Edit: Ruby
Bạch Long Vương nói băng sĩ bất tử và chú giáp hoạt thi đều là “bẫy”, Triệu Phổ và Ân Hậu tựa hồ đã nhìn thấy ảo diệu bên trong, khẽ gật đầu.
Đám người Triển Chiêu lại chưa rõ lắm.
Bạch Long Vương cười khoát tay. “Chú giáp hoạt thi, tuy rằng nhìn giống cương thi nhưng thật ra chỉ là một đám binh lính thân trúng kịch độc, trở nên đần độn không còn biết sợ là gì thôi.”
Công Tôn gật đầu. “Ừm! Cái này ta hiểu. Mà ngay cả cái thứ gọi là chú giáp kia cũng bất quá là được tạo thành sau khi ngâm dược thủy mà thôi, không có tồn tại thứ quái lực loạn thần gì cả.”
“Tương tự, băng sĩ bất tử cũng không phải là thần quỷ gì hết.” Bạch Long Vương nói rất bình thản, “Các ngươi cảm thấy một bộ xương khô có thể mặc được khôi giáp, cầm đao giết địch không?”
Tất cả mọi người lắc đầu —— so cương thi còn không đáng tin hơn.
“Ta hỏi các ngươi.” Bạch Long Vương hỏi, “Vì sao khô lâu lại bị đóng băng trong máu loãng?”
Tất cả mọi người sờ cằm, “Cái này...”
Tiểu Lương Tử giơ tay, “Cháu biết!”
Tất cả mọi người nhìn bé.
“Để lừa gạt mọi người!” Tiểu Lương Tử trả lời.
Mọi người lại nhìn Bạch Long Vương.
Bạch Long Vương mỉm cười. “Nói cho chính xác, là để lừa gạt cương thi.”
Tất cả mọi người ngoẹo đầu.
Thiên Tôn vươn tay kéo Bạch Long Vương một cái, “Nói thẳng ra!”
Bạch Long Vương bĩu môi giật lại tóc trong tay Thiên Tôn, xích lại sát vào Ân Hậu, nói, “Chú giáp hoạt thi vì sao ngu ngốc đến không còn gì như vậy mà lại có sức chiến đấu mạnh đến thế? Hơn nữa vì sao lại gọi là hoạt thi? Các ngươi nghĩ thử xem!”
Công Tôn nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi. “Có phải là... thích máu không?”
Bạch Long Vương vỗ tay bộp bộp. “Ừ! Thần y đúng là thần y, thông minh!”
“Máu kia là để dẫn chú giáp hoạt thi đến?” Triển Chiêu cảm thấy thao tác này độ khó rất cao, không hiểu, “Phải làm như thế nào...?”
Bạch Long Vương giải thích, “Nguyên lý không khác mấy với Phồn Tinh Đao của Tiểu Tinh Tinh, cho máu vào đường, dùng đường làm lớp vỏ bên ngoài bao bọc lấy xương khô, bên trong đổ đầy dầu hỏa, lại mặc thêm khôi giáp vào... Vì sao đầu và thân thể lại tách ra? Bởi vì đầu là nắp đậy! Khi vận chuyển mà đổ đầy dầu hỏa vào thì không tiện, sau khi sắp xếp thế trận cho băng sĩ bất tử xong rồi, tập thể rót đầy dầu hỏa vào, đậy “nắp” lại.”
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn Bạch Long Vương chằm chằm, cái này... cảm giác thiệt cao cấp!
Bạch Long Vương tiếp tục nói, “Nói đơn giản, đem băng sĩ bất tử làm thành bình đựng đường hình người, đường và xương khô chống đỡ thân thể, sau khi mặc vào khôi giáp, toàn bộ dùng dây thừng quấn lại. Đổ đầy dầu hỏa rồi đậy đầu lâu lên, chờ đợi. Chú giáp hoạt thi đánh tới, quan tướng chỉ huy nhất định chỉ ở xa xa, nhìn từ xa đến thì sẽ không thấy ra cái gì không ổn. Mà chú giáp hoạt thi đần độn, nhìn thấy hình người, lại ngửi thấy mùi máu, sẽ cắm đầu nhào đến mà đánh. Người làm bằng đường có bao nhiêu chắc chắn? Tất nhiên sẽ bị đánh ngã, bị chém bể... nhưng đồng thời...”
