Hách Vương Gia

Chương 3: Chương 3




Tiêu Tiểu Tiểu nhận lấy cây trâm kia trong tay, dè dặt cẩn thận đi theo phía sau Phàn Ngưỡng Cực, giống như tùy tùng, im lặng, không dám tác quái.

Dọc đường đi, chỉ thấy Phàn Ngưỡng Cực thỉnh thoảng lại đông dạo dạo, tây lắc lắc. Nàng có muốn mở miệng cũng không dám hé răng, chỉ sợ chọc cho vị Thập Tứ gia này khó chịu, rồi tiện đường đem nàng đến nha môn. Tuy rằng hai ngày sau nàng không kể chuyện Bình quận vương, nhưng Phàn Ngưỡng Cực quyền to thế lớn, tùy thời ném nàng vào trong lao cũng chỉ là việc nhỏ.

Ở trên đường lớn dạo một lúc lâu, Phàn Ngưỡng Cực rốt cục mới cam nguyện về vương phủ.

Tiêu Tiểu Tiểu lại bước vào vương phủ một lần nữa, nhưng lúc này là thanh tỉnh, bởi vậy nhịn không được hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhìn đến tròng mắt cũng muốn rớt xuống đất.

Đi theo một đôi chủ tớ này rẽ trái lượn phải một hồi, rốt cuộc vào đến đại sảnh. Phàn Ngưỡng Cực vừa mới ngồi xuống, Ba Cách liền nhanh chóng bảo người dâng trà nóng.

Tiêu Tiểu Tiểu trong tay vẫn giữ cây trâm, tay chân không tự nhiên buông thả bên người.

“Ngươi còn sững sờ cái gì?” Phàn Ngưỡng Cực uống một ngụm trà, từ mép chén nhìn nàng một cái.

“Ách?” Nàng phản ứng lại.“Cái này…… là cây trâm của vương gia.” Nàng đi tới nhanh chóng rút cây trâm trong tay ra.

“Ngươi ngốc sao? Đã nói cho ngươi, còn đưa lại làm cái gì?” Hắn không kiên nhẫn trừng mắt liếc nàng một cái.“Tốt lắm, bắt đầu đi! Ngươi kể câu chuyện nghe đặc sắc một chút.”

“Vương gia thật sao muốn nghe ta kể chuyện? Nhưng mà…… Vừa mới tại quán trà……” Không phải đã nghe rất nhiều sao? Làm sao còn muốn mang nàng tới nơi này để kể chuyện? Tiêu Tiểu Tiểu hoang mang nhìn hắn.

“Vừa nãy đi giám sát, nhưng ta thấy ngươi thiếu khách đến đáng thương, cho nên muốn nghe thử một đoạn xem có phải thực sự chán như vậy không.” Hắn nhàn nhạt nói.

Kỳ thực là hắn thích nghe nàng kể chuyện. Âm thanh của nàng cực kỳ có trình tự, khi đang kể chuyện nhân vật chuyển đổi cũng có thể biến hóa rất cẩn thận, càng quan trọng hơn là, nàng chỉ dùng tiếng nói chuyện rủ rỉ rù rì mà có thể làm cho cả phòng náo nhiệt hẳn lên, cho nên đã nhiều ngày nay hắn đều quán trà, lúc đầu là cố ý tạo áp lực cho nàng, sau là vì thích nghe âm thanh của nàng.

Ở căn phòng lạnh như băng này, nếu cả ngày đều có thể được nghe nàng kể chuyện, cảm giác hẳn là sẽ rất khác đi?

“Chính là… Chính là…” Nàng thật sự muốn về nhà để nấu thuốc cho cha nha, chính là trước mắt người này vẫn là chủ nợ lớn của nàng, nàng cũng không có thể đắc tội. “Chính là tiểu nhân trong nhà có việc, nhất định phải trở về. Cái kia… Hôm khác được không?”

Phàn Ngưỡng Cực không có phản ứng, nhưng mà sắc mặt lạnh đi vài phần. Nàng rốt cuộc có hiểu hay là không, hắn vô cùng hiếm khi chủ động mời người khác đến phủ. Nha đầu này đúng là không biết tốt xấu!

Tiêu Tiểu Tiểu cũng không phải ngu ngốc, biết xem sắc mặt người khác, nàng chạy nhanh đứng ở trước mặt của hắn, rút ra chiết phiến cùng thước gõ, bắt đầu kể chuyện. Hắn là người mà sắc mặt biến đổi cũng quá nhanh đi!

“…… Chỉ thấy xuân sắc phong cảnh tươi đẹp, liễu rủ nhè nhẹ, thầy trò ba người đi tới một chỗ, đã thấy một đống đất đá chặn đường. Đường Tăng nói: 'Trước có đống đá, e rằng có hổ lang.' nhưng mà hầu đồ đệ này của hắn một chút cũng không lo lắng, vỗ vỗ ngực nói: 'Gạt bỏ lòng phiền não, tẩy bụi trần bên tai. Lại chịu khổ trong khổ, làm người có khó chi. Sư phụ, có Lão Tôn ở đây, bảo vệ ngươi bình an.*'–”

*Nguyên văn:'扫除心上垢,洗净耳边尘。 不受苦中苦,难为人上人。 父,有我老孙在,包你平安无事: Tảo trừ tâm thượng cấu, tẩy tịnh nhĩ biên trần. Bất thụ khổ trung khổ, nan vi nhân thượng nhân. Sư phụ, hữu ngã lão tôn tại, bao nhĩ bình an vô sự – Trích hồi thứ 32 trong tác phẩm “Tây Du Ký” của Ngô Thừa Ân – có thể đọc thêm ở đâyhttp://zh.wikisource.org/wiki/%E8%A5%BF%E9%81%8A%E8%A8%98/%E7%AC%AC032%E5%9B%9E– đại ý là trong lòng không để nhiễm bẩn, rửa sạch bụi ngoài tai, hễ trong lòng không nghi ngại thì khỏi lo lắng gỉ.

