Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 100: Chương 100: Lừa Gạt




Thế Huân vừa mới bước qua cửa liền ngửi được một mùi thơm nồng đậm, nhịn không được hít mạnh một hơi, dạ dày trong nhất thời nổi lên cảm giác đói bụng réo inh ỏi, đổi xong giàyđi vào nhà, càng đi hương khí càng nồng đậm.

“Anh đã về. Canh cá trích em nấu xong rồi, anh đi thay quần áo là có thể ăn.” Lộc Hàm trùng hợp đang bưng một đĩa đồ xào từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy Thế Huân, khóe miệng không tự giác cong lên.

Nụ cười ấm áp, lời nói ôn nhu, đồ ăn nóng hổi… Thế Huân lúc trước vừa mới cảnh báo chính mình phải phòng tâm, đột nhiên trở nên có chút lơi lỏng.

“Lộc Hàm, hôm nay ở nhà làm cái gì! ?” Thế Huân bước lên trước, hai tay hoàn trụ thắt lưng Lộc Hàm, từ phía sau kéo hắn vào trong lòng ngực.

“Không… không có làm cái gì, chỉ dọn dẹp nhà một chút, rồi mới đi ra ngoài mua đồ ăn. Buông ra trước đã, để em… em đem đồ ăn đặt lên bàn cơm.” Lộc Hàm chột dạ muốn chết, thậm chí sợ Thế Huân dán ở sau lưng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập quá nhanh. Lợi dụng lấy cớ đặt đồ lên bàn mà hơi giãy giụa thoát khỏi lòng ngực Thế Huân.

“Thực ngoan! Tôi đi trước thay quần áo.” Thế Huân cười khích lệ một câu, quay đầu ở trên mặt Lộc Hàm hôn nhẹ. Sau khi buông tay ra quay người đi, ý cười trên mặt anh lập tức biến mất đích vô tung vô ảnh, trong lòng nảy lên cảm giác thất vọng tràn trề, cho cậu một cơ hội nói thật, cậu lại như cũ nói dối với mình.

Khi Thế Huân thay xong quần áo đi ra, trên bàn đã dọn chén bát chỉnh tề, ở giữa là một tô canh cá trích lớn hương bay tứ phía, chỉ cần ngửi mùi thơm cũng đủ làm người ta tưởng tưởng được vị ngon của nó.

“Nhanh thừa dịp còn nóng uống nhiều một chút.” Thế Huân mới vừa ngồi vào ghế. Lộc Hàm liền lấy muỗng múc một chén canh đưa đến trước mặt anh.

Thế Huân bưng bát lên, uống một chút nước canh, mùi vị thơm ngon, hòa nguyện với hương khí nồng đậm. Trù nghệ của Lộc Hàm trước sau như một vẫn nấu rất ngon, thậm chí lúc này mỗi một lần đều ngon hơn hồi trước, nhưng trong lòng Thế Huân lại không còn cảm giác ấm áp khi ăn nữa, hiện tại ăn cái gì chỉ giống như để no bụng mà thôi.

Một chén canh uống xong, Thế Huân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lộc Hàm đôi mắt chờ mong nhìn mình.

“Canh cá uống ngon lắm.” Thế Huân vẫn nhịn không được mở miệng khen ngợi một câu.

“Em… em giúp anh mút thêm một chén.” Trong nháy mắt nụ cười sáng lạn tràn ngập khuôn mặt của Lộc Hàm, cậu đưa tay cầm lấy cái chén trong tay Thế Huân định tiếp tục múc canh cho anh.

“Tự tôi làm được rồi, em cũng ăn mau đi.” Thế Huân né tránh Lộc Hàm, tự mình cầm muỗng múc canh.

“Vâng.” Lộc Hàm ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng nụ cười sáng lạn trên mặt cũng dần dần biến mất, thản nhiên nổi lên biểu tình thất vọng.

Chỉ là không để cậu múc canh giúp thì đã thất vọng vậy sao!? Sau lưng mình không biết đã làm ra những chuyện xấu xa gì, ở trước mặt ngược lại làm bộ làm tịch, bởi vì sự lừa dối lúc trước, biểu tình hiện tại của Lộc Hàm khi chiếu vào trong mắt Thế Huân, hoàn toàn trở thành một loại trào phúng.

Hiện tại ăn cơm Thế Huân đương nhiên không có tâm tình cùng Lộc Hàm nói giỡn, nhưng anh cũng không phải loại người để tâm sự lộ ra trên mặt, cho dù trong lòng đã thay đổi thái độ đối với Lộc Hàm, cũng sẽ không để cho cậu dễ dàng phát giác, nhiều lắm chỉ là không liền tiến cuối đầu ăn cơm mà thôi.

Thế Huân không nói, Lộc Hàm cũng không dám nhiều lời, cậu nghĩ nhất định là ban ngày Thế Huân làm việc quá mệt mỏi, chính mình nhiều lời lại làm anh càng phiền lòng, cũng liền an tĩnh ăn cơm, thậm chí bị hóc xương cá cũng không dám ho khan một tiếng.

Bữa cơm của hai người trầm buồn vô cùng. Cơm nước xong, Thế Huân buông chén đũa liền lập tức đứng dậy ly rời đi. Lộc Hàm yên lặng thu thập chén bát đến nhà bếp tẩy rửa.

Sau khi Lộc Hàm ra khỏi nhà bếp, cũng không nhìn thấy Thế Huân ngồi ở sô pha xem TV, ngược lại trong phòng ngủ truyền ra tiếng động rất nhỏ.

“Thế Huân! ?” Cửa phòng ngủ khép hờ, Lộc Hàm đẩy cửa vào, thật cẩn thận gọi tên.

“Ân! ? Có chuyện gì sao! ?” Thế Huân chính là đang dựa vào đầu giường lật xem văn kiện, nghe thấy tiếng Lộc Hàm liền nghi hoặc ngẩng đầu.

“Không… không có việc gì.” Lộc Hàm đã có thói quen mỗi ngày cơm nước xong, bản thân sẽ được Thế Huân ôm vào trong ngực cùng xem TV, không khí ấm áp khi cả hai huyên thuyên thảo luận tiết mục, điều đó làm cho cậu cảm thấy mình và Thế Huân giống như là ái nhân. Hôm nay Thế Huân đột nhiên thay đổi thói quen, trong lòng Lộc Hàm có chút hốt hoảng, vào phòng ngủ chỉ là muốn nhìn anh, rời xa anh mới có một lúc, liền làm cho tâm cậu khi không hốt hoảng. Hiện tại bị Thế Huân hỏi có việc gì, Lộc Hàm cũng không biết nên trả lời sao đây, bối rối bất an nhìn lại Thế Huân.

“Lại đây.” Thế Huân giơ cánh tay lên hướng Lộc Hàm vẫy.

Lộc Hàm thuận theo nhanh chóng đến bên cạnh anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.