Hai Bước Đuổi Tới Bộ Lạc Tương Lai Thủ Lĩnh

Chương 22: Chương 22




Dáng người Đất Đen cao lớn, một con Mây Trắng nho nhỏ nằm ở trong vòng tay hắn có vẻ càng thêm đáng yêu, đặc biệt là một đôi mắt ướt dầm dề nhìn chằm chằm mọi người, tuy rằng bọn họ sợ hãi tà sói xâm lấn cũng không tin trên người con ấu tể này có linh hồn tà ác.

Mặt Lạc Vi hoàn toàn đen.

Mặt Lạc Đề bình tĩnh đối diện với nàng, phát hiện sắc mặt nàng khó coi, cong môi lộ ra nụ cười trào phun

Giờ khắc này Lạc Vi hoàn toàn mất bình tĩnh, nàng nhớ tới tất cả những gì trong quá khứ: Đẹp hơn nàng, mạnh mẽ hơn nàng, ưu tú hơn nàng, được mẫu thân thích hơn nàng, thích hợp làm thủ lĩnh hơn nàng...

Dựa vào đâu? Dựa vào cái gì Lạc Đề có thể được mọi người chú ý đến.

Rõ là một đứa con hoang không biết được mẫu thân cùng với đứa tộc khác ti tiện nào sinh ra, nhìn cặp mắt của nàng không giống với mọi người, Lạc Đề như vậy làm sao có thể xứng đáng làm thủ lĩnh Mã Y, làm sao có thể được gọi là dũng sĩ mạnh nhất.

Ta mới là ưu tú nhất, ta mới là người thích hợp làm thủ lĩnh nhất.

Ngực Lạc Vi phập phồng mãnh liệt, nàng gắt gao nhìn chằm chằm nụ cười trào phúng nàng trên mặt Lạc Đề, cảm thấy lửa giận trong lồng ngực dần dần thiêu rụi nàng.

Nàng muốn vồ tới, cắn xé mặt Lạc Đề, xé toạc vết sẹo trên eo nàng, để máu tươi của nàng dính đầy tay mình.

Trong trận loạn chiến với dã thú kia, chính mình rõ ràng đã chôn vùi hủy hoại tương lai của đứa em tốt này, hiện tại Lạc Đề hẳn là mặc da thú rách nát, bị ném ở rừng sâu cho sói ăn mà không phải đứng ở đây, nhìn nàng, cười nhạo nàng giống như suốt mười mấy năm qua.

Lạc Đề cần phải chết.

Đôi mắt Lạc Vi đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Minh Không đại nhân, lúc trước rõ ràng nàng đã nói nàng không qua khỏi...”

Minh Không nhíu mày có chút không vui: “Sau đó Phùng Cầm mời ta đi xem Lạc Đề, ta đã khẩn cầu sự chúc phúc từ Thần Vạn Vật, thần nói, nếu đứa trẻ đáng thương này có thể ráng qua năm sáu ngày, thì sẽ khỏi hẳn. Sinh mệnh ngoan cường của Lạc Đề đã giúp nàng sống qua khoảng thời gian này, Thần Vạn Vật cảm động trước sự kiên cường này, ban xuống chúc phúc, đây là vinh hạnh của bộ lạc Mã Y chúng ta.”

Lời nói của Minh Không khiến các tộc nhân lần lượt nhìn lên trời, cảm ơn thần minh đã chiếu cố bộ lạc Mã Y.

Lạc Đề cường đại là điều mọi người đều biết, bộ lạc có được một dũng sĩ như vậy, ý nghĩa sẽ có thêm nhiều đồ ăn hơn, khi chiến đấu sẽ có nhiều người sống sót hơn, không hề nghi ngờ điều này sẽ cho mọi người cảm thấy rất an toàn.

Minh Không nói câu chốt cuối cùng: “Lạc Vi, nếu ngươi có gì bất mãn với Thần Vạn Vật, có thể tự mình câu thông với thần, hỏi xem ngài có chúc phúc Lạc Đề hay không.”

Lạc Vi khắc chế bản thân không trực tiếp xông lên giết chết Lạc Đề, gian nan nói qua kẽ răng: “Ta đã biết, Minh Không đại nhân. Thần Vạn Vật đều có an bài của mình.”

Nói câu đó xong, Lạc Vi đẩy mọi ngươi ra nhanh chóng rời khỏi đây.