“Đợi chút.” Phàn Ngưỡng Cực giơ chiết phiến lên cắt đứt lời nàng.“Ngươi quả thực là đang đọc bài, không phải là kể chuyện? Thay đổi nhân vật, nói chuyện phải đổi giọng nói, đổi cả động tác, như thế mới tốt.”

Tiêu Tiểu Tiểu nghe vậy cứng người tại chỗ, thật muốn đem khối thước trong tay ném vào mặt hắn, nếu có thể còn muốn gõ cái trán hắn, ước chừng cũng sẽ có chút lực sát thương đi? Người này muốn thế nào? Không biết nàng mệt quá sao? Nàng làm sao có tâm tư ở trước mặt hắn diễn hầu tử kia a!

“Ha ha, tiểu nhân kể không được tốt, mong vương gia dạy bảo.” Nàng nhếch miệng giả cười, xoay người che giấu cười khổ, làm lại một lần.“Chỉ thấy xuân sắc phong cảnh tươi đẹp……”

Cứ như vậy, nàng cố gắng, ra sức kể chuyện, nhưng cái người nghe duy nhất này chính là không nể tình, đoạn nào hắn cảm thấy kể không được tốt, sẽ bắt nàng kể lại một lần, chỉ là câu chuyện này, nàng nói tới nói lui cũng sắp mười lần, tươi cười bên miệng cũng càng ngày càng cứng ngắc.

Rốt cục, không biết là do hắn mệt mỏi, hay là cảm thấy không có ý nghĩa, lúc này mới kêu ngừng.“Hôm nay kể đến chỗ này đi! Ngày mai ngươi mang theo đạo cụ, làm cho đoạn này biến thành náo nhiệt hơn.”

“Ngày mai?” thanh âm của nàng nhịn không được cất cao.

“Thế nào, đối với lòng hảo tâm chỉ đạo của ta, cảm động nói không nên lời?” Hắn cố ý cười cười nói.

Tiêu Tiểu Tiểu mặt như trái khổ qua cuối cùng cũng lộ ra.“Vương gia thật hứng trí, như thế nào bỗng nhiên muốn chỉ đạo tiểu nhân đây?”

Kỹ xảo kể chuyện này nàng cũng không phải không hiểu, người có thể kể chuyện lại còn diễn lại hát, bình thường xuất thân là từ gánh hát, mới có công lực bực này. Hồi nhỏ cha cũng từng muốn đưa nàng đi học hát hí khúc, nhưng nàng chịu không hết khổ, không bao lâu liền khóc nói không chịu đi. Trong nhà mặc dù không phải giàu có như người ta, nương nàng lại mất sớm, cha nàng đối với đứa nhỏ duy nhất này cực kì thương lại sủng, cho nên nàng nói không đi sẽ không miễn cưỡng, thế nên nàng hiện tại trừ bỏ dựa vào tiếng nói kiếm cơm, có muốn nàng hát hí khúc nàng cũng sẽ chẳng làm được.

“Ngươi không kiếm tiền làm thế nào có bạc trả cho ta? Không lẽ ngươi cho rằng một trăm lượng kia không cần trả sao?” Phàn Ngưỡng Cực lại uống ngụm trà nói.

Khi nói chuyện, người hầu bưng điểm tâm lên.“Thập Tứ gia, đây là cháo long nhãn đậu đỏ.**”

Cháo long nhãn đậu đỏ – Hình ta mò trên baidu – hic, trông không hấp dẫn gì hết

Phàn Ngưỡng Cực múc thìa cháo ngọt, sau đó ngắm nàng liếc mắt một cái.“Muốn ăn không?” Mùi hương long nhãn kia lập tức tỏa ra, phiêu đãng ở trong phòng. Lực chú ý của Tiêu Tiểu Tiểu lập tức bị hấp dẫn qua đó, ngay cả những gì đang cùng hắn “tán gẫu” cũng đều quên, mắt nhìn chằm chằm cái chén bốc lên hơi nóng kia.

“Ách…… Tiểu nhân không dám.” Tiêu Tiểu Tiểu phi thường dùng sức đem ánh mắt quay lại, vừa chuyển lại chuyển tới trên mặt hắn. Khoảng cách gần như vậy nhìn hắn, nàng mới phát hiện vị vương gia này diện mạo thật đúng là tuấn mỹ. Mặt hắn gầy, thon dài, thoạt nhìn chính là tao nhã, mũi thẳng mà không vểnh, hình dáng môi mỏng lại càng hấp dẫn người. Vừa thấy đã khiến nàng choáng váng, ít nhất nàng kể chuyện khi nói đến hắn “tuấn mỹ vô trù” cũng không phải là nói dối.

