Hai mắt Lộc Hàm dùng sức chăm chú nhìn máy tính, lại vô pháp đem lực chú ý tập trung lên mấy con số trên đó.
Vài ngày gần đây Thế Huân hình như đối với mình lãnh đạm hơn rất nhiều, khi ăn cơm luôn giữ yên lặng, không còn đánh giá tài nấu nướng của mình; khi xem TV cũng không còn đem mình ôm vào trong ngực nói nói cười cười thảo luận tiết mục TV; thậm chí lúc ân ái… Nghĩ đến đây, mặt Lộc Hàm đỏ hồng. Lúc ân ái Thế Huân cũng không giúp mình khẩu giao hay liếm lộng chỗ kia nữa, mỗi lần cũng chỉ dùng trơn tề khuếch trương một chút rồi vội vã đi vào.
Đồng dạng là đàn ông, Lộc Hàm đương nhiên biết dục vọng như tên đã trên dây thì còn cố kỵ cái gì, cho nên cũng không trông cậy mỗi lần Thế Huân đều phải ôn nhu cẩn thận an ủi chính mình. Nhưng vô luận là khẩu giao hay liếm lộng hậu huyệt, thì đối với Lộc Hàm đều không chỉ mang ý nghĩa kích thích tình dục đối phương, mà còn biểu hiện mức độ thân mật của Thế Huân đối với mình. Anh đột nhiên không làm như vậy, khiến trong lòng cậu cảm giác buồn bã thất vọng, giống như thiếu thiếu cái gì đó.
Thái độ đột nhiên lạnh nhạt của Thế Huân không khỏi làm Lộc Hàm lo lắng, chắc không phải mình đã làm sai chỗ nào rồi đi! ? Mỗi ngày sáng sớm đúng giờ rời giường chuẩn bị bữa sáng, Thế Huân vừa ra đến cửa liền cẩn thận giúp anh sửa sang lại quần áo, chờ anh đi một lúc mình mới thay đồ đi làm, cũng luôn ở trước khi anh tan tầm liền chạy về nhà làm cơm chiều, cơm nước xong cùng Thế Huân xem TV một lúc, khi trở lại phòng liền ngoan ngoãn nằm trên giường để anh tùy ý gây sức ép, có khi vì để cho anh cao hứng, chính mình còn tận lực chủ động nghênh hợp… Lộc Hàm nghĩ tới nghĩ lui, cũng không phát giác mình có chỗ nào không đúng.
“Gần đây công ty tương đối bận, tất cả mọi người vất vả . Ngày mai thứ bảy mọi người cố gắng thêm lần nữa, trước khi tan tầm phải làm xong đơn đặt hàng của khách. Lương tăng ca lần này tính gấp đôi, buổi tối tôi mời mọi người đi quán bar thả lỏng.” Tiếng nói chuyện của Vạn lão đánh gãy suy nghĩ của Lộc Hàm.
“Lương tăng ca tăng gấp đôi! Vạn lão bản từ bao giờ trở nên hào phóng đến thế?”
“Còn nữa còn nữa, buổi tối còn mời chúng ta đi chơi, nhất định phải tìm nơi nào cao cấp một chút để ‘thịt’ Vạn lão bản một lần.”
… …
Có lẽ bởi vì Vạn lão bản hứa tăng gấp đôi phí tăng ca, các đồng nghiệp đối với việc tăng ca đều không có ý kiến gì, ngược lại còn hưng trí bừng bừng thảo luận xem buổi tối đi đâu chơi.
“Lộc Hàm, ngày mai cậu tăng ca được chứ! ?” Vạn lão bản đi đến trước mặt Lộc Hàm hỏi riêng một câu.
“Không… Không thành vấn đề.” Lộc Hàm nghĩ nghĩ, ngày mai thứ bảy là ngày mình về nhà, ở chỗ mẹ cũng tương đối dễ nói, tìm một lý do đi ra ngoài chắc không thành vấn đề, huống chi các đồng nghiệp đều tăng ca, cậu cũng xấu hổ không muốn làm một người cá biệt.
“Vậy là tốt rồi.” Vạn lão bản vừa lòng vỗ vỗ bả vai Lộc Hàm, xoay người rời đi.
Lộc Hàm buổi tối về đến nhà làm xong cơm chiều, cùng Thế Huân ăn cơm, sau khi thu thập xong phòng bếp liền chuẩn bị trở về nhà.
“Em về nhà.” Trước khi đi, Lộc Hàm đến phòng sách nơi Thế Huân đang làm việc nói tạm biệt.
“Đã biết, trên đường cẩn thận chút.” Thế Huân mở miệng dặn một câu, nhưng lực chú ý vẫn tập trung trên màn hình máy tính, không có liếc nhìn Lộc Hàm một cái.
“Ân.” Lộc Hàm cô đơn đáp lời. Trước kia mỗi lần thứ sáu, Thế Huân giống như luyến tiếc mình rời đi, ôm vào trong ngực hôn tới hôn lui, thậm chí có khi động tình khó nhịn, sẽ trực tiếp lột quần áo của mình mây mưa thất thường một phen. Nhưng hôm nay lại lãnh đạm như thế, bất quá công việc của Thế Huân cũng rất bận rộn, mình không nên tham lam so đo nhiều như thế. Lộc Hàm tự an ủi mình vài câu, liền rời khỏi nhà Thế Huân.
Tới thứ bảy, Lộc Hàm tìm lấy một cái cớ nói với mẹ, sau đó liền đi công ty tăng ca. Tuy rằng khi nối dối cậu vẫn luôn chột dạ cuối thấp đầu, nhưng Lộc mẫu cũng không có hỏi nhiều, dù sao trong mắt mẫu thân cậu từ nhỏ đến lớn đều rất hiểu chuyện, Lộc mẫu chưa từng nghĩ đến Lộc Hàm sẽ nói dối gạt mình.
Tăng ca đến tối công việc cũng hoàn thành, các đồng nghiệp liền thúc giục Vạn lão bản mời khách. Vạn lão bản ngược lại sảng khoái thực hiện, chọn một quán bar không tồi mời mọi người đi chơi.
Lộc Hàm mới đầu không muốn đi, vốn từ thứ hai đến thứ sau đều ở cùng Thế Huân nên không gặp được mẫu thân, hôm nay lại bỏ lỡ thêm một ngày. Trong lòng cậu băn khoăn, muốn sớm về nhà với bà. Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, các đồng nghiệp liền giữ cậu lại, nói cái gì mọi người thật vất vả mới tụ tập một lần, đúng lúc bồi dưỡng tình cảm, hoạt động tập thể sao có thể không tham gia… Lộc Hàm da mặt mỏng, chịu không nỗi mọi người mè nheo, không thể không biết xấu hổ cự tuyệt nữa, đành bị một đám người vây quanh kéo lên xe đi quán bar.