Edit: Nhược Lam
Beta: Fin
Tại một con đường nhỏ trên núi ở ngoại thành Lương Châu phủ, có một nhóm người Đường Môn đang cùng nhau lục soát thứ gì đó, Đường Tiểu Muội nhíu mày, trên tay cầm một cây nhuyễn tiên(98) màu trắng dặn dò đệ tử phái Đường Môn, “Cẩn thận tìm kiếm!”
(98) Sợi roi mềm
“Vâng!”
Đại khái có khoảng hơn ba mươi đệ tử Đường Môn đang ở trong bụi cỏ ven đường của bìa rừng cẩn thận dò xét thứ gì đó.
Lúc này, phía xa xa truyền đến tiếng ngựa vang.
Đường Tiểu Muội ngẩng đầu liền thấy Đường Tứ Đao đang cưỡi ngựa chạy tới, “Tiểu Muội!”
“Tứ ca!” Đường Tiểu Muội vẫy tay về phía hắn.
“Tìm được chưa?” Đường Tứ Đao nhảy xuống ngựa.
“Vẫn chưa, huynh bên đó có phát hiện gì không?” Đường Tiểu Muội hỏi.
Đường Tứ Đao lắc lắc đầu, “Huynh mới từ chỗ của Nhị ca và Tam ca tới đây, bọn họ cũng không phát hiện được gì.”
Đường Tiểu Muội cau mày, “Công Tôn tiên sinh đã khẳng định chắc chắn là chỗ này sao?”
Đường Tứ Đao bất đắc dĩ nói, “Muội cũng thấy bệnh của Đại ca được y chữa khỏi một cách rất dễ dàng, lời y nói hẳn là không sai đâu!”
“Cũng đúng.” Đường Tiểu Muội vừa gật đầu vừa liếc mắt nhìn lên trên núi.
Đường Tứ Đao ngẩng đầu lên, hóa ra không chỉ ở bìa rừng mà ngay cả trên núi cũng có bóng người đi lại, chính là một đám ảnh vệ cùng hàng trăm binh lính do Long Kiều Quảng dẫn đầu đang lục soát ngọn núi.
Đường Tiểu Muội đang chăm chú ngắm nhìn thì Đường Tứ Đao ở bên cạnh lại nói, “Đừng nhìn nữa, tướng công của muội sẽ ghen tị đấy!” Hắn vừa nói vừa chỉ về phía con gấu trúc mập mạp ở sau lưng Tiểu Muội.
Đường Tiểu Muội híp mắt liếc xéo ca ca nhà mình, lẩm bẩm một câu, “Nói bậy bạ gì thế.”
Đường Tứ Đao khoanh tay hỏi Đường Tiểu Muội, “Tiểu Tứ Tử nói gần đây muội được sao Hồng Loan(99) chiếu mệnh, có đúng không?”
(99) Sao tượng trưng cho sự may mắn trong tình yêu và hôn nhân gia đình.
Đường Tiểu Muội đạp ca ca nhà mình một cước, “Đi thôi!”
Đường Tứ Đao đang muốn cười trêu nàng thêm mấy câu thì bỗng dưng… Trong rừng truyền đến một tiếng hét thảm, “A!”
Đường Tiểu Muội cùng Đường Tứ Đao xoay người ra sau nhìn về phía bụi cây, chỉ thấy trong rừng một trận hỗn loạn.
Đường Tiểu Muội vung nhuyễn tiên vội vã xông vào.
Đường Tứ Đao thì hướng về phía dãy núi huýt sáo một tiếng… Sau đó cũng nhanh chóng vọt đi.
…
Đường Môn và Triệu gia quân vì sao lại có mặt trên ngọn núi ở vùng phụ cận Lương Châu phủ mà lục soát? Bọn họ đang muốn tìm thứ gì… Chuyện này hẳn là nên nhắc tới đoạn đối thoại trước đó của Công Tôn và Triệu Phổ.
