Edit: Fin
Beta: Po
Quy mô của Hắc Phong Thành rất lớn, cả tòa thành có bố cục “Ngoại hồi nội trung”, bên ngoài lính gác đóng quân bốn phía, bên trong thành dân chúng cư ngụ ở vùng trung tâm, có phố xá sầm uất, các loại phương tiện đều đầy đủ hết. Giữa trung tâm có bức tường nhỏ, bên trong là phủ của biên ải tướng quân xử lí các công việc ở địa phương, có quân đội đóng giữ. Chính giữa là một con đường lớn nối liền hai cửa Nam Bắc, trước sau đều có cầu treo cùng sông đào bảo vệ thành.
Trong ngoài thành lũy mang phong cách kiến trúc dân cư, điều này giúp cho dân chúng trong thành luôn an toàn, những sinh hoạt thường ngày sẽ không bị các loại hoạt động quân sự ảnh hưởng.
Bên ngoài Hắc Phong Thành chính là trại quân đội của bốn đại chủ tướng, tả doanh(4), hữu doanh, trung hoà doanh và tiên phong doanh, binh mã khoảng sáu mươi vạn. Không ít dân chúng trong thành đều là quan binh đã xuất ngũ, phủ Tây Châu lại có số lượng lớn tân binh chuẩn bị nhập ngũ và được huấn luyện, nói tóm lại là càng ngày càng nhiều, binh mã Hắc Phong Thành trên cả trăm vạn. Ngoài thành còn dựa vào các loại phương tiện quân sự khác, thật xứng đáng với tên Tây Bắc đệ nhất thành, đường vào triều Đại Tống.
(4) Tiểu đội, cứ 500 quân thành một doanh
Triệu Phổ cưỡi ngựa vào thành, Hắc Kiêu vừa mới xuất hiện trên đường, dân chúng trong Hắc Phong Thành liền đi ra hoan hô… Dù sao cũng đã lâu không gặp, tuy rằng Nguyên soái ngoài việc đánh giặc thì ngày thường cũng không có gì trọng dụng, nhưng bộ dáng chủ soái lúc này nhìn xem cũng rất tuyệt a.
Xe ngựa từ đường lớn đi tới, Triệu Phổ hướng về một chiếc xe ngựa ở phía sau, vươn tay ra bắt lấy cửa xe, người trong xe đứng lên, hướng ra ngoài cửa sổ thăm dò…
Tiểu Tứ Tử giữ lại một người mặc cẩm bào màu vàng đang cố gắng muốn nhoài ra hướng cửa xe.
Phía sau, một tiểu nữ nhi ba bốn tuổi cũng đi lên, đè lại người nọ, “Phụ hoàng đừng có nháo!”.
“Trẫm… Để trẫm nhìn nhìn Hắc Phong Thành một cái… Ai nha!”.
Người nọ vừa trượt tay liền ngã vào đệm xe mềm mại.
Ở phía trước xe ngựa, một người trẻ tuổi ôm đao, khoác một bộ áo choàng màu xám đang nhắm mắt dưỡng thần chợt mở mắt ra, vén màn xe lên nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó buông màn xe tiếp tục nhắm mắt.
Tiểu Tứ Tử đi tới đỡ người kia để cho hắn ngồi lại, “Hoàng Hoàng, huynh nhịn một lát nữa, cũng gần đến rồi!”.
Người đang ở trong xe ngựa có vóc dáng cao gầy, trẻ tuổi, gương mặt hơi xanh xao này là ai đây? Hắn chính là hoàng đế Đại Tống – Triệu Trinh. Người bên cạnh đang ôm cánh tay hắn là công chúa duy nhất của Đại Tống – Hương Hương.
Triệu Trinh đột nhiên có ý tưởng muốn tới Hắc Phong Thành nhìn một cái, dù sao đại quân của Triệu Phổ đi về phía Bắc là cơ hội khó có được nên mới đi theo đến đây.
Tất cả sự vụ trong triều đều giao cho Bát vương gia cùng Bao đại nhân toàn quyền xử lý…
Triệu Phổ ngăn cản cả nửa ngày nhưng không được nên đành phải dẫn hắn đến… Vì sự an toàn của Triệu Trinh, chuyện xuất hành của hắn được giữ kín không nói ra, cho nên Triệu Trinh mới phải mặc thường phục ngồi trong xe ngựa.
