lắc đầu, lúc này thanh âm Tiểu Tứ Tử lại truyền tới, “Hình như không phải là ở nơi này.”
“Di? Ta rõ ràng thấy hai người bọn họ đi tới bên này nha.”
Nói chuyện chính là Tiểu Lương Tử, sau đó hai đứa trẻ cùng nhau kêu Ân Hậu cùng Thiên Tôn.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường càng khinh bỉ nhìn Nhị lão đang núp —— hai người lại trốn bọn nhỏ!
Thiên Tôn cùng Ân Hậu lắc đầu a lắc đầu —— không phải như vậy!
Đang lúc này, nghe được một thanh âm khác có vẻ hơi lười biếng truyền tới, “Xem ra không ở nơi này đâu.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ —— đây là thanh âm Yêu Vương?
Vì vậy hai người nghi ngờ hơn liền nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu —— Cuối cùng hai người tránh ai?
“Có thể là đi đến phòng của Miêu Miêu hay không a?”
Theo tiếng bước chân Tiểu Tứ Tử đến gần, Thiên Tôn cùng Ân Hậu “Hưu ” một chút, trốn tới phía sau lưng Yêu Yêu đang đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường, một người một tay cầm một bên cánh của Yêu Yêu dang rộng ra để che đậy mình.
Yêu Yêu nghi ngờ xoay đầu nhìn, còn bị Thiên Tôn đem đầu đẩy trở về.
Tiếng Tiểu Tứ Tử gõ cửa truyền tới, Bạch Ngọc Đường mở cửa.
Tiểu Tứ Tử mỉm cười chào hỏi trước, “Bạch Bạch sớm.”
Ngũ gia đưa tay sờ đầu bé.
“Ân Ân cùng Tôn Tôn có ở đây không?” Tiểu Tứ Tử vừa hỏi, vừa nhìn vào trong phòng.
“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, tránh ra một bước nhìn trời.
Triển Chiêu không biết làm sao ——chuột nhà mình không biết gạt người a.
Tiểu Tứ Tử nhìn một cái, có chút thất vọng, “Không có ở đây…”
Sau lưngTiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử cũng ló đầu vào nhìn, “A? Không ở nơi này!”
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Hai đệ tìm hai người bọn họ làm gì nha “
“Yêu Yêu nói muốn cùng đi dạo phố a.” Tiểu Tứ Tử chắp tay sau lưng ngước mặt, đối với Bạch Ngọc Đường cười híp mắt.
Đại khái là hôm nay ánh mặt trời quá chói mắt, Ngũ gia cúi đầu nhìn tiểu đoàn tử này cơ hồ là đáng yêu hẳn ra a, khắp người đoàn tử đều là kim quang chói mắt.
Triển Chiêu cũng thở dài, nhìn phương hướng Yêu Yêu—— tiểu đoàn tử khả ái như vậy hai người làm gì không cùng người ta đi dạo phố?!
“Hôm nay là sinh thần của đệ nha.” Bạch Ngọc Đường chọt chọt khuôn mặt mũm mĩm của Tiểu Tứ Tử, cũng quay đầu đối với phương hướng Yêu Yêu nói, “Hai người bọn họ lại không bồi đệ qua sinh nha a?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Không phải a, cha nói, năm nay sinh nhật đơn giản một chút, buổi trưa đi Thái Bạch Cư ăn là được rồi, mọi người đều bận rộn chuẩn bị chuyện đính hôn của Quảng Quảng a.”
Triển Chiêu cũng đi tới, ngồi xuống hỏi Tiểu Tứ Tử, “Vậy sinh thần của đệ chỉ ăn một bữa cơm trưa thôi sao a~?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái, “Sinh thật hàng năm đều có, việc đính hôn của Quảng Quảng tương đối trọng yếu a!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, xoa xoa đầu Tiểu Tứ Tử cao giọng nói, “Đệ ngoan như vậy hai người bọn họ còn không chịu bồi đệ đi dạo phố a?!”
Tiểu Lương Tử xua xua tay, “Lần này không phải Thiên Tôn cùng Ân Hậu bồi bọn đệ, là bọn đệ phối hợp hai người bọn họ nga!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Phối hợp hai người bọn họ làm gì?”
“Bồi hai người bọn họ mua quần áo.”
Lúc này, Yêu Vương đi tới cửa, dựa vào một cây cột ngoài hành lang bên ngoài cửa phòng, chậm rãi nói, “Ta trước kia vào trung thu hàng năm đều có một thói quen.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Yêu Vương —— thói quen?
“Hai người bọn họ bình thường đều là một thân trắng, một thân hắc không phải sao, cho nên trung thu hàng năm ta sẽ mang hai người bọn họ đi mua quần áo, mấy bộ đẹp mắt thì thử một lần … Hôm nay không phải là có chuyện vui sao, mua thêm hai bộ đồ màu sắc tiên diễm một chút nga …”
Yêu Vương lời còn chưa dứt, chỉ thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa quay người, đi tới bên cạnh Yêu Yêu nhấc một bên cánh của Yêu Yêu.
