Hai Cậu Trúc Mã

Chương 33: Chương 33




Sau khi luật sư Lý hồi phục, liền bị cấm lái xe, thầy Lý mỗi ngày xe đón xe đưa, trong lòng vẫn còn sợ hãi với tai nạn xe.

Buổi chiều thứ tư chỉ có hai tiết, thầy Lý lái xe đến văn phòng luật đón anh, Lý Nhất Minh ở trong phòng làm việc xem văn kiện, cậu chào hỏi với người bên ngoài rồi đẩy cửa đi vào, “Nhất Minh!”

Lý Nhất Minh ngẩng đầu, “Dạy xong rồi à? Ở đây tự chơi đi, anh vẫn chưa làm xong.”

Thầy Lý lấy ghế tựa ra ngồi vào bên cạnh anh, lấy sách từ trong cặp ra, “Anh xem của anh, em xem của em.”

“Thầy Lý, em ngồi ở đây, anh không có cách nào chuyên tâm đâu.”

“Vớ vẩn, hai chúng ta từng ngồi cùng bàn, không phải anh cũng thi đậu đại học đấy sao.” Lý Bất Đổng nằm nhoài trên bàn, Lý Nhất Minh nắm cổ của cậu bảo cậu ngồi thẳng.

“Nói em cả trăm lần rồi, lúc đọc sách phải ngồi thẳng lưng.”

Lý Nhất Minh nhìn dáng vẻ của cậu, đột nhiên muốn cảm thán thời gian thật nhanh, năm tháng thoi đưa, một tấc thời gian một tấc vàng, trưởng thành hơn hồi mười bảy mười tám tuổi, bớt đi tính trẻ con, nhưng vẫn biết diễn xuất thành trẻ con, Lý Bất Đổng của anh, mãi mãi tốt đẹp như vậy, “Anh có thể tự bắt xe về, em không cần chạy tới đây đón anh đâu.”

“Chỉ có anh mới được đón em tan tầm, còn em thì không được? Có phải ở đây thật sự có người quấn lấy anh đúng không?”

“Càng nói càng kỳ cục, là anh sợ em vất vả thôi.” Nhóc hư hỏng chẳng biết lòng tốt của người ta.

“Em không có vất vả.” Thầy Lý vắt chân lên đùi anh, dù sao cách bàn làm việc người khác cũng không nhìn thấy, “Đón chồng tan tầm thì có cái gì mà vất vả.”

“Hôm nay có cho em ăn mật ong đâu sao miệng ngọt thế?”

“Chỉ có miệng em ngọt thôi sao?”

Luật sư Lý nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, “Toàn thân đều ngọt!”

Giáo viên là những người có ngày nghỉ đếm không hết, ngày một tháng mười (quốc khánh TQ) nghỉ bảy ngày, văn phòng luật chỉ nghỉ ba ngày, lễ quốc khánh đâu đâu cũng toàn là người, thầy Lý không muốn chen chúc, đàng hoàng về nhà hiếu thuận cha mẹ.

Ngày đầu tiên đến nhà Lý Nhất Minh, vừa vào cửa cắt xong hoa quả, thì một đống bánh kẹo đủ loại nhảy vào lòng thầy Lý, “Loại sô cô la con thích ăn này, hôm trước thấy trung tâm thương mại khuyến mãi, mẹ mua rất là nhiều.”

“Vậy lát nữa con lấy thêm một chút!” Thầy Lý vui vẻ, “Nho cũng ngọt ghê đó mẹ.”

“Biết con thích ăn nên mẹ mua nhiều hơn, lát nữa bảo Nhất Minh đem về cho con.”

Lý Bất Đổng cười đến ngọt ngào, “Vậy hai hôm nữa con lại đến!”

“Ngày nào đến cũng được, Lý Nhất Minh gần đây có bắt nạt con không?” Mẹ Lý hỏi cậu, bà cũng không có lòng tin với con trai mình, chỉ sợ anh bắt nạt Bất Đổng.

“Mẹ, tật xấu thích mách lẻo của em ấy đều tại mẹ nuông chiều cả đấy.” Lý Nhất Minh vén tóc cho người đang ăn kẹo kia, “Không thay đổi được nữa rồi.”

“Không cần thay đổi.” Mẹ Lý trừng anh, “Mày mới có tật xấu, cứ toàn bắt nạt Bất Đổng!”

Thầy Lý nghe xong điên cuồng gật đầu.

Buổi trưa mẹ Lý đi làm cơm, ba Lý ở ngoài ban công tỉa hoa cỏ, Lý Nhất Minh mới có chút không gian để hỏi cậu, “Anh toàn bắt nạt em à?”

Lý Bất Đổng gật đầu.

“Hầy.” Lý Nhất Minh vén tóc, đau đầu, “Anh bắt nạt em thế nào?”

“Ở trên giường đó.” Thầy Lý thành thật, luật sư Lý dở khóc dở cười.

“Tới dùng cơm đi!” Mẹ Lý gọi mọi người, Bất Đổng thả kẹo xuống đi lấy bát đũa, “Con đói bụng lâu lắm rồi á, Lý Nhất Minh không cho con ăn sáng.”

Luật sư Lý tại ngoài phòng bếp nghe thấy mình lại bị méc, chuồn đi mất để đỡ bị phê bình.

Cơm nước xong trở về phòng ngủ trưa, giường Lý Nhất Minh là cái giường bọn họ hay nằm khi còn bé, bây giờ hai người nằm có hơi chật chội, “Hồi nhỏ em toàn chuồn đi, không ngủ giường nhà mình, ngày nào cũng sang nhà anh.” Lý Nhất Minh ôm cậu vào trong lòng, vuốt lông.

“Đó là vì…”

“Vì cái gì?”

Thầy Lý nhỏ giọng, “Thích anh á ~ “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.