“Đồng thời, chú giáp hoạt thi sẽ bị khôi giáp rơi xuống xô ngã, bị dây thừng quấn quanh, đồ chơi làm bằng đường sẽ bị chém nát, giẫm bể... dầu hỏa sẽ tuôn ra. Nếu địa thế ở chỗ trũng thì chú giáp hoạt thi sẽ bị ngâm giữa hố dầu hỏa, có dù có đứng lên được cũng dính dầu đầy thân.” Triệu Phổ liên tục gật đầu. “Kế hay! Hoạt thi bị cầm chân nhất thời sẽ không thoát ra ngay được, trong lúc này nếu phóng hỏa tiễn vào thì sẽ bị thiêu sạch!”
“Những băng sĩ bất tử mà chúng ta tìm ra được...”Bạch Ngọc Đường hỏi, “Là lúc trước còn sót lại?”
Bạch Long Vương gật đầu, “Ừ! Có thể lúc trước dùng không hết còn lại, còn chưa đổ dầu hỏa hoàn toàn mới. Qua nhiều năm như vậy, đường đã sớm tan ra, chỉ còn lại máu loãng và băng... Hẳn là các ngươi chưa nếm thử, phỏng chừng máu loãng kia rất ngọt.”
Mọi người kinh ngạc dị thường, sửng sốt rất lâu, đúng là trăm triệu không ngờ tới còn có thể chơi như vậy, ai nghĩ ra được chủ ý này thật thông minh!
“Cổ nhân nghĩ ra được, Yêu Vương thông qua mấy hình khắc trên tấm bia tiên tri cũng nghĩ ra, đó cũng là lý do tại sao năm đó hắn lại để Tiền Thiêm Tinh chạy tới Cuồng Thạch Thành.” Ân Hậu lầm bầm, “Có hắn ở đó, những băng sĩ bất tử này mới có thể đứng dậy được!”
“Nói trắng ra là những băng sĩ bất tử kia chính là một loại cơ quan đặc chế để đối phó với chú giáp hoạt thi!” Lâm Dạ Hỏa gật đầu cảm khái trí tuệ tiền nhân, lại thuận tiện cúng bái Yêu Vương một chút, cuối cùng trở lại chuyện chính. “Những chú giáp hoạt thi trong động băng đều sẽ đợi băng tan chạy ra sao?”
“Nói đến chỗ này, nơi đây hẳn là còn một cái bẫy khác.” Triệu Phổ tựa hồ đã hiểu rõ.
Đang nói chuyện, Giả Ảnh và Tử Ảnh chạy vào, cầm trong tay một tờ giấy, bên trên vẽ thứ gì đó.
“Thế nào?” Triệu Phổ hỏi.
Giả Ảnh gật đầu, “Nguyên soái, đúng như ngài nghĩ, trong vùng rừng núi phụ cận sông băng có dấu vết nhân công mở thủy đạo.”
“Thủy đạo?” Triển Chiêu đi qua xem bản vẽ, hỏi. “Thủy đạo này nối liền với sông băng sao?”
“Đúng thế! Nên nếu sông băng tan ra...”
“Chú giáp hoạt thi sẽ trôi theo thủy đạo...” Bạch Ngọc Đường nói xong, nhìn Triệu Phổ. “Ngươi tìm nơi đóng quân của Ác Đế Thành lâu như vậy... Có lẽ binh lính của người ta không phải giấu sâu trong núi Côn Lôn mà là giấu trong sông băng Cuồng Thạch Thành.”
Mọi người ở đây nghe vậy liền ngộ ra.
Triệu Phổ cũng gật đầu, “Ta chính là nghĩ như vậy!”
