Trong khung cảnh lãng mạn thích hợp cho các đôi trai gái hẹn hò dùng bữa, nhìn đến đám người bọn họ vây quần vui vẻ bên bàn cùng nhau, ngược lại Kiều Nhạc Hi tuyệt không cảm thấy khó chịu.
Liếc mắt đảo qua cô liền có thể nhận ra Giang Thánh Trác, lúc này cậu ta đang ngồi thoải mái, cánh tay cậu miễn cưỡng đặt trên thành ghế phía sau người đẹp bên cạnh, cúi đầu ở bên tai cô ta nói gì đó khiến cô ta mĩm cười không ngừng.
Cậu với những người đẹp từng sống chung trước kia cô đã từng gặp qua, rõ ràng là bộ dáng phóng đãng nhưng vẫn không thể che được nét nhã nhặn, thật làm người ta đỏ mắt ganh tị.
Bên cạnh có người nhìn thấy cô, cũng cười nói chào hỏi nhau.
Tề Tử Uyên, Diệp Tử Nam, cùng với Thi Thần và Giang Thánh Trác, bốn người bọn họ từ nhỏ đã nghịch ngợm phá phách, Kiều Nhạc Hi nhìn cũng nhìn đủ hơn hai mươi mấy năm nay.
Đối với cái cá tính của họ, Kiều Nhạc Hi đã từng đánh giá qua, bốn người bọn họ, một thì khó chịu, một thì ngu ngốc nhưng rất cố chấp, một thì rất khí phách, một rất không đáng tin cậy.
Giang Thánh Trác mặt tò mò hỏi cô là người nào, Kiều Nhạc Hi quay lại nhìn lại khuôn mặt của ba tên kia, sau đó quay đầu cười run rẩy cả người, ba người còn lại đều không nói, đáp án đã quá rõ ràng.
Sau khi mọi người qua màn chào hỏi xong xuôi, Kiều Nhạc Hi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt trong mấy giây, sau đó cười xấu xa nói với Giang Thánh Trác, "Ừ, cái này nhìn mới giống cái so sánh buổi trưa này, có khí chất hơn, phẩm vị của cậu ngày càng cao rồi".
Mà câu nói sau cùng, cô thành công khi nhìn thấy sắc mặt xinh đẹp kia xa sầm xuống, thật là có ý tứ.
Kiều Nhạc Hi cố nén cười đến nội thương, nhưng nụ cười trên môi Giang Thánh Trác vẫn không hề thay đổi, "Cám ơn đã khen".
Lần này thì sắc mặt của cô gái hoàn toàn thành trắng bệch không còn chút máu.
Đến lúc này, Kiều Nhạc Hi mới chú ý một cô bé ngồi bên cạnh Diệp Tử Nam, trông rất dịu dàng, rất nhã nhặn, nhìn cứ như một cô học sinh nhỏ, cách ăn mặc, trang điểm hoàn toàn khác với ba cô gái còn lại trong phòng, ngược lại làm cô rất tò mò.
Cười nói xong mấy câu bâng quơ, Kiều Nhạc Hi liền rời đi. Đứng trước gương trong toilet, Kiều Nhạc Hi học theo cách biến đổi sắc mặt của cô gái xinh đẹp vừa rồi, cuối cùng cười ha ha, sờ khuôn mặt mình, "Nhìn thế nào vẫn rất xinh đẹp, so với người kia thì mạnh hơn nhiều".
Sau đó mặt mày thỏa mãn đẩy cửa ra ngoài, chân vừa mới bước ra khỏi toilet, dù có tình nguyện hay không vẫn thấy Giang Thánh Trác đang đứng tựa tường cách đó không xa, "Thấy gì cười lớn tiếng như vậy?"
Kiều Nhạc Hi mặt cười híp mắt, nhưng miệng vẫn trả lời không khách khí, "Mắc mớ gì tới cậu!".
Giang Thánh Trác cau mày, "Con gái không được nói năng thô tục!".
Kiều Nhạc Hi 'à' một tiếng rồi quyết định lướt qua cậu bỏ đi.
