CHƯƠNG 2:
Sáng sớm Lương Uyên tỉnh dậy trước Lục Tiện Anh, chỉ là vẫn luôn nhắm mắt không động đậy. Cho nên, lúc Lục Tiện Anh hôn y, y đều biết. Điều này khiến Lương Uyên có chút khó hiểu, bởi vì khuôn mặt này làm cho rất nhiều nữ tử đối với y chân tình, nhưng mà vẫn chưa gặp qua nam tử. Lục Tiện Anh làm như vậy, có lẽ có tình cảm đối với y thật.
Lục Tiện Anh chỉ hôn lên trán y một cái, liền lặng lẽ đứng dậy. Theo lý thì ngày thứ hai sau đêm tân hôn, không cần dậy sớm như thế. Một lúc sau Lương Uyên liền biết vì sao Lục Tiện Anh lại dậy sớm, hắn đang ở trong sân luyện kiếm. Nghĩ tới việc nội lực mặc dù không còn nhưng công phu rèn luyện thân thể vẫn có thể tập, thảo nào vóc người khoẻ mạnh như vậy.
Lương Uyên vốn sợ mình thức dậy sẽ ảnh hưởng tới Lục Tiện Anh, nếu người đã dậy rồi, y cũng khoác áo đứng dậy nhìn người nọ luyện kiếm. Trong sân Lục Tiện Anh chỉ khoác một kiện áo khoác mỏng, tóc buộc tuỳ tiện sau lưng, từng chiêu thức đều vô cùng nghiêm túc, động tác cũng rất trôi chảy. Lương Uyên nhìn một lúc lâu, Lục Tiện Anh mới phát hiện ra y, liền thu tay về rồi đến trước mặt Lương Uyên.
“Đánh thức ngươi sao?” Lục Tiện Anh hỏi, tuy rằng mặt vẫn không hề cảm xúc như trước, trái lại thái độ vô cùng tự nhiên.
Lương Uyên thản nhiên tiếp nhận kiếm của Lục Tiện Anh, đưa cho người hầu bên cạnh, nói, “Không có, cũng đã đến giờ tỉnh lại. Điểm tâm đã có người chuẩn bị, lập tức đưa đến, đi vào rửa mặt trước đi. Dùng xong tảo thiện rồi đi gặp phụ thân, mẫu thân để kính trà, vấn an.”
Lục Tiện Anh nghe vậy thì gật đầu, đi vào phòng, đã có hạ nhân bưng đồ dùng rửa mặt đứng chờ. Lục Tiện Anh dường như suy nghĩ một chút, sau đó đặt chậu rửa mặt qua một bên, nhúng khăn lau mặt rồi quay người đưa cho Lương Uyên. Lương Uyên bị động tác này làm cho sững sờ, nhìn hắn khó hiểu, Lục Tiện Anh giải thích, “Ngươi tới rước dâu trước một ngày, mẫu thân đặc biệt mời ta đến phòng, nói cho ta sau khi vào cửa những thứ này đều phải làm…” Nói xong tựa hồ có chút ngượng ngùng, mím môi một cái rồi dời đi tầm mắt.
Lương Uyên nhìn cái khăn được vắt khô trước mặt, nhiệt khí bốc lên từ cái khăn, lại nhìn nam tử anh tuấn đang cúi thấp đầu, rốt cuộc vẫn không nhịn được cười thành tiếng. Lục Tiện Anh bị y cười có chút luống cuống, đôi mắt trợn tròn. Lương Uyên cầm cái khăn trong tay Lục Tiện Anh nhúng nước một lần nữa, nhưng lại không dùng mà tự tay lau lên mặt hắn, “Vậy chút nữa ngươi sẽ chiếu cố ta dùng bữa, thay y phục cho ta sao?” Lau mặt xong, liền nâng mặt Lục Tiện Anh lên tỉ mỉ quan sát, sau đó tuỳ tiện rửa mặt mình một chút rồi kéo hắn dùng điểm tâm. Lúc dùng bữa Lục Tiện Anh thật sự gắp thức ăn cho Lương Uyên, chỉ là hắn múc chén cháo cho Lương Uyên, Lương Uyên liền gắp chút thức ăn cho hắn, hắn đưa cái bánh bao cho Lương Uyên, Lương Uyên liền đút cho hắn một nửa… Một bữa cơm như vậy, người bên ngoài nhìn vào hai người tương thân tương ái.
Nha hoàn Liên Kiều vẫn luôn hầu hạ Lương Uyên ở bên cạnh nhìn, biểu tình khá là phức tạp. Lúc trước khi Cốc chủ tuyên bố hôn sự này, Liên Kiều khóc lên bờ xuống ruộng, cảm thấy thiếu gia nhà mình là bất đắc dĩ mới chịu kết thân cùng với một nam nhân chưa từng gặp mặt. Nhưng những hành động vừa nãy đã nói lên hai người ở chung vô cùng hòa hợp. Trong lòng Liên Kiều không khỏi nghĩ thầm, lúc trước thiếu gia an ủi nàng, “Cũng không có gì không thể.”, hiện tại xem ra không giống làm bộ.
Dùng xong bữa sáng, hai người liền đi vấn an Cốc chủ cùng Cốc chủ phu nhân.
Cốc chủ vẫn bình thường như trước, chỉ là Cốc chủ phu nhân, sắc mặt so với hôm qua lúc hai người bái đường lại càng không tốt. Trái lại Lục Tiện Anh rất nhanh nhẹn, thân hình cao lớn quỳ trước mặt Cốc chủ cùng Cốc chủ phu nhân, cúi đầu nói, “Tiện Anh kiến quá phụ thân, mẫu thân.”
Cốc chủ phu nhân suýt chút nữa ngất xỉu.
Sau khi Lương Uyên thi châm cho mẫu thân, bà mới chậm rãi tỉnh lại. Thấy phu nhân sức lực suy yếu, Lương Cốc chủ liền gọi Lục Tiện Anh cùng ông đến thư phòng nói chuyện. Lương Uyên vốn cũng muốn đi cùng, ai ngờ phụ thân đại nhân lại nói, “Không cho phép ngươi đến, ở đây bồi mẫu thân ngươi cho tốt đi.”
Hả? Có chút không đúng lắm, không phải là ‘Con dâu mới’ nên lưu lại nghe bà dạy bảo một chút sao?Thấy Cốc chủ dẫn ‘Con dâu’ đi xa, Cốc chủ phu nhân —— Liễu Vận, lúc này nắm tay nhi tử, nửa ngày mới phun ra một câu, “Uyên Nhi… Nương xin lỗi ngươi, không khuyên nổi phụ thân ngươi, lại cho ngươi cùng nam tử kết thân. Này, này khí khái Lục công tử như vậy… Như vậy…”
“Có khí khái nam tử sao?”“Đúng!” Liễu phu nhân gật đầu liên tục, “Phụ thân ngươi lúc trước nói muốn ngươi cùng Thương Khung sơn trang công tử kết thân, nương không cản được, vốn nghĩ Lục công tử ôn nhu một chút cũng tốt, nào biết, nào biết…” Nói tới đây Liễu phu nhân càng lấy khăn tay lau nước mắt.
Lương Uyên thấy mẫu thân bộ dáng áy náy như thế liền đau lòng, nhưng có chút dở khóc dở cười. Măc dù y biết rõ thế gian này nam nữ se duyên là chuyện thường, nhưng cũng không cảm thấy hai nam tử thì không thể. Thời điểm phụ thân muốn y thú Lục Tiện Anh, trong nháy mắt y liền nhớ lại lúc trước từng nhìn qua người nam tử này từ xa. Chính mình không có ý trung nhân, cảm thấy như vậy cũng không có gì không thể, nhưng y lo lắng Lục Tiện Anh có nguyện ý hay không. Nhưng mà nhớ tới hành động của Lục Tiện Anh tối hôm qua cùng sáng nay, xem ra tựa hồ không phải miễn cưỡng. Nghĩ đến Lục Tiện Anh sáng nay vắt khô khăn mặt, Lương Uyên không tự chủ được nở nụ cười, bắt đầu trấn an mẫu thân.
“Mẫu thân, Lục công tử tuy rằng nhìn hơi cao lớn, nhưng đối nhi tử cũng thực ôn nhu.” Cốc chủ phu nhân thấy nhi tử giống như có chút xấu hổ mỉm cười, liền ngẩn ra, đột nhiên khóc lợi hại hơn, “Uyên Nhi… Ô hức hức … Nương biết, hôm qua lúc nhìn thấy Lục công tử nương liền nghĩ đến…”
“Mẫu thân nghĩ tới điều gì?”
“Vốn dĩ ngươi là phu quân hắn là thê tử, nhưng là, nhưng là… Huhuhu…”
Lương Uyên thấy suy nghĩ mẫu thân bay cao bay xa, muốn giải thích nhưng chẳng biết nên mở miệng như thế nào?
Trấn an được mẫu thân tốn không ít thời gian, Lương Uyên từ trong nhà đi ra, Lục Tiện Anh đã ở trong sân dưới tán cây mai vàng đợi.
“Bên ngoài rất lạnh, tại sao không vào tìm ta?”
Nghe thấy giọng nói Lương Uyên, Lục Tiện Anh bỗng nhiên quay đầu lại. Vừa nãy hắn có chút ngẩn người, trên mặt mang theo một tia mờ mịt.
“Phụ thân vừa nãy cùng ngươi nói cái gì?” Lương Uyên đi đến, cầm lấy tay Lục Tiện Anh, quả nhiên đã lạnh như băng, liền khoác áo choàng cho hắn, lôi trở về.
“Cốc chủ… A, phụ thân chỉ là bắt mạch cho ta.”
Lương Uyên nghe hắn nói như vậy, giống như nghĩ đến cái gì, dừng bước, nói với tiểu tư bên cạnh, “Quảng Bạch, đưa Lục công tử trở về.” Nói xong liền quay đầu đi, ai dè đi chưa tới hai bước liền quay lại, đem áo khoác trên vai Lục Tiện Anh bọc kín lại, nói với tiểu tư, “Trở về liền đặt trong phòng thêm hai chậu than.” Lần này nói xong mới đi thật. Lục Tiện Anh đứng ở chỗ cũ chưa kịp phản ứng, khoác trên người áo choàng của Lương Uyên, phía dưới lộ ra một phần áo choàng tối màu của chính mình. Lục Tiện Anh quay đầu nhìn tiểu tư bên cạnh, đứa nhỏ này cũng một mặt mờ mịt, thấy Lục Tiện Anh nhìn nhóc, nhóc cũng lắc lắc đầu biểu thị chính mình không hiểu công tử bị làm sao.