“Lộc Hàm, em cứ chọn đi, anh trả tiền là được.”
“Lộc Hàm, cái này nặng lắm, để anh để anh…”
Hai người cùng nhau ra chợ mua đồ, Thế Huân không hề giống lúc trước tựa như thiếu gia đứng nhàn rỗi bên cạnh. Hiện tại hoàn toàn đúng tiêu chuẩn hảo lão công 24 giờ, Lộc Hàm chỉ phụ trách chọn hàng là được, trả tiền cùng xách đồ tự nhiên sẽ có Thế Huân đến làm. (thằng Móm chính thức làm thê nô =)))) cơ mà ta thx hố hố)
Đối với việc lúc trước Lộc Hàm không dùng một văn tiền nào của mình, trong lòng Thế Huân vẫn luôn trăn trở. Nhưng y=anh biết nếu hiện tại có tiếp tục đưa tiền cho Lộc Hàm cậu cũng sẽ không lấy, hơn nữa Thế Huân cũng không muốn vì chuyện trước kia lại làm tổn thương hòa khí của hai người, cho nên hiện tại cũng chỉ có thể nhân thời điểm hai người cùng đi mua đồ mà giành trả tiền.
“Lộc Hàm…” Hai người mua xong đồ mới vừa bước vào cửa nhà, Thế Huân liền tiện tay đem cửa đống lại, đem Lộc Hàm đặt lên vách tường, đầu ghé xuống hôn lên môi cậu. Anh cũng không có nhẫn nại khiêu khích, mà trực tiếp đem đầu lưỡi đỉnh nhập vào trong miệng Lộc Hàm đấu đá lung tung, trở mình liếm duyện.
“Ngô…” Dù sao cũng đã vào cửa, Lộc Hàm không lo bị người khác nhìn thấy, mềm nhũn thân mình ngoan ngoãn tiến sát vào lòng ngực Thế Huân, mặc anh hôn đủ.
Lộc Hàm mềm mại nhu thuận làm động tác Thế Huân được một tấc lại muốn tiến một thước, miệng một giây cũng không rời đi đôi môi, thứ nguyên bản đang cầm trên tay tùy tiện ném sang một bên, bàn tay làm càn sờ mó bên trong quần áo của Lộc Hàm, đầu tiên là cách áo sơmi cao thấp sờ loạn một mạch, sau đó anh cảm thấy chưa đủ, liền dứt khoát đem vạt áo rút ra khỏi quần, bàn tay trực tiếp xoa lấy da thịt bóng loáng ấm áp của cậu.
“A…”Khi bàn tay hơi hơi thô ráp lướt qua thân thể, Lộc Hàm nổi lên một trận run rẩy, một tiếng ngâm khẽ theo gắng bó dây dưa của hai người tràn ra.
Thế Huân lập tức cảm giác bụng mình tập trung một cổ liệt hỏa, liền dùng sức đem Lộc Hàm ép lên vách tường, khố gian khó nhịn cọ xát trứ.
Đang lúc hai người dục hỏa không thể vãn hồi, di động Thế Huân đột nhiên sát phong cảnh vang lên.
“Ngô ngô…” Lộc Hàm chống đẩy Thế Huân vẫn đang không chịu buông mình ra, ý bảo anh nhanh lên nghe điện thoại.
“Là thư ký gọi tới, nếu không phải chuyện gì quan trọng liên quan đến vận mệnh công ty, anh nhất định sẽ cho cô ta nghỉ việc.” Thế Huân không tình nguyện thả lỏng tay, cầm lấy điện thoại oán giận nói.
“Nhanh nghe máy đi, em đi làm điểm tâm.” Lộc Hàm bất đắc dĩ cười, cầm lên mấy thứ Thế Huân lúc nãy ném lên sàn nhà, đi vào phòng bếp chuẩn bị làm đồ ăn sáng.
“Lộc Hàm chờ một chút.” Thế Huân vội vàng nắm cánh tay kéo Lộc Hàm lại hôn lên miệng cậu một cái đặc biệt vang dội, mới lưu luyến buông tay đón nghe điện thoại.
Thế Huân nghe xong điện thoại cũng đi vào nhà bếp, theo sau Lộc Hàm đang nấu ăn quấn tới quấn lui, Lộc Hàm bị nháo không có biện pháp làm việc, nói Thế Huân vài câu, anh liền ngoan ngoãn nghe lời đứng qua một bên, nhưng vẫn là thủ ở bên cạnh cậu không chịu rời đi.
Hai người ăn xong điểm tâm, Thế Huân hiện tại thật sự làm theo những gì đã nói với Lộc Hàm lúc trước, cậu nấu cơm anh rửa chén. Đứng lên thu dọn bàn ăn còn nhanh hơn so với Lộc Hàm.
Kỳ thật Thế Huân có phần tâm ý kia đã làm Lộc Hàm rất cảm động, nhưng để cậu làm vẫn tốt hơn, dù sao Thế Huân đối với việc nhà thật sự không am hiểu, chỉ có thể ở bên cạnh hỗ trợ. Bất quá hai người ở nhà bếp cười cười nói nói cùng nhau làm việc, loại không khí ấm áp tốt đẹp này thật làm lòng người đặc biệt thoải mái, đã trải qua trắc trở phía trước, hai người hiện tại thật sự giống như lão phu lão thê đã trãi qua mưa gió, cuộc sống tuy rằng bình bình đạm đạm, nhưng có thể dài lâu dài lâu ở cùng một chỗ.
Lúc hai người đang ở nhà bếp dọn dẹp, trong phòng khách vang lên tiếng chuông cửa.
“Dọn dẹp vậy là được rồi, còn lại cứ để em làm. Anh ra mở cửa đi.” Lộc Hàm tiếp tục thu dọn, ý bảo Thế Huân đi mở cửa.
Thế Huân nhìn nhìn thấy đã không còn việc gì nặng, lau khô tay đi đến phòng khách mở cửa.
“Ngô tổng.” Thế Huân mở cửa, người đến là là thư ký của anh. Lúc nãy nhận được cuộc gọi của cô là vì có một phần văn kiện cần có chữ ký của anh mới được, Thế Huân liền bảo cô đưa đến nhà. Thật ra tâm Thế Huân vẫn luôn ái náy vì chuyện trước kia đã dấu quan hệ của mình và Lộc Hàm với những người trong Ngô thị, hiện tại hận không thể đem quan hệ của cả hai đi công khai, cho nên khi biết thư ký sẽ đến, Thế Huân cũng không có báo trước với Lộc Hàm.
“Được, vào đi.” Thế Huân gật đầu, nghiêng người để thư ký vào nhà.
“Thế Huân…” Lộc Hàm thu thập xong từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy thư ký đứng ở phòng khách thì ngây ngẩn cả người.
“Lộc Hàm!” Thư ký thoạt nhìn còn giật mình hơn so với cậu. Kỳ thật nhân viên ở Ngô thị có hơn một ngàn người, Lộc Hàm lúc trước cũng chỉ làn một nhân viên bình thường, nguyên bản thư ký không có khả nhận ra cậu. Nhưng Thế Huân đã từng kêu cô điều tra tư liệu của cậu cho nên lúc Lộc Hàm mới từ phòng bếp đi ra thư ký liền lặp tức kêu tên cậu.