"Giang Thánh Trác! Cậu nhẹ tay một chút không được sao?"
Giang Thánh Trác đang cẩn thận sát trùng và bôi thuốc cho Kiều Nhạc Hi, không còn cách nào khác đành phải nghe tiếng le hét của cô mỗi mấy giây một lần. Giang Thánh Trác không chịu nổi nữa ngẩng đầu lên trừng mắt, "Cậu ngậm miệng lại cho tớ! Tớ còn chưa đụng tới mà!"
Khuôn mặt Kiều Nhạc Hi mếu máo, ủy khuất.
Giang Thánh Trác đưa bông gạc cho cô, "Hơn nữa, đau là được rồi, để cậu nhớ lâu một chút".
Kiều Nhạc Hi nắm chặt tay, ra sức tưởng tượng, "Bắt đầu từ hôm nay, chị đây sẽ lập tức biến thành một cô gái hung ác, cay cú, hắc ám, cuối cùng sẽ có một ngày tớ muốn khi người ta thấy tớ lập tức nhớ tới ba chữ, hắc, quả, phụ (người đàn bà hiểm độc)! Nếu như người nào đó đắc tội tớ, tớ sẽ để cho tên đó sống cũng không được chết cũng không yên!" (Câu này phải thêm tiếng cười mới có hiệu ứng dọa người=)))
Bả vai Giang Thánh Trác rung rung, Kiều Nhạc Hi nghiêm mặt nhìn cậu, "Cậu cười cái gì? Có cái gì mắc cười?"
Giang Thánh Trác sợ người lợi dụng uy quyền như cô, cúi đầu nhịn cười, "Thay xong rồi! Vết thương cũng hồi phục không tệ!"
Kiều Nhạc Hi vuốt ve băng gạc, từ một người hăng hái lúc đầu đã trở về cô gái nhỏ, buồn rầu nói, "Có bị sẹo không?"
Giang Thánh Trác thoải mái dựa lưng vào ghế sô pha, cười nhạo cô, "Ui trời, yêu nữ mà còn sợ bị sẹo à, thêm mấy vết sẹo mới dọa được người chứ?"
Kiều Nhạc Hi đang muốn phản pháo, bên ngoài có người gõ cửa, Giang Thánh Trác liếc qua chiếc đồng hồ trên tường khẽ mĩm cười.
Kiều Nhạc Hi đá chân cậu, "Đi mở cửa!"
Giang Thánh Trác ngồi không yên không di chuyển, "Đây là nhà của cậu, sao tớ lại đi?"
Kiều Nhạc Hi suy nghĩ một chút, liền đứng lên mở cửa.
Giang Thánh Trác ở phía sau kêu lên, "Đứng yên, đừng có bị dọa!"
Kiều Nhạc Hi bị lời nói kỳ quái của cậu làm cho ngơ ngác, rồi nhìn người trước cửa sợ hết hồn, "Anh Hai!"
Kiều Dụ nhìn cô vội vội vàng vàng đem tay dấu ở sau lưng, hỏi, "Giấu cái gì đây? Đem ra đây anh xem nào?"
Kiều Nhạc Hi tránh một bên trừng mắt nhìn người nào đó đang ngồi thong thả trên ghế sô pha, mà ai đó lại chẳng thèm để ý, vênh váo đọc báo không nhìn cô.
Rốt cuộc cũng không tránh thoát, Kiều Dụ nhìn cô, khuôn mặt đau lòng, "Chuyện gì xảy ra?"
Kiều Nhạc Hi cười cười lôi kéo Kiều Dụ ngồi xuống, "Không cẩn thận nên té, cũng nhanh khỏi thôi".
Giang Thánh Trác ngồi bên cạnh hừ lạnh, "Té cũng đúng chỗ quá!"
Kiều Nhạc Hi trực tiếp đạp chân cậu, "Cậu, đi qua bên cạnh ngồi, chỗ này cho anh Hai tớ ngồi!"
Giang Thánh Trác thu lại độ lạnh mình phát ra, dịch qua một bên, "Lại đạp tớ, cậu quên ai là người đưa cơm, thay thuốc cho cậu rồi sao?"
Kiều Nhạc Hi đuối lý, nói không ra lời.