“Sương mù Khiếu Lâm luôn xuất hiện khi đông ấm, là vì thời tiết... Hơi nước hình thành do đường nước ngầm dưới lòng đất và sông băng hòa tan mới là nguyên nhân thực sự khiến sương mù Khiếu Lâm xuất hiện. Băng tan càng nhiều thì hơi nước càng nhiều. Sương mù Khiếu Lâm cũng sẽ duy trì càng lâu.” Công Tôn suy đoán. “Tiểu Tứ Tử có thể xác nhận được phương hướng trong sương mù Khiếu Lâm, lẽ nào là vì...”
Tất cả mọi người nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử ngước mặt, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn mọi người.
Thiên Tôn cũng nhìn Tiểu Tứ Tử, lẩm bẩm, “Lẽ nào là giống như cách Yêu Vương có thể tìm được nguồn nước, là đi theo dòng chảy của mạch nước ngầm?”
“Vậy những người mà Tiểu Tứ Tử có thể thấy được trong khi chúng ta không thấy thì sao?” Triển Chiêu ngồi xổm xuống, nâng Tiểu Tứ Tử tròn vo lên, tỉ mỉ nhìn trái nhìn phải.
“Trước khoan nói đến chuyện của Tiểu Tứ Tử đã.” Lâm Dạ Hỏa hỏi. “Chúng ta đi theo thủy đạo... có phải có thể tìm được nơi Ác Đế Thành đóng quân không?”
“Thi thể từ trong băng tầng tan ra cũng không chắc có thể sống lại.” Công Tôn nói, “Thi thể bị đóng băng sau khi tuyết tan ra, cái gì mà mở to hai mắt, co giật kịch liệt khi bị thiêu đốt, đều là hiện tượng rất bình thường.”
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn Công Tôn chằm chằm —— cái này mà ngươi cũng biết? Bình thường ngươi hay làm những gì với thi thể vậy?
Công Tôn nhìn trời.
“Nếu chỉ cần chú giáp mà không cần hoạt thi thì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ví dụ như lấy đi tất cả da, thi thể còn lại thì vứt bỏ...”
“Đây là tai họa ngầm rất lớn.” Hiển nhiên Triệu Phổ đã nghĩ đến mặt này, “Hơn nữa mấy chục vạn cỗ thi thể không dễ vận chuyển chứ mấy chục vạn lớp da lại không khó! Sau khi chở đi thì đem giấu, dù cho bây giờ Ác Đế Thành tổn thất thảm trọng, có đống da này, ngày sau đông sơn tái khởi không phải là việc khó.”
“Vậy nên nói sương mù Khiếu Lâm là hy vọng cuối cùng, chính là ý này sao?” Triển Chiêu hỏi. “Vậy Ngạo Nguyệt Đàm có quan hệ lớn với Ác Đế Thành... Bạch Mộc Thiên và Hiên Viên Kiệt coi như cũng không gạt người.”
Bạch Long Vương nghe mọi người thảo luận đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang. “Ngạo Nguyệt Đàm?”
Triệu Phổ đơn giản đem chuyện Ngạo Nguyệt Đàm đến Cuồng Thạch Thành nói một chút cho Bạch Long Vương nghe.
Bạch Long Vương nghe xong hơi nhíu mày, ngược lại không nói gì.
“Phải dựa vào hướng nước chảy thế nào mới tìm được nơi Ác Đế Thành đóng quân?” Triển Chiêu hỏi, “Đây là cơ hội nghìn năm một thuở, không được để chúng có cơ hội nghỉ ngơi, một lưới bắt hết mới tốt.”
Triệu Phổ gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy, bất quá...”
Cửu Vương gia khó xử nhìn Tiểu Tứ Tử, cũng không thể để đứa nhỏ này tìm đường được.
Mọi người cảm thấy khó khăn.
Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử vươn tay, sờ sờ tiểu hà bao.
Triển Chiêu đang ôm Tiểu Tứ Tử, vội nhìn chằm chằm, bụng nói sẽ rút ra bảo bối gì đây?