Xem trên mặt nàng biểu lộ vẻ tham ăn còn phải gắng nhịn xuống, hắn thiếu chút nữa bật cười, không ngờ hiện tại nàng phát ngốc, có thể bởi vì khuôn mặt hắn xem tốt lắm. Hắn cầm một chén cháo ngọt, hướng vị trí bên cạnh.“Ngồi xuống.”

“Nha.” Nàng chỉ ngây ngốc ngồi xuống, động cũng không dám động.

Phàn Ngưỡng Cực ăn hai miếng, phát hiện nàng không nhúc nhích, rốt cục lại mở miệng.“Ăn.”

“Nha.” Nàng ngơ ngác đáp, sau đó mới tỉnh lại, nhanh chóng nói:“Tạ vương gia.”

Nàng cúi đầu múc cháo ngọt cho vào miệng, khuôn mặt hơi hơi nóng lên, mặc dù là ở phố phường lớn lên, nhưng trắng trợn nhìn chằm chằm vào một nam tử như, nàng vẫn cảm thấy mất mặt. Chẳng qua là cháo đậu đỏ ở trong miệng nàng tan ra, suy nghĩ của nàng lập tức bị dời đi, ánh mắt thỏa mãn dâng lên.

Vừa mới ngẩng đầu hắn đã gặp bộ dáng cảm động nàng, tò mò hỏi: “Có ăn ngon như vậy sao? Xem ngươi ăn miệng dính đầy.”

Hắn nói xong còn muốn đưa tay lau khóe miệng nàng, nhưng lập tức đã bị cảm xúc không hiểu được của bản thân làm khựng lại. Hắn thế nào lại xúc động muốn chiếu cố nàng như vậy? Giống như thương nàng, chăm sóc nàng là chuyện thật tự nhiên. Hắn rốt cuộc là làm sao vậy?

Nhưng mà Tiểu Tiểu cũng không biết đáy lòng hắn đang rối bời, lực chú ý vẫn như cũ đặt lên trên đồ ăn.

“Ân, ăn thật ngon nha!” Nàng gật đầu liên tục.“Vị thật tốt, khoảnh khắc nuốt vào, mùi long nhãn ở cổ họng thật ngọt, khen thực đấy. Không tin ngươi thử xem, múc một ngụm, chậm rãi ăn, sau đó chậm rãi nuốt vào……” Nàng nói xong liền nắm thìa của hắn lên, múc một ngụm đưa vào trong miệng hắn.

Hắn vậy mà cũng há mồm, để nàng đút ăn. Hắn cứ để nàng làm theo cách này một hồi, quả thật cháo ngọt này nấu rất tốt, chỉ là cũng không ăn ngon như nàng nói khoa trương vậy, nhưng vẫn lộ ra biểu cảm hạnh phúc vô cùng. Bởi vì sinh ra trong hoàng cung, trước khi tiên hoàng qua đời hắn đều luôn luôn ở trong đấy, sơn hào hải vị gì chưa nếm qua? Nhưng mà, hắn chưa từng được hưởng niềm lạc thú từ trong cái ăn, ít nhất sẽ không giống nàng như vậy, còn thỏa mãn đến thật vui vẻ.

Nhìn nàng ăn so với tự mình nếm mỹ vị, lại cho hắn cảm giác đang hưởng thụ hơn.

“Ăn ngon chứ?” Nàng hỏi với vẻ mặt chờ mong.

Hắn nhún vai.“ Tạm được.”

“Nha, vương gia nhất định là bình thường ăn nhiều món ngon lắm mới có thể không cảm thấy có gì lạc thú. Ăn cái gì đó ngon mà thấy cảm động, như vậy mới là kính trọng đối với người nấu.” Nàng nói xong, vừa cười meo meo vừa múc một ngụm ăn, trên mặt biểu cảm thực mê người.

Hắn cười cười, không biết nàng là rất vui vẻ, hay là rất dễ bị cảm động, một chén cháo ngọt cũng có thể ăn với vẻ mặt thật thỏa mãn.

“Ngươi có phải là kể chuyện mãi quen thói rồi không, cho nên chuyện gì cũng khoa trương lên?” Hắn hỏi.

“Vậy sao?” Tiêu Tiểu Tiểu nghiêng đầu nghĩ nghĩ.“Ta cũng không biết. Lúc nương ta chết, người khác nghe xong đều nói ta thật đáng thương, nhưng mà ta một chút cũng không cảm thấy đáng thương! Cha đối ta tốt lắm! Nói lại, còn sống vẫn là có rất nhiều chuyện tốt, ta thấy cũng không khoa trương chút nào!”

“Còn sống vẫn là có rất nhiều chuyện tốt…… Là như thế này sao?” Ánh mắt của hắn có chút hoảng hốt. Như việc hắn quen biết được nàng, cũng coi như là một chuyện tốt sao? Nàng thức tỉnh rất nhiều tri giác của hắn, đây là chuyện tốt sao?