Kiều Dụ sờ sờ đầu cô, trên mặt không vui, "Sau này cẩn thận một chút, bây giờ bên cạnh không có ai nên để ý nhiều hơn!".
Kiều Nhạc Hi lập tức ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ nhớ, anh Hai".
Kiều Dụ chợt nở nụ cười hài lòng nhìn sang Giang Thánh Trác, vừa cười vừa nới lỏng cà vạt và nút áo nơi cánh tay, sau đó chậm rãi vén lên, lộ ra cánh tay đầy cơ bắp.
Nụ cười đó làm cho Giang Thánh Trác lạnh run, "Anh Hai à, anh cười thật kinh khủng".
Kiêu Dụ rất hài lòng với hiệu ứng mình tạo ra, tiếp tục phát huy, dịu dàng mở miệng, "Thánh Trác, cậu đi với tôi tới phòng đọc sách một chút".
Mặt Giang Thánh Trác đầy cảnh giác, "Không cần đâu, anh Hai..........."
Kiều Dụ tới gần tóm cậu, lịch sự trả lời, "Cái này cũng không thể tính".
Giang Thánh Trác bị cậu ta đẩy lên phía trước, vừa đi vừa quay đầu
Kiều Nhạc Hi cười híp mắt vẫy vẫy tay với cậu, "Anh Hai, Giang Bươm Bướm, hai người cứ thoải mái giao lưu tình cảm nhé!"
Cửa phòng đọc sách đóng lại, chỉ trong nháy mắt bên trong lập tức truyền ra mấy lạch cạch, thỉnh thoảng còn có tiếng rên rĩ cùng với mấy tiếng nói chuyện.
Giang Thánh Trác một bên cố tránh, một bên cầu xin tha thứ, "Anh Hai, em sai rồi!"
Kiều Dụ vung tay đánh thẳng vào bụng cậu, thở hổn hển, "Sai rồi? Tôi đây giao em gái cho cậu, vậy mà cậu không thể chăm sóc con bé được, hả?"
Nói xong lại thêm một đấm nữa, không ngờ Giang Thánh Trác né tránh được, cậu ta trượt như cá chạch làm cách nào cũng bắt không được.
"Em lần này không chú ý mới xảy ra chuyện này! Em thề, lần sau sẽ không bao giờ...... lập lại nữa!"
"Lần sau! Cậu còn dám để có lần sau? Trước hết đem lần này tính hết đã!"
".................."
Kiều Nhạc Hi dựa sát người vào cửa nghe lén một lát, thấy Kiều Dụ từ bên trong đi ra, quần áo chỉnh tề, ngay cả tóc cũng không bị rối một sợi, còn Giang Thánh Trác, trừ áo sơ mi có chút nhăn ra thì đại khái từ bên ngoài không nhìn thấy được gì khác, ngược lại cái tướng đi cộng với biểu hiện trên mặt rõ ràng cứng ngắc.
Kiều Dụ ôm vai em gái, kéo cô ta tới cửa, "Thằng nhóc này cũng không tệ, chỉ là biết ăn đánh mà không đánh trả".
Vẻ mặt Kiều Nhạc Hi khinh thường, "Cậu ta biết bản thân đánh không lại anh nên mới không dám đánh trả".
Kiều Dụ cười, bất đắc dĩ thở dài.
Con bé ngốc, cậu ta là con nhà võ, sao lại không đánh lại anh Hai đây, nếu như không phải quan tâm em thì sẽ tình nguyện để bị người ta đánh hay sao.
Đi đến cửa dừng bước chân, "Anh còn có chuyện nên đi trước, hai người cứ nói chuyện vui vẻ đi!"
Kiều Nhạc Hi đóng cửa quay lại nhà trong, "Này, cậu không sao chứ?"
Giang Thánh Trác đang nằm trên ghế dài trước ban công, tắm nắng buồn ngủ, "Có sao, ta phải bế quan trị thương, không biết nữ ma đầu có thể truyền chân khí giúp ta phục hồi như cũ không?". (Cái đoạn này hắn nói chuyện kiểu kiếm hiệp nên mình để nhân xung 'ta')
Kiều Nhạc Hi sửng sốt một lúc, sau đó mới hung dữ trả lời, "Bệnh thần kinh!"
