Hai Cậu Trúc Mã

Chương 24: Chương 24




Luật sư Lý bệnh tới nhanh, đi cũng nhanh, hôm sau đã khỏe rồi, Lý Bất Đổng không yên lòng, liền xin nghỉ cùng anh, lúc đút Lý Nhất Minh uống thuốc thì mất tập trung.

“Em đang suy nghĩ gì đấy?” Lý Nhất Minh cầm ly nước trong tay cậu, uống thuốc, “Mới sáng sớm sao mà nhiều tâm sự vậy.”

“Học kỳ này đánh giá giảng dạy, chắc em sẽ bị đánh giá kém nhiều lắm, toàn xin nghỉ, còn chiếm dụng thời gian buổi tối của sinh viên, không biết bao nhiêu người ghi hận em rồi.”

Thấy tâm tình cậu tụt dốc, Lý Nhất Minh kéo qua ôm, “Nói hưu nói vượn cái gì đấy, học bù thôi mà, còn ghi hận nữa sao? Thầy Lý của chúng ta tốt như vậy, thích còn không hết.”

“Khỏi an ủi em.” Cái cách nói này của anh không xi nhê gì với thầy Lý, “Từ giờ đến trước kỳ thi, mỗi buổi sáng anh không được dằn vặt em.”

Lý Nhất Minh nở nụ cười không lên tiếng, Lý Bất Đổng không vui, “Anh có nghe thấy không hả!”

“Nghe rồi.”

Học kỳ này qua rất nhanh, Lý Bất Đổng nghĩ đến chuyện cùng Lý Nhất Minh đến thành phố X, cuối học kỳ, cậu không thể biểu hiện nhạt nhòa được, chỉ sợ phải đi hướng dẫn học kỳ phụ, nửa tháng không ở nhà. Trời không chiều lòng người, là một thầy giáo trẻ tuổi, thầy Lý Bất Đổng được giao cho sứ mệnh thần thánh ấy. Nửa năm nay, hai người bọn họ không phải anh đi công tác thì là cậu đi huấn luyện, đến phút cuối cùng của cuối kỳ còn bị phái đi hướng dẫn học kỳ phụ, thầy Lý không vui.

Không vui thì không vui, nhưng không muốn gạt đi hành trình của Lý Nhất Minh, về nhà cũng chưa nói. Lý Nhất Minh tắm rửa đi ra, nhìn thấy cậu cuộn chân ngồi ở trên giường, chống khuỷu tay, gặm móng tay rất hăng say, từ xa anh ném khăn lông ướt lên đầu cậu, “Em bao nhiêu tuổi rồi còn cắn móng tay, Lý Bánh Bao còn ngại móng vuốt bẩn không liếm kia kìa.”

Lý Bất Đổng trừng mắt nhìn anh, tủi thân, “Đừng có đánh đồng em và Lý Bánh Bao, tay em bị xước măng rô, em thấy khó chịu.”

“Đồ cắt móng tay để làm gì, giữ lại cắt cho Lý Bánh Bao à?”

Lý Bất Đổng thấy anh đi tìm kéo cắt móng tay, tự giác giơ tay lên, “Ngón nào cũng bị, anh cắt cho cẩn thận đấy.”

Lý Nhất Minh ngồi bên cạnh cậu, cúi đầu cắt những sợi xước măng rô, nước trên đầu mình còn chảy xuống, “Lý Nhất Minh, anh thật đúng là tốt đến mức chui vào tim em.”

“Dừng, từ tám trăm năm trước em đã nói như vậy rồi, nhiều năm qua đi, anh vẫn còn ở trong tim á? Không chìm xuống nữa sao?”

Thầy Lý không vui, “Xuống chút nữa thì là bụng rồi, người ta đều thích nằm trong tim đấy đồ ngốc, sao anh lại muốn xuống bụng em.”

“Em mới ngốc.” Luật sư Lý chê cậu, cắt móng tay xong liền nhét cậu vào trong chăn bảo cậu ngủ đi, “Trong bụng tốt hơn, ở trong tim dễ chạy ra ngoài với người khác lắm.”

Thầy Lý cười khúc khích, miệng nhếch lên, lòng ngọt lịm, “Vậy được, vậy sau này anh sẽ ở trong bụng em!” Nói xong nhắm mắt để vào giấc, không bao lâu liền lén lút mở mắt ra nhìn Lý Nhất Minh, anh vứt quần áo bẩn vào sọt, lại lấy đồ ngày mai phải mặc, đặt ở trên ghế, “Nhất Minh!”

“Không phải bảo em ngủ sao, tại sao lại mở mắt?”

“Em đột nhiên nhớ tới một chuyện muốn hỏi anh.”

Lý Nhất Minh lấy xong món đồ cuối cùng, tắt đèn lên giường ôm lấy cậu, “Nói đi.”

“Chuyện ở văn phòng luật, nếu như bận quá, chuyến du lịch của chúng ta có thể dời lại!” Thầy Lý nói ra vẻ anh dũng hi sinh lắm, Lý Nhất Minh không đành lòng vạch trần cậu, “Bận lắm, giữa tháng tám chúng ta hẵng đi.”

Quyết định như vậy rất hợp ý thầy Lý, cậu vội vàng đồng ý, “Cuối tháng tám đi, tháng bảy có ngày kỷ niệm kết hôn, chúng ta ở nhà cũng rất tốt.”

“Ừm, chỉ cần ở bên em đều rất tốt.”

Thầy Lý vừa thông minh vừa cơ trí!

“Mau ngủ đi thầy Lý, sáng mai có tiết đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.