Lúc mới bắt đầu được vài ngày quả thật rất mới mẻ, Triệu Trinh ngồi trong xe ngựa nhìn lãnh thổ của mình nào non sông nước biếc, thật sự rất đẹp… Nhưng sau khi qua vài ngày nữa lại bắt đầu cảm thấy không dễ chịu lắm. Dù sao cũng là hoàng đế, Triệu Trinh không giỏi võ cho lắm, so với bình thường rèn luyện cũng chẳng khác nhau mấy. Hơn nữa lần đầu tiên đi xa nhà nên cái gì cũng cảm thấy vô cùng mới mẻ, thức ăn ngon ở các nơi đều nếm thử một chút, qua vài ngày thì không hợp với khí hậu.
Suốt một chặng đường này hoàng đế Đại Tống chịu khổ, là không ngừng khốn khổ, Triệu Phổ cũng chịu khổ… Triệu Trinh ngồi trên xe hôn mê hơn một tháng, xem như là chịu đựng đến Hắc Phong Thành, cả người đều gầy gò. Xe ngựa trực tiếp tiến vào phủ của chủ soái, Triệu Phổ xuống ngựa, các tùy tùng liền chạy đến đem chiến mã của mọi người dắt vào chuồng.
Con ngựa nhỏ Hồng Liên của Triển Chiêu cũng tới theo, từ khi sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên nó đi xa nhà, dù sao nó cũng là thiên lý mã, chuyến đi này so với Triệu Trinh trong xe ngựa chỉ hơn chứ không có kém, vô cùng linh hoạt không hề gây liên lụy.
Long Kiều Quảng cùng Trâu Lương và Âu Dương Thiếu Chinh vẫn chưa theo tới, bọn họ còn ở quân doanh dàn xếp một chút. Thẩm Thiệu Tây là quân doanh của Hạ Nhất Hàng, hắn tới trước để chuẩn bị biệt viện và khách phòng cho người của Khai Phong Phủ. Hạ Nhất Hàng mang theo Tán Quân Lỗ Nghiêm đi tới tiếp đón Triệu Phổ.
Bọn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đối với các tướng quân của Triệu gia cũng không biết nhiều lắm, trừ bỏ bốn đại tướng ở ngoài, thì vị Tán Quân Lỗ Nghiêm này coi như quen biết. Lỗ Nghiêm năm nay hơn sáu mươi tuổi, là một trong số ít quan văn ở quân doanh của Triệu Phổ, cũng không ngờ Triệu Phổ sẽ tiếp thu ý kiến của quan văn.
Lỗ Nghiêm tự là Tích Lâm, xưng Lỗ Công. Hắn làm chức Tán quân quản lý mấy công việc hậu cần, Lỗ Nghiêm và Hạ Nhất Hàng đều cùng quản lý các sự vụ ở Hắc Phong Thành, hai người hợp tác chặt chẽ. Lão gia tử tính tình khá tốt, tuy có hơi già nhưng khá thông minh và vô cùng thành thật, tính cách rất thú vị.
Lỗ Nghiêm vội tới hành lễ với Triệu Phổ, Triệu Phổ nhanh chóng hoàn lễ lại, cười hì hì vỗ bả vai lão gia tử, Lỗ Nghiêm sợ tới mức suýt ngã. Lỗ Nghiêm có chút hồ nghi mà nhìn Nguyên soái nhà mình, hỏi, “Nguyên soái… Có chuyện gì muốn an bài thuộc hạ sao?”
Hạ Nhất Hàng ở một bên lắc đầu.
Triệu Phổ liền tiến lên giật giật chòm râu của lão gia tử, chọc cho lão tức tới giậm chân, hôm nay Nguyên soái lại hành lễ, không cần hỏi cũng có thể khẳng định có chuyện phiền toái gì muốn hắn làm. Triệu Phổ đưa một lóng tay về chiếc xe ngựa ở phía sau, nói, “Lỗ Công, ta dẫn theo người này đến, giao hắn cho ông phụ trách.”
Nói xong, Triệu Phổ ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng bỏ thêm một câu, “Phải bảo đảm cho hắn được an toàn.”.
Lỗ Nghiêm tò mò nhìn phương hướng của xe ngựa, tâm nói — Là người nào vậy?
Lúc này, chỉ thấy mành xe ngựa được vén lên, Tiểu Tứ Tử chui ra.
Lỗ Nghiêm nháy mắt mấy cái, lập tức mặt mày hớn hở, “Ái chà…”
Triệu Phổ quay lại, nhìn trời, khoát tay chặn lại, “Người ngươi chiếu cố không phải Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử mà cần chiếu cố sao?”.