“Hỏng bét!”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu chợt lách người muốn chạy, ai ngờ Triển chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mỗi người một tay đã sớm kéo lại.
“Buông tay!” Thiên Tôn phất tay áo.
Ân Hậu vừa kéo tay chuẩn bị chuồn mất, ai biết Ân Hậu mau Triển Chiêu cũng không chậm ngay lập tức ôm eo.
“Đừng làm rộn!” Ân Hậu cũng không dùng lực để đánh lại ngoại tôn nhà mình, chẳng qua là giùng giằng muốn chạy qua đường cửa sổ, Triển Chiêu cố gắng níu lại, chính là không để cho ngoại công mình chạy.
Bạch Ngọc Đường bên này cũng sắp sửa giữ không được Thiên Tôn, ngay tại lúc tay áo sắp rách, một cái tay nhỏ đưa tới, kéo tayThiên Tôn lại.
Thiên Tôn sững sốt một chút, Ân Hậu khó khăn lắm cũng sắp được khỏi tay Triển Chiêu cũng bị nắm tay lại.
Mọi người cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử nắm tay Thiên Tôn cùng Ân Hậu, vành mắt hồng hồng, mím môi nhìn hai người, “Ân Ân Tôn Tôn, không thích Tiểu Tứ Tử nữa sao?”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu thở một hơi lãnh khí.
Ngược lại Tiểu Lương Tử cũng hít một hơi lãnh khí, “Cận nhi muốn khóc sao?!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn chằm chằm Thiên Tôn cùng Ân Hậu —— hai người lại làm Tiểu Tứ Tử khóc?!
“Hôm nay là sinh thần của tiểu bảo bối nha nha …” Ngoài cửa, Yêu Vương đang dựa vào trụ cột ngoài hành lang cũng bổ một đao.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cứng tại chỗ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng buông tay, ý kia —— hai người có bản lãnh liền hất Tiểu Tứ Tử đi!
Hai người không biết làm sao nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử mếu môi, đôi mắt tròn to kia đang ngấn nước mắt, giống như là nói —— hai người trước kia rõ ràng rất thương ta a!
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng gãi đầu, ngồi xuống trấn an Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử kéo tay hai người, “Vậy cùng đi dạo phố nha nha.”
Nói xong, kéo hai người đi ra ngoài.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng quay đầu trừng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ——Tiểu tử thối!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng là mặt mỉm cười —— các loại quần áo thử một lần a! Đột nhiên nghĩ đến lúc khi còn bé cũng bị bắt đi thử quần áo, thật là hứng thú a!
Mọi người đi tới cửa, liền gặp Lâm Dạ Hỏa đang đi ngang qua.
“Tiểu Lâm Tử.” Tiểu Tứ Tử lập tức gọi Lâm Dạ Hỏa, “Chúng ta đi mua quần áo cho Tôn Tôn cùng Ân Ân, huynh có đi hay không nha?”
Lâm Dạ Hỏa trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt hứng thú, “Mua quần áo?”
Yêu Vương nhìnLâm Dạ Hỏa một chút, hỏi, “Tiểu hòa thượng đâu?”
Lâm Dạ Hỏa nhãn tình lại sáng mấy phần, “Hòa Thượng nhà ta cũng mua quần áo mới? Hoàn tục một ngày sao?”
Tiểu Lương Tử vọt đến sau lưng đạp mông Hỏa Phụng, “Ngươi nói bậy gì đó, cẩn thận đại sư đánh ngươi!”
Lâm Dạ Hỏa vừa xoa cái mông vừa nhéo lỗ tai Tiểu Lương Tử, “Ngươi cái thằng nhóc con này…”
Yêu Vương quan sát Lâm Dạ Hỏa một hồi, cười, “Dáng vẻ ngươi rất có phẩm vị a…”
Nụ cười trên mặt Lâm Dạ Hỏa liền phóng đại, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng xoay mặt nhìn qua Ân Hậu cùng Thiên Tôn, chỉ thấy hai vị lão gia tử vào lúc này mặt mũi trắng bệch.
Yêu Vương đưa tay, vỗ bả vai Lâm Dạ Hỏa một cái, “Nhóm Tương Du nhà ta muốn mua quần áo, ngươi cho vài cái chủ ý đi a…”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu nghe lời này một cái theo bản năng lui về phía sau ba bước, há to miệng.
Tiểu Tứ Tử bị hai người bọn họ lôi cũng lui lại mấy bước, Tiểu Lương Tử vội vàng đưa tay bảo vệ.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cảm thấy đại sự không ổn, không thể làm gì khác hơn là hướng học trò cùng ngoại tôn cầu cứu, chẳng qua là Nhị lão vừa quay đầu lại, nhưng thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vào lúc này trên mặt tràn đầy nụ cười sáng lạng, ánh mắt giống như là nói —— hai người cũng có hôm nay, quả thật là trời xanh không bỏ qua ai a!