Long Kiều Quảng thông báo với Triệu Phổ rằng ở trên núi phía bên ngoài Lương Châu phủ lại xảy ra chuyện một đội thương nhân bị cướp, cách thức ra tay hoàn toàn tương đồng với vụ đại sư huynh Đường Môn bị cướp cách đây không lâu, một trong những đạo tặc đó cả đầu bạc trắng. Hơn nữa lần này vẫn còn nhân chứng sống sót đã tận mắt nhìn thấy khuôn mặt của kẻ tóc bạc kia, hóa ra tên tóc bạc kia chính là người thanh niên cùng huynh đệ Trần thị ăn bữa cơm hôm đó.
Sau khi bị Hắc Thủy Bà Bà giáo huấn một trận thì đám Triển Chiêu cảm thấy đúng là trước tiên nên làm tròn bổn phận của mình đã, cho nên… Mọi người quyết định đầu tiên nên đi điều tra vụ án cướp bóc này cùng với kẻ tóc bạc thần bí kia.
Bọn họ chia làm hai đường, Triệu Phổ vốn muốn cùng Long Kiều Quảng lên núi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sẽ tới chỗ ở của hai huynh đệ Trần gia điều tra kẻ tóc bạc.
Thế nhưng Long Kiều Quảng nhất quyết không đồng ý để cho Triệu Phổ cùng đi, lý do của hắn rất đơn giản, đối phương trên người có mang độc, ngộ nhỡ Triệu Phổ trúng chiêu là tèo luôn đó.
Kết quả, Triệu Phổ bị coi như một “đứa con nít” mà ở lại, Lâm Dạ Hỏa hết sức sung sướng mang theo Tiểu Muội cùng Lâm Nguyệt Y cũng đồng dạng vui vẻ đi theo Long Kiều Quảng vào núi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sau khi dùng ánh mắt hả hê đầy đồng tình nhìn Triệu Phổ một cái thì cũng rời đi.
Cho nên, trong biệt viện giờ chỉ còn lại một người đang rầu rĩ không vui ngồi trước cánh cửa là Triệu Phổ đang chống cằm tiếp tục nhìn Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử lần nữa trêu chọc chú gấu trúc con kia.
Công Tôn ngồi song song với Triệu Phổ, tay cầm cái chén giã thuốc “soạt soạt soạt”
Cửu vương gia lại tiếp tục than thở.
Công Tôn “soạt soạt soạt” được một lúc thì một tay vừa bỏ thêm dược liệu, tay còn lại vỗ đầu Triệu Phổ giống hệt như động tác xoa đầu Đại Cẩu của Lâm Dạ Hỏa.
…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không quá khó khăn để có thể tìm ra chỗ ở của huynh đệ Trần thị ở Lương Châu phủ, Đường Môn có rất nhiều cơ sở ngầm, Đường Tứ Đao rất nhanh đã nói cho bọn họ biết khách điếm nơi Trần Tử Hư và Trần Tử Vô dừng chân, nhưng người của Đường Môn không hề nhìn thấy một kẻ tóc bạc nào cả, hỏi thăm người ở khách điếm, cũng đều nói không có một người tóc bạc nào như thế trọ ở đây.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bắt đầu cảm thấy có điểm kì quái – Chẳng lẽ hai huynh đệ Trần gia và kẻ tóc bạc kia không ở cùng nhau? Nhưng lúc trước khi kẻ tóc bạc rời đi rõ ràng Trần Tử Vô đã đuổi theo mà.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút rồi hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngày đó ngươi có phát hiện ra người tóc bạc trẻ tuổi kia võ công rất cao cường không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, khi ấy bọn họ đã nghe Đường đại ca nói sơ qua về kẻ tóc bạc, người trẻ tuổi mà tóc đã bạc vốn là chuyện hiếm thấy, không phải cứ hễ ra đường là sẽ thấy được, nếu như lúc ấy phát hiện người nọ công phu vô cùng tốt, bọn họ hẳn là đã nghi ngờ.