Hắn nhớ tới mẫu thân của hắn, năm ấy khi hắn mười hai tuổi, người liền qua đời, thời điểm chết vừa vặn ba mươi. Mà nay hắn cũng đã ba mươi, có đôi khi nhớ tới mẫu thân mất sớm, vẫn không nén được tiếng thở dài. Hắn không biết còn sống tột cùng có gì tốt? Hắn thấy đời này chẳng có gì thú vị, cảm giác như nếu năm kia mình bị độc chết theo mẫu thân, có lẽ cũng là một chuyện tốt……

Nhìn hắn lộ ra vẻ mặt cô độc, Tiểu Tiểu lại cảm thấy trong lòng hơi thắt. Hắn thoạt nhìn thật u buồn, thật tịch mịch, vẻ mặt đó giống như đứa trẻ bị vứt bỏ, làm cho nàng rất muốn vươn tay ôm hắn. Vẻ tịch mịch của hắn làm cho mũi nàng hơi ê ẩm, xem ra hắn đang nhớ tới chuyện cũ không thoải mái.

Tuy rằng thời gian này nàng sưu tập được không ít lời đồn đãi trên phố, nói về không ít chuyện của hắn, nhưng mà đối với tình huống thực tế của hắn trong triều đình, cuộc sống hắn trải qua, có thể nói nàng chẳng biết gì. Lần đầu tiên gặp mặt, nàng liền cảm thấy người này sống không vui vẻ, nhưng vì vội giữ mạng nhỏ, bởi vậy nàng cũng không nghĩ nhiều. Nhưng sau vài lần gặp, khó tránh khỏi lúc thấy được vẻ mặt đạm mạc kia của hắn, khiến nàng đối với hắn càng cảm thấy tò mò.

Một người bộ dạng thật tốt như vậy, lại sinh trong một gia đình thiên hạ quyền quý như vậy, trong nhà ngân lượng nhiều đến nỗi có thể cho một trăm lượng để cha nàng xem bệnh cũng dùng không hết, vì sao hắn vẫn không vui vẻ?

Ở trong vương phủ to như vậy, vì sao lại cảm thấy tịch mịch?

“Ngươi…… Một mình ở trong phòng lớn như vậy sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi, tiếng nói không tự giác mà mềm mại.

Hắn thu mắt ngẩng đầu, thần sắc biến đổi, vẻ mặt cẩn thận lúc trước đã biến mất. “Ngươi không nhìn thấy trong nhà này có rất nhiều nô bộc sao?”

“Ta nói là người thân.” Nàng nói rõ.

“Người thân?” Hắn cười nhạt.“ Phụ hoàng ta đã tạ thế, ngươi biết mà. Mẫu thân ta cũng mất năm ta mười hai tuổi. Về phần huynh đệ tỷ muội này…… Ngẫu nhiên sẽ gặp ở trong cung. Cho nên cùng người thân ở một chỗ này sao?”

“Vậy ngươi hẳn nên cưới thê tử, sinh một đống tiểu hài nhi, đến lúc đó khẳng định rất náo nhiệt……” Nàng đang nói nói lại nhanh chóng ngưng lại. A, nàng thế nào luôn học không ngoan, còn dám nói đến chuyện cưới vợ sinh con! Bất quá nàng thật muốn biết, hắn có phải thực sự thích nam nhân hơn nữ nhân không.“A, sắc trời không còn sớm, vương gia nếu không có chuyện khác, Tiểu Tiểu có thể trở về sao?”

“Ngươi vội vã trở về làm cái gì?” Hắn không phải không biết nàng vừa mới đến vương phủ đã muốn đi, hắn chỉ là không muốn để cho nàng như nguyện thôi, tuyệt đối không phải quyến luyến nàng làm bạn.

Tiểu Tiểu chần chờ nói: “Là cha ta tới giờ uống thuốc rồi, trở về còn phải nhóm lửa nấu thuốc, ta sợ qua canh giờ……”

“Một khi đã như vậy, ngươi đi về trước đi! Ngày mai lại đến.” Hắn phất phất chiết phiến trong tay nói.

“Ngày mai còn phải đến?” Nàng kinh ngạc hỏi.

“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy hôm nay đoạn kia kể được tốt lắm sao? Ngày mai mang đạo cụ đến, nếu không kể tốt một chút, ta cũng không buông tha ngươi!” Hắn lấy chiết phiến gõ cái trán của nàng một cái.

Đạo cụ? Nàng cầm kim còn không xong? Tiểu Tiểu lắc lắc bả vai, bất đắc dĩ gật gật đầu.“Tiểu Tiểu cáo lui.”

Ai ngờ nàng mới bước ra thiên thính không bao lâu, Phàn Ngưỡng Cực nhất thời cảm thấy trong phòng có chút an tĩnh quá. Nhưng ý tưởng này vừa mới xuất hiện, tiếng nói của nàng vang lên ngay tại trong sân –

“Oa a, thật nhiều cây mận***, thật nhiều nha! Ba Cách đại ca, làm sao chưa người hái, rụng đầy đất kia?”

Trong bản convert để là quả lê, theo mình tra từ bản tiếng Trung là “Lý tử” , một loại mận, tương tự mận Hà Nội nước mình ấy

Tiểu Tiểu tiếng nói trong vắt, đặc biệt khi hưng phấn lại là càng mang chút giọng trẻ con, rất là dễ nghe.

Phàn Ngưỡng Cực một bước đi ra ngoài, liền chứng kiến một kẻ mặc xiêm y lão nhân, nhưng động tác một chút cũng không giống lão nhân là nha đầu đang loanh quanh một gốc cây, nét mặt biểu cảm hưng phấn.

