Tống Phỉ nhìn một vòng biểu tình của những người xung quanh, hầu hết mọi người đều chỉ tò mò, còn Tra Na vẫn là một bộ dáng xem kịch vui, mà nhân vật chính Lạc Phong vẫn nhìn đao đá và cây tre.
“Ta đã từng đan nhiều thứ bằng lá cỏ, sọt cũng là vô tình đan được nhưng lá cỏ mềm mại, thường thì dùng một chút là hư cho nên ta mới không nói ra ý tưởng này. Nhưng lần này nhìn thấy cây tre nhỏ đã dẫn dắt ta.” Tống Phỉ vuốt một cây tre mảnh mai và nói với Lạc Phong một cách nghiêm túc: “Nếu lá cỏ dài có thể đan được, vậy thì những sợi mây tre được chẻ ra từ cây tre thì sao, sợi mây tre vừa dài vừa dai, không phải là vật liệu tốt nhất hay sao.”
“Mặc dù ta chưa bao giờ làm bất cứ thứ gì từ mây tre, ta tin rằng chỉ cần cung cấp cho ta những vật liệu phù hợp, ta sẽ có thể làm một chiếc giỏ tre.”
Lúc này Lạc Phong ngẩng đầu, vừa vặn thấy khuôn mặt kiên nghị của thiếu nữ, nàng nhướng mày: “Được, ta liền cho ngươi vật liệu phù hợp.” Nói xong giơ tay chém xuống, đao đá bổ vào cây tre trong tay, một đao, hai đao, ba đao, bốn đao, cây tre biến thành bốn mảnh đều nhau.
Mọi người phát ra tiếng kinh hô, có người bắt đầu kêu “Thủ lĩnh”, tiếp theo đó là từng đợt hô vang.
Tống Phỉ cũng kinh ngạc, Lạc Phong thật là lợi hại. Một cây tre thon dài như vậy, một cái đao đá đơn sơ như vậy, phải dùng lực như thế nào mới có được bốn mảnh tre hoàn mỹ như vậy.
Sau khi bị sự mạnh mẽ của Mưa Phùn chấn động, Tống Phỉ lại một lần nữa cảm nhận được sự tồn tại của nhóm dã nhân ở dị thế hoàn toàn khác với người hiện đại.
Ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, Tống Phỉ nghĩ, ta cũng có thể có được năng lực như vậy sao, không, ta còn có một thiên phú hiếm có và mạnh mẽ hơn...
Thấy Tống Phỉ nhìn sang đây, Minh Không tư tế bị vây quanh trong đám người nở nụ cười với nàng.
Ta có được thiên phú của tư tế, khi Lạc Đề lên làm thủ lĩnh, ta có thể phụ tá nàng quản lý bộ lạc, phát triển bộ lạc.
Chúng ta thật là trời sinh một đôi!
Sau khi trực tiếp đan một cái giỏ tre tại hiện trường, rõ ràng mọi người đều nhìn Tống Phỉ bằng con mắt khác. Đồng thời còn có khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ từ Tiểu Ngải.
Ánh mắt không quan trọng, khen thưởng giá trị thiện ý quan trọng nhất, Lạc Đề, chờ ta!
Khi trở về lều trại, Phùng Cầm đã đi rồi, còn Lạc Đề thì đang ngủ.
Khuôn mặt đang ngủ của nàng thật là đẹp mắt, Tống Phỉ ngồi xổm trước tấm thảm da thú chống cằm xem nàng.
Tóc dài mượt mà, vầng trán mịn màng, lông mi dài dày cong vút, nhìn không thấy đôi mắt xanh thẳm nhưng có thể nhìn đến đôi môi đỏ mọng.
Môi của Lạc Đề căng mọng, Tống Phỉ xem đến tim đập nhanh vài cái, thân, hôn lên cảm giác khẳng định rất tuyệt......
Nghĩ như vậy, Tống Phỉ duỗi ra móng vuốt háo sắc, chuẩn bị đụng vào một chút, lại đột nhiên thấy được đôi mắt xanh biếc.
