Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 120: Chương 120: Thống Khổ




“Mẹ, con đã về.” Lộc Hàm lấy chìa khóa mở cửa, sau khi vào nhà liền hướng nhà bếp hô một tiếng.

“Đi thay quần áo trước