Ngay khi Kiều Nhạc Hi bước ra khỏi thang máy đến phòng làm việc, Quan Duyệt không biết xuất hiện khi nào lôi kéo cô vào phòng cô ấy. Nội thất của tất cả các phòng trong công ty đều giống nhau, nhưng phòng của Quan Duyệt đặc biệt hơn hết. Chồng cô ấy vì lo lắng tia bức xạ sẽ ảnh hưởng đến bé nên sắp xếp nhiều cây xanh trong phòng hơn.
Nhớ lại lần đầu tiên Kiều Nhạc Hi vào phòng này, nhìn thấy cảnh trí trong phòng có hơi sửng sốt, quay lại nhìn cánh cửa sau lưng nói thầm, "Chắc là mình không đi nhằm đó chứ? Phòng gì mà giống như chợ cây kiểng thế này?"
Cũng vì chuyện này mà Kiều Nhạc Hi chọc Quan Duyệt không biết bao nhiêu lần.
Quan Duyệt xấu bụng cười, "Gần đây có chuyện gì xảy ra không?"
Kiều Nhạc Hi thở dài, cô cũng biết mình không dấu được.
Quan Duyệt xích lại gần, "Thật ra thì Tề Trạch Thành nói thế nào cũng được coi là nhân tài có sự nghiệp thành công, tuổi trẻ mà giữ chức Tổng thanh tra kỹ thuật, cậu ta cũng là người trẻ tuổi nhất trong các Tổng thanh tra ở công ty chúng ta từ trước đến nay, mặc dù so với cái tên biến thái bên cạnh cậu không thể so sánh, nhưng cũng được xem là người có tiền đồ, cậu không có chút rung động nào sao?"
"Động lòng chứ", Kiều Nhạc Hi nửa thật nửa giả nói, bỗng nhiên lại hỏi "Cậu nói Tề Trạch Thành dạo này không biết bị kích thích gì mà để ý tớ quá vậy?"
Quan Duyệt cho cô một cái tát, "Người ta từ khi cậu vào công ty đã ám hiệu tình cảm với cậu rồi. Chỉ là cậu giả ngây giả dại không biết, người ta bất đắc dĩ mới công khai thôi".
Kiều Nhạc Hi gật gù hả hê, hất hất khuôn mặt khổ sở, "Haiz, tình yêu nơi công sở là phiền toái nhất! Thật khổ cho cái số đào hoa mà!"
Từ phòng Quan Duyệt đi ra, Kiều Nhạc Hi nhìn vào đại sảnh, mọi người cứ nhìn cô cười mập mờ, cười tới mức khiến cô thấy sợ hãi.
Ngay lúc cô cảm thấy kỳ quái, mở cửa phòng làm việc ra, nhìn thấy bên trong khiến cô kinh hoàng không thôi, trong phòng khắp nơi đều là hoa hồng, sửng sốt mấy giây, nháy mắt mấy cái, phản ứng kịp thời đóng sầm cửa lại.
Kiều Nhạc Hi thấy mấy đồng nghiệp xung quanh lén lút cười trộm, không ai lên tiếng. Kiều Nhạc Hi tự nói: 'Sao lại có người 'cực phẩm' như vậy, thời đại gì rồi mà còn dùng cái chiêu cũ rích như vậy để theo đuổi con gái! Cậu ta nên theo Giang Thánh Trác học một khoá về 'làm thế nào để lấy lòng con gái'.
Cô xoay người nhìn mọi người xung quanh cười hỏi, "Các bạn đồng nghiệp, có ai yêu thích hoa không? Nếu thích thì đến đây lấy".
Mọi người nhìn nhìn, không rõ ý cô, cũng không một ai di chuyển.
Kiều Nhạc Hi tỏ ra tiếc nuối, "À, vậy ra không ai thích. Thôi thì đành phải ném vào thùng rác vậy!"