Chỉ là, Tiểu Tứ Tử lấy ra là một gói Tinh Tinh Đường nhỏ mà lúc trước Tiền Thiêm Tinh đưa cho bé.
Tất cả mọi người nhụt chí —— hóa ra là ăn kẹo...
Tiểu Tứ Tử rút một viên kẹo tròn xoe ra, lại không nhét vào miệng, mà chỉ chỉ cái bàn cách đó không xa.
Triển Chiêu không hiểu, vươn tay thả bé xuống băng ghế bên cạnh bàn.
Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng đặt xuống, thả tay ra... viên kẹo liền lăn sang một hướng.
Mọi người chớp mắt mấy cái.
Lâm Dạ Hỏa đứng ở cạnh bàn đối diện nhặt viên kẹo lên đưa lại cho Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nhận lấy, lại đặt trên bàn, chỉ thấy viên kẹo kia... lại lăn theo hướng vừa nãy, lăn ra ngoài.
Nhìn viên Tinh Tinh Đường từ từ lăn trên bàn, mọi người ở đây chợt hít một hơi thật sâu.
Tiểu Tứ Tử giơ tay ra bắt lấy viên kẹo kia, cười tủm tỉm nhìn mọi người.
Mọi người cũng cười nhìn bé, vừa định khen bảo bối thông minh, chỉ thấy tiểu gia hỏa phồng má, há miệng nói ra hai chữ. “Ngốc ngốc!”
Mọi người không biết nói gì, Bạch Long Vương ở một bên ôm bụng mà cười.
...
Gợi ý này của Tiểu Tứ Tứ cực kỳ rõ ràng, nước nhất định là chảy về chỗ thấp, muốn dẫn tất cả thi thể thuận lợi trôi theo dòng nước thì chứng tỏ phải có sự chênh lệch rõ ràng về độ cao của dòng nước, tất cả phải thiết kế tốt. Năm đó binh mã của Man vương vì sao có thể thông qua sương mù Khiếu Lâm tiến vào Cuồng Thạch Thành? Giữa màn sương mù dày đặc cho dù có địa đồ cũng không có khả năng thuận lợi đi vào. Như vậy phương pháp chỉ có một đó là thông qua một con đường ngầm nào đó... Đây rõ ràng có khả năng thủy đạo ẩn dưới lòng đất. Thủy đạo này nhất định cực kỳ lớn, chỉ cần tìm được thủy đạo thì hết thảy đều dễ giải quyết.
Chuyện này Triệu gia quân tương đối có kinh nghiệm, Giả Ảnh bọn họ nếu tìm được dấu vết nhân công mở thủy đạo thì hẳn là tìm ra thủy đạo không khó. Một khi tìm được, cho dù mạng lưới đó có giăng khắp nơi cũng không sao cả, chỉ cần thả mấy viên bi vào rồi đi theo thì có thể tìm được con đường chính, hẳn là có thể thông đến Thất Tinh Đàm và sương mù Khiếu Lâm.
Triển Chiêu bọn họ chạy đi xem thử đoàn xe từ Hắc Phong Thành đến một chút.
Ban đầu cho rằng xe chở thảo dược đến, mở mấy tấm vải đen trùm hàng hóa lên nhìn thử thì mới phát hiện đều là những thùng gỗ chở đầy dầu hỏa hay hỏa tiêu linh tinh gì đó, thảo dược là dùng để giấu mùi đi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Phổ, lẽ nào thứ này chuẩn bị dùng để phóng hỏa?
Cửu Vương gia ôm cánh tay cười hắc hắc, “Thật ra sau khi biết nguyên lý của băng sĩ bất tử thì mọi chuyện tương đối dễ dàng hơn, không phải chỉ cần vây lại rồi phóng hỏa đốt sao, dưới trướng của ta có tên Nói Nhiều mà! Chỉ cần đem đám chú giáp hoạt thi kia dẫn vào một khu đất trũng, bên dưới chỗ đất trũng ấy thiết kế hố bẫy, đến lúc đó để Nói Nhiều dùng loạn tiễn bắn rơi nắp bẫy, đám cương thi đó rớt hết vào trong hố bẫy, bên trong hố bẫy chứa sẵn dầu hỏa, từ từ thiêu sạch, dù sao cương thi cũng không biết bay.”
