Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cảnh Ngữ Hàm đang xé vỏ kẹo, ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Nhật Thiên đang nhìn chằm chằm vào cô và cả chiếc kẹo que cô đang cầm trên tay...
Cô lập tức giấu kín que kẹo đi, còn chạy thoắt ra trốn sau lưng Hắc Lăng Tu, như thể sợ bị Triệu Nhật Thiên cướp mất chiếc kẹo.
Hắc Lăng Tu đang bực bội trong lòng, khó tránh khỏi chuyện hơi ghét bỏ cô. Thấy cô trốn sau lưng mình, Hắc Lăng Tu kéo thẳng cô ra khỏi sau lưng mình, đẩy cô qua một bên.
Cảnh Ngữ Hàm bất mãn, lại trốn ra sau lưng Hắc Lăng Tu lần nữa, rồi lại bị Hắc Lăng Tu đẩy ra, hai người cứ vậy lặp lại hành động này mấy lần!
Nhìn đến đây, Triệu Nhật Thiên cũng nhận ra cô không ổn, lập tức chạy đi điều tra.
Nửa tiếng sau, Triệu Nhật Thiên đưa đến cho Hắc Lăng Tu một số tư liệu liên quan đến Cảnh Ngữ Hàm.
“Sau khi bị tai nạn giao thông, chỉ số thông minh tuột xuống mức chỉ bằng đứa trẻ bốn tuổi, lừa ai đấy?”
Người đàn ông không cài cúc cổ, để phanh cổ áo ra, để lộ xương quai xanh tinh tế hơi nhíu mày lại, khuôn mặt lạnh lùng lập tức đóng băng lại.
Thành thật mà nói, phần hồ sơ bệnh án mà Triệu Nhật Thiên mang tới không có chút sức thuyết phục nào.
Bọn họ đã từng nghe đến các trường hợp sau khi bị tai nạn giao thông sẽ trở thành người thực vật, hay là bị liệt nửa người, hoặc là bị mất trí nhớ gì gì đó. Nhưng ai đã nhìn thấy người bị suy giảm trí thông minh?
Đây quả là kết luận vô căn cứ!
“Cũng không phải là không có khả năng này, bộ não của con người là bộ phận phức tạp nhất, đến tận bây giờ các nhà khoa học trên thế giới vẫn chưa thể nghiên cứu kỹ...”
Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo như đã đóng băng của người đàn ông nào đó, Triệu Nhật Thiên đang nói nửa chừng lại cạn lời không thể nói thêm được nữa. Đúng vậy, anh ta cũng nghi ngờ phần hồ sơ bệnh án này.
Một lúc sau, cuối cùng trong phòng khách cũng vang lên tiếng nói.
“Này, đi ra ngoài chơi cát đi!”
Người mở miệng là Hắc Lăng Tu, anh chỉ vào hố cát nằm phía trước biệt thự kiểu Âu ở cạnh đó, có phong cách kiến trúc không hợp với khu biệt thự Thiên Cầm Cảng này, nói với Cảnh Ngữ Hàm.
“A Tu, thời tiết nóng thế này...” Người phản ứng đầu tiên sau khi nghe xong câu này là Triệu Nhật Thiên, anh ta định khuyên can Hắc Lăng Tu.
Bây giờ đang là tháng sáu, là một trong những tháng nóng bức nhất trong năm, cũng là mùa có ánh mặt trời gay gắt nhất.
Đặc biệt là vào giữa trưa, nhiệt độ trên đường có thể rán chín quả trứng.
Với nhiệt độ này, nếu để Cảnh Ngữ Hàm đi ra ngoài chơi cát, cô chắc chắn sẽ bị cảm nắng.
Nhưng Triệu Nhật Thiên còn chưa nói hết lời, Cảnh Ngữ Hàm đã vui sướng chạy nhanh ra chỗ hố cát như con chim sổ lồng...
Mấy phút sau, nhìn bóng người đã đổ mồ hôi như mưa, nhưng vẫn phấn khởi đào bới ở trong hố cát, Hắc Lăng Tu mặt như tro tàn nói: “Có vẻ bác sỹ chẩn đoán rất đúng.”
Triệu Nhật Thiên: “Hình như là như vậy.”
Nếu không phải là đồ ngốc, ai lại đi đào cát dưới ánh nắng gay gắt thế này?