Sau khi mua đồ ăn xong hai người trở về nhà, Lộc Hàm xách đồ ăn đi vào nhà bếp nấu cơm, Thế Huân không giống bình thường dựa cửa “Thưởng thức” thân ảnh Lộc Hàm nấu cơm, mà là một mình trở về phòng ngủ.
Thế Huân từ ngăn kéo tủ lấy ra một xâu chìa khóa, đây là trước khi Quan Lâm đi trả lại chìa khóa nhà cho anh. Căn nhà này trước kia có thể nói là vùng trời nhỏ của anh và Quan Lâm, khi Thế Huân mua nhà và giao chìa khóa cho Quan Lâm, là thật tâm tính toán cùng hắn thiên trường địa cửu, nhưng kết thúc của hai người lại là chia tay, Quan Lâm đem chìa khóa trả lại.
Thế Huân đã nghĩ lần sau nếu có đem chìa khóa tặng đi, nhất định phải cận thận suy xét, nếu tặng ra ngoài rồi, sẽ không để người đó lại trả trở về! Cho nên chìa khóa này đối với Thế Huân có ý nghĩa đặc biệt, hiện tai không biết có nên giao cho Lộc Hàm không!? Cậu dù sao cũng chỉ là một MB do mình bao dưỡng mà thôi, chẳng lẽ một khi chấm dứt bao dưỡng còn muốn cậu quay lại!?
Nhưng mà… Thế Huân nhớ tới bản thân lo lắng Lộc Hàm không có chìa khóa, sợ cậu không vào được nhà, liền bỏ lại đống công việc chất cao như núi, muốn lái xe chở cậu về nhà, thậm chí còn sợ để cho Lộc Hàm đợi lâu, chính mình một mạch chạy tới bãi đỗ xe. Nếu lần sau gặp lại chuyện này, mà mình không thể rời đi được, chẳng lẽ để cho Lộc Hàm lưu lạc ở trên đường!? Thế Huân trong đầu không tự chủ hiện ra bộ dáng Lộc Hàm cô đơn luống cuống đứng ở trên đường, tâm lại như bị ai nhéo đau.
Thế Huân khó xử nắm chìa khóa trong tay.
“Thế Huân, cơm chiều làm xong rồi.” Cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ của Lộc Hàm, đánh gãy suy nghĩ của Thế Huân.
“Ừ, tôi ra liền” Thế Huân đứng lên, tiện tay đem cái chìa khóa cất vào trong túi.
Khi Thế Huân ra khỏi phòng ngủ, Lộc Hàm đang bận rộn đem cơm chiều dọn lên bàn ăn.
“Đi rửa tay đi, thừa dịp còn nóng ăn kẻo nguội.” Lộc Hàm trên tay bận việc, nghiêng đầu cười dặn Thế Huân một câu.
Cháo nóng hổi, nụ cười ấm áp, là người đàn ông trước mặt này làm mình có cảm giác một gia đình, Thế Huân vừa rồi còn do dự lặp tức liền kiên định.
“Đây là chìa khóa nhà, em sau này ra ngoài cũng thuận tiện hơn.” Thế Huân đi đến bên cạnh Lộc Hàm, lấy chìa khóa ra nhét vào tay cậu.
“Thế… Huân, đối… Thực xin lỗi, cháo nóng quá, khói làm mắt có chút cay.” Lộc Hàm cơ hồ là hốc mắt lập tức liền đỏ, ngượng ngùng cúi đầu, tùy tiện tìm lấy cái cớ, giơ tay lên lau đi lệ nơi khóe mắt.
“Tôi đi rửa tay.” Thế Huân cũng không có vạch trần Lộc Hàm, chỉ ôn nhu mỉm cười, đi vào phòng bếp rửa tay.
Bữa cơm chiều nay, không khí giữa hai người so với bất kỳ lúc nào khác đều tốt đẹp hơn. Trong lúc ăn cơm mặt mày Lộc Hàm vẫn luôn hân hoan tươi cười, không ngừng gắp đồ ăn cho Thế Huân, không cần đợi anh đem cháo ăn hết, liền vội vàng đứng lên muốn giúp anh múc thêm chén khác.
Vốn chuyện Lộc Hàm từ chức, Thế Huân còn có chút lo lắng giữa hai người sẽ trở nên thật xấu hổ. Thế Huân cũng biết Lộc Hàm chủ động từ chức là do cậu làm sai báo cáo, nhưng vừa nghĩ đến chính mình tự tay kí vào đơn từ chức của Lộc Hàm, trong lòng Thế Huân liền cảm thấy có chút không biết tư vị, nói chung là cảm thấy cũng có lỗi với cậu. Cho nên khi nhìn thấy bộ dáng hớn hở của cậu lúc này, Thế Huân coi như là an tâm, trong lòng còn cảm thấy nếu sớm biết Lộc Hàm sẽ cao hứng như vậy, đã sớm giao chìa khóa nhà cho cậu rồi, hiện tại Thế Huân cũng bất chấp ý nghĩa quan trọng của cái chìa khóa này .
“Sau này em cứ ở nhà, dọn dẹp nhà cửa rồi nấu ăn được không!?” Thế Huân thừa dịp Lộc Hàm cao hứng, định rèn sắt khi còn nóng liền nói ra tính toán của mình, cũng không ép buộc Lộc Hàm nhất định phải ở nhà. Thế Huân trên mặt mỉm cười tủm tỉm, ngữ khí ôn hòa, lấy một bộ dáng hảo hảo thương lượng.
“Được! Anh thích ăn gì em liền nấu cái đó cho anh!” Vừa rồi lúc được Thế Huân giao cho chìa khóa nhà, Lộc Hàm mừng vui đến chẳng biết trời trăng gì, hiện tại lại bị vẻ mặt ôn hòa của anh dụ dỗ, lặp tức mơ mơ hồ hồ mà gật đầu đáp ứng.
“Thực ngoan! Đừng chỉ lo mỗi mình tôi, cơm đều nguội, em cũng nhanh ăn đi.” Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm ngoan ngoãn đồng ý, sờ sờ mặt của cậu tán dương.
Cơm nước xong, Lộc Hàm vô cùng cao hứng bưng chén bát đi rửa, thu thập xong liền an vị bên cạnh Thế Huân xem tv.
Lúc thân thể ấm áp của Lộc Hàm tiếp cận, Thế Huân liền có chút tâm viên ý mã, căn bản không có tâm tình xem tv. Nghiêng người đem cậu đặt lên ghế sofa hôn sâu, đang chuẩn bị cởi sạch quần áo đối phương, Thế Huân đột nhiên nhớ tới hôm nay trong văn phòng nghĩ tới tư thế từ “Phía sau”, mà tư thế này lên giường làm mới thoải mái. Thế Huân liền đem Lộc Hàm từ sofa kéo dậy, vừa ôm một đường đi vào phòng ngủ.