"Ừ" - Giang Thánh Trác bỗng đâu lấy ra lọ nước hoa tinh xảo quăng qua cho cô.
Kiều Nhạc Hi nhận lấy, mở ra đưa lên mũi ngửi một cái, "Ừ, hành động nhanh vậy, không phải cậu hỏi lấy cái lọ nước hoa của cô gái xinh đẹp buổi trưa đó chứ? Cậu biết tính của mình rồi đó, hàng mà đã qua tay người khác rồi mình không muốn!".
Giang Thánh Trác híp mắt cười, rõ ràng uống có chút say, cũng không nói tiếp.
Kiều Nhạc Hi đi đến gần cậu cười hề hề, thần bí hỏi, "Cô gái ngồi bên cạnh Diệp khó chịu là ai? Dáng người thật là xinh đẹp, mới vừa rồi mình nhìn hơi nhiều liền bị tên Diệp khó chịu trừng mắt".
Giang Thánh Trác nới lỏng cổ áo, "Cậu nhìn người ta với cặp mắt đó, sáng như sói xám, không trừng mới là lạ!".
"Cậu mới là đồ sói lang. Đồ dê già!"
Giang Thánh Trác đột nhiên đổi đề tài, "Có lái xe tới không?"
"Không có, đem đi bảo hành rồi, còn chưa kịp lấy".
"Vậy chút nữa đi chung, thế nào?"
Kiều Nhạc Hi học bộ dáng cười híp mắt của cậu, cân nhắc kỹ lưỡng, "Cùng đi chung? Người kia có tốt bụng vậy sao? Lại bắt mình làm kỳ đà cản mũi?"
Kiều Nhạc Hi dựa vào có chút gần, Giang Thánh Trác thuận thế dùng ngón tay nâng cằm cô lên, đôi mắt chứa chan cảm tình mông lung, nhìn cô chằm chằm.
Kiều Nhạc Hi sắc mặt chợt đỏ lên, sợ hết hồn, vội vàng đẩy tay cậu ra, hết nhìn đông lại nhìn tây, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào cậu, âm thanh không kiềm chế được cảm xúc lúc này, "Được rồi được rồi, đi chung thì đi chung, thôi thì bán nhan sắc vậy! Mình đi trước đây, lát nữa gọi cho mình".
Kiều Nhạc Hi xoay người bỏ đi, vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi chửi mình, "Mày đó! đập nhanh như vậy làm gì? Đồ không có tiền đồ!" - Nóng lòng như muốn tự tay móc tim ra để kiềm chế hoặc là cứ đem vứt đi.
Khi quay lại bàn ăn, Giang Thánh Trác bỗng nhiên tinh thần hăng hái hẳn lên, Túc Kỳ nhìn thấy khuôn mặt hớn hở của cậu thắc mắc, "Có chuyện gì vậy? Sao thấy cậu vui mừng thế?"
Giang Thánh Trác tự dưng hí hửng, quay nhanh sang nhìn Túc Kỳ bên cạnh Diệp Tử Nam, nhìn Túc Kỳ cười giống như hồ ly, "Cô gái mới vừa rồi xinh đẹp không?"
Diệp Tử Nam đang gắp thức ăn cho Túc Kỳ ngồi kế bên, tay hơi rung lên, nhưng Túc Kỳ bên kia không có chú ý, nghiêm túc trả lời, "Rất có phong cách!".
Giang Thánh Trác nhíu mày, "Cô cũng thấy không tệ? Cô gái đó là người thầm mến Tử Nam nhiều năm nay".
Túc Kỳ sửng sốt một chút, cũng không biết trả lời thế nào.
Diệp Tử Nam quay đầu trừng mắt nhìn cậu, Giang Thánh Trác trưng ra bộ mặt vô tội, "Cậu trừng tớ làm gì, những gì tớ nói đều là sự thật, năm đó thư tình là do tớ giúp cô ta gửi cho cậu mà! Không phải lúc đó cậu cũng nhận hết sao? Lại trừng mắt tớ… Tớ nói hoàn toàn là sự thật….."