Vừa nói hết câu, mấy đồng nghiệp nam lẫn nữ ngẩng đầu lên, sau đó với tốc độ nhanh nhất dọn dẹp căn phòng đầy hoa tươi, chỉ trong chốc lát, phòng làm việc đã trở lại như cũ, chỉ có mùi hương hoa không tan trong không khí chứng tỏ chuyện vừa rồi hoàn toàn chân thực.
Sau khi vào phòng làm việc, Kiều Nhạc Hi đến mở cửa sổ ra thông gió mới bắt đầu ngồi làm việc.
Đến buổi chiều, lúc này Kiều Nhạc Hi mới cảm thấy có gì đó không đúng, đầu bị đau nhức, vừa nhảy mũi tay kia tìm khăn giấy lau nước mũi, kéo ống tay áo lên thấy trên cổ tay có nhiều mảng ban đỏ mới nổi, vừa đỏ vừa ngứa.
Đang khom lưng mở ngăn kéo tìm thuốc, đột nhiên lúc này nhận được điện thoại của Giang Thánh Trác.
"Xảo Nhạc Tư, tối nay có buổi công chiếu phim mới, tớ có vé đây để tớ dẫn cậu đi xem nhé! Trai đẹp gái xinh cùng nhau hội tụ nào".
Kiều Nhạc Hi liên tiếp hắt-xì mấy cái, giọng ồm ồm trả lời, "Không đi, cậu muốn đi thì tự mà đi".
Giang Thánh Trác cười hì hì, "Ơ, sao lại nóng nảy vậy, bị cảm rồi à?"
Kiều Nhạc Hi tìm khắp nơi cũng không thấy thuốc, trên người càng ngứa ngáy khó chịu, tính tình tự nhiên cũng không tốt, "Sao cậu lại nghèo như vậy? Không có gì thì tớ cúp máy đây, bận muốn chết".
Nói xong cô liền cúp máy, vất vả lắm mới tìm được hộp thuốc, mở ra lại trống không.
Kiều Nhạc Hi ngửa đầu nhìn trời thở dài, ông trời cố tình muốn diệt cô đây mà!
Cô nhìn bảng vẽ đang dang dở trên máy tính, lại nhìn đồng hồ suy nghĩ, cắn răng quyết định, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Hết giờ làm, cô dự định đón xe taxi về nhà uống thuốc, vừa ra khỏi cổng lại bị Tề Trạch Thành gọi lại.
"Nhạc Hi, em nhận được hoa không? Anh hôm nay bận rộn bên ngoài suốt cũng không kịp tới hỏi em, em thích không?"
Kiều Nhạc Hi cầm lấy khăn giấy bịt mũi, che nửa mặt, đầu óc choáng váng, cả người ngứa ngáy, thật sự là không có tâm trạng cùng cậu ta nói chuyện nên trả lời cho có, "Thích, thật cám ơn anh".
Nói xong xoay người rời đi, 'cám ơn anh! cám ơn mười tám đời tổ tiên nhà anh!'.
Ai ngờ Tề Trạch Thành vẫn chưa chịu buông tha, nắm lấy cổ tay cô, "Đừng đi vội, anh vẫn còn chưa nói xong…….."
Kiều Nhạc Hi cố gắng giãy giụa nhưng không được, đến lúc này cô không còn chút kiên nhẫn nào nữa, cũng chẳng để ý hình tượng bình thường chỉ muốn xoay người chửi thẳng vào mặt cậu ta.
Khi cô quay người lại, chỉ thấy trời đất quay cuồng, trước mắt cứ thấy sao trăng xoay vòng vòng, chưa kịp mở miệng đã xuất hiện một bàn tay nắm chặt cổ tay Tề Trạch Thành khiến cậu phải nới lỏng, ngay sau đó cánh tay đó đỡ lấy cô.
Bên tai lại nghe rõ giọng nói cà lơ phất phơ quen thuộc, "Thế nào anh bạn, ban ngày ban mặt lại làm khó một cô gái sao?"
Kiều Nhạc Hi chưa bao giờ cảm thấy sự xuất hiện của Giang Thánh Trác khiến cô vui mừng như thế này.
Tề Trạch Thành cau mày nhìn Giang Thánh Trác, lại xem Kiều Nhạc Hi, "Anh Giang?"