“Vương gia!” Trong tay nàng đang cầm mấy quả mận mới nhặt trên mặt đất, mặt mày vui vẻ gọi hắn. “Này…… Ta có thể nhặt về nhà không đây?”

Phàn Ngưỡng Cực nhíu mày, hắn chưa từng chú ý tới cây mận này đã kết nhiều trái như vậy, cây mận này cũng không có người đi hái, chỉ có người phụ trách quét dọn sẽ đem trái rơi trên mặt đất quét sạch mà thôi.

“Làm sao nhặt trên đất? Thích cứ hái mới.” Hắn rộng rãi nói, không hiểu chỉ là mấy trái mận thôi, thế mà làm cho nàng giống như nhặt được bảo vật? Khả vừa nghe đến tiếng nói hưng phấn kia của nàng, hắn thực tự động cứ như vậy mở miệng.

“Thật vậy chăng? Cám ơn ngươi, vương gia!” Nàng vui vẻ đưa tay hái quả mận.“Cha ta thích nhất ăn mận ngâm, trộn đường và gừng cắt nhỏ lại với nhau, rồi ngâm cùng mận, có vị vừa chua chua lại ngọt ngọt, vương gia nếm thử chưa?”

“Ách, hẳn là…… có đi?” Phàn Ngưỡng Cực trả lời có chút không xác định, quay đầu nhìn nhìn Ba Cách đứng ở bên cạnh.

Ba Cách tuy rằng miệng không cười, nhưng ánh mắt đã tràn ngập ý cười.

Gia của hắn đại khái lần đầu tiên bị hỏi loại vấn đề này, cho nên hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào. Trên thực tế, chủ tử đối với ăn uống không quan trọng lắm, khẩu vị không đòi hỏi, khi ăn cũng không soi mói. Đã không để bụng, ăn qua cái gì, chưa ăn qua cái gì, đều nhớ không rõ ràng.

“Thập Tứ gia gần đây cũng chưa từng nếm qua mận ngâm, đây là phương thức dân gian thường dùng khi quả mận được mùa. Để dành dùng dần lúc thời tiết nóng bức, ăn thứ này chua chua ngọt ngọt, có thể kích thích ăn uống.” Ba Cách nhanh chóng nhỏ giọng giải thích.

Phàn Ngưỡng Cực loạn xạ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Nhưng mà, Tiểu Tiểu căn bản không có nghe thấy đôi chủ tớ nói chuyện này, bởi vì nàng đã leo đến trên cây rồi. “Oa a, trên này còn có thật nhiều nha! Đều chín, lại hồng hồng lại nhiều nước, khẳng định ngọt!”

Phàn Ngưỡng Cực nghe được âm thanh, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện nàng đã đem trường bào vắt lên trên, chân đạp nhánh cây, một tay hái quả mận, một tay còn vội vàng vịn cây mận, thoạt nhìn bận rộn không chịu nổi.“Ngươi cẩn thận một chút ấy!”

Cho dù hành vi của nàng lỗ mãng như thế, động tác có chút thô lỗ, nhưng ánh mặt trời xuyên thấu qua nhánh cây chiếu vào trên khuôn mặt tươi cười sáng lạn của nàng, trong nháy mắt, hắn cảm thấy nha đầu kia rất đẹp. Hắn nhìn nhìn, nhìn thân ảnh nho nhỏ kia ở đầu cành bận rộn, khuôn mặt phấn nộn kia dưới ánh mặt trời lộ ra sắc màu tươi đẹp, làm cho hắn muốn đưa tay sờ sờ, hoặc là đem lúm đồng tiền kia bên môi nàng cũng nuốt vào bụng.

“Không có việc gì, ta hồi nhỏ thường trèo cây. Nhưng mà…… Không trong trang phục thế này nha! Cái kia…… Ngươi đem áo choàng cho mượn một chút, giúp ta tiếp đi!” Nàng nói xong, bắt đầu nhanh nhẹn tay chân hái quả mận.

Nghe mệnh lệnh nàng không chút khách khí, Phàn Ngưỡng Cực suy nghĩ rồi hồi tinh thần lại, cắn chặt răng, nhưng vẫn là đem áo choàng cấp kéo đến, mà cô gái nhỏ kia thực sự đem quả mận ném xuống, toàn bột ném vào trong lòng hắn.

“Bên trái một chút, ngươi đứng quá xa, như vậy sẽ ra ngoài, rớt thực đáng tiếc.” Tiểu ngồi một lát ở trên thân cây, một bên chỉ huy.

Ba Cách thiếu chút nữa bật cười, hắn nhanh chóng thi lễ liền xoay người, sau đó đi phòng bếp tìm cái rổ đến. Cũng không thể để chủ tử giúp nàng xách quả mận trở về đi? Bất quá nhìn biểu cảm vừa mới nãy của gia, hắn thực sự muốn cười nha!

Có lẽ việc biết Tiểu Tiểu cô nương là chuyện tốt, bởi vì biểu cảm gần đây của Thập Tứ gia phong phú hơn, cũng có khí lực chỉnh người.

Tiểu Tiểu bận hơn nửa ngày, rốt cục cam nguyện trèo xuống cây.“Phía trên còn có thật nhiều đây! Nhiều thế này ăn không hết, ngươi hẳn là nên hái tặng người khác ăn. Ngươi xem, này cây mận bộ dạng thật tốt, khẳng định ăn rất ngon!”