Lỗ Nghiêm không hiểu mà nhìn Triệu Phổ — Vậy thì là ai?
Lúc này, màn xe lại được vén lên, một tiểu nữ nhi đáng yêu chui ra.
Ở nhà Lỗ Nghiêm cũng có vài đứa cháu chắt nội ngoại, hắn thích nhất chính là tiểu hài nhi, vừa thấy là một bé gái như búp bê, tiếp tục cười gật đầu, “A…”
Triệu Phổ lại khoát tay chặn lại, “Cũng không phải hài nhi này.”
Lỗ Nghiêm quay đầu lại nhìn Hạ Nhất Hàng.
Hạ Nhất Hàng nhìn chằm chằm Hương Hương trong chốc lát, hơi nhíu mày, vươn tay vỗ bả vai Lỗ Nghiêm — Lão gia tử, ngươi vất vả rồi.
Lúc này, chỉ thấy người tuổi trẻ khoác áo choàng xám đang từ phía sau cỗ xe ngựa đi tới. Người này khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, võ công khá cao, hai mắt sắc bén cùng vẻ mặt nghiêm túc, trên tay cầm bả đao.
Lỗ Nghiêm hơi sửng sốt — Đây không phải là cao thủ đệ nhất đại nội, thị vệ thống lĩnh bên người Triệu Trinh, Nam Cung Kỷ sao?
Phía sau Nam Cung còn có mấy chục thị vệ đại nội đang chạy tới phân ra đứng hai bên xe, Nam Cung vén mành xe ngựa, vươn tay đỡ Triệu Trinh xuống xe. Triệu Trinh bước ra còn bị vướng trục xe một chút.
Ở phía bên kia xe ngựa, đang đi tới đây cũng là một đại nội thị vệ khác, là một thiếu niên, làn da ngăm đen, ngũ quan tuấn lãng, nhìn chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cầm bả đao trong tay, giúp Nam Cung đỡ Triệu Trinh xuống. Thiếu niên này cũng là thị vệ bên người Triệu Trinh, hậu bối của Bạch Ngọc Đường ở phái Thiên Sơn, Qua Thanh.
Hai chân Triệu Trinh sau khi chạm mặt đất thì có chút cảm khái, thở ra một hơi, hiện tại hắn chỉ nghĩ đến một chuyện – Lúc trở về nhất định phải chạy đi mượn Yêu Yêu của Bạch Ngọc Đường, bay về cho khỏe!
Hạ Nhất Hàng mang theo thuộc hạ nghênh đón Triệu Trinh, Lỗ Nghiêm há to miệng nhìn hoàng để trẻ tuổi ở trước mắt, vừa rồi Nguyên soái để hắn tới làm chi vậy… Triệu Trinh trông rất hòa khí, bảo mọi người không cần đa lễ, khẽ thôi, khẽ thôi…
Triệu Phổ hỏi Hạ Nhất Hàng, “Có tình huống đặc biệt gì không?”.
Hạ Nhất Hàng ngỏ ý – Triệu Trinh đi lâu cũng mệt nhọc, mọi người ai ai cũng đều mệt cả, nghỉ ngơi trong chốc lát đã, ăn xong cơm trưa rồi hẵng bàn, còn có Trâu Lương vừa rồi đã “mời” thiếu chủ núi Bình Chung tới, sau khi ăn cơm xong sẽ nhắc tới một lần luôn.
Triệu Phổ gật đầu.
Lúc này, mấy chiếc xe ngựa phía sau cũng đã đến đầy đủ.
“Đúng rồi.” Triệu Phổ đột nhiên nghĩ tới điều gì, vươn tay chỉ xe ngựa phía sau, nhìn Lỗ Nghiêm nói, “Lão gia tử, mấy người đó cũng nhờ ngươi chiếu cố luôn!”.
Lỗ Nghiêm cả kinh, tâm nói, còn có ai nữa? Chỉ thấy xe ngựa đằng sau được vén màn lên, có hai người đi xuống. Lỗ Nghiêm nháy mắt mấy cái, trong đầu chợt hiện lên một từ – Thần tiên!.
Hai người từ trong xe ngựa đi xuống một đen một trắng, nhìn có vẻ đều ngoài ba mươi. Người mặc bạch y có mái tóc màu bạch kim, giống hệt thần tiên. Còn người mặc hắc y thì cao lớn tuấn mỹ, không hiểu sao lại mang theo một loại cảm giác yêu tà.
