Hai Boss Yêu Nhau Hả?

Chương 114: Chương 114: Đau quá đi (H)




Anh mạnh mẽ xé toạc áo của cô ra, để lộ ra làn da trắng hồng hào mà còn rất mềm mại:

- Em thích cái áo này lắm đó

Trạch Hải cúi người xuống áp sát lại tai của cô và phà làn hơi nóng mà tỉ tê:

- Anh đền cho

Vừa nói lại vừa cắn nhẹ vào vành tai, hôn xuống cổ, mút nuốt vùng da cổ ấy. Cô lại chủ động hôn lấy anh rất dữ dội, tay gấp gáp cởi áo của anh ra. Bàn tay mềm mại sờ lên những vùng cơ săn chắc trên người đàn ông.

Anh cũng xúc tiến cởi luôn lớp áo lót còn xót lại trên người của cô để lộ quả đào căng tròn khiến ta phải bỏng mắt. Anh đưa đầu lưỡi tiến tới quả đào rồi lân la đến bông hoa nhỏ trên đó và khẽ cắn nhẹ vào

- Ưm...

Cô liền lấy tay che miệng lại, anh thì bật cười vì sự nhạy cảm này của cô gái dưới người mình:

- Em cứ thoải mái, không ai nghe thấy đâu

Quần áo nằm lung tung khắp nơi, hai xác thịt không một mảnh vải che thân quấn quýt lấy nhau cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nhau truyền tới.

Anh cắn nhẹ lên xương quai xanh rồi lại tấn công lên đôi tai đã ửng hồng từ khi nào rồi hai đôi môi dính lấy nhau còn cái lưỡi ấy lại tiến tới giao tranh cùng với cái lưỡi của cô. Một nụ hôn sâu nồng nàn và vô cùng cháy bỏng.

Cô vuốt ve con thú hung hãn ấy khiến nó cứng hết cả lên mà nó lại lớn hơn lúc ban đầu nữa tiến tới một kích cỡ khủng khiếp.

Cô nằm dưới giường còn anh thì nằm lên người cô và đưa con hung thú khủng bố này đi thẳng vào vùng cạm bẫy. Không gian yên tĩnh lại bị phá vỡ bằng những tiếng bạch bạch liên hồi pha cùng với những tiếng rên rỉ:

- Ớ... ưm... á... ơ...

Đều đó càng làm cho con quái vật này càng mạnh mẽ công kích vào trong hơn nửa và lại khiến cho những tiến rên phát ra càng lớn hơn nữa

- Đau... ứ... mạnh... ưm... chút...

Cô lúc này lại chẳng thể nói được nữa mà bị những tiếng rên ấy chèn ép đi mất. Anh thì càng thích thú hơn nữa mà đưa mãnh thú xâm nhập vào trong mạnh hơn.

Cái chất tinh túy ấy cũng đã trào dâng ra bên ngoài và còn dính cả ra giường. Hơi thở gấp gáp, mồ hôi ướt đẫm người cô gái.

Anh lại kéo hai chân cô lên vai của mình, trong khi đó anh lại quỳ trên giường hướng con thú tấn công vào vùng cạm bẫy ấy:

- A... á... ưm... ớ...

Tiếng rên ấy đã kích thích sức lực của anh càng mãnh liệt hơn, hung thú càng mạnh bạo hơn rất nhiều. Đôi tay kia bấu víu chặt ga giường như đang muốn xé toạc nó ra, gương mặt cũng trở nên rất rủ rượi.

Cảm xúc lúc này rất thăng hoa đang đi đến đỉnh điểm thì lý trí lại kêu gọi. Việc làm này là đúng hay sai? Người đàn ông này... sao có thể nghĩ nhiều như vậy được, đâm lau thì phải theo lau.

- Ứ... ưm... ớ...

Cô nhận thấy tiếng mình đã quá lớn nên đã lấy tay che miệng lại nhưng cũng không hãm bớt được âm thanh rên rỉ và cùng âm thanh do bên dưới tạo ra ngập tràn cả căn phòng.

Âm thanh ấy dồn dập mà liên hồi không ngừng nghĩ, con thú ấy dường như chẳng biết kiệt sức là gì nó vẫn phát huy bản thân rất tốt.

Nụ cười gian tà xuất hiện trên mặt anh, từ bây giờ em đã là người của tôi không được có người đàn ông khác.

Cô gái nằm ngủ ngoan ngoãn trong lòng ngực của Trạch Hải, anh dịu dàng ôm chặt lấy cô khẽ hôn vào mái tóc xoăn suôn mượt toả ra một mùi hương nhè nhẹ.

___________

Mặt trời đã lên cao thì ánh mắt yếu ớt ấy mới dần mở ra, cơ thể đau nhức không nhúc nhích nổi:

- Đau quá đi, cái tên này lại sung sức như vậy!

Tịnh Kỳ chống tay ngồi dậy thì thấy cơ thể đã được mặc đồ vào đàng hoàn, cô ngơ ngác nhìn thấy cái thẻ và thấy để trên đầu giường. Cô gái từ tốn cầm tờ giấy lên xem

“Đêm qua em rất tuyệt. Đây là phí trả cho một đêm”

- Ngụy Trạch Hải! Anh chọc điên tôi có phải không?