Thuận tay lấy khăn mỏng khoác lên người cậu.
**
Mấy ngày sau, trong lúc Kiều Nhạc Hi còn đang tự nói tự trả lời không ngừng thì bị Giang Thánh Trác áp giải lên xe, từ đại từ đến liên từ bị cô dùng linh tinh đến rối tinh rối mù.
"Thật ra thì, tớ không phải là sợ, cũng không phải khẩn trương, tớ chỉ là lâu rồi chưa về nên không thích ứng được, có thể về tất nhiên tớ rất vui vẻ, thật đó! Dù sao đó cũng là nhà của tớ, lớn lên từ nhỏ, đúng không?"
"Hơn nữa ông ta cũng là ba của tớ, máu chảy trong người tớ có một nửa là của ông ta, mặc dù chúng tôi lâu rồi không gặp, cái đó cũng không phải là lỗi của tớ, ông ta bận rộn như vậy, tớ cũng bận nhiều việc, lần này cuối cùng cũng gặp mặt, tớ cũng quý trọng lần này, người xưa có câu: "Tử muốn nuôi mà hôn không đợi" (cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng?), người xưa sẽ không gạt tớ, và tớ cũng tin tưởng họ..........."
"Huống chi, tớ đã nhận lời của cậu, Kiều Nhạc Hi này một khi hứa thì sẽ không bao giờ thất tín, cái gì mà ăn vạ, mấy chuyện này chắn chắn tớ sẽ không làm................."
"Còn nữa, quà tặng tớ cũng mua xong rồi, đồ đắt tiền lãng phí thật sự không tốt............."
"Cậu nói đúng không Giang Thánh Trác?"
Giang Thánh Trác bên cạnh từ sớm đã không nhịn được cười, một tay đỡ tay lái, một tay chống bên cửa xe dấu nửa mặt, cũng đặc biệt phối hợp trả lời, "Đúng......."
Chiếc xe dừng lại hơn mười mấy phút trước cổng xa hoa của một tòa nhà, Kiều Nhạc Hi thò đầu ra khỏi xe nhìn một chút, "Tổ chức rầm rộ như vậy làm gì? Không phải chỉ là sinh nhật thôi sao?".
Giang Thánh TRác kéo cô xuống xe, khuôn mặt gian xảo, dừng lại một chút mới trả lời cô, "Tớ nhớ là sáng nay tớ đã nói với cậu rồi, hôm nay có rất nhiều người tổ chức tiệc mừng thọ, mặc dù cậu còn mặc quần áo dạo phố để làm hỏng khung cảnh, tớ không biết là cậu cố ý hay là vô tình, bất quá cũng không có liên quan bởi vì anh Hai đã dặn dò, trước khi cậu vào cửa nhất định phải để cậu mặc thật xinh đẹp lung linh chói mắt, tiểu thư thân ái của tôi!"
Kiều Nhạc Hi khuôn mặt không nhịn được, cùng với âm mưu bị phơi bày, lúng túng nói, "Biểu diễn gì cơ? Giang Thánh Trác, tớ thật ghét cậu! Vô cùng vô cùng ghét cậu, thật là ghét!"
Vừa bước vào cửa Dư Vãn liền tới chào đón, "Cậu Giang, ông chủ đợi cậu đã lâu, đang nổi giận bên trong".
Kiều Nhạc Hi nhìn có chút hả hê, "Chị Dư, tên kia tính tình xấu như vậy đừng ở với cậu ta, em đi tìm người khác thật tốt giúp chị!".
Dư Vãn bị cô chọc ghẹo khiến khuôn mặt đỏ bừng vẫn chưa trả lời, lập tức nghe đến giọng nói từ trên lầu vọng xuống, "Hay là cô tự đem mình gã đi trước rồi hẳng nói, quan tâm chuyện người khác làm gì?"
Đứng ngay bậc thang giữa tầng một và tầng hai là một người đàn ông, ăn mặc xinh đẹp như siêu sao.
Phần trên nguyên một bộ đỏ vs cổ áo trong bằng lông, phần dưới là chiếc quần bó sát màu đen, hợp với khuôn mặt âm hiểm làm Kiều Nhạc Hi cả người nổi tầng tầng da gà.