“Ngay cả nội lực cũng có thể che giấu giỏi như thế, thậm chí cả ông ngoại ta lẫn sư phụ của ngươi đều không hề hoài nghi nha!” Triển Chiêu nhắc nhở.
Bạch Ngọc Đường cau mày, suy nghĩ một chút.
“Làm sao vậy?” Triển Chiêu tò mò hỏi.
Bạch Ngọc Đường nói, “Có còn nhớ kẻ tập kích đánh Đường đại ca đã sử dụng võ công của Yêu Trường Thiên không?”
Triển Chiêu gật đầu.
“Yêu Trường Thiên cũng rất thông thạo việc che giấu nội lực!” Bạch Ngọc Đường nói, “Trước kia, thời điểm ông ta đi theo ông ngoại của ta, vì sợ bị ông ngoại phát hiện cho nên thường xuyên phải giấu đi nội lực, cách thức mà ông ta dùng để che giấu chính là ngụy trang thành kẻ có nội lực bình thường, thế nên chỉ cần có thật nhiều người, đặc biệt là càng nhiều người giang hồ thì căn bản không thể nào phát hiện ra ông ta.”
Triển Chiêu lộ vẻ mặt hoang mang, “Thật sự là công phu của Bạch Quỷ Vương? Yêu Trường Thiên chẳng phải chỉ có một đồ đệ duy nhất là Triệu Phổ sao?”
“Ta vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Triệu Phổ xác thực đã học không ít võ công từ Bạch Quỷ Vương, nhưng thứ hắn học được chỉ là nội lực cùng với những chiêu thức không hề hung tàn, cho dù căn bản những chiêu thức này vốn đã nguy hiểm thì Yêu Trường Thiên cũng không thể trở thành kẻ độc ác đem những thứ này dạy cho hắn, dù sao cũng có bà ngoại ta khống chế ông ta, ông ta không có khả năng gây ra những chuyện xấu xa.”
“Nhưng kẻ tóc bạc kia gần như là thừa hưởng những chiêu ác độc nhất trong công phu của Bạch Quỷ Vương…” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi có cho rằng, người nọ chính là đồ đệ mà trước đây lúc Yêu Trường Thiên còn gọi là Phong Thiên Trường đã thu nhận không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Tuổi tác không thích hợp.”
“Cũng đúng ha!” Triển Chiêu gật đầu, “Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?”
…
Trong biệt viện.
Công Tôn tiếp tục đảo thuốc, Triệu Phổ ở bên cạnh đã không còn chống cằm than thở nữa, hắn đang lật xem những quyển sách cổ cũ nát mà ban nãy đã nhờ Bao Duyên tìm giùm.
Công Tôn liếc mắt vài cái, thấy nội dung trong sách là một ít chuyện của Bạch Quỷ Vương năm đó, liền hỏi, “Muốn tra gia phả của sư phụ ngươi à?”
Triệu Phổ nói, “Sư phụ nhà ta hẳn là không nhận thêm đồ đệ khác, võ công của kẻ tóc bạc kia nếu không phải là do sư phụ ta dạy, nhưng hắn lại có công phu của Bạch Quỷ Vương… Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ còn sót lại một khả năng.”
Công Tôn chớp mắt mấy cái, “Khả năng nào?”
“Người đã dạy võ công cho sư phụ nhà ta.” Triệu Phổ nhướng lên hàng lông mày.
Công Tôn lắp bắp kinh hãi, “Thầy của sư phụ ngươi! Không thể nào…”
“Trên thế gian này không một ai sinh ra mà đã có sẵn công phu, cứ coi như là có thiên phú dị bẩm nhưng vẫn cần phải có người dạy!” Triệu Phổ nói, “Nội lực có thể luyện, thuộc tính võ công có thể do trời sinh, nhưng chiêu thức nhất định phải có người dạy! Công phu của Thiên Tôn và Ân Hậu là do Ngân Yêu Vương dạy, võ công của Vô Sa đại sư là do Thánh Tăng dạy.”
