Hai Cậu Trúc Mã

Chương 22: Chương 22




“Anh xấu lắm? Nhóc vô lương tâm, anh chỉ đối xử tốt với một mình em thôi đấy.” Lý Nhất Minh nhìn Lý Bất Đổng nằm trên ghế sa lông sắp ngủ, cũng không biết cậu có thể nghe thấy bao nhiêu, tự mình nói, “Lần nào bị bắt nạt mà không phải anh trả thù, lớn như vậy có cho em sống khổ sống bẩn ngày nào không, sinh nhật ngày lễ nghĩ cách làm em vui, ngã bệnh chạy trước chạy sau chăm sóc em, còn suýt nữa bệnh thay em, hỏi em mấy câu tiền tiêu đi đâu mà đã bỏ nhà đi, tính khí như vậy sớm muộn cũng phải chữa cho em thay đổi.”

Lý Nhất Minh nói mấy câu, thấy người ta không phản ứng gì cảm thấy mất hứng, vào phòng ngủ tìm áo ngủ cho cậu, định tắm rửa sạch sẽ cho cậu rồi vứt trên giường, lúc chuẩn bị ôm lấy cậu, nhìn thấy ghế sô pha bị nước mắt thấm ướt một mảng lớn, tay thầy Lý không biết đang vẽ cái gì, “Em còn oan ức nữa à, khóc đến mức này.”

Bất Đổng nằm sấp không nói gì, tửu lượng của cậu kém, bây giờ cũng không biết có tỉnh táo hay không, Lý Nhất Minh ôm cậu dậy dụ dỗ, “Khóc cái gì, nói anh nghe xem, lúc nãy anh có nói gì oan cho em không?”

Thầy Lý không nói lời nào, nước mắt rơi lạch tạch, kết quả luật sư Lý đau lòng trước, “Đi tắm trước đã, có chuyện gì ngày mai dậy rồi nói.”

Tắm rửa sấy tóc cho, thầy Lý thoải mái bọc chăn muốn ngủ, luật sư Lý nghĩ thế nào cũng thấy mình thiệt thòi, không nghe được lời xin lỗi thì thôi đi, còn hầu hạ người ta thoải mái đến mức này, một chút lợi lộc cũng không chiếm được, vừa nghĩ như thế anh quyết đoán cởi quần áo, chui vào trong chăn, cởi sạch thầy Lý, cậu rầm rì từ chối, anh bảo: “Với anh mà em còn giả bộ thuần khiết hả? Thầy Lý, đền bù thịt cũng đã rất hời cho em rồi.”

Đầu óc Lý Bất Đổng đặc quánh như hồ dán, chỉ biết là cậu về nhà, trong lòng vẫn còn băn khoăn, cãi nhau Lý Nhất Minh thì vẫn phải có tôn nghiêm, cho nên cho dù không nghe được anh nói gì ở phòng khách, khóc là được, không biết anh hôn anh sờ làm gì, đẩy ra là được. Như vậy liền chọc cho Lý Nhất Minh càng hung hăng hơn, không dịu dàng một chút nào.

Tóc mái Thầy Lý bị mồ hôi thấm ướt, Lý Nhất Minh vén tóc cậu lên, dịu dàng gọi cậu, “Cục cưng ~ “

“Không phải…” Thầy Lý hơi hơi tỉnh một chút là lại tiếp tục chọc cho Lý Nhất Minh bốc hỏa, không phải là cục cưng, là cục cưng sao có thể bỏ nhà đi mà không đi tìm chứ?

“Em còn hăng hái lắm à?” Anh nhìn bộ dạng đáng thương của Lý Bất Đổng, không lợi hại được bao nhiêu, “Ai nói không phải, anh thương em nhất.”

Hôm sau thầy Lý phát sốt, sốt rất cao, trong lúc Lý Nhất Minh xuống lầu mua thuốc, cậu liền chạy đi, hôm qua vẫn còn dịu dàng với cậu quá, nên mới không có lương tâm thế này. Cầm thuốc lái xe đến ký túc xá giáo viên, mở cửa thấy Lý Bánh Bao, nhìn thấy ba nó lập tức chồm tới, “Nhóc nhỏ đi sang một bên, nhóc lớn đâu?”

Nhóc lớn đang quấn chăn ngủ, Lý Nhất Minh cưỡng ép đút thuốc, thở dài, “Anh sai rồi tổ tông ơi.”

“Hừ.” Thầy Lý phản kích suy yếu, có hơi đắc ý, hai mươi tám năm qua, cậu chưa từng thua, Lý Nhất Minh chỉ biết hung dữ với cậu.

“Em ngoan ngoãn về nhà với anh, trước tiên dưỡng bệnh cho khỏi cái đã.” Thái độ của Lý Nhất Minh mềm đi.

“Ai bảo anh dữ với em, em làm mất điện thoại nên mua cái khác, hôm đó em không có ý định bỏ nhà đi.” Thầy Lý đứt quãng trình bày cho bản thân, cuối cùng ôm Lý Bánh Bao và Lý Nhất Minh về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.