Minh Không nhìn bóng dáng của nàng, bất đắc dĩ thở dài. Lạc Vi cũng là một đứa trẻ ưu tú, đáng tiếc tâm thuật bất chính, nếu nàng có thể dành thời gian ghen ghét người khác dùng để rèn luyện bản thân thì bây giờ nàng đã là một dũng sĩ ưu tú hơn.

Người trong bộ lạc cảm tạ Thần Vạn Vật xong lại tò mò hứng phấn nhìn Lạc Đề, thần minh ban xuống chúc phúc, đây là một chuyện vinh quang cỡ nào.

Không khí khác hoàn toàn lúc trước, ánh mắt dừng ở trên người hai nàng không còn là hoảng sợ và chán ghét, Tống Phỉ lại không cảm thấy cao hứng dù chỉ một chút. Một phần là cảm thấy thất vọng về mọi người, quan trọng hơn, nàng rất lo lắng tình trạng của Lạc Đề.

Bàn tay vẫn còn vững vàng đặt trên vai, không cần quay đầu lại nhìn, Tống Phỉ cũng biết người này nhất định đứng còn thẳng hơn cả cây tùng. Nhưng mà chỉ có nàng biết tình trạng hiện tại của cơ thể Lạc Đề, hôm nay khi nàng đi ra ngoài, Lạc Đề còn chưa thể hoạt động phạm vi lớn, chứ đừng nói tới đứng lên, bảo trì trạng thái này đối mặt mọi người.

Hiện tại Tống Phỉ vô cùng hy vọng mọi người xung quanh biến mất trong nháy mắt để cho nàng xoay người ôm lấy Lạc Đề.

Minh Không nhìn thấy biểu tình Tống Phỉ, trong lòng cũng biết tình trạng của Lạc Đề chỉ sợ cũng không lạc quan, nàng vẫy vẫy tay, mỉm cười nói với Tống Phỉ: “Ngươi mang Lạc Đề về lều trại trước đi, chúc phúc của Thần Vạn Vật nàng cần thời gian để tiêu hóa.”

Tiện đà lại nói với mọi người: “Từ hôm nay trở đi, Tống Phỉ sẽ là đệ tử chính thức của ta.”

Tống Phỉ đỡ Lạc Đề, đặt tay bên hông nàng, hai người đối mắt nhau trong chớp mắt, trong mắt có muôn vàn tình tố kích động. Nghe thấy Minh Không nói, Tống Phỉ quay đầu nhìn nàng một cái, Minh Không cho Tống Phỉ một ánh mắt yên tâm.

Vì thế Tống Phỉ không quản đám người đang sôi trào, chỉ cẩn thận đỡ Lạc Đề, tránh vết thương trở nặng hơn, hai người cứ như vậy nâng đỡ lẫn nhau trở về lều trại.

Trong đám đông, Tra Na âm lãnh nhìn bóng dáng Tống Phỉ biến mất sau rèm cửa, nắm chặt tay.

Tống Phỉ giúp Lạc Đề nằm xuống xong, hồng mắt hỏi nàng: “Đau không?”

Sắc mặt Lạc Đề tái nhợt, phảng phất toàn bộ sinh lực đều bị rút ra khỏi người, hoảng hốt khiến Tống Phỉ tưởng trở lại ngày đầu tiên gặp nhau, Lạc Đề vạn niệm câu hôi*.

*Sinh vô khả luyến vạn niệm câu hôi: Cuộ đời này không còn hy vọng gì nữa và họ cũng chẳng còn gì luyến tiếc nữa.

Nhưng mà ngay sau đó, Lạc Đề mở bừng mắt, đôi mắt xanh biếc tràn ngập ánh sáng lóa mắt, lấp lánh hơn cả những viên đá quý đẹp nhất trên thế giới. Nàng chuyên chú nhìn Tống Phỉ, ở trong lòng miêu tả khuôn mặt nàng một lần lại một lần, lòng bàn tay phảng phất còn có độ ấm da thịt của nàng.

“Không đau, ta sẽ khỏe lại nhanh thôi.” Ngươi không cần lại thương tâm khổ sở, ta sẽ lại một lần nữa trở nên cường đại để không ai có thể ức hiếp ngươi.

Lạc Đề hiển nhiên có chút mệt mỏi, Tống Phỉ đau lòng sờ sờ mặt nàng, phát hiện nàng lộ ra một nụ cười ôn nhu.

“Ta nghỉ ngơi một chút. Mưa Phùn bị thương nhẹ, ta kêu Phùng Cầm mang nàng đi, ngươi có thể đi xem nàng.”