Hắn trừng mắt nhìn nàng, nha đầu kia lại thực tự nhiên sai khiến hắn, vừa mới nãy cũng không gọi hắn là vương gia, liền “Ngươi ngươi ngươi” kêu đến kêu đi, thật sự là lớn mật!

“Nha, thực sự ăn ngon nha, chua chua ngọt ngọt. Đến, cái này thoạt nhìn rất tốt, cho ngươi!” Tay trái nàng cầm quả mận, chính mình cắn một ngụm, khóe miệng còn chất lỏng màu đỏ, làm cho hắn xem một trận hoảng loạn. Sau đó tay phải nàng lại chọn chọn, ở trên người tùy tiện lau lau, liền thân thủ đưa tới trước mặt hắn.

Hai tay hắn còn giữ áo choàng, trên áo choàng tràn đầy quả mận. Chần chờ một chút, dưới ánh mắt thúc giục của nàng, hắn cắn xuống trái mận kia.

Bởi vì nước nhiều lắm, hắn một ngụm cắn xuống này, bên môi chảy xuống một vệt. Nàng cười khanh khách, thân thủ thay hắn lau đi.“Ăn ngon không?”

Hắn nhìn nàng cười meo meo, trên mặt của nàng vẫn còn dán râu, trên đầu còn đội cái mũ xấu xấu kia, nhưng tròng mắt tròn vo, chói lọi dị thường, ngay cả miệng nhỏ kia bởi vì chất lỏng quả mận mà có vẻ đỏ au. Thấy nàng lại cắn một ngụm quả mận, hắn cảm giác một ngụm kia cắn ở đáy lòng hắn, dường như là bị cái gì va chạm một chút.

“Lại đến một ngụm?” tay phải nàng lại đem quả mận giơ lên trước mặt hắn.

Hắn không cắn quả mận kia, ngược lại tránh đi tay đang giơ cao của nàng, cúi đầu mút cái miệng hồng hồng của nàng.

“Ngô……”

Tiểu Tiểu trừng lớn tròng mắt, hai tay đều cầm quả mận, một tay còn giơ thật cao, toàn thân đều không thể nhúc nhích. Cái miệng của hắn đầu tiên là nhẹ nhàng mút, sau đó thây nàng cứ ngốc lăng lăng ánh mắt dưới, hắn lại lần nữa há mồm cắn miệng của nàng.

Hắn mút nhẹ nhàng, mềm mại, ngọt ngào, lại có chút ê ẩm. Nàng cảm thấy có cổ nhiệt từ đôi má lan tỏa đến, nhịn không được hai mắt nhắm nghiền, không nghĩ tới việc nhắm mắt lại, hơi thở của hắn lại phả đầy trên người. Hắn thăm dò làm nàng căng thẳng, thâm tâm kinh hoàng không thôi, như muốn ngã ra.

Không biết qua bao lâu nàng mới bị buông ra, sau đó nàng hô nhỏ một tiếng, đem quả mận trong tay nhét vào miệng hắn.

“Tiểu –” Hắn bị quả mận chặn lại trong miệng, còn chưa kịp lên tiếng, nàng liền hổn hển xoay người rời khỏi.

“Tiểu Tiểu cô nương, rổ này cho ngươi mang quả mận.” Ba Cách không biết quay lại khi nào, trong tay cầm cái rổ.

Tiểu Tiểu trong đầu đại loạn, nghe được Ba Cách âm thanh, bị động tiếp nhận rổ trong tay hắn, đem quả mận trong lòng Phàn Ngưỡng Cực đổ hết vào trong rổ, sau đó một tiếng chào cũng không nói, liền cầm rổ lung lay đi ra ngoài, bước chân còn có chút hỗn độn.

“Thập Tứ gia, để tiểu nhân hộ tống Tiểu Tiểu cô nương trở về?” Ba Cách thấp giọng hỏi.

Phàn Ngưỡng Cực đỡ lấy trán của mình, nhìn chằm chằm quả mận mới bị nhét vào miệng trong tay kia, khoát tay, sau đó thở dài.

Nha đầu kia thật sự là…… Làm cho hắn tức giận.

Phàn Ngưỡng Cực ngồi ở đại sảnh, trên bàn bày một chén cháo ngọt, mới ăn hai miếng liền muốn dẹp đi, hiện tại đã nguội. Hắn đứng dậy mở toàn bộ cửa sổ, nhìn bên ngoài cây mận kia vẫn như cũ kết đầy trái, mày hơi hơi khép lại.

Đã hai ngày.

Từ ngày đó hắn xúc động hôn môi nàng, nàng bước chân loạng choạng rời đi nơi này, đã qua hai ngày.

Nàng mai danh ẩn tích hai ngày.

Nguyên bản nghĩ đến ngày đó nàng có chút bộ dáng ngây ngốc, thì khóe miệng của hắn còn thoáng cười, cười biểu cảm nàng ngày đó thực chọc người. Hắn nghĩ chính mình khẳng định đã dọa đến nàng, nhưng mà hắn cũng không hối hận việc càn rỡ của mình.