“Lạc, Lạc Đề, ngươi tỉnh?” Tống Phỉ chịu kinh hách, nàng nhanh chóng lùi tay về, chớp đôi mắt to vô tội hỏi.
Đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm thiếu nữ tóc xoăn, khiến Tống Phỉ bất giác nuốt một ngụm nước miếng.
“Ta vẫn chưa ngủ.” Lạc Đề nói.
Tống Phỉ đôi mắt loạn ngó: “Như vậy không được, ngươi bị thương cần nghỉ ngơi nhiều.”
Nghĩ đến điều gì đó, Tống Phỉ đặt ánh mắt trên mặt Lạc Đề, nhịn xuống không đi xem nàng hoặc nhân tâm hồn đôi mắt: “Đúng vậy, nghỉ ngơi nhiều, ta cảm thấy đi, cái gì nói chuyện phiếm một lần là đủ rồi, ngươi muốn ngủ nhiều, không cần quá phí tâm thần......”
Lạc Đề cong một bên khóe môi lên, môi đỏ càng thêm mê người, nàng nhìn chằm chằm kuôn mặt ra vẻ đứng đắn của thiếu nữ trước mắt, nổi lên tâm tư trêu chọc nàng: “Ngươi nói Phùng Cầm sao?”
Thiếu nữ vô tội mở to hai mắt: “Ta đương nhiên không phải nói Phùng Cầm đại nhân, Phùng Cầm là bạn tốt của ngươi, các ngươi nói chuyện phiếm tự nhiên không có việc gì, ta chỉ là nói ngươi cần phải nghỉ ngơi nhiều......”
“Vậy ngươi còn nói nhiều với ta như vậy?” Lạc Đề nhàn nhạt nói.
Toàn thân Tống Phỉ đều cứng lại rồi, trên lưng nàng toát một tầng mồ hôi mỏng, bị Lạc Đề hỏi lại như vậy, nàng tưởng tượng sắc mặt của mình hẳn là tái nhợt, nhưng sự thật mặt nàng trướng thành màu gan heo: “Lạc Đề, ngươi không hy vọng ta......”
Lời nói cũng không có hỏi ra khỏi miệng, Tống Phỉ tựa hồ đã biết đáp án, lúc này huyết sắc từ trên mặt nàng mới rút đi, nàng gục vai xuống, thấp giọng nói: “Vậy ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi chuẩn bị cơm chiều.”
Ban đầu chỉ nghĩ chọc thiếu nữ này một chút, xem bộ dáng chân tay luống cuống của nàng, không nghĩ tới lại làm thiếu nữ thương tâm, Lạc Đề ở trong lòng thầm mắng chính mình, miệng thật là thiếu, xem mắt to của thiếu nữ đều không có thần thái.
Không phải từng nói qua, muốn cho tất cả khói mù rời xa nàng sao.
Lạc Đề ngồi dậy, kéo tay Tống Phỉ lại: “Đừng đi, ta không đói bụng.”
Là xúc cảm này, là bàn tay này đã từng chạm mặt nàng. Một lớp kén mỏng, không tinh tế mềm mại, nhưng lại có sức hấp dẫn khó cưỡng đối với nàng. Bàn tay này sẽ giúp nàng lau đi nước mắt, sẽ giữ chặt nàng nói đừng đi.
Trái tim Tống Phỉ bang bang nhảy hai cái.
Chủ nhân của bàn tay nói: “Ta tưởng ngươi bồi ta nói chuyện, ta tưởng ngươi bồi ta.”
Tống Phỉ rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại, nàng thấy được một đôi mắt xanh biếc cười ôn nhu, trong suốt, tựa hồ bên trong ánh lên muôn vàn tốt đẹp của thế gian, thâm thúy, lại tựa hồ muốn hút nàng vào trong đó.
Khiến cho ta trầm luân ở trong mắt của ngươi.