Edit: Phong Lữ
Hôm nay tui đành ở nhà cậu chủ nhỏ ăn năm chén cơm lớn mới được thả ra.
Năm chén lớn!!!
Cậu chủ nhỏ không động khẩu cũng không động thủ, chỉ là đưa đồ ăn nóng tới trước mặt tui.
“Ăn.” Chén thứ 1.
“Không cần đâu, cậu chủ nhỏ nhà tui ······ được được được, tui ăn, ăn.”
Tui cho rằng đây là bữa ăn cuối cùng trước khi hành hình, sợ ngày mai vừa đến công ty liền phát hiện đã bị sa thải, bi ai trong lòng nên muốn ăn nghèo cậu chủ nhỏ, một ngụm cơm 3 miếng đồ ăn, một chén đã muốn no rồi.
Vừa chuẩn bị ăn xong, lại một chén đưa qua.
“Ăn.”
Xong rồi, đoán chừng chết chắc rồi, nếu không cho tui ăn nhiều như vậy làm gì, cậu chủ nhỏ sẽ không phát động thế lực phú nhị đại của cậu ta để phong sát tui chứ, làm tui không kiếm việc được về sau chỉ có thể cạp đất mà ăn, trước khi đói chết đầu đường thì cho ăn no một lần?
·····
Thẳng đến chén thứ 5.
“Ăn.”
Tui xem như đã hiểu, một bữa cơm cuối cùng trước hành hình gì chứ, đây là hành cmnr! Đến bây giờ đừng nói là dùng bữa, tui là đang ăn trong cực hình đó, giờ mà ăn nữa thì chắc chết vùi trong chén luôn.
Tui cảm thấy bụng tui bây giờ mà báo có thai bốn tháng cũng có người tin.
“Cậu ······ cậu chủ nhỏ, tui thật sự ăn không vô nữa, bụng tui ······ đã bị cậu làm lớn bụng rồi này, xin cậu thương xót ······”
Không biết có chỗ nào đột nhiên làm xúc động cậu chủ nhỏ, cậu ta cầm lại chén cơm còn hơn phân nửa trong tay tui, nói: “Được rồi, anh đi đi.” Lỗ tai và khóe mắt đều hơi hồng.
“Hôm nay ợ~, cảm ơn cậu chủ nhỏ đã chiêu đãi, ựcc~~.”
Tui rốt cuộc cũng trở về nhà mình một cách đầy gian nan.
Ngày hôm sau tui nơm nớp lo sợ đi vào công ty, quả nhiên trưởng phòng kêu tui qua.
Tui nghĩ: Là đàn ông phải có cốt khí, trước khi đi ông đây phải làm bẽ mặt cậu ta.
Tui vừa định nói một tràng lớn nhưng kết quả trưởng phòng lại nói với tui:
“Cậu được điều tới văn phòng giám đốc làm trợ lý đặc biệt.”
???
Bổ sung một chút, giám đốc chính là cậu chủ nhỏ.
Ủa, clgt?
Nhưng mà tui sớm hiểu ra ngay, cậu chủ nhỏ đây là chơi chiêu “để trong tầm mắt mà tra tấn”.
Thời gian dài sắp tới, tui không chỉ có phải chịu các hình thức sai bảo của cậu chủ nhỏ ở công ty (tui cảm thấy cậu ta sẽ cùng với trưởng phòng của tui học tập cách tra tấn), tan làm còn phải để cậu chủ nhỏ cho ăn. Từ đầu tới giờ cậu ta không bao giờ hỏi ý kiến tui, muốn cho tui ăn cái gì là làm cái đó, muốn cho tui ăn bao nhiêu là ăn bấy nhiêu!
Là một thằng con trai, tui, Thẩm Thư Kỳ tỏ vẻ:
Trước mắt nhẫn nhịn cho yên chuyện.