Lần đầu tiên bắt đầu chạm mặt, hắn đã bị nha đầu kia hấp dẫn. Không phải bởi vì dung mạo xinh đẹp đến cỡ nào của nàng, mà là tính tình hoạt bát của nàng, thiên tính lạc quan, còn có khí chất ấm áp kia trên người nàng. Hắn muốn đem nàng giữ tại bên người, cho nên dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng cho nàng mượn ngân lượng.

Một trăm lượng với hắn mà nói tuy chẳng là gì, nhưng kỳ thực hắn rất có tâm tình này, bởi cho mượn nàng bạc vì còn muốn gặp lại nàng. Nghe được nàng nói chuyện, hắn đều cảm thấy thú vị.

Ngày đó xúc động kỳ thực cũng là ngoài dự kiến, tuy rằng trên phố có lưu truyền hắn đoạn tụ chi phích, đối nữ sắc cũng không có gì đặc biệt yêu thích hoặc nhu cầu. Cùng hắn tiếp xúc một chút mọi người cảm thấy hắn là người lãnh đạm, đối người đối vật đều ít có dục vọng, cho nên trong triều đình muốn kết giao hắn, dựa vào quyền thế hắn, mà không rõ yêu ghét của hắn. Kỳ thực nói trắng ra, hắn đối với việc đó đều không có dục vọng.

Hắn không cần quyền, không cần lợi, trên đời này cũng ít chuyện có thể làm cho hắn vui vẻ, cho nên nhìn thấy nàng luôn vì việc nhỏ cười híp mắt, hắn cũng rất suy nghĩ muốn biết đó là cảm giác gì? Vì một chén cháo ngọt cười híp mắt, đó là mùi vị gì?

Hiện tại hắn thật muốn thấy thân ảnh hoạt bát kia đến, nhưng mà người đâu? Vì sao không xuất hiện?

Trong lúc suy tư, thân ảnh Ba Cách xuất hiện, xuyên qua sân đến thiên thính.

“Gia, Tiểu Tiểu cô nương hôm nay cũng không đến quán trà. Ngày hôm qua nghe nói có đi, nhưng nói là phải trả sách trở về nhà. Mà hôm nay ngay cả quán trà cũng chưa đi, lão bản cũng rất tức giận. Xem ra chủ quán cũng không biết nàng bị làm sao vậy, muốn thủ hạ đi nhà nàng nhìn xem hay không?” Ba Cách thấp giọng nói.

Phàn Ngưỡng Cực nhíu mày. Nha đầu kia bây giờ hoàn toàn không sợ hắn, phải không?

Hôm qua nàng không nghe lời của hắn nói đến vương phủ, hắn nghĩ là nàng bị cái hôn thân mật kia dọa sợ, cho nên đè nén xúc động muốn gặp nàng. Nhưng hôm nay lại đợi không được người, hắn liền tức giận lên, sai Ba Cách đến quán trà nhìn xem, khi cần muốn Ba Cách đem người mang trở về. Tốt xấu hắn vẫn là chủ nợ của nàng, nàng cũng phải trở về bên hắn!

Hắn khó để ý đối với một cái nha đầu như thế, nhưng xem nha đầu kia, là đem hắn thành mãnh thú hồng thủy (thú dữ với hồng thủy = tai vạ ghê gớm) sao? Trong lòng hắn không thoải mái, ngay cả sắc mặt đều lạnh đi vài phần.

“Nha đầu kia càng lúc càng lớn mật!” Bàn tay to vỗ một chút ở trên bàn.

“Gia?” Ba Cách hoang mang ngẩng đầu.“Gia muốn đích thân đi?”

“Ân hừ!” Phàn Ngưỡng Cực thần sắc chợt tắt, sắc mặt lại trầm vài phần.

Ba Cách âm thầm thay Tiểu Tiểu đổ mồ hôi lạnh, xem ra chủ tử tức giận.

“Ba Cách, dẫn đường!”

Xuyên qua vài ngõ nhỏ hẹp hẹp, một đôi chủ tớ này thậm chí còn không nhận ra đường trong đấy, may được người ta gián tiếp chỉ mới tìm ra nhà họ Tiêu.

Gian phòng ở chỗ đầu mút một ngõ nhỏ, đẩy cửa gỗ ra đi vào có sân vườn nhỏ, phòng ở thực cũ, lại thực sạch sẽ. Liếc mắt một cái nhìn lại, chính giữa là phòng lớn, hai bên là từng gian phòng, phòng bếp ngay tại kế bên một gian phòng nhỏ, lúc này còn có khói bếp bốc lên.

“Hẳn là chính là nhà này không sai, có thế nào không gặp người nhỉ? Gia, ta đi hỏi một chút.” Ba Cách đang muốn đi gõ cửa, liền nhìn thấy Tiểu Tiểu mặc một thân xiêm y vải thô, trong tay nâng một chậu nước, từ một gian phòng đi ra.

“Tiểu Tiểu cô nương!” Ba Cách nhanh chóng gọi đến.

Tiểu Tiểu vừa ngẩng đầu, liền chứng kiến thân ảnh thiển sắc Phàn Ngưỡng Cực kia, đáy mắt đầu tiên là thoáng một chút mừng rỡ, sau đó dường như là nghĩ đến cái gì, lại khốn quẫn cúi đầu xuống.“Các ngươi…… Làm sao có thể đến?”

