Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 107: Chương 107: Giá Họa




“Ngô tổng quen biết cậu ta!?” Nghe được Lộc Hàm kêu tên Thế Huân, còn nắm lấy tay anh không buông. Vạn lão bản chỉ chỉ Lộc Hàm nghi ngờ hỏi.

“Cậu ta là một MB mà tôi từng bao dưỡng.” Thế Huân sắc mặt chán ghét hất bàn tay đang nắm chặt tay mình ra, nhìn đến sắc mặt Lộc Hàm trong nháy mắt trở nên trắng bệch, anh cũng không thèm quan tâm, quay đầu cùng Vạn lão bản nói chuyện.

“MB!?” Vạn lão bản không nghĩ sẽ hỏi ra đáp án như vậy. Trước giờ cùng Lộc Hàm tiếp xúc, Vạn lão bản thấy cậu trung thực, người lại yếu đuối dễ khi dễ, mới một lần lại một lần nổi lên sắc tâm. Lộc Hàm có nhìn thế nào cũng không giống một MB, Vạn lão bản kinh ngạc rất nhiều, ánh mắt quái dị nhìn về phía Lộc Hàm.

“Vạn lão bản nếu thích, vậy đem cậu ta tặng cho ông cũng được.” Thế Huân phóng khoáng mở miệng, xem Lộc Hàm như một vật phẩm bình thường tặng ra ngoài.

“Thế… Thế Huân…” Môi Lộc Hàm run rẩy, không thể tin nhìn Thế HUân, muốn lần thứ hai bắt lấy tay anh nhưng lại sợ bị hất ra, hai tay luống cuống giơ lên giữa không trung.

“Tôi sao lại không biết xấu hổ mà đi đòi người của Ngô tổng. Vừa nãy trong quán rượu cậu ta tìm cách tiếp cận tôi, muốn tôi theo vào toilet, tôi còn tưởng có chuyện gì quan trọng, kết quả khi vào đến toilet cậu ta liền sáp lại, tôi nhất thời nhịn không được liền… Thành thật xin lỗi Ngô tổng.” Vạn lão bản trên thương trường lăn lộn nhiều năm, là một kẻ khôn khéo. Vừa thấy thái độ của Thế Huân đối Lộc Hàm, liền biết quan hệ của hai người là gì rồi, đại khái là kẻ làm ấm giường đi, Thế Huân khẳng định sẽ không biết Lộc Hàm đang làm việc tại công ty của Vạn lão bản. Bất quá nếu Thế Huân đã bao nuôi Lộc Hàm, thì cũng coi như là người của anh, Vạn lão bản đương nhiên không muốn đắc tội Thế Huân mà nói ra là mình quấy rối Lộc Hàm, ngược lại bịa ra một câu chuyện nói dối để đổ hết tội lỗi lên đầu Lộc Hàm.

“Vạn lão bản! Ông…” Vừa mới bị Vạn lão bản dâm loạn, hiện tại lại bị ông ta giá họa, Lộc Hàm quay đầu phẫn nộ trừng kẻ có gương mặt mập mạp kia.

“Ngô tổng, tôi còn có chút việc không quấy rầy hai người, xin phép đi trước.” Vạn lão bản sợ nói tiếp sẽ lộ ra dấu vết, nhanh chóng ngắt lời Lộc Hàm, vội vàng tìm lý do mượn cớ ly khai.

“Vạn lão bản!” Lộc Hàm đuổi theo, muốn gọi hắn về giải thích rõ ràng.

“Có phải hay không vừa vừa rồi còn chưa thỏa mãn, không nỡ để người ta đi!” Thanh âm trào phúng của Thế Huân ở sau lưng vang lên, làm Lộc Hàm lập tức dừng lại cước bộ.

“Thế Huân… em… em không phải… anh…” Lộc Hàm lập tức chạy về bên cạnh Thế Huân, nắm cánh tay anh muốn đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, nhưng càng khẩn trương thì càng không biết nên giải thích làm sao, lắp bắp hơn nữa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

“Buông ra!” Thế HUân lại cho rằng Lộc Hàm khẩn trương luống cuống là bởi vì chột dạ, lần thứ hai dùng lực hất bàn tay cậu ra, thiếu chút nữa làm cho Lộc Hàm không phòng bị té xuống đất. Nhưng Thế Huân không thèm liếc nhìn một cái, nhanh chóng ra khỏi toilet.

“Thế Huân Thế Huân…” Lộc Hàm chạy đuổi theo, đi theo phía sau Thế Huân không ngừng gọi tên anh

Thế Huân không quay đầu lại vẫn tiếp tục đi về phía trước, hai người xuyên qua đám người nhốn nháo trong quán bar, hành động kỳ lạ khiến nhiều người vây xem, bất quá khi nhìn đến bộ dáng nổi giận đùng đùng của Thế Huân, liền chủ động tránh ra một đường.

Lộc Hàm theo Thế Huân chạy tới bãi đỗ xe.

“Lên xe!” Thế Huân mở cửa xe, trầm mặt quát Lộc Hàm đang đứng đối diện không ngừng thở dốc.

“Thế… Thế Huân…” Lộc Hàm vừa mới ngồi vào vị trí phó lái, liền lập tức mở miệng muốn hướng Thế Huân giải thích.

“Câm miệng!” Thế Huân thanh sắc câu lệ gầm nhẹ một tiếng, dọa Lộc Hàm sợ đến phát run, ngoan ngoãn không dám tái hé răng.

Thế Huân khởi động xe chạy về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.