CHƯƠNG 18.1: VĂN ÁN QUYỂN HẠ
Chín năm trước khi mười tám tuổi, nghe phụ mẫu kể lại không hề có sơ hở, nhưng Phiêu Thịnh luôn mơ hồ cảm thấy như có vài phần sai lầm, phảng phất như nội tâm quên đi điều gì.
Cái tên A Nê bị hủy dung kia lại nhượng hắn có cảm giác quen thuộc, y có phải là chìa khóa mở ra ký ức của chính hắn hay không? Mà toàn bộ những việc hắn đã quên là hạnh phúc chính bất hạnh?
Đứng tại chốn xưa, Phiêu Thịnh cuối cùng cũng nhớ lại toàn bộ. Thế nhưng đau đớn như làm cho tâm hồn hắn vỡ vụn ra là gì? Chính yêu, chính hận, chính đau đớn, chính bất đắc dĩ, hay tình cảm tối nóng cháy bị kìm ném suốt chín năm qua?
Nguyên lai hai chúng ta vẫn đang đợi ngày trở về.