Giang Thánh Trác thong thả đứng, hai tay để trong túi quần, đặc biệt kiêu căng hỏi, "Cậu là ai?"
"Anh Giang không nhớ rõ, mấy tháng trước chúng ta đã từng hợp tác. Tôi cùng với Nhạc Hi là đồng nghiệp, tôi là Tổng thanh tra kỹ thuật công trình, Tề Trạch Thành".
Kiều Nhạc Hi trong lòng biết rõ, Giang Thánh Trác sao lại không nhớ được, cậu ta căn bản là thấy Tề Trạch Thành không thuận mắt, cố ý gây khó dễ. Cô càng lúc càng thấy khó chịu, cũng không muốn dây dưa thêm nữa, lôi kéo tay áo Giang Thánh Trác, "Đi nhanh thôi".
Giang Thánh Trác còn chưa phản ứng gì, Tề Trạch Thành cũng không vui, kéo Kiều Nhạc Hi lại, "Nhạc Hi …………"
Giang Thánh Trác nhìn Kiều Nhạc Hi đang cầm khăn giấy che hơn nửa mặt, nhìn lại Tề Trạch Thành, lập tức giận dữ, "Có chuyện gì mà chưa nói xong?"
"Anh Giang đừng hiểu lầm, cô ấy là bạn gái của tôi."
Kiều Nhạc Hi nghe lời cậu nói sợ hết hồn, ngay lập tức ngẳng đầu lên, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn cậu ta, vẻ mặt tỏ ra 'không thể tin nổi'.
Giang Thánh Trác giận quá hóa cười, nụ cười tươi như hoa đào tháng ba nở rộ đón gió phấp phới nhưng không có độ ấm nào, "Cô ấy là bạn gái của cậu? Ha ha………."
Kiều Nhạc Hi nổi giận trợn mắt nhìn Giang Thánh Trác, "Cậu bị động kinh hả?"
Nói xong xoay bỏ đi.
Tề Trạch Thành vốn định đuổi theo, nhưng bị ánh mắt của Giang Thánh Trác ngăn lại.
Lên xe, Giang Thánh Trác cũng chưa vội lái xe, nghiêng người nhìn cô, hài hước mở miệng, "Cậu đang làm gì vậy? Che nửa mặt, vẫn còn ôm đàn tỳ bà che nửa mặt sao?"
Kiều Nhạc Hi lườm cậu một cái, vừa dựa lên ghế cọ cọ vào thành ghế, "Nói nhảm ít thôi, mau lái xe đưa tớ về nhà!"
Giang Thánh Trác cười hì hì xoay người chợt thấy cánh tay lộ ra của cô, lập tức tắt nụ cười trên mặt, kéo tay cô qua, cuộn cao hai ống tay áo lên, Kiều Nhạc Hi còn giùng giằng thu cánh tay về.
Giang Thánh Trác bất ngờ giơ tay lấy miếng khăn giấy đang che nửa mặt của cô, vốn dĩ khuôn mặt trắng nõn nà thế mà lúc này vừa đỏ vừa sưng.
Cậu ngẩng đầu cau mày hỏi, "Sao lúc này lại bị dị ứng? Mùa phấn hoa cũng qua rồi mà?"
Kiều Nhạc Hi đoạt lại khăn giấy, lần nữa che kín mặt, "Thì tại cái tên vừa rồi chứ ai, không có chuyện gì tự nhiên tặng hoa làm gì không biết!"
"Vậy mà cậu còn đứng dây dưa ở đó?"
"Tớ sao biết lại khéo như vậy, tớ còn không biết chắc mình bị dị ứng hoa!"
Giang Thánh Trác chợt lấy tay áp lên trán cô, lòng bàn tay cậu ấm áp khô ráo, ngón tay dài khớp xương rõ ràng, Kiều Nhạc Hi vẫn đang trong tình trạng sửng sốt, bất ngờ cả người cậu tiến tới, tay đỡ lấy đầu cô, trán cậu nhẹ nhàng đặt lên trán cô.