Tống Phỉ lắc đầu: “Ta ở cạnh ngươi, chờ lát nữa Minh Không đại nhân sẽ vào đây, đợi nàng xác nhận ngươi không sao thì ta sẽ đi xem Mưa Phùn.”

Lạc Đề làm sao lại không muốn Tống Phỉ vẫn luôn ở bên mình, chỉ là bộ dáng suy yếu của bản thân hiện tại ngượng ngùng khi để nàng nhìn thấy một lần nữa.

Nhưng hôm nay nghe được nàng nói như vậy, trong lòng vẫn rất vui vẻ. Lạc Đề đặt tay lên tay Tống Phỉ, đúng lúc này Minh Không đi vào.

Khi tiến vào, điều đầu tiên Minh Không nói là sói con rất an toàn, tiếp theo là thương thế của Lạc Đề.

Tống Phỉ thối lui đến một bên, cười với Lạc Đề, đồng thời ở trong lòng hỏi Tiểu Ngải tiến độ của nhiệm vụ chính.

“Tích ——tiến độ hiện tại: 93/133. Chú ý: Tinh thần lực hiện giờ của Lạc Đề đang ở mức thấp, tùy thời tiến vào trạng thái hôn mê, mong ký chủ nhanh chóng tìm biện pháp!”

Tinh thần lực? Tinh thần lực của Lạc Đề đang ở mức thấp?

Nếu mình thiếu khuyết tinh thần lực thì sẽ vô pháp sử dụng vu thuật, còn Lạc Đề là dũng sĩ, thiếu khuyết tinh thần lực sẽ suy yếu chìm vào ngủ say, xem ra mặc kệ là ai thì tinh thần lực đều cực kỳ quan trọng.

Từ từ, Tống Phỉ phát hiện điều không thích hợp: “Tiểu Ngải, không phải ngươi nói tinh thần lực là Bàn Tay Vàng của ta à, sao ai cũng có hết vậy?”

Tiểu Ngải không chút hoang mang trả lời: “Cũng không phải nha, trước mắt, ở dị thế chỉ có ký chủ và Lạc Đề có tinh thần lực một cách chính xác rõ ràng, có thể dùng thuốc và sổ tay tu luyện từ cửa hàng để đề cao tinh thần lực.”

Tống Phỉ nghe sửng sốt, này có phải ý là, nàng và Lạc Đề là hai người duy nhất có được Bàn Tay Vàng, trách không được cửa hàng có cả từ khóa “Tu luyện”, trong hàng hóa còn có “Võ Thuật”, vừa thấy liền biết là chuẩn bị cho Lạc Đề.

“Tiểu Ngải, ngươi nói chỉ có ta và Lạc Đề có tinh thần lực một cách chính xác rõ ràng, vậy những người còn lại không có sao, hay ý là họ cần có cơ hội nếu muốn tu luyện tinh thần lực?”

Giọng nói máy móc của Tiểu Ngải tràn đầy tán dương: “Ký chủ! Khó có được một lần nhìn thấy ngươi thông minh như này!”

Tống Phỉ.... Cảm thấy rất vinh hạnh.

Sở dĩ nàng có suy nghĩ như vậy là do thấy được Minh Không đang chữa thương cho Lạc Đề.

Theo trí nhớ thì Minh Không của Mã Y là tư tế lợi hại nhất trong phạm vi lục địa này, tinh thần lực của mình có quan hệ tới việc thi triển vu thuật, Minh Không hiển nhiên vận dụng vu thuật giỏi hơn mình, suy ra, tinh thần lực cũng phải cao hơn mình mà Tiểu Ngại lại nói chỉ có mình và Lạc Đề có tinh thần lực, điều này làm Tống Phỉ cảm thấy mâu thuẫn.

Tiểu Ngải nhân cơ hội này giới thiệu một chút Bàn Tay Vàng “Tinh thần lực” này cho Tống Phỉ.

Đối với tư tế thì tinh thần lực trợ giúp đề cao vu thuật, còn đối với dũng sĩ là có lợi cho tố chất cơ thể.

Tương đương với tinh thần lực càng cao, trình độ trong lĩnh vực của họ sẽ càng giỏi. Nhưng đối với phần lớn người, con đường thông qua tăng cao tinh thần lực để nâng cao trình độ này, căn bản đi không được, bởi vì trên giao diện thuộc tính của bọn, cột “Tinh thần lực” là màu đen.

