Hai Boss Yêu Nhau Hả?

Chương 85: Chương 85: Lạc Đại Ca




- Tinh thần rất sảng khoái. Em dám chơi tàu lượn siêu tốc không?

- Em có gì không dám, em chơi cái này từ nhỏ rồi. Anh nếu chưa chơi thì khó chịu lắm đó.

Hai người ngồi vào xe, Tịnh Kỳ lúc này chẳng còn vẻ tự tin mà thay vào đó là chút lo sợ. Trạch Hải nắm lấy tay Tịnh Kỳ, cô gượng cười nhìn anh:

- Anh sợ à? Không sao đâu

Trạch Hải nhẹ hôn vào má Tịnh Kỳ, xe lúc này bắt đầu chạy Tịnh Kỳ nắm chặt tay. Mọi người bắt đầu la lên trong đó có cả Tịnh Kỳ, cô còn hét lớn hơn người khác.

Trạch Hải nắm chặt lấy tay Tịnh Kỳ như đang muốn an ủi, chở che cho cô. Bước xuống xe Tịnh Kỳ lạng choạng, Trạch Hải vẫn bình thường không có tí gì bị ảnh hưởng. Trạch Hải đỡ lấy Tịnh Kỳ:

- Mình đi ăn trưa thôi!

Tịnh Kỳ vẻ mặt mệt mỏi, yếu đuối đánh vào ngực Trạch Hải:

- Anh hay lắm!

Trạch Hải cười mủm mỉm dìu Tịnh Kỳ đi:

- Người em yêu phải giỏi rồi

Hai người vừa uống ly trà đào thì thức ăn được đem ra, Tịnh Kỳ nhanh tay gấp ớt trong phần thức ăn của Trạch Hải:

- Khó hạn chế uống rượu, bia thì anh bớt ăn cay đi.

Trạch Hải ánh mắt say đắm quan sát Tịnh Kỳ:

- Anh nghe lời em hết

Hai người đi thanh toán xong, Tịnh Kỳ cũng khoẻ hơn lại bắt đầu cười đùa:

- Bị anh bốc lột quá làm sức khỏe em giảm nhiều lắm rồi đó.

Trạch Hải véo má Tịnh Kỳ:

- Một tuần qua là em không đến tập đoàn ngày nào mà nói anh bốc lột. Thế ngày mai anh sẽ cho em biết như nào là địa ngục!

Tịnh Kỳ ôm lấy cánh tay Trạch Hải kéo qua lại:

- Anh là người tốt bụng, lòng dạ rộng lượng sẽ không ức hiếp nhân viên nhỏ bé chưa hiểu chuyện này đâu!

Tịnh Kỳ vừa nói xong thì bỗng nhìn xung quanh, vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên mặt:

- Đại Ca đâu rồi? Chúng ta quên mất nó rồi!

Trạch Hải đặt tay lên vai, dùng lời nói chấn an Tịnh Kỳ:

- Nó thông minh lắm, em an tâm đi. Bây giờ đi tìm nó vẫn kịp

Tịnh Kỳ nhanh chóng kéo tay Trạch Hải chạy đến chỗ tàu lượn siêu tốc vừa rồi hai người đã chơi. Tịnh Kỳ bước đến cây cột đã để Đại Ca ở đó giờ chỉ còn sợi dây không thấy chú chó ở đâu, cô liền đi đến chỗ người kiểm vé:

- Chị nãy giờ có thấy chú chó husky nào đi lạc không?

Cô nhân viên gương mặt niềm nở:

- Chị cũng không để ý lắm!

- Chị có thấy một con chó husky trên cổ có bảng tên để Đại Ca thì chị gọi cho em nha!

Người nhân viên đưa điện thoại của mình ra:

- Em bấm số của mình đi, nếu chị có nhìn thấy sẽ gọi cho em

Hai người lại rời đi, tìm kiếm khắp nơi hỏi hết người này đến người khác được một lúc khá lâu Trạch Hải kéo Tịnh Kỳ lại:

- Em ngồi nghĩ lát đi. Nó không có gì đâu

- Ở đây rất dễ mất cắp, không tìm thì sẽ mất Đại Ca thật đó.

Trạch Hải nhẹ nhàng kéo Tịnh Kỳ ngồi xuống ghế gần đó:

- Em tin anh đi nó không sao đâu. Em ngồi đây anh qua bên kia mua nước rồi quay lại, lúc đó đi tìm nó tiếp.

Trạch Hải đi nhanh một mạch, Tịnh Kỳ bồn chồn nhìn ngó xung quanh, nghe tiếng chó sủa Tịnh Kỳ liền đứng lên nhìn theo tiếng chó sủa thì lại thấy là chó của người khác.

Trạch Hải cùng lúc đó cũng đã trở lại, mở nắp ra đưa chai nước suối cho Tịnh Kỳ:

- Em uống đi.

Tịnh Kỳ nhận và đưa lên uống nhưng vẫn liếc phải, liếc trái kiếm tìm chú chó nhỏ. Ánh mắt cô dừng lại tại chỗ trò chơi ném vòng:

- Hình như Đại Ca bên đó

Tịnh Kỳ nắm chặt lấy tay anh cùng đi nhanh tới đó, quả thật là Đại Ca ở đây. Tịnh Kỳ lại gần husky thì bị một người đàn ông lớn tuổi mái tóc đen chấm phá vài sợi bạc, mặc cái áo thun màu nâu, quân tây đen có vài chỗ bị rách cùng với đôi dép lào, tất cả đều rất cũ:

- Cô cậu làm gì đó? Muốn chơi thì đứng ở ngoài vào bên trong làm gì?