Khoảng cách lẫn không gian bất chợt như bị thu hẹp dần, có thể nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập của đối phương, một chút ánh sáng mập mờ cùng ấp áp, lại có chút cảm xúc khác lạ khi mái tóc và vành tai khẽ quấn quýt.
Trán cậu hơi lạnh, nơi tiếp xúc có cảm giác không được thoải mái, sự rung động trào dâng trong tim.
Kiều Nhạc Hi không dám cử động dù chỉ một chút, tựa như vừa cử động ngay lập tức có thể chạm đến môi của Giang Thánh Trác, cô nắm chặt khăn giấy trong tay, vốn là cơn ngứa khó chịu như vậy mà cũng không làm cô nhúc nhích chút nào.
Qua mấy giây sau Giang Thánh Trác buông cô ra, giọng điệu không tốt, "Bị nóng đến như vậy còn không chịu tới bệnh viện! Cậu định sốt biến thành người ngốc thì ai nuôi cậu?"
Kiều Nhạc Hi vẫn còn trong nổi khiếp sợ chưa trở về, thật lâu sau mới nói nhỏ, "Dù sao cũng không muốn cậu nuôi, cậu lo lắng cái gì….."
Giang Thánh Trác mặt than khởi động xe, vừa đi được mấy trăm mét, Kiều Nhạc Hi liền kêu lên, "Này, sai rồi, sai rồi! Mới có mấy ngày mà cậu quên nhà tớ ở đâu hả? Phải quẹo phải ở đầu đường vừa rồi chứ, cậu định đi đâu?"
"Coi cậu kìa, với cái bộ dạng hiện giờ của cậu mà mới chịu uống thuốc thì có tác dụng gì, phải nhanh đi bệnh viện kiểm tra mới được!"
"Không nghiêm trọng như vậy đâu, tớ về nhà uống thuốc ngủ một giấc là được rồi! Tớ không đi bệnh viện đâu!".
Giang Thánh Trác không thèm quan tâm đến lời phản đối của cô, lái xe thẳng đến bệnh viện.
Lúc đến bệnh viện cũng là lúc tan ca, Giang Thánh Trác vội vàng bỏ qua trình tự khám bệnh, nắm tay cô chạy thẳng lên lầu. Kiều Nhạc Hi vừa nhảy mũi vừa kêu lên, "Ay da, cậu phải đăng ký lấy thẻ khám chứ, cậu đi đâu vậy? Còn chưa lấy số khám bệnh mà!".
Chạy một mạch lên lầu ba, dừng ngay trước phòng khám có bảng tên của bác sĩ trên cửa, thấy cậu có vẻ không giống như đang đùa giỡn như bình thường, Kiều Nhạc Hi cũng theo sau đi vào.
Đẩy cửa vào, vốn dĩ vị bác sĩ trẻ ngồi phía sau bàn làm việc kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, sau đó tươi cười rạng rỡ, "Sao cậu lại tới đây, tớ chuẩn bị tan ca đây".
Kiều Nhạc Hi theo sau nhìn thấy cảnh này, nháy mắt mấy cái, bác sĩ rất đẹp trai, rất nhã nhặn lịch sự nha!
Giang Thánh Trác lấy tay đẩy cô lên phía trước, "Cô ấy bị dị ứng".
Anh bác sĩ trẻ đứng lên, chiếc áo blouse trắng nổi bậc dáng người cao ráo khoẻ mạnh.
Sau khi kiểm tra mấy phút, lại hỏi thêm một số vấn đề, mặc dù hiện tại cả khuôn mặt Kiều Nhạc Hi bị sưng đỏ giống như đầu heo, lại nhảy mũi, ho khan, chảy nước mắt nước mũi tèm lem, đúng thật là cảnh tượng đặc sắc nhất của cảnh giới 'nhếch nhác', mà đối lập với hình ảnh đó là vẻ mặt hút hồn của anh bác sĩ trẻ tuổi này.
Kiều Nhạc Hi trong lòng vô cùng cảm khái, thật là một cực phẩm!