Mà Tiểu Ngải cho Bàn Tay Vàng, chính là trực tiếp giúp hai nàng thắp sáng lên kỹ năng người khác không có cách nào nắm giữ được.

Bất quá đối với người thường cũng có cách đề cao tinh thần lực. Ví dụ tốt nhất là “Một cái giáo đá bình thường” mà cửa hàng bán. Bọn họ không có cách nào tự mình đề cao tinh thần lực được, lại có thể thông qua ngoại vật tăng lên trong thời gian ngắn.

Lúc này Tiểu Ngải đột nhiên nói: “Nhưng cũng có người thường có thể thắp sáng lên cái kỹ năng tinh thần lực này. Ví dụ như họ có một thành tích đặc biệt cao trong một lĩnh vực nào đó hoặc là cảm xúc dao động mãnh liệt, tinh thần lực cũng sẽ được đả thông.”

“Sau khi đả thông thì sao? Cũng sẽ giống như chúng ta có thể tu luyện tăng lên không ngừng sao?”

Tiểu Ngải phân tích: “Tăng thì cũng có tăng, chỉ là tốc độ sẽ không nhanh như ký chủ và Lạc Đề. Nhưng mà những người thắp sáng kỹ năng tinh thần lực giai đoạn sau, đa số đều sẽ đạt được một hoặc nhiều kỹ năng đặc biệt.”

Không biết vì sao Tống Phỉ cảm thấy có chút bất an, nàng truy vấn: “Kỹ năng đặc biệt? Là loại kỹ năng đặc biệt gì?”

“Điều này thì ký chủ phải tự mình đi tìm hiểu, bất quá tình huống này rất hiếm thấy, mong ký chủ không cần lo lắng.”

Từ từ, chúng ta không phải đang nói chuyện về Bàn Tay Vàng à, sao đột nhiên lại bắt đầu bảo ta không cần lo lắng, hay là trong các thế giới khác của mấy người đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Ở trong đầu Tống Phỉ đang nói chuyện với Tiểu Ngải, Minh Không đã chữa trị cho Lạc Đề xong một lần. Sắc mặt nàng trắng bệch, có thể phân cao thấp với Lạc Đề đang nằm trên mặt đất được rồi.

Tống Phỉ tiến lên đỡ lấy nàng, trong lòng không đành lòng: “Minh Không đại nhân, chờ con học xong vu thuật, lần tới để cho con chữa trị đi.”

Mỗi lần tiến hành điều trị cường độ cao, Minh Không đều phảng phất như thoát lực giảm thọ. Tống Phỉ không khỏi nghĩ thầm, nếu Minh Không có thể thắp sáng tinh thần lực thì tốt rồi, vậy thì nàng có thể tự khôi phục, không cần phải giống như tiêu hao sinh mệnh của mình quá mức, nếp nhăn nơi khóe mắt tăng nhiều, mái tóc cũng bạc lấm tấm nhiều hơn.

Nghe Tống Phỉ nói xong, Minh Không thập phần vui mừng: “Được, ta sẽ mau chóng dạy cho con toàn bộ bản lĩnh của ta, con phải chăm chỉ học tập.”

Tống Phỉ gật đầu, nàng liếc nhìn Lạc Đề đang ngủ yên, nghĩ thầm: Ta nhất định sẽ trở thành một tư tế ưu tú, Lạc Đề, ngươi cũng sẽ trở thành một thủ lĩnh ưu tú.

Tác giả có lời muốn nói: Chương này có rất nhiều giả thiết, phòng trường hợp có thiên sứ nhỏ không hiểu được, nói đơn giản một chút:

Giống như trong game, trong thuộc tính giao diện của nhân vật đều có cột tinh thần lực nhưng trừ bỏ hai vai chính, những người còn lại cột này đều là màu đen, không tăng lên được.

Mà có một ít người rất lợi hại, có thể thắp sáng cột này vào giai đoạn sau, đồng thời trò chơi còn tặng gói quà lớn: Kỹ năng đặc biệt.

Còn những người không phải vừa sinh ra đã được thắp sáng và sau này cũng không thể thắp sáng thì khi sáng tạo ra nhân vật có bao nhiêu tinh thần lực thì mãi mãi chỉ có chừng đó, không thể tăng lên nhưng có thể mượn dùng đạo cụ tăng lên trong chốc lát.

Còn có: Minh Không đại nhân rất ôn nhu và rất lợi hại, trước mắt là người Tống Phỉ nhìn lên, thiên phú của Tống Phỉ rất cao nhưng hiện tại không thể vượt qua Minh Không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.