Bạch y nhân vừa xuống xe ngựa là sư phụ của Bạch Ngọc Đường, võ lâm chí tôn – Thiên Tôn.
Mà hắc y nhân kia là ngoại công của Triển Chiêu, cùng với Thiên Tôn ở vị trí ngang hàng cực mạnh trên võ lâm trung nguyên, cung chủ Ma Cung, Ân Hậu.
Hai người này nhìn tuổi còn trẻ, kỳ thật đã một trăm hai mươi lăm tuổi, Lỗ Nghiêm cảm thấy việc họ giống thần tiên cũng có thể hiểu, Nhị lão đi theo chủ yếu chỉ muốn góp vui. Đồng dạng là võ lâm chí tôn như nhị lão còn có một người khác là Vô Sa đại sư, sư phụ của Lâm Dạ Hỏa và sư phụ của Triệu Phổ, Quỷ Vương Yểu Trường Thiên.
Vô Sa đại sư hiện ở lại Khai Phong Phủ, có gì còn có thể hỗ trợ Bao đại nhân. Yểu Trường Thiên tính cách quỷ dị, vốn đi theo đã được một đoạn đường nhưng đột nhiên lại nói muốn đi Bắc Hải tìm ngoại công Bạch Ngọc Đường – Lục Thiên Hàn, thế là liền đi mất, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Triển Chiêu vỗ vỗ Lỗ Nghiêm, nói, “Lão gia tử, không phải hai người họ đâu, ở phía sau kìa.”
Lỗ Nghiêm hơi sửng sốt… Liền nghe được tiếng xôn xao khá lớn. Chỉ thấy mành xe ngựa được vén lên, nhảy xuống là các thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi, đều mặc thái học bào, nữ có nam cũng có. Mấy người này là ai?
Lần này Triệu Phổ nhức đầu nhất chính là đám người muốn theo tới “tham quan” này, trừ bỏ Triệu Trinh rảnh rỗi đến nhàn chán này, còn có một đám học sinh trường thái học.
Nhi tử Bao đại nhân – Tiểu tài tử Bao Duyên, nhi tử Bàng thái sư – Tiểu Hầu gia Bàng Dục, cháu ngoại Âu Dương Thiếu Chinh – Âu Dương Thuần Hoa, cháu của Vương Thừa tướng – Vương Kỳ, đường muội của Triệu Trinh – Quận chúa Triệu Lan, đi theo bọn Triển Chiêu còn có Lâm Tiêu đã quen thuộc, muội muội Lâm Dạ Hỏa – Lâm Nguyệt Y, cùng với…
Chỉ thấy người cuối cùng đang ở trong xe kia, Lâm Tiêu chạy tới giúp đỡ một lão nhân gia râu tóc bạc trắng bước xuống…
Người đó chính viện trưởng thái học viện, phu tử Lâm Tiêu.
Lão phu tử đó giờ chưa từng tới Hắc Phong Thành, lần này sống chết muốn theo bằng được, còn nói được tận mắt trông thấy biên giới phía Tây Bắc, chết cũng không tiếc nuối, Lâm Tiêu vốn hiếu thuận với ông, tự nhiên sẽ muốn giúp ông hoàn thành tâm nguyện này. Lỗ Nghiêm nhìn người dìu già người dắt trẻ, còn có cả hoàng đế… Lão gia tử không khỏi tay chân run rẩy.
Mặt khác, quản gia Bạch phủ – Bạch Phúc cũng theo tới, hai nha hoàn Thần Tinh Nhi, Nguyệt Nha Nhi hầu hạ Bạch Ngọc Đường cũng đều đến theo, mọi người đều hành lễ, tạm thời không đề cập chuyện trở về phòng tắm rửa chỉnh đốn các thứ. Thẳng đến giờ cơm trưa, tất cả mọi người đều tụ tập đến phủ nguyên soái ăn bữa cơm rau dưa.
Triệu Trinh được an bài tại phía trong phủ nguyên soái, lúc này đang nghỉ ngơi.
Triệu Phổ đi vào phòng nghị sự.
Bọn Triển Chiêu trước đây đã từng tới phòng nghị sự một lần, lần này tới lại, vẫn cảm thấy căn phòng rất lớn. Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đối với một số tướng của Triệu gia rất quen thuộc, Hạ Nhất Hàng bởi vì hàng năm luôn đóng quân ở Hắc Phong Thành, cho nên đôi chút đều cảm thấy mới lạ. Hai người lại một lần nữa nhìn phó soái Triệu gia… Vẫn là trước sau như một không chớp mắt.