Tịnh Kỳ chỉ tay vào chú chó husky, có phần hấp tấp nhưng vẫn rất rạng ngời:

- Dạ đó là chó của con. Chú cho con xin nhận lại

Gương mặt hiền hậu của người chủ bỗng có phần gian xảo:

- Cô gọi nó đi nếu nó lại là chó của cô cậu

- Đại Ca qua đây, mình đi chơi tiếp

- Gâu

Tịnh Kỳ kéo mạnh tay Trạch Hải, cô dùng gương mặt cầu cứu tìm anh:

- Trạch Hải nó bị sao vậy? Anh kêu nó thử xem

Trạch Hải nhìn lướt qua chú chó vẻ mặt rất thờ ơ, anh véo nhẹ má cô:

- Nó giận hờn rồi

Tịnh Kỳ bĩu môi, ông chú bên cạnh lên tiếng:

- Hai cô cậu chơi ném vòng đi. Hai người ném được năm vòng liên tiếp vào con chó thì nó thuộc về hai người. Mà ít nhất một lần phải mua năm mươi vòng, mỗi vòng một trăm ngàn.

Tịnh Kỳ mở to mắt đầy ngạc nhiên, chẳng hiểu sao nó có thể đắt như thế! Trạch Hải hỏi ý kiến Tịnh Kỳ:

- Em muốn chơi không?

- Chơi chơi chứ, chú chó anh thương nhất mà. Em sẽ lấy nó về cho

Trạch Hải bước lên:

- 200 vòng

Tịnh Kỳ kéo tay Trạch Hải:

- 200 vòng? Là hai chục triệu đó!

- Em muốn đấu cùng anh không?

Tịnh Kỳ sảng khoái vỗ vai Trạch Hải, cười lên đầy đắc ý:

- Được, mời anh chơi trước

Trạch Hải cũng không ngần ngại cấm lấy những chiếc vòng đầy màu sắc, nhìn vào những chai nước, những chú gấu bông và rất cẩn thận ném đi nhưng chẳng may đã trượt, Tịnh Kỳ vỗ vỗ vai Trạch Hải:

- Tới em đây, mà ném một vòng thì lâu lắm, năm vòng một lần đi.

Tịnh Kỳ cầm lấy năm vòng ném đi rất đơn giản và có hết ba vòng vào vật phẩm, hai vòng vào chú chó husky. Ông chú vẻ mặt đã có phần rất ngạc nhiên nhưng vẫn cố giữ nét bình tĩnh.

Trạch Hải cũng bắt đầu ném vào vật phẩm rồi tới Tịnh Kỳ, hai người thay phiên lẫn nhau và chỉ ném trúng vật phẩm, không có liên tiếp năm vòng nào ném vào Đại Ca.

Cuối cùng chỉ còn năm vòng cuối nằm trong tay Tịnh Kỳ, cô nhìn chăm chú vào Đại Ca, còn chú chó lúc này cũng đã có phần bất an:

- Sẽ ném trúng

Tịnh Kỳ dứt khoát văng năm vòng một lúc, từng cái vòng một dần rơi vào một nơi và năm cái vòng đã rơi vào chính là con gấu bông lớn kế bên husky.

Tịnh Kỳ giả vờ buồn bã dựa vào ngực Trạch Hải:

- Mình đi thôi!

Ông chú lúc này đẩy đẩy chú chó đi, nó cũng chạy qua hai người:

- Chú tin hai đứa là chủ nó rồi. Từ lúc nó đến đây tới giờ đều không chịu đi và có nhiều người nhận vơ quá nên chú mới ra kế sách này.

Tịnh Kỳ xoa xoa đầu chú chó nghịch ngợm, kẽ cuối người:

- Cảm ơn chú nhiều lắm!

Tịnh Kỳ nở nụ cười rạng rỡ, từ đầu Tịnh Kỳ và Trạch Hải đều đã nhận ra mục đích của ông chú, chỉ do muốn đùa giỡn với Đại Ca.

- Hai đứa lấy lại tiền đi, hai vòng chỉ có mười ngàn, 200 vòng đó chỉ có một triệu, chú trả lại 19 triệu cho hai đứa.

Trạch Hải đẩy tiền lại cho chú, gương mặt lạnh lùng, kêu ngạo của một Ngụy Trạch Hải đã bị đánh tan bởi sự gần gũi, thân thiện:

- Chú cứ giữ đi, coi như đây là đền đáp lại sự tốt bụng của chú đem lại

Người đàn ông có tuổi cầm số tiền trên tay mà không khỏi cảm động mà còn nghẹn ngào:

- Chú cảm ơn hai đứa rất nhiều, chú sẽ đóng học phí cho con, mua ít thuốc cho vợ, có tiền để đãi cả nhà một bữa ăn thật ngon rồi. Hai đứa chờ chú gói những món ném trúng lại cho.

Tịnh Kỳ nhẹ nhàng bước tới ông chú, khẽ dịu dàng lên tiếng:

- Không cần đâu chú, tìm được chó là bọn cháu vui rồi. Mong chú và gia đình luôn vui vẻ, mai mắn. Tạm biệt chú!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.