Túc Kỳ nhìn về phía Diệp Tử Nam, Diệp Tử Nam nhẹ nhàng liếc qua Giang Thánh Trác một cái đầy thâm ý, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng giải thích cùng bạn gái.
Giang Thánh Trác tâm tình rất tốt.
Kiều Nhạc Hi đứng trước cửa nhà hàng cám ơn bảo vệ trước cửa, vui mừng xoay người, theo hướng xe Giang Thánh Trác đi tới.
Giang Thánh Trác lúc này đứng tựa vào chỗ xe dành cho người lái, thoải mái ngậm điếu thuốc, Kiều Nhạc Hi tò mò nhìn cậu, lại quay đầu nhìn vào chỗ ghế sau, không có người nào bên trong.
"Sao cậu lại đổi xe? Chiếc xe siêu cấp của cậu đâu rồi?"
Giang Thánh Trác lập tức mở mắt tức giận bất bình trả lời, "Bị ông già tịch thu rồi. Nói mình phải biết ý tứ. Mình có bao giờ đắc ý đâu chứ!".
Kiều Nhạc Hi đang hì hì bỗng nhiên bật cười, "Đáng đời! Ái chà, còn cô bạn gái ăn mặc phong phanh của cậu đâu rồi?"
"Chán nhanh như vậy sao? Tốc độ của cậu có phải quá nhanh không đó? Chỉ trong ngày hôm nay mình đã gặp hai người, sao cậu không chịu tích đức cho bản thân vậy?"
"Mình thích, cậu quản được sao?"
Hai người nói chuyện với nhau luôn như thế, ai cũng không chịu nhường nhịn dù chỉ một chút.
Giang Thánh Trác lại bắt đầu lắm mồm, nói chuyện linh tinh cả nửa ngày, nào là cổ phiếu của công ty nào vừa tăng, diễn viên mới nào xinh đẹp vừa xuất hiện, nhà nào chuyện xấu bị đưa tin.
Kiều Nhạc Hi trong lòng đã rõ, trực tiếp hỏi, "Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"
Giang Thánh Trác rất kỳ quái nhìn về phía cô một cái, mặt nhiêm chỉnh trả lời, "Không có chuyện gì!".
Kiều Nhạc Hi không thèm để ý cậu ta, Giang Thánh Trác lại bắt đầu nói, từ chuyện xe lửa đến các tin tức dự báo chiến tranh bên Xyeri, nói hết nửa ngày trời, Kiều Nhạc Hi sửng sốt nhưng không có trả lời một tiếng, chờ cậu ta mở miệng.
"Haiz, mình gần đây gặp chuyện phiền toái".
"À"
"Haiz, cái cậu này, thế mà không chịu hỏi chuyện phiền toái của là gì mình à?"
"Mình không hỏi, nhưng cậu sẽ nói, mình tội gì phải làm bản thân phí sức như vậy?"
Giang Thạnh Trác đột nhiên lại mở miệng, "Bàn bạc với cậu chuyện này".
Kiều Nhạc Hi tập trung chú ý nhìn con đường phía trước, trong miệng chỉ phun ra một chữ, "Nói".
"Chủ nhật này theo mình trở về nhà".
"Ông già lại hạ thánh chỉ triệu kiến cậu à?"
Giang Thánh Trác khuôn mặt miễn cưỡng nâng mí mắt lên rồi hừ một tiếng không trả lời.
Kiều Nhạc Hi lập tức khoa trương cười ha ha, "Lần này là vì chuyện gì?"
Giang Thánh Trác nghe xong lập tức phấn chấn tinh thần, mở mắt ra, đầy lòng căm phẫn, rít ra hai chữ, "Kết hôn".
Nói xong rồi, đột nhiên hỏi cô một câu, "Cậu đứng ra giúp mình được không?"
Kiều Nhạc Hi nhìn cậu một cái, lười biếng trả lời, "Ừ, đúng là đủ biến thái, cho đến nay mình vẫn chưa thấy nữ thần nào có đủ khả năng trị được cái loại yêu nghiệt như cậu".