“Vậy công phu của sư phụ ngươi là do ai dạy?” Công Tôn tò mò suy nghĩ một chút, híp mắt nhìn Triệu Phổ, “Ngươi giỏi lắm, ngay cả sư môn nhà mình mà cũng không biết!”
Triệu Phổ gật đầu, “Vấn đề chính là ở chỗ này! Sư phụ ta sống ở Tây Nam, võ công vô cùng đặc biệt, không thuộc loại võ lâm Trung Nguyên cũng không phải loại võ lâm Tây Vực. Hơn nữa công phu của mỗi người khi còn trẻ so với lúc trưởng thành cũng có sự khác biệt, không ai lúc tuổi còn trẻ đã trở thành Nhất Đại Tông Sư(100). Giống như Ân Hậu và Thiên Tôn sau khi đã hơn trăm tuổi trên người gần như đã không còn bóng dáng của Ngân Yêu Vương nữa, nhưng thời điểm lúc còn niên thiếu, khẳng định bọn họ cũng giống như ta, Triển Chiêu hay Bạch Ngọc Đường, mọi chỗ trên người đều mang dáng dấp của sư phụ mình.”
(100) Hiểu thoáng nghĩa là người học võ xuất sắc có đủ phẩm chất đạo đức, rất được mọi người tôn trọng, kính phục
Công Tôn vừa đảo thuốc vừa gật đầu, “Hóa ra là đạo lý như vậy… Đúng rồi, còn có một chuyện khiến ta cảm thấy hoài nghi, ngươi có muốn nghe không?”
Triệu Phổ gấp sách lại nhìn Công Tôn.
Công Tôn nói, “Lúc trước Đường Môn bị cướp, ngoại trừ vàng còn bị mất thêm một chậu hoa lan, còn nhớ chứ?”
Triệu Phổ gật đầu.
“Ta có chút xíu để ý, mấy ngày qua vẫn luôn nghĩ tới chuyện này… Cái chậu kia có thể không phải là hoa lan.” Công Tôn nói, “Mà là một loại thảo dược cực kỳ hiếm thấy.”
“Loại thảo dược gì?” Triệu Phổ hỏi.
“Ngưng Huyết Lận.” Công Tôn trả lời, “Hay còn gọi là Đông Miên Thảo.”
“Đông Miên…” Triệu Phổ nhíu mày, “Loại thảo dược này dùng để làm gì?”
“Có thể khiến người ta rơi vào trạng thái chết giả chứ sẽ không chết đi thật.” Công Tôn nói, “Đặc điểm lớn nhất chính là tim đập chậm gần như ngừng đập, máu cơ hồ cũng đông lại, người sẽ tiến vào trạng thái như rắn ngủ đông vậy.”
Triệu Phổ khó hiểu hỏi, “Dùng để chết giả sao?”
“Thuốc có thể khiến người ta chết giả có rất nhiều nhưng có được công hiệu như loại này thì lại rất ít…” Công Tôn do dự một lát, nói, “Tứ đại thần y trước kia chắc là cũng dùng thứ này để thay tim cho sư phụ ngươi.”
Triệu Phổ cả kinh, “Thật hả?”
Công Tôn gật đầu, “Loại thảo dược này ngàn năm khó gặp, sư phụ ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng kể với ta chuyện năm đó ông ấy thay tim cho Yêu Trường Thiên, thế nhưng ta đã từng nghiên cứu qua một ít bản thảo của bọn họ… Trước kia bọn họ đã từng làm rất nhiều thí nghiệm thay tim.”
Triệu Phổ chống cằm, hai hàng lông mày càng thêm nhíu chặt, “Chẳng lẽ thật sự có người muốn sư phụ ta biến trở lại thành Bạch Quỷ Vương?”