“Ta không phải bảo ngươi đến vương phủ sao? Ngươi không tuân thủ hứa hẹn như vậy, rốt cuộc vẫn là do thói quen nuốt lời, hay là không đem ta để vào mắt?” Phàn Ngưỡng Cực sắc mặt không vui nói.

Sắc mặt hắn ác ý, còn có lời nói lạnh như băng kia, làm nàng ủy khuất mở miệng. “Tiểu nhân sao dám?”

Biết nhau tới nay, đây là lần đầu tiên hắn nổi giận với nàng, nhưng nàng lại cảm thấy có chút khó chịu. Còn nữa, hắn nói cái gì hứa hẹn kia? Căn bản chính là hắn đơn phương “mệnh lệnh” thôi! Hai ngày này nàng vừa bận lại vội, bởi vì cha nguyên bản thân mình có khởi sắc lại chuyển biến xấu, liên tục hai ngày, cho tới buổi sáng hôm nay nhiệt độ mới lui chút, nàng đã hai hôm ngủ không tốt lắm.

Vốn nhìn thấy hắn là rất vui vẻ, nhưng hắn mở miệng liền mắng chửi người, làm cho nàng giống bị hắt chậu nước lạnh, nhất thời càng cảm thấy thê thảm.

Phàn Ngưỡng Cực vừa thấy nàng động tác mếu máo, lại nhìn đến tơ máu đáy mắt nàng, không khỏi có chút hối hận. Nhưng lập tức lại cảm thấy nha đầu kia rất không sợ hắn cũng là chuyện không tốt, bởi vậy vẫn là quyết định tiếp tục nghiêm mặt. Chính là, khí sắc của nàng thoạt nhìn thực kém nha!

“Miệng là nói không dám, nhưng hành vi lại là như vậy.” Hắn hừ lạnh.

“Ta…… Ta có chút việc……” Nàng muốn giải thích, lại sợ hắn cảm thấy mình đang tìm cớ. “Vương gia có thể đi về trước hay không, ta sẽ mau chóng đến vương phủ, không dám làm phiền gia đến địa phương này.”

“Ngươi nghĩ rằng ta muốn tới sao? Ngươi thật sao cho rằng ta muốn ở nhà chờ ngươi đại giá quang lâm sao?” Hắn chính mình cảm thấy nỗi lòng xa lạ mạnh mẽ, thốt ra những lời cũng có vẻ có chút xúc động. Hắn vội vã muốn gặp nàng, nhưng nàng vừa thấy hắn liền đuổi người, có thể có chút quá đáng hay không? Điều này làm cho phần vội vàng muốn gặp nàng kia của hắn trở nên có chút khó chịu.

Tiểu Tiểu thấy hắn càng nói càng mất hứng, không khỏi rụt lui bả vai, nhưng vẫn không hiểu rõ vì sao hôm nay hắn sẽ chạy đến nhà nàng. “Kia vương gia hôm nay tới là…… Đến đòi nợ sao? Ta…… cái kia…… còn lại một chút bạc, bằng không trước trả lại ngươi cũng được.”

“Ngươi –” Phàn Ngưỡng Cực tức giận đến cắn răng, thật muốn lấy tay gõ đầu nàng, đáng tiếc quên mang chiết phiến xuất môn.

Đang lúc này, trong phòng một tiếng nói trầm thấp vang lên, cắt đứt đối thoại càng ngày càng kỳ quái giữa bọn họ –

“Tiểu Tiểu a! Là ai đến đây?”

Âm thanh kia nghe qua có chút suy yếu, xác nhận lên tuổi nam tử.

“A, cha!” Tiểu có chút ít bối rối nhìn Phàn Ngưỡng Cực một cái.“Vương gia vẫn là về trước đi –”

Nàng nói còn chưa xong, Phàn Ngưỡng Cực liền vòng qua nàng, đẩy cửa ra đi vào trong gian phòng nhỏ kia.

“Đợi chút! Ngươi……” Tiểu Tiểu nhanh chóng đuổi kịp, không hiểu hắn muốn làm cái gì.

Phàn Ngưỡng Cực một bước vừa vào trong phòng, Tiểu Tiểu hai tay liền bám víu cánh tay của hắn, nhưng Tiêu Sĩ Lãng đã nhìn thấy bọn họ, nghi hoặc từ trên giường ngồi dậy.

“Tiểu Tiểu, là khách nhân nơi nào?” Tiêu Sĩ Lãng sắc mặt có chút tái nhợt, hữu lễ hướng Phàn Ngưỡng Cực gật đầu.

“Cha, không có, hắn là –” Tiểu Tiểu bỗng nhiên dừng lại, không biết nên giới thiệu hắn thế nào.

Nàng cũng không muốn cha biết nàng vì chữa bệnh cho hắn, mượn một trăm lượng của vương gia. Đột nhiên, nàng bất lực ngẩng đầu nhìn hắn.

Phàn Ngưỡng Cực thấy được vẻ mặt kia nàng có chút đáng thương, vừa mới đầy ngập khó chịu đột nhiên liền biến mất.

“Tiêu tiên sinh, người khỏe không, tại hạ họ Phàn, là Tiểu Tiểu cô nương –”

“Bằng hữu!” Tiểu Tiểu nhanh chóng tiếp lời, còn cười gượng ha ha hai tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.