Lâm Dạ Hỏa gật đầu, “Ừm, bất quá tốt nhất vẫn chỉ nên đốt da với thi thể, đừng nên đốt người.”
Triệu Phổ tỏ vẻ đồng ý, “Bản thân Ác Đế Thành nhất định không có nhiều binh mã để biến thành cương thi được, kết quả vẫn là các nước Tây Vực xui xẻo, không chừng dân chúng bình thường cũng sẽ bị bắt đi làm thành chú giáp hoạt thi, nên trực tiếp đem đống da kia đốt thì sẽ bớt việc hơn nhiều.”
“Nhưng quy mô của sông băng rất lớn.” Bạch Ngọc Đường có chút nghi hoặc, “Muốn hòa tan cũng không phải ngày một ngày hai, ta cảm thấy kế hoạch này rất tốn thời gian.”
“Nên mới nói phương pháp đối phó với Ác Đế Thành vẫn là tăng tốc nhanh hơn, đặc biệt khi mà bây giờ chúng ta đã biết phải làm cách nào để đối phó với chú giáp hoạt thi.” Triệu Phổ hơi nhếch khóe miệng.
Tất cả mọi người chú ý tới vẻ mặt của hắn, cảm thấy trong đó tựa hồ có chút vi diệu.
Công Tôn xích qua nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Ngươi lại có chủ ý gì rồi?”
Cửu Vương gia nhướng mày, vươn tay mở ra nắp của một thùng gỗ được đánh dấu “dầu hỏa”, ý bảo mọi người nhìn vào trong.
Bọn Triển Chiêu đi qua, thăm dò nhìn thoáng qua thì đều sửng sốt... sau đó xoay mặt nhìn Triệu Phổ.
Cửu Vương gia cười lạnh, “Ác Đế Thành bọn chúng thông minh thì Triệu Phổ ta cũng không ngốc, muốn gạt ta? Không dễ vậy đâu. Phỏng chừng trong vòng hai ngày này sẽ có hành động, chúng ta sẽ cho bọn chúng một chút bất ngờ.”
Nói xong, Triệu Phổ vung tay áo hất mặt, mang Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đi ăn cơm.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ở phía sau nhìn dáng vẻ nghênh ngang đắc ý kia của Triệu Phổ, cũng có chút buồn cười, không ngờ lăn qua lăn lại một vòng lớn như vậy, hóa ra Triệu Phổ đang phối hợp với Ác Đế Thành diễn trò, hắn mang nhiều binh mã đến đây từ sớm như vậy chính là chuẩn bị sẵn để đánh một trận. Vòng tới vòng lui, quá trình thiên biến vạn hóa nhưng kết quả không thoát khỏi tính toán của Triệu Phổ, quả thật là, lợi hại!
...
Trễ hơn một chút, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang theo Thiên Tôn, Ân Hậu và Bạch Long Vương cùng vào Cuồng Thạch Thành ăn cơm.
Tiểu Tứ Tử đã ăn xong rồi, thừa dịp Công Tôn ngủ trưa chạy ra ngoài, theo Triển Chiêu bọn họ cùng đi dạo phố.
Bạch Long Vương và Thiên Tôn kéo Tiểu Tứ Tử chạy khắp thành, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chậm rãi theo sau, Ân Hậu đại khái là tối hôm qua thức cả đêm nên có chút thiếu ngủ, vừa đi vừa ngáp cả một đường.
Triển Chiêu hỏi Ân Hậu, “Ngoại công, những băng sĩ bất tử và chú giáp hoạt thi kia đều là từ rất lâu trước kia lưu lại sao?”
