Trong thùng gỗ đầy nước ấm có một con thỏ bám hai chân trước lên mép thùng, hai chân sau dùng sức đạp nước. Hơn nửa người nó chìm trong nước giãy giụa, lông tơ màu trắng ướt nhẹp dính sát vào nhìn trông gầy hơn, nó chớp đôi mắt đẫm nước cùng bộ dạng chật vật nhìn Hoắc Tranh.
Hoắc Tranh nhanh chóng vớt nó khỏi thùng, nước từ lông nhỏ xuống kéo thành một đường dài.
Thỏ con trên người đều là nước, ngoan ngoan để Hoắc Tranh ôm không dám lắc mình, tránh cho người hắn cũng ướt theo.
Hoắc Tranh ôm mông nó đem đến thả trên bàn, lại tìm vải sạch sẽ trùm kín, lau khô nước trên lông thỏ.
Thỏ vốn không được xuống nước, ngâm nước làm nó rất dễ sinh bệnh, Hoắc Tranh lau khô lông thỏ, ánh mắt đầy lo lắng nhìn nó, “Tiểu Bạch, liệu ngươi có sinh bệnh không?”
Bạch Tế lắc lắc đầu thỏ, lỗ tai dài theo đó đung đưa, do bị ướt nên lộ ra da thịt phấn hồng, cái gì không nên xem đều nhìn rõ ràng.
Hoắc Tranh nhẹ nhàng kéo chân sau của nó để lau phía dưới, chạm phải thịt nhỏ phấn nhuận làm con thỏ kêu lên một tiếng. Nó khép lại hai chân sau ngắn ngủn, chậm chậm bò ra chỗ khác vùi đầu tự mình liếm.
Khóe mắt Hoắc Tranh hiện lên ý cười, chờ thỏ nhỏ xử lí sạch sẽ, một lần nữa đổi khăn vải khác chà lau, đến khi không còn giọt nước nào.
Một tay Hoắc Tranh nâng mông thỏ, thay kia giữ nó trước người, ôm về phía giường trong phòng.
Con thỏ nằm lăn trên chăn, lộ ra đầu cùng lỗ tai xù, ngửi ngửi dọc ngón tay Hoắc Tranh, hắn sờ đầu nó, “Tại sao lại biến thành như vầy?”
Thỏ nhỏ dụi dụi vào người Hoắc Tranh, ngẩn cao đầu nhìn lên ánh trăng màu đỏ bất thường ngoài cửa sổ, chiếu vào trong viện làm cảnh vật nhuộm lên một tầng hồng nhạt. Hoắc Tranh ôm Bạch Tế đặt trên bệ cửa sổ, cùng nhau ngắm trăng.
Bạch Tế trong chốc lát không thể hóa lại hình người, suốt đêm cuộn tròn nằm trên người Hoắc Tranh, cái mũi liên tục cọ dưới cằm hắn.
“Tiểu Bạch.”
Hoắc Tranh hơi nâng người thỏ nhỏ lên, môi mỏng hôn dọc theo cái mũi đến bụng mềm lông xù.
Bạch Tế mở rộng bốn chân nằm trên mặt Hoắc Tranh, cảm nhận ấm áp dưới bụng làm nó ngứa ngứa, hai chân trước ngắn ngủn níu lấy tóc hắn, lỗ tai cùng cái đuôi tròn lắc lắc.
Lòng bàn tay dày rộng của Hoắc Tranh thong thả xoa trên lưng thỏ, đụng tới cái đuôi tròn vo, hắn nắm lấy đuôi nhéo nhéo đồng thời khảy nhẹ chồi nhỏ phấn nộn làm con thỏ giật mình, nó duỗi thẳng chân sau, dùng măng cụt* cào loạn tóc Hoắc Tranh, phát ra tiếng kêu nhỏ trong cổ họng.
Mắt tròn của Bạch Tế mơ màng, cả người nó mềm thành một vũng nước.
Con thỏ hừ hừ một lúc lâu mới ý thức được vừa xảy ra chuyện gì.
Hoắc Tranh lại lấy ra vải sạch lau cho thỏ nhỏ, nó xấu hổ cuộn mình vùi đầu vào trong chăn chỉ lộ ra cái mông, một bộ dáng không còn mặt mũi gặp người.
Hoắc Tranh cười nhẹ đào con thỏ ra, nhịn không được tâm động, thân thân khóe mắt nó.
“Mắc cỡ?”
Con thỏ hơi mở miệng, nó thấy không còn muốn sống nữa, Tranh Tranh là đang khi dễ nó không thể nói chuyện đúng không?
Hoắc Tranh lại cười, ôm cả Bạch Tế và chăn vào người, tắt đèn dầu, “Nghỉ ngơi đi.”
Hôm sau khi bầu trời nổi lên tầng tầng ánh sáng, Hoắc Tranh theo bản năng ôm chặt vật trong ngực, với tay lại chạm phải đám lông mềm, nhìn kỹ lại là con thỏ trắng lông xù còn đang ngủ. Mũi nhúc nhích thở nhẹ, có lẽ là ổ chăn ấm áp, nó duổi thẳng bốn cái chân ngắn ngủn, hai lỗ tai rũ xuống ngủ ngon lành.
Một lúc sau thỏ nhỏ mới mở mắt, đồng tử nhiễm một tầng hơi nước mỏng, khóe mắt hồng hồng nhìn Hoắc Tranh.
“Trời sáng rồi.” Hoắc Tranh thân thân nó, “Tiểu Bạch, sao vẫn chưa biến trở về?”
“!!!”
Bạch Tế gấp đến độ đảo quanh trên chăn đệm, y muốn khóc.
Hoắc Tranh ôm chặt con thỏ, “Đừng sợ.”
Bạch Tế bi phẫn, hôm nay y còn phải đi học nữa, như thế này phải làm sao bây giờ? Một lát nửa ra ngoài, Lan bà không thấy y phải làm sao bây giờ?
Hoắc Tranh nhanh chóng thay xong quần áo, đến nhà bếp lấy theo chút bánh đã làm hôm qua, hắn ôm Bạch Tế đặt lên vai, “Hôm nay chúng ta ra ngoài sớm một chút.”
Hoắc Tranh đều không rãnh đợi ngựa ăn, đánh xe đến ngoài cửa, Lan bà cũng biết một vài chữ đơn giản, hắn để lại cho bà một tờ giấy xong liền đánh xe đến võ quán.
Hắn vừa đến cửa lớn, Phương Tử Trần cũng sớm đến, thấy hắn liền kêu: “Bạch đại ca.”
Mắt Phương Tử Trần đảo quanh xe, cười cười hướng vào bên trong gọi: “Bạch Tế.”
“Tiểu Bạch hôm nay thân mình không khỏe, ta để y ở nhà nghỉ ngơi, làm phiền ngươi nói với phu tử...”
Phương Tử Trần liên tục gật đầu, “Không có việc gì, cứ giao cho ta, ngươi để y nghỉ ngơi đi.” Lại hỏi: “Thân mình y không có việc gì đi?”
Ánh mắt Hoắc Tranh bình tĩnh, “Không có việc gì.”
Hôm nay bầu trời xanh ngắt, không khí trong lành, võ sinh ở Hưng Võ Viện bỗng nhiên nhốn nháo, chính là Hoắc võ giáo của bọn họ hôm nay mang theo con thỏ đến đây.
Hết chương 68
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
- -------------------
*Măng cụt của thỏ cũng cute lắm nè