Kiều Nhạc Hi không ngờ đang nói xấu người ta còn bị bắt tại trận thế này nên có chút chột dạ ngẩng đầu lên lộ vẻ mặt tươi cười chào hỏi người nọ, "He, bảy thêm một".
Giang Thánh Trác cùng Dư Vãn buồn cười.
Tề Gia Dật ghét nhất người khác gọi mình là Bảy thêm một, khuôn mặt đen như đáy nồi, vô cùng mất hứng nói, "Lên đây đi".
Kiều Nhạc Hi xích lại gần Giang Thánh Trác, nhỏ giọng hỏi, "Giang Thánh Trác, cậu làm sao lại quen biết cái loại yêu quái này vậy? Có phải giống như mấy loại đàn ông học thiết kế hay không?"
Giang Thánh Trác cười không nói, cười suốt trên đường lên lầu.
Lên lầu, Kiều Nhạc Hi bị mấy cô gái ôm vào trong giúp thay đồ, trang điểm. Giang Thánh Trác thay đổi trang phục ra ngoài soi gương, Tề Gia Dật đứng bên cạnh cậu đắc ý, "Há há, đây là mặc hàng riêng, không tệ chứ?"
Tề Gia Dật ngồi trên ghế sô pha xa xa nhìn Giang Thánh Trác, "Nói thật, gương mặt cậu cùng cái dáng người này đúng là có thể hù dọa người khác, là cậu, nếu là người khác, tớ thật sự không nỡ đưa".
Giang Thánh Trác từ trong gương lười biếng liếc mắt nhìn cậu ta, "Được rồi, cậu đây là khen tớ hay là khen trang phục? Cậu không có lợi sao? Tớ bạc đãi cậu sao?"
"À ................." - Tề Gia Dật bị nghẹn họng.
Giang Thánh Trác sửa lại trang phục xong mới ngồi xuống ghế, mắt nhìn vào phòng trong nhẹ giọng hỏi, "Giống nhau sao?"
"Đó là đương nhiên, bất quá tớ dùng vải đặc biệt xịn, hơn nữa từng chi tiết cũng tốn không ít bản lĩnh!"
Giang Thánh Trác bày ra khuôn mặt âm mưu đã được như ý, cười xấu xa, "Bảy thêm một, cậu đúng là xấu tận trong xương".
Tề Gia Dật cũng một bộ mặt xấu xa, "Cũng vậy thôi".
"Ta nói..... Giang Thánh Trác này, sao càng sống lâu cậu.... làm như vậy..........." - Tề Gia Dật cau mày suy nghĩ hồi lâu để tìm từ thích hợp, "Dùng thủ đoạn đê tiện thấp kém để đối phó với một cô gái?"
Giang Thánh Trác hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường, "Cái loại con gái này thủ đoạn của cô ta cao thâm khó đoán, đồ không có đầu óc, tương đương với lãng phí thì phải dùng thủ đoạn thấp kém mới có thể làm cô ta khó chịu!"
Tề Gia Dật lập tức hứng thú, "Cô ta đắc tội gì với cậu vậy?"
Giang Thánh Trác hất càm ý bảo cậu ta nhìn xuống người đang nói chuyện với Dư Vãn, "Nếu có người đắc tội với tớ, tớ cũng không có gì để nói, nhưng nếu có người xúc phạm tới người của cậu, cậu sẽ dễ dàng bỏ qua cho tên đó sao?"
Tề Gia Dật bỗng nhiên tỉnh ngộ, gật đầu nói, "Khẳng định không dễ dàng bỏ qua cho tên đó".
"Vậy thì đúng rồi!".
Tề Gia Dật đưa ta ra, "Đồ tớ muốn đâu?"
Giang Thánh Trác hất tay cậu ra, "Biết rồi, sáng mai sẽ đưa người tới đem qua".
Hai người đang nói chuyện, Giang Thánh Trác theo bản năng quay đầu, lập tức nhìn thấy Kiều Nhạc Hi từ phòng trong bước ra.
Ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính, hiện lên quang ảnh trên nền gạch khiến cả không gian sáng chói, mà cô đứng tầng ánh sáng đó, khuôn mặt lẫn đuôi mắt cong cong trực tiếp nhìn cậu tươi cười.