Công Tôn nhìn xung quanh một chút rồi chọt chọt Triệu Phổ vài cái.
Triệu Phổ đang cúi đầu trầm tư liền ngẩng đầu lên nhìn Công Tôn.
Công Tôn tay cầm chén thuốc, tiến lại gần nhỏ giọng hỏi, “Sư phụ ngươi đã làm người tốt một trăm năm rồi, mà cho dù một trăm năm trước thật sự hung tàn, thì sau này khi đổi tim lại cũng chưa chắc đã trở về như trước kia? Ngươi cứ nhìn việc trước kia phong ấn của Ngân Yêu Vương dành cho Thiên Tôn được giải trừ thì biết, cũng đâu có tái phát trở lại, nhỉ?”
Triệu Phổ khẽ mỉm cười, “Sao có thể cùng Ân Hậu và Thiên Tôn so sánh chứ… Thiên Tôn có Bạch Ngọc Đường nha, Ân Hậu thì khỏi phải nói, có một đứa cháu ngoại là Triển Chiêu lại còn thêm một đại gia đình Ma Cung tới mấy trăm miệng ăn cơ mà.”
Công Tôn buồn cười, “Chẳng phải sư phụ ngươi còn có ngươi sao! Ngươi to xác như thế đừng có nói như thể mình không hề tồn tại như vậy chứ.”
Triệu Phổ dường như có điều khó nói, “Nói thì đúng là giống nhau nhưng cảm giác lại không đồng nhất.”
Công Tôn nghệch đầu một cái – Có chỗ nào không giống?
“Sự phụ ta tuy rằng có dạy ta nhiều thứ, nhưng sau khi truyền thụ xong thì bỏ trốn.” Triệu Phổ tựa hồ có chút tiếc nuối, “Ta cùng ông ấy trong lúc đó, không giống như Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn có quá nhiều tình cảm thầy trò… Cũng giống như ta chưa bao giờ biết thứ sư phụ thích ăn nhất là gì, chuyện xảy ra trong quá khứ ông ấy cũng rất ít khi nhắc đến, ta lại thường xuyên ở trong cung nên ông ấy cũng không thể lộ diện, đến khi ở trong quân doanh ông cũng toàn thần thần quỷ quỷ, lúc thì nói ngực đau, lúc thì chạy mất dạng tới hơn nửa đêm lại đột ngột xuất hiện.”
Công Tôn nhìn Triệu Phổ, “Ít nhiều gì vẫn phải có một chút chứ.”
“Ngươi cảm thấy ông ấy có sức ảnh hưởng với ta sao?” Triệu Phổ hỏi.
“Đương nhiên là có!” Công Tôn gật đầu, tay cầm ấm thuốc tiếp tục đảo thuốc, “Bốn lão gia tử kia ta cũng rất thích, sư phụ ngươi điên hay không điên ta vẫn cảm thấy ông ấy là người hiểu chuyện, Bạch Quỷ Vương một đời kiêu hùng, cho dù có là kẻ tội ác chồng chất nhưng nếu không có ông ấy dạy ngươi thì lấy đâu ra thái bình thịnh thế.”
Triệu Phổ mỉm cười nhìn Công Tôn – Thư ngốc này xem như là yêu ai yêu cả đường đi đây mà?
Công Tôn đang nói thì bỗng dưng ngẩng đầu lên, đem ấm sắc thuốc đặt xuống mặt đất, “Phải rồi! Không chừng có đầu mối để lại!”
Triệu Phổ không hiểu, “Đầu mối gì?”
“Ta có thể tìm tới chỗ bọn sơn phỉ ẩn nấp!” Công Tôn đứng lên vỗ vỗ vạt áo, ở một bên nói với Triệu Phổ, “Cùng bàn bạc với người của Đường Môn lên núi lục soát, tìm đồ thử xem!”.