Cô gái mặt lên người một cái áo cổ lọ xám, quần ống suông trắng và áo khoác blazer dài đen và một đôi boot đen ngồi vào xe và lập tức lái đi.

Chiếc xe dừng lại trước Tập đoàn Nikây một cô gái khí chất bước xuống xe hùng hổ tiến thẳng vào bên trong cả bảo vệ cũng không cản được cô.

Cái gái mạnh mẽ đi nhanh vào thang máy dành cho chủ tịch với sự ngơ ngác của nhiều người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô nhanh chóng đi tới cửa thì bị Huyền Tố bước tới cản lại:

- Tịnh Kỳ sao? Để chị thông báo với chủ tịch

- Không cần đâu có chuyện gì em sẽ chịu trách nhiệm

Tịnh Kỳ đẩy tay Huyền Tố ra và xông thẳng vào trong phòng của chủ tịch Ngụy. Anh thì đang ngồi trước máy tính còn có cô trợ lý đang đứng bên cạnh. Cô hùng hổ đi tới ném thẳng thẻ vào mặt Trạch Hải khiến cho Hy Lộ lẫn Huyền Tố đều kinh sợ:

- Tôi trả cho anh vì sự phục vụ tận tình đêm qua

Trạch Hải kịp nói thì điện thoại Tịnh Kỳ vang lên, cô cũng chẳng để ý anh mà bắt máy:

- Rảnh không? Về nhà lấy hồ sơ trên bàn đem qua trường đi

- Được, sẽ được giao tới ngay

Tịnh Kỳ cúp máy rồi quay người rời đi, Trạch Hải ngồi trên ghế mặt lạnh như đá nhưng không ai để ý thấy mép anh khẽ cười.

- Đưa hồ sơ này lên trường đi

Trạch Hải để ra một tập liệu trên bàn, Hy Lộ nhận lấy:

- Được, em sẽ làm ngay

Trợ lý nhanh chóng rời khỏi phòng, Huyền Tố cũng ngồi lại vị trí của mình. Chủ tịch của chúng ta khó khăn đến vậy sao mà phải đi làm... chắc không đâu.

Trạch Hải nhặt cái thẻ lên mà cứ chăm chú nhìn vào nó, em cũng gan quá rồi đó.

Tịnh Kỳ rời khỏi một căn phòng rồi đi trên hành lang của trường, thật là biết đày đọa mình mà! Đang đi thì lại nghe một tiếng hét thất thanh, Tịnh Kỳ lại nhìn thấy một đám con gái túm lại xé đồ của Hy Lộ.

Cô đã có ý định làm ngơ nhưng bản tính lại rất ghét loại người thích ức hiếp kẻ khác nên cô đã đi tới:

- Chuyện gì mà vui vậy?

Đám nữ sinh này quay lại thì ra là người quen, chính là đám người lần trước kiếm chuyện với Hy Lộ:

- Lại là mày?

- Sao mày quản nhiều chuyện vậy?

- Bọn tao đông hơn lần trước nên sẽ không sợ mày đâu

Tịnh Kỳ nhẹ nhàng cởi áo khoác ra choàng lên người của Hy Lộ, dùng gương mặt chán ghét nhìn đám đó:

- Sao mấy người cứ ức hiếp cô gái này vậy?

- Đừng nói nhiều với họ mình đi thôi!

Hy Lộ kéo tay của Tịnh muốn rời đi thì đám người đó quay quanh cản lại:

- Chạy sao? Lần này không có dễ đâu

- Mày muốn biết thì tao nói cho nghe chỉ do ghét bộ mặt giả tạo của nó nên mới đánh nó thôi!

- Các người muốn sao mới chịu cho chúng tôi đi - Tịnh Kỳ lên tiếng

- Muốn đánh chúng mày

Nguyên một đám nhàu tới đánh hội đồng Hy Lộ và Tịnh Kỳ. Ít phút sau, nguyên một đám người vậy mà phải nằm dưới đất, mặt mũi bầm tím đầu tóc rối bù, Hy Lộ cùng có nhiều vết trầy xước còn Tịnh Kỳ thì lành lặn không chút thương tích.

Tuyết Mẫn ở một góc chứng kiến mọi chuyện từ đầu tới cuối khẽ mỉm cười đầy ẩn ý, lần này xem ai có thể giúp cô.

- Đến phòng thầy tổng phụ trách kỉ luật học sinh của trường giải quyết đi.

- Mày có ý đồ gì hả?

Tuyết Mẫn nhanh chóng đi tới khụy người xuống rồi thì thầm vào tai cô gái:

- Nhà cô có quyền, có tiền thì cần gì phải sợ hai đứa vô danh tiểu tốt này

Tịnh Kỳ nhìn vào cục diện hiện giờ mà nhìn ra kế hoạch của họ, dùng chiêu trò năm đó sao? Không thấy chán à hay do cô nghĩ bây giờ tôi chỉ như con chuột nhắt không ai giúp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.