Giang Thánh Trác tựa như muốn nói gì đó, nhưng Kiều Nhạc Hi đã nhanh chóng tiếp lời, "Dĩ nhiên, trừ Mạnh Lai ra".
Nhắc đến cái tên này, Giang Thánh Trác liền lạnh mặt, khoanh tay trước ngực nhìn cô.
Kiều Nhạc Hi lập tức biết được mình vừa giẫm lên chỗ đau của người khác.
Con người Giang Thanh Trác sau khi uống rượu sẽ thay đổi, từ một anh chàng ngày thường bay bướm ăn chơi sẽ trở nên khôn khéo lạnh lùng, độc đoán cay nghiệt.
Kiều Nhạc Hi nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt không dám nhìn về phía người bên cạnh.
Quả nhiên, âm thanh lạnh lùng vang lên, "Sao cậu chắc chắn được ngoại trừ Mạnh Lai thì trên đời này không còn ai có thể?"
Kiều Nhạc Hi không dám trả lời, có một số người ngược đời như vậy, với một cái tên, bản thân suốt ngày nhắc tới nhắc lui như câu cửa miệng, nhưng với người khác thì không được, tóm lại đây là kiểu người bá đạo.
"Như thế nào? Không có gì để nói hay là không dám nói?"
Kiều Nhạc Hi bỗng thấy buồn phiền, giẫm chân lên bàn thắng xe, bánh xe cùng mặt đường ma sát phát ra âm thanh chói tai, cuối cùng dừng ở ven đường, cô xoay người nhìn chằm chằm vào Giang Thánh Trác, "Đủ rồi, Giang Thánh Trác! Tôi không muốn vạch trần cậu, sự việc không xong là cậu không bỏ qua đúng không?
Giang Thánh Trác khoé môi mang theo nét cười thâm trầm, sâu kín nói, "Nói, hôm nay chúng ta phải nói tất cả cho rõ ràng."
Nói xong, cậu mang điếu thuốc ra ngậm trong miệng, chuẩn bị châm, liền bị Kiều Nhạc Hi đoạt lấy cái bật lửa ném thẳng ra ngoài cửa xe.
Giang Thánh Trác cũng nổi giận, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt cũng muốn bốc hỏa.
Kiều Nhạc Hi biết rõ, có một số việc không thể nói, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng lý trí cũng trở lại, quay đầu lại lần nữa khởi động xe. Cả hai đều im lặng suốt dọc đường.
Đến chỗ ở của Giang Thánh Trác, Kiều Nhạc Hi tắt máy xe đi xuống, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Giang Thánh Trác lấy một cái.
Vừa xuống xe liền nhìn thấy nhân vật chính Lý Thư Dao cũng đang bước xuống xe, trông bộ dáng này có lẽ đợi cũng khá lâu, nhìn thấy Giang Thánh Trác, cô ta đang định đi tới sau đó thấy Kiều Nhạc Hi sửng sốt mấy giây.
Kiều Nhạc Hi liếc mắt nhìn Giang Thánh Trác đã bước xuống xe, ngoài cười nhưng trong không cười, "Khó trách lại đuổi người vừa rồi đi, người này so với kẻ vừa rồi có vẻ mạnh hơn nhiều, không chỉ có ngực còn có não, tôi xem cuối tuần này cậu mang người này về nhà là được".
Nói xong cô quay người bỏ đi.
Giang Thánh Trác lại khôi phục vẻ ngoài bình thường, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, tay nắm lấy bả vai Lý Thư Dao, trêu ghẹo Kiều Nhạc Hi, "Lái xe đi đi, hôm nào kêu người qua lấy".
Kiều Nhạc Hi quay đầu nhìn dáng vẻ khó nhịn được của cậu ta, đôi tay kia đang lặng lẽ mò vào trong quần áo Lý Thư Dao, quăng câu cay độc lại phía sau, "Ai mà thèm xe rỡm của cậu".
Sau đó sải bước đi về phía trước. Giang Thánh Trác nhìn bóng lưng quật cường của cô, nhếch môi hạ xuống, lẩm bẩm nói thầm, "Tính tình thiệt là… càng ngày càng thúi…."