Lộc Hàm thích Thế Huân nhiều năm như thế, làm sao không biết Thế Huân là người rất có cá tính. Trước kia khi còn đi học, Thế Huân có gia thế tốt, lớn lên đẹp trai lại có năng lực xuất sắc, được thầy cưng cùng các bạn học hâm mộ, xử sự làm người tự nhiên sẽ có chút ngạo khí. Sau đó vào Ngô thị làm tổng giám đốc, được tiền hô hậu ủng, nịnh nọt, tuy rằng Thế Huân không cao ngạo đến nỗi tự cao tự đại, nhưng uy nghiêm của cấp trên là tuyệt đối không thiếu, cho nên, ở trong mắt nhân viên Ngô thị, Ngô tổng giám đốc chính là một hình tượng cao cao tại thượng.
Nhưng hiện tại ở trước mặt cậu, Thế Huân luôn một mực cẩn thận lộ ra dáng điệu bất an không yên, thậm chí có đôi khi nói chuyện còn nói lắp, giống như sợ mình không cẩn thận nói bậy chọc đến Lộc Hàm mất hứng. Nhất là sau đêm xúc động hôn môi kia, Thế Huân giống như đứa trẻ gây lỗi, đi theo cậu không ngừng giải thích. Một Ngô tổng ở trước mặt mọi người luôn tiêu soái tự nhiên sao lại ăn nói khép nép như vậy. Lộc hàm nhìn thấy anh vì muốn vãn hồi với mình, không những bỏ qua thân phận tổng giám đốc, thậm chí ngay cả tôn nghiêm của nam nhân cũng vứt bỏ, có lẽ Thế Huân là thật lòng thích mình, bằng không tội tình gì làm đến trình độ này.
“Lộc Hàm, làm phiền cậu đưa văn kiện này đến công ty XX giúp.” Quản lý đi tới đánh gãy suy nghĩ của cậu.
“Ừm…” Lộc Hàm có chút do dự, mắt thấy đã gần tới giờ tan tầm, XX công ty lại cách thật xa, đi về một chuyến tốn không ít thời gian. Lộc Hàm cũng không phải ngại tăng ca, chỉ là gần đây Thế Huân đều đứng ở trên đường chờ mình tan tầm, mặc dù mình vẫn luôn cố ý tỏ ra lãnh đạm, hai người trên cơ bản cũng chưa nói qua cái gì, nhưng Thế Huân thực giống như mỗi ngày phải nhìn thấy mình một lần mới chịu an tâm rời đi. Lộc Hàm nghĩ nếu hôm nay mình về muộn, anh có phải vẫn đứng đợi hay không!?
“Lộc Hàm, có phải không có xe không, hay để tôi nhờ người khác đi.” Quản lý ngược lại hiểu lầm, nhìn thấy mặt Lộc Hàm lộ vẻ chần chờ, liền tính toán để cho người khác đi đưa văn kiện.
“Không sao, tôi đi được.” Thế Huân cũng không phải ngu ngốc, có lẽ chờ lâu không thấy mình tự nhiên sẽ ly khai… Lộc Hàm nghĩ đến đây, liền cầm lấy văn kiện ly khai công ty.
Lúc này Lộc Hàm sớm nên tan tầm, tại sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện!? Chẳng lẽ vì muốn tránh mình nên đi đường khác về nhà!?
Thế Huân đưa tay lên nhìn đồng hồ, vẻ mặt lo lắng nhìn phương hướng mà Lộc Hàm bình thường vẫn đi tới.
Hay là đi đến công ty Lộc Hàm xem một chút! ? Không được! Lộc Hàm từng nói không muốn mình đến công ty tìm cậu, quan hệ hai người vốn đang ở thế giằng co, nếu Lộc Hàm ở công ty mà nhìn thấy mình sẽ càng thêm mất hứng!
Tiếp tục lại đợi trong chốc lát, Lộc Hàm vẫn là không có xuất hiện, Thế Huân không ngừng đi qua đi lại một chỗ, suy qua tính lại cũng không biết nên làm sao.
“Tòa nhà văn phòng phía trước bốc cháy, chạy nhanh qua xem đi!”
“Nghe nói lửa cháy rất lớn, thật nhiều người còn bị vây ở trong!”
…
Đang lúc Thế Huân mặt co mày cáu, rất nhiều người chạy vượt qua mặt y, lớn tiếng bàn tán tòa nhà phía trước bốc cháy.
Tòa nhà văn phòng phía trước!? Có thể nào là công ty của Lộc Hàm không!?
Thế Huân lập tức thay đổi sắc mặt, lập tức lên xe theo hướng người qua đường chỉ mà chạy tới.
Đúng như Thế Huân dự đoán, bị cháy đúng là tòa nhà công ty Lộc Hàm, hơn nữa nhìn ngọn lửa lan ra, còn là ngay tầng lầu nơi Lộc Hàm làm việc. Chung quanh tòa nhà được giăng rào chắn, nhân viên bảo an đang sơ tán đám người đông đúc.
“Lộc Hàm!” Thế Huân xuống xe, trực tiếp lướt qua rào chắn vọt vào tòa nhà đang bốc cháy. Nhân viên bảo an đại khái không ngờ lúc này lại có kẻ không muốn sống chạy vào, còn chưa kịp ngăn cản, thân ảnh Thế Huân đã biến mất không thấy .