Trong năm huynh đệ Triệu Phổ, Hạ Nhất Hàng là người lớn tuổi nhất, ba mươi lăm tuổi, bộ dáng ôn hòa, ánh mắt hiền lành, hắn thoạt nhìn trông không giống quân nhân mà cũng không giống thư sinh, chỉ giống như người qua đường, trong bốn huynh đệ kết nghĩa thì trông hắn thật sự khá bình thường. Nhưng bọn Triển Chiêu đều biết, vị này chính là “Bà mẹ” trứ danh của Triệu gia quân, thông minh tuyệt đỉnh! Triệu Phổ cũng từng nói qua, Hắc Phong Thành là do Hạ Nhất Hàng quy hoạch xây dựng nên, nhìn xem quy mô của thành, là đủ biết vị phó soái này có bao nhiêu khả năng.
Hạ Nhất Hàng kêu người đi “mời” Lan Khắc Di vào. Chốc lát sau, chỉ thấy Lan Khắc Di mang theo năm tùy tùng, đen mặt đi vào. Lan Khắc Di vào cửa cũng không nói lời nào, bước tới một cái ghế ngồi xuống.
Phía sau hắn là một tùy tùng khá lớn tuổi, hỏi Triệu Phổ, “Cửu vương gia, Hắc Phong Thành cũng không có quy định cấm ngoại tộc không được vào thành, vì sao lại giữ Thiếu chủ nhà ta?”
Triệu Phổ dựa vào bàn chủ soái uống trà, lười cùng bọn họ tán gẫu. Hạ Nhất Hàng khách khí nói, “Chúng ta chỉ muốn hỏi một chút, núi Bình Chung kỳ trân dị thú nhiều lại đông đảo, tại sao Hà tiểu Vương gia lại mang người đến núi Hắc Phong săn bắn?”.
Tùy tùng kia nói, “Thiếu chủ nhà ta nhất thời ham chơi…”.
Không đợi hắn nói xong Triệu Phổ đã cắt ngang lời hắn, “Người ở núi Bình Chung cho tới bây giờ vẫn sẽ không rời khỏi vùng, Bình Chung vương nhà ngươi vốn xem ta không vừa mắt sẽ để đứa con quý báu tới đây chơi? Hơn nữa, người nào không biết Đại vương có hai đứa con trai đều là văn võ toàn tài, ngươi nhìn khuôn mặt thiếu chủ nhà ngươi giống loại ham chơi sao? Nói thật, ít nói nhảm.”.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều bưng chén uống trà, bọn họ trước kia vẫn cảm thấy Triệu Phổ ngày thường cà lơ phất phơ, nhưng tại thời điểm quan trọng hẳn là sẽ có uy nghiêm Nguyên Soái một chút… Bọn họ vẫn là có cảm tình với phong cách này hơn.
Lâm Dạ Hỏa xuất thân từ Tây Vực, đối với các tộc trưởng ở đó tương đối hiểu biết, cảm thấy Triệu Phổ nói rất có lý, liền gật gật đầu. Mấy người tùy tùng kia cũng bất đắc dĩ. Lan Khắc Di ngược lại lại rất thản nhiên, nhìn Triệu Phổ, cuối cùng mở miệng, “Ngươi hại chết mẹ ta…”
“Phụt…” Triệu Phổ phun một miệng toàn nước trà.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tay đang bưng chén trà đều dừng lại, Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn Triệu Phổ, ý tứ – khó trách cha người ta chán ghét ngươi!
Lúc này, từ bên ngoài có người tiến vào… Công Tôn đã dàn xếp xong chỗ ở của Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương, nên vội vội vàng vàng chạy tới, vừa vào cửa thì thấy Triệu Phổ phun nước trà, có chút buồn bực.
Triệu Phổ vẫy tay. Công Tôn chạy đến bên cạnh Triệu Phổ tìm cái ghế dựa ngồi xuống, tự châm trà cho mình.
Lan Khắc Di cùng đám tùy tùng đều nhìn hành động của Công Tôn, thử suy đoán thân phận của hắn… Thư sinh này hình như rất quen thuộc với Triệu Phổ thì phải.
Triệu Phổ ho khan xong rồi nói, “Này… Phụ tử hai người các ngươi muốn giận chó đánh mèo tới khi nào nữa? Ta đã sớm nói với cha ngươi đừng tin tưởng mấy vu y đó rồi bị mê hoặc, nương ngươi bị bệnh không chẩn ra được còn tìm ta muốn long huyết, cái gì huyết cũng đem dùng là tốt sao?. Ta giới thiệu cho các ngươi mấy lang trung các ngươi lại không cần, nương ngươi chậm trễ việc trị bệnh cùng lão tử có quan hệ cái rắm ấy?!”.
