“Mẹ, con đi làm đây.” Hôm nay là ngày đầu tiên quay về Ngô thị làm việc. Trước khi ra khỏi nhà, Lộc Hàm một bên đổi giày một bên như trước hướng mẫu thân đang bận rộn trong bếp chào một tiếng.
“Đi đường cẩn thận một chút. Lộc Hàm con lấy camen làm gì vậy!?” Mẫu thân theo phòng bếp đi ra, nhìn thấy Lộc Hàm cầm theo camen nên nghi hoặc hỏi.
“Con vừa rồi… ăn chưa no, nên… nên mới đem theo một ít. Mẹ, đến giờ rồi, con đi nha.” Ánh mắt Lộc Hàm né tránh câu hỏi của mẫu thân, vội vàng ra cửa.
“Lộc Hàm, chào buổi sáng!” Lộc Hàm vừa mới đi ra hàng hiên, liền bị Thế Huân không biết từ chỗ nào chạy tới ôm vào trong lòng, nhanh chóng hôn lên khuôn mặt cậu một cái vang dội.
“Sớm. Ăn điểm tâm chưa!?” Hai người ôm ấp đã muốn thành thói quen, Lộc Hàm cũng không để mắt đến ở đây là dưới lầu nhà mình, để mặc Thế Huân ôm kéo mình.
“Không có…” Lộc Hàm quay về Ngô thị công tác, Thế Huân hưng phấn đến nỗi sáng sớm liền lái xe đến dưới nhà chờ cậu, làm gì còn chú ý đến ăn sáng. Bất quá hiện tại lại giả bộ đáng thương hề hề, muốn cho Lộc Hàm đau lòng một chút.
“Biết ngay anh chưa ăn mà. Đây!” Lộc Hàm cười tủm tỉm giơ camen lên quơ quơ trước mặt Thế Huân.
“Vẫn là Lộc Hàm tốt với anh nhất!” Thế Huân lại nghiêng đầu hôn lên má Lộc Hàm một cái, vừa tiếp nhận camen liền dùng đũa gắp lấy thức ăn bên trong.
“Làm gì gấp như vậy, có ai giành ăn của anh đâu! Bên ngoài gió lớn, cẩn thận ăn vào một bụng gió lạnh, một hồi em lái xe, anh ở trên xe ăn là được.” Lộc Hàm nhìn Thế Huân ăn đến lang thôn hổ yết, bất đắc dĩ dặn dò.
“Ừ… ừ…” Thế Huân một bên gật đầu lia lịa một bên tiếp tục gắp thức ăn bỏ vào miệng. (Huân đại ca giống bị bỏ đói cả tháng ấy haha)
Thế Huân cuối đầu ăn điểm tâm, Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn anh ôn nhu bất đắc dĩ tươi cười. Hai người hoàn toàn không hề chú ý đến Lộc mẫu vẫn đang đứng ở trên ban công phía sau.
“Em xuống đây được rồi, một mình anh lái xe đến công ty đi.” Lái xe đến phụ cận Ngô thị, Lộc Hàm ngừng lại.
“Lộc Hàm đừng đi, chúng ta cùng vào công ty.” Thế Huân khẩn trương giữ chặt Lộc Hàm đang định xuống xe. Lúc trước khi hai người cùng đi làm, Thế Huân mỗi lần đều để cậu xuống xe ở gần công ty, hai người chưa bao giờ cùng nhau đi vào. Thế Huân thẳng đến bây giờ vẫn băng khoăng, hiện tại vừa thấy Lộc Hàm định bước xuống xe, anh nghĩ rằng cậu còn nhớ chuyện trước kia, trong lòng càng thêm cảm thấy khó chịu.
“Không được, cùng anh vào công ty, em sẽ bị mấy đồng nghiệp hiếu kỳ bám mệt chết. Thời gian không kịp rồi, em đi trước.” Lộc Hàm cười vỗ vỗ bả vai Thế Huân an ủi, liền vội vã bước xuống xe.
“Lộc Hàm…” Nhìn thân ảnh Lộc Hàm càng chạy càng xa, Thế Huân tâm đau dữ dội, một ngày nào đó hai người sẽ tay trong tay cùng nhau tiến vào Ngô thị.
Chuyện Lộc Hàm trở lại Ngô thị đã được Thế Huân chuẩn bị chu đáo. Lý do là đã điều tra rõ bản báo cáo tài chính sai lầm lúc trước không phải do cậu làm, Ngô thị không thể oan uổng bất kỳ nhân viên nào có năng lực làm việc, vì thế lại mời Lộc Hàm quay về Ngô thị làm việc. Lộc Hàm trước kia cùng đồng nghiệp quan hệ cũng rất tốt, cho nên mọi người đối với lý do này đều không có bất luận dị nghị gì, vô cùng hoan nghênh Lộc Hàm lần thứ hai trở lại Ngô thị làm việc.
Trở lại vị trí quen thuộc lúc trước, lấy năng lực của Lộc Hàm liền rất nhanh thuận buồm xuôi gió, hết sức chuyên chú vùi đầu vào công việc.
Tới gần giữa trưa, Lộc Hàm nhận được điện thoại của Thế Huân gọi tới.
“Uy!” Lộc Hàm nhỏ giọng đón nghe, đồng sự vẫn ở xung quanh, cậu không dám gọi thẳng tên Thế Huân.
“Lộc Hàm giữa trưa ăn cái gì! ?” Trong điện thoại truyền đến thanh âm mang ý cười nhẹ của Thế Huân.
“Lát nữa cùng đi ăn với đồng nghiệp.” Lộc Hàm dựa theo thói quen ăn cơm trưa lúc trước ở Ngô thị trả lời.
“Lộc Hàm em bỏ mặc anh sao!? Anh đây ăn cái gì!?” Thế Huân tính tình trẻ con so đo giận dỗi.
“Anh…” Thế Huân bốc đồng làm cho cậu vừa bực mình vừa buồn cười, không biết nên lo liệu sao mới tốt.
“Anh muốn ăn cơm cùng em.” Thế Huân ngược lại thực lưu loát đưa ra quyết định.
“Anh ăn cơm với mọi người, mọi ngươi sẽ khẩn trương ăn không ngon.” Lộc Hàm lập tức phủ quyết Thế Huân. Hai người cùng nhau ăn cơm, không nói đến quan hệ sẽ bị đưa ra ánh sáng, chỉ cần cùng Ngô tổng giám đốc ngồi cùng một chỗ, người khác cũng sẽ cảm thấy câu nệ không được tự nhiên.
“Dù thế nào em cũng phải ăn cơm cùng anh.” Thế Huân rõ ràng xấu xa bức Lộc Hàm ăn cơm cùng mình.
“Được rồi, chờ em làm việc xong sẽ đi tìm anh.” Lộc Hàm nghĩ thầm mình và Thế Huân cũng không thể cùng nhau ăn cơm trước mặt các đồng nghiệp khác, còn không bằng hai người ăn cơm riêng.
“Ân.” Lúc này Thế Huân mới vô cùng cao hứng ứng thanh, lại ở trong điện thoại hôn một cái sau đó mới tắt máy.