“Chắc là vậy.” Ân Hậu nhìn Thiên Tôn và Bạch Long Vương đang cãi nhau cùng với Tiểu Tứ Tử đang can ngăn ở phía trước, lắc đầu, “Có một số việc cuối cùng vẫn trở về điểm xuất phát, quay tới quay lui vẫn là tương đối huyền diệu. Chỗ khôn khéo của Triệu Phổ là có thể ngay lập tức nắm được trọng điểm, bất luận làm gì, đầu tiên cần phải xác định rõ ràng mục đích, tiếp theo mới là nghĩ biện pháp.”
Đang trò chuyện, chợt thấy Tiểu Tứ Tử kéo Thiên Tôn và Bạch Long Vương vào một ngôi tửu lâu nhỏ.
Bạch Ngọc Đường theo vào, mới vừa vào cửa thì quay đầu lại liếc nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn vào trong tửu lâu một cái, lập tức nghĩ tới bốn chữ “Oan gia ngõ hẹp“...
Bởi vì đã qua giờ cơm nên trong tửu lâu chỉ có một bàn thực khách.
Mà một bàn này cũng toàn là người quen... Tân khách lúc trước tham gia tiệc chiêu đãi do Cổ Liệt Thanh mở cơ bản đều có mặt, Bạch Mộc Thiên, Hiên Viên Phách, Gia Luật Tề và Lý Vinh, còn có Đàm chủ Ngạo Nguyệt Đàm, Tiết Lâm Nghĩa.
Mọi người vào cửa liền đối mặt, một bàn người kia đều tỏ ra xấu hổ, nhất là Gia Luật Tề và Lý Vinh.
Bất quá nhìn ra phía sau hai người cuối cùng vào cửa là Triển Chiêu và Ân Hậu một chút, không thấy Triệu Phổ đến cùng, thần sắc hai người mới dịu đi một chút.
Gia Luật Tề nhẹ nhàng thở ra, đảo mắt liền thấy Bạch Long Vương.
Tứ hoàng tử sửng sốt một chút, phắt một cái liền đứng dậy, kích động, “Thánh... Thánh thiên tử...”
Bóng trắng của Bạch Long Vương nhoáng lên một cái, trốn ra phía sau Thiên Tôn, tò mò nhìn xung quanh một chút, hỏi Thiên Tôn, “Tiểu Du, tiểu hài nhi này là ai vậy?”
Thiên Tôn ôm cánh tay quan sát Gia Luật Tề một chút, trả lời. “Đại khái là quan chức gì đó ở Tây Hạ.”
Vẻ mặt Gia Luật Tề tổn thương, “Ta... ta là Liêu...”
Chỉ là không đợi Tứ hoàng tử giải thích xong thì bọn Triển Chiêu đã ngồi xuống bàn bên cạnh.
Lý Vinh đồng tình nhìn thoáng qua Gia Luật Tề tâm linh bị tổn thương đang lặng lẽ ngồi lại bàn, bưng chén rượu, quay đầu lại nhìn Bạch Long Vương trong truyền thuyết.
Bạch Nhất Thanh là hoàng tử Liêu quốc, người Tây Vực nào cũng biết, Liêu vương hiện tại là đời cháu của Bạch Nhất Thanh, phỏng chừng hoàng tử hoàng tôn Liêu quốc nhìn thấy vị này cũng kích động chẳng kém gì tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn nhìn thấy Thiên Tôn vậy.
Lý Vinh thu lại tầm mắt, ngẩng đầu thì thấy Tiết Lâm Nghĩa ngồi đối diện đang nhìn đăm đăm bàn sau lưng hắn.
Lý Vinh quay đầu lại nhìn thử, không rõ vị này đang nhìn ai... Bất quá bọn Triển Chiêu lúc trước Tiết Lâm Nghĩa đã từng gặp qua, vậy nên Tiết Lâm Nghĩa đang nhìn Thiên Tôn, Ân Hậu hay Bạch Nhất Thanh đây?
Tiểu Tứ Tử ngồi giữa Thiên Tôn và Bạch Long Vương, vừa rồi bé đã ăn trước với Triệu Phổ và phụ thân, chỉ giúp mọi người gọi món ăn.
Bạch Ngọc Đường an vị bên cạnh Thiên Tôn, ngẩng đầu thì thấy Tiết Lâm Nghĩa ngồi đối diện đang vừa nhìn bọn họ chằm chằm vừa uống trà.
Khuỷu tay Bạch Ngọc Đường huých nhẹ Triển Chiêu, ý bảo Triển Chiêu nhìn bàn đối diện.
Triển chiêu nhìn nhìn, đôi mắt mèo liền nheo lại, quyết định trong thời gian đợi món ăn thì làm chút chuyện.
Nghĩ xong, Triển Chiêu gọi Bạch Long Vương, “Long Vương.”
Bạch Nhất Thanh ngẩng đầu.
Triển Chiêu bĩu môi hướng về phía đối diện, “Kia là tân chưởng môn của Ngạo Nguyệt Đàm.”
Bạch Long Vương sửng sốt một chút, ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tiết Lâm Nghĩa.
Tiết Lâm Nghĩa cũng không thu lại tầm mắt mà cùng Bạch Long Vương đối diện.
Song phương nhìn lẫn nhau một lúc, Bạch Long Vương nghiêng đầu, “Nhìn quen mắt ha.”
Tiết Lâm Nghĩa nghe thấy câu này, cười lạnh một tiếng, cúi đầu tiếp tục uống trà.
Bạch Nhất Thanh lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tiết Lâm Nghĩa.
Lúc này tiểu nhị mang thức ăn lên.
Tiểu Tứ Tử gắp đồ ăn cho Thiên Tôn và Bạch Nhất Thanh, thấy Bạch Long Vương nhìn đối diện chằm chằm đến thất thần, liền kéo kéo tay áo Bạch Long Vương, “Thanh Thanh, ăn cơm nha.”
Bạch Nhất Thanh quay đầu lại, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử.
Triển Chiêu tò mò nhìn hành động của Bạch Long Vương, luôn cảm thấy trong ánh mắt của Bạch Long Vương như có gì đó, tóm lại không hợp lắm với bề ngoài như thỏ con của mình.
Triển Chiêu đang nhìn thì trong chén được gắp vào một đũa đồ ăn.
Triển Chiêu ngẩng đầu, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang rất bất đắc dĩ nhìn hắn, ý là —— nhanh ăn cơm đi, lát nữa không chừng sẽ xảy ra chuyện, ăn no mới có khí lực tiếp tục làm việc.
Triển Chiêu sờ cằm, quả nhiên... chuột nhà hắn cũng cảm nhận được sự khác thường.
Ân Hậu ngồi cạnh Triển Chiêu đang ngồi đưa lưng về phía bàn Tiết Lâm Nghĩa bọn họ mà dùng cơm, Ân Hậu ngẩng đầu, hỏi Bạch Long Vương ngồi đối diện, “Sao vậy?”
Thiên Tôn cũng nhìn Bạch Long Vương.
Bạch Long Vương hơi cười cười, lẩm bẩm một câu như tiếng muỗi kêu vo ve.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không nghe rõ, Ân Hậu và Thiên Tôn lại nhíu mày. Tiểu Tứ Tử ngồi gần Bạch Long Vương nhất ngước mặt lên, bé nghe rõ, Bạch Long Vương nói gì vậy? Nói là, “Quả nhiên sống lâu thì chuyện gì cũng có thể gặp phải.”
Thiên Tôn và Ân Hậu đều buông chén, xoay mặt nhìn bàn người kia.
Bạch Mộc Thiên và Hiên Viên Phách đã cảm thấy phía sau lưng ứa ra khí lạnh —— làm sao vậy?
Chỉ có Triển Chiêu cố gắng ăn cơm, nhanh chóng ăn no, dự cảm lát nữa sẽ xảy ra chuyện!