Lan Khắc Di mếu máo, nói, “Ta không nói cái này.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe cuộc đối thoại, đều cảm thấy – Đối với việc này Lan Khắc Di cùng với Triệu Phổ có cái nhìn khá giống nhau.
Lâm Dạ Hỏa biết hai người bọn họ không phải người Tây Vực, có nhiều chuyện không biết mới nhỏ giọng nói, “Bình Chung vương Lan Khắc Tĩnh Đạc cái gì cũng tốt, chỉ là rất mê tín, đối với mấy thứ vu cổ thuật lại rất tin tưởng, không hề nghi ngờ gì.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu – thì ra là thế.
Lan Khắc Di đi theo Triệu Phổ nói, “Ta chỉ muốn con hổ đen kia thôi!”.
Triệu Phổ lắc đầu, hướng bọn Triển Chiêu bĩu môi, “Con hổ đen kia không phải của ta, là của bằng hữu ta, ngươi muốn nó để làm gì?”
“Tế trời!” Lan Khắc Di trả lời.
Triệu Phổ lộ ra biểu tình như dẫm phải phân chó, “Bọn giang hồ bịp bợm lại nói cho cha ngươi cái chủ ý quỷ quái gì nữa? Lần này còn cả tế trời.”
Lan Khắc Di cau mày, “Cha ta bị bệnh, hơn nữa… Hơn nữa lại là ngày không tốt lành, pháp sư Tư Minh nói, muốn đưa mãnh thú đến tế trời!”.
Triệu Phổ vẻ mặt không biết nói gì, “Lại là Tư Minh…”.
Lan Khắc Di nói, “Bệnh cha ta thật sự rất nặng!”.
Triệu Phổ chỉ chỉ Công Tôn, “Ta đây có thiên hạ đệ nhất thần y, ngươi đưa cha ngươi tới đây, để thần y chữa khỏi cho hắn, so với mãnh thú gì gì đó còn hữu dụng hơn!”.
Lan Khắc Di liếc mắt nhìn Công Tôn một cái.
Hạ Nhất Hàng nói, “Tiểu vương gia, pháp sư Tư Minh mê hoặc cha ngươi nhiều năm, lời nói của hắn không thể tin, có bệnh đương nhiên phải trị, nếu năm đó nương ngươi chữa bệnh đúng lúc thì sẽ không phải chết, ngươi với huynh trưởng ngươi đều hiểu hắn ta, không thể ngu hiếu a.”.
Lan Khắc Di tựa hồ rất phiền muộn, “Nhưng mà lần này có chút không giống… Giống như trời sinh dị tượng vậy…”.
Công Tôn nãy giờ không nói gì rốt cục cũng mở miệng, hỏi, “Dị tượng gì?”.
“Ta… Ở trong núi Bình Chung, có quạ đen bay ra.” Lan Khắc Di thấp giọng nói.
Tất cả mọi người không hiểu – Mấy ngọn núi có quạ đen bay tới bay lui thì có gì đáng ngạc nhiên?.
Triệu Phổ bưng cái chén tiếp tục uống trà, cảm thấy Bình Chung vương đúng là thần nhân, gây sức ép chết nương tử mình, gây sức ép chính mình…
“Những con quạ đen đó… có màu sắc rực rỡ!”.
“Phụt”.
Lan Khắc Di nói một câu, khiến Triệu Phổ phun nước trà, Lâm Dạ Hỏa cũng phun.
Triển Chiêu cắn răng nhịn không phun ra, Bạch Ngọc Đường thì lại vô cùng sáng suốt mà lựa chọn không uống nước ở thời điểm bọn họ nói chuyện.
Công Tôn nhìn chằm chằm Lan Khắc Di. Hạ Nhất Hàng hỏi, “Màu sắc rực rỡ… Quạ đen sao?”.
Lan Khắc Di gật gật đầu. Tất cả mọi người theo bản năng mà nhìn Triệu Phổ. Lúc này, Cửu vương gia đang lấy tay áo lau miệng, thật lâu sau, hắn buông cái chén, nghiêm mặt nói, “Núi Bình Chung quả nhiên có chim quý hiếm a! Quạ đen còn có màu sắc rực rỡ, có bán không, ta muốn đặt mua mấy con…”
Hạ Nhất Hàng đỡ trán.