Nhưng mà làm trợ lý đặc biệt tiền lương thật sự cao, trợ cấp còn tốt, mỗi ngày còn có các chị em thư ký xinh đẹp mà ngắm.····· có điều cậu chủ nhỏ thường xuyên bắt tui tăng caỪm, chính là đơn thuần tăng ca, rốt cuộc trợ lý đặc biệt của ông chủ cũng sẽ không phát triển mấy thứ như 《 trợ lý ngây thơ nóng bỏng 》《 sếp cao lãnh hư hỏng.
Cơ mà qua thời gian dài, tui cảm giác ánh mắt người khác nhìn tui với cậu chủ nhỏ thay đổi.
Thật sự không phải như các người nghĩ đâu, tụi tui trong sạch! Tụi tui chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới và hàng xóm thôiiiii!
Chị em thư ký: “Cậu chủ nhỏ không cười với chúng tôi mà chỉ cười với cậu thôi đó.”
Tui: “Không thể nào! Sao tui lại không thấy.”
Chị em thư ký: “Thật, tôi rất nhiều lần thấy cậu chủ nhỏ im lặng nhìn câu, ánh mắt cũng thay đổi!”
Lòng tui nghĩ: không sao, ánh mắt nhìn chị em xinh đẹp với xem người ngốc như mình sao có thể giống nhau.
Cơ mà tui cũng không thể mỗi ngày ngồi chờ chết, dưới sự nỗ lực của tui, cậu chủ nhỏ đã chịu bàn với tui buổi tối ăn cái gì, thật đáng mừng.··········Chớp mắt đã đến cuối năm.
Tui tăng ca cũng không vô ích, lương tăng ca cộng với tiền thưởng cuối năm đúng là không ít. Nhưng mà năm nay tui không đi mua vé về quê, giải thích với người trong nhà một chút về tình huống hiện tại, gửi tiền, tỏ vẻ tiếc nuối vì không thể về nhà. Kết quả mẹ tui tỏ vẻ thật là tiếc, bà với cha tui đi ra ngoài chơi, không có ai giữ nhà.
Được rồi, là mẹ ruột.
Tui vui vẻ kết thúc một ngày làm việc cuối cùng, định cùng Vu Đinh, hai người cùng đón lễ.
Tui xách theo một chút đồ sắm Tết, không có tay cầm di động nên dùng vai với đầu kẹp di động gọi điện thoại với Vu Đinh: “······ ừ, dù sao chú cũng không về nhà được, năm nay đón Tết với Thẩm ca của chú nè, vui không?”
Vừa lúc đến cửa nhà, tui đặt đồ xuống đất, kiếm chìa khóa mở cửa.
Lúc này có người ở phía sau chọc tui, tui quay lại thì thấy cậu chủ nhỏ, đang mùa đông vì ấm áp nên không màng phong độ, bao mình thành một cục như quả cầu.
Cậu chủ nhỏ mới từ bên ngoài vào hành lang, trên người còn có tuyết, cái mũi cũng bị đông lạnh đỏ, cậu ta mặc thành một cục tròn vo như vậy có vẻ đáng yêu và hiền đức bất ngờ.
Nhưng mà người hiền đức lại thốt lời vô tình, cậu ta nói: “Tết này anh không có việc gì thì làm thêm mấy ngày đi.”
Ai không có việc gì, có anh em mà, anh em rất quan trọng đó, tình anh em lớn hơn cả trời!!
“Tăng ca tiền lương lại thêm 50%, mấy ngày nay có thể bổ đến sang năm giả.”
“······ má Vu ơi, năm sau gặp lại, tui phải làm thêm thêm, sau này anh sẽ mời chú ăn.”
Ngươi nói cái gì? Tình anh em lớn hơn cả trời? Chưa từng nghe qua. Hơn nữa tui rõ ràng nghe thấy tiếng người anh em người sói trong điện thoại, thôi để vợ chồng son bọn họ ở cùng nhau đi.
Mà tui, Thẩm Thư Kỳ, người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, đảng viên ưu tú, muốn năm mới cũng tiếp tục làm việc phấn đấu 【 vẫy tay bye bye 】.Tác giả có lời muốn nói: Đêm giao thừa sẽ có tình tiết quen thuộc: say rượu và hồi ức chuyện cũ , Thẩm Thư Kỳ thật sự là công