Tiểu Điềm Điềm chuẩn bị tiễn Tống Thần, cậu gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đi đưa cùng.
Tôi vừa vỗ lưng Doãn An Thất vừa mắng cậu: “Thằng nhóc đó suýt thì tiễn tôi đi gặp Diêm Vương rồi, đã vậy còn đâm Doãn An Thất một nhát nữa chứ, thế mà cậu còn muốn tớ đi tiễn nó hả?”
“Tớ đưa em ấy ra nước ngoài, trả lại cho em ấy sự tự do, cậu đi đi mà, lỡ lúc đó tớ không kiềm lòng được thì cậu cho tớ mượn vai khóc chút.”
Doãn An Thất cắn vai làm tôi hừ lên một tiếng, không khéo bị Tiểu Điềm Điềm nghe thấy.
“Đệch mợ Tiểu Bạch cậu được lắm, thà ở nhà lăn giường cũng không chịu qua đây giải cứu anh em.”
Tôi cấu mông Doãn An Thất một cái làm anh hừ cười.
“Tớ nói này, nếu như cậu thật sự không đành lòng thì đừng diễn tuồng lạt mềm buộc chặt ấy nữa. Thời gian quý giá lắm đấy, một lần đi là mấy năm, ai mà biết được thằng nhóc đó sẽ trở thành người thế nào.”
“Chẳng phải cậu không thay đổi đó sao, Doãn An Thất cũng thế còn gì?”
Tôi định bảo tôi không đổi thay là vì anh ấy chuốc thuốc tôi, còn anh thì là vì hận tôi muốn chết nên mới được vậy, thế nhưng sau cùng vẫn không nói ra.
“Ok, giờ tụi tớ đi, tầng T2 phải không?”
“Ừ, tớ đón em ấy xong là vào sân bay luôn rồi.”
Tôi đẩy đẩy Doãn An Thất, anh chậm rì rì ưỡn thẳng người dậy, giữa bắp đùi anh và tôi còn lưu lại mấy vệt tinh dịnh.
Từ khi nói rõ mọi chuyện thì cuộc sống theo quy luật trước đây của chúng tôi đã hoàn toàn biến mất, mỗi ngày muốn điên loan đảo phượng lúc nào là điên loan đảo phượng lúc đó.
Tôi làm anh một lát lại đến anh làm tôi một tẹo, chúng tôi ỷ vào chút sức khỏe còn sót lại của tuổi trẻ mà tha hồ thỏa sức tận hưởng thêm vài ba năm nữa.
Có khi đi tắm thôi cũng cạ súng bắn pháo cho được.
Doãn An Thất chọn hai bộ quần áo ném lên giường, thay đổ xong thì cũng gần đến giờ hẹn.
Người lái xe vẫn là Doãn An Thất, tôi ngồi bên ghế phó lái còn anh thì cúi đầu thắt đai an toàn cho tôi.
Tôi bỗng nhớ đến buổi sáng hôm chúng tôi định đi ly dị, hình như đấy là lần duy nhất tôi không thắt đai an toàn mà anh cũng không tỏ ý thắt giúp, chiếc xe đấy cũng không hề có túi khí.
“Đang nghĩ gì đấy?” Doãn An Thất hỏi.
“Đang nghĩ về anh.” Tôi buột miệng.
Doãn An Thất ghé sang hôn tôi một cái: “Vậy em tiếp tục đi.”
Lúc chúng tôi đến sân bay thì Tiểu Điềm Điềm đang nói lời tạm biệt với Tống Thần.
Trông Tiểu Điềm Điềm như đã quay trở về giống lúc trước, cậu chỉnh lại dây đeo vai, rồi lại chuyển sang vuốt thẳng nếp nhăn trên tay áo Tống Thần.
Như thể người cưỡng ép Tống Thần lúc trước không phải là cậu.
Như thể người bị Tống Thần cưỡng ép lúc trước cũng chẳng phải cậu ấy.
Tống Thần ngoảnh sang nhìn tôi và Doãn An Thất rồi bỗng nhoẻn miệng cười một cách khó hiểu.
Tiểu Điềm Điềm dặn dò Tống Thần rất lâu, cậu ta chỉ cuối đầu thờ ơ nghe. Đến khi sắp đến giờ thì quay ngoắt bỏ đi, đoạn Tiểu Điềm Điềm chợt nhào tới ôm lấy cậu từ phía sau.
Chúng tôi đứng cách nhau hơi xa cho nên chỉ thấy họ đang nói gì đó nhưng không nghe rõ nội dung.
Tiểu Điềm Điềm không muốn buông ra thế nhưng Tống Thần thì cứ thế gỡ từng ngón tay cậu xuống.
Tôi trông thấy thế thì rất khó chịu nhưng tôi biết mình không thể nhúng tay vào chuyện của họ được.
Tống Thần dứt khoát bỏ đi không quay đầu lại.
Tôi bước sang hỏi thăm Tiểu Điềm Điềm: “Có cần mượn bờ vai của tớ không, muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Tiểu Điềm Điềm nhún vai bảo: “Tớ bay chuyến tiếp theo, gọi cậu đến là để nói lời tạm biệt.”
“...”
Tôi hoàn toàn câm nín, tự nhiên thấy mình rảnh hơi đi lo cho cậu thật là thiểu năng hết sức.
Tô Dật gửi cho tôi một phần quà to đùng, giá trị có khi phải bằng số lợi nhuận mà quán bar cậu kiếm được trong hơn nửa năm.
Tôi không hỏi cậu có dính dáng gì trong chuyện ban đầu không, nhưng tôi biết chuyện tôi bị chuốc thuốc mấy hôm trước là vở kịch cậu và Doãn An Thất dựng nên.
Dù sao thì cũng không phải muốn nhắm vào tôi, cốt yếu là để Doãn An Thất dễ chịu một tí, lúc anh xông vào vừa khéo chỉ mới muộn mười mấy giây nhưng ít ra anh vẫn đến kịp được một lần.
Sau này tôi có hỏi Tô Dật tại sao đều là anh em với nhau mà cậu lại đi giúp Doãn An Thất không giúp tôi.
Cậu nhìn tôi rồi chợt bật cười, cậu bảo: “Tiểu Bạch à, đấy là vì tớ mong cậu được hạnh phúc nhất chứ sao.”
Trần Đông Đông cũng không còn nhờ chúng tôi giúp đỡ, tôi gọi điện hỏi cậu sao lại thế, cậu bảo giờ cậu đã leo lên được vị trí mình mong muốn, sau này cho dù không có đại gia hậu thuẫn thì cũng sống được.
Thế là tôi thật lòng nói với cậu: “Chúc mừng cậu nhé.”
Cậu đáp: “Cám ơn anh.”
Sắp tới cậu sẽ có một buổi lưu diễn thế giới, điểm đến đầu tiên là một sân vân động, cậu cho tôi hai vé VIP, dặn tôi nhất định phải đến, không đến là không nể mặt cậu.
Tôi thầm nghĩ cậu làm gì có mặt mũi đâu mà nể với chả nang.
Nhưng có lẽ vì xuất phát từ tấm lòng fan hâm mộ, hoặc cũng có thể là từ tấm lòng của một vị đại gia, cuối cùng tôi vẫn hỏi Doãn An Thất có muốn đi cùng hay không?
Doãn An Thất kiểm tra lịch trình trong điện thoại rồi bảo hôm đấy có hẹn nên không đi được.
Tôi hơi thất vọng nhưng nghĩ lại thời gian còn dài mà, vẫn còn cơ hội.
Doãn An Thất lại chở tôi đến trước cổng sân vận động, tôi đi được mấy bước thì ngoảnh lại, lúc trông thấy anh đang ngậm điếu thuốc nhìn mình chẳng biết sao không thể bước tiếp được nữa.
Tôi vừa vòng về được hai bước thì tên chết tiệt ấy dám đóng cửa sổ xe rồi đạp chân ga phóng đi mất.
Đệch.
Đúng là khốn kiếp mà!
Tôi viết một tin nhắn dài hai trăm chữ mắng anh đủ mọi kiểu trên đời xong thì dứt khoát xoay người đi vào tham dự buổi hòa nhạc.
Chỗ ngồi của tôi được sắp xếp rất tốt, ngay vị trí chính giữa hàng ghế đầu.
Phong độ của Trần Đông Đông đã trở nên vững vàng hơn, khung cảnh nhảy múa trên sân khấu cực kỳ sôi động, sau khi bài hát vừa kết thúc Trần Đông Đông thở hồng hộc cất lời, nói rằng hôm nay có một vị khách mời đặc biệt đến tham dự, xin mọi người cho một tràng pháo tay.
Tôi nghĩ chắc là khách mời đến hát góp vui gì đấy thôi nên vỗ tay vài cái cho có.
Toàn bộ ánh đèn chợt chuyển tối, chỉ chừa lại một ngọn đèn chiếu thẳng vào chính giữa sân khấu, bàn nâng sân khấu nâng lên chầm chậm, tiếng tim thình thịch thình thịch của tôi đập càng lúc càng nhanh...
Người đó là...
Doãn An Thất mà.
Chúng tôi mới tạm biệt nhau hơn một giờ mà anh đã làm tóc thành kiểu xoăn lọn đỏ chóe, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh và chiếc quần bò rách lỗ, chân anh mang một chiếc giày thể thao có kiểu dáng thịnh hành lúc mười năm trước, anh ngồi trên một chiếc ghế chân cao chỉnh chỉnh chiếc guitar trong tay.
Tôi nghe thấy tiếng xì xào xung quanh, họ đang thắc mắc người trên sân khấu kia là ai, tại sao lại ăn mặc như vậy lên sân khấu.
Tôi thiết tha muốn nói cho họ biết người trên sân khấu ấy là Doãn An Thất, tôi cũng chẳng biết anh lấy đâu ra dũng cảm để mà lên sân khấu với tạo hình thế kia.
Anh gảy dây đàn làm vang lên khúc dạo đầu quen thuộc đến đáng sợ.
“Ai đó bảo rằng hôm nay tôi lại già thêm một tuổi.”
“Sao chúng ta lại bên nhau lâu thế nhỉ?”
“Anh đáng ghét, phá phách nghịch ngợm~”
“Dỡ ngói nhà người ta~ Đua xe đánh lộn~ Còn bảo cô bé kia thơm thật là thơm ~”
“Em lúc trước đâu biết cúp học.”
“Em lúc trước đâu biết nói dối.”
“Em cũng chẳng biết tại sao~”
“Mình lại đi thích cái tên khốn kiếp nhà anh~”
“Anh ngậm điếu thuốc quàng lấy vai em~”
“Anh lái xe chở em đi chơi xa~”
“Tay nắm tay, lưng đón ánh hoàng hôn không do dự~”
“Em muốn cùng anh chơi trốn tìm~”
“Em muốn cùng anh chạy nhảy trên cánh đồng cỏ~”
“Em muốn cùng anh đi đến chân trời góc bể~”
“Bởi vì em đã thua cuộc từ lâu mất rồi~”
“Bạch Tề yêu Doãn An Thất~”
“Tình yêu ấy có ngọt ngào và cả đắng cay~”
“Tương lai hẳn sẽ có nhiều sóng gió~”
“Em chỉ muốn nói~”
“Em chỉ muốn nói~”
“Em chỉ muốn nói~”
“Chúng ta hãy nắm lấy tay nhau mãi không đắn đo nhé~”
“Chúng ta hãy nắm lấy tay nhau mãi không đắn đo nhé~”
Tôi cất tiếng ca hòa cùng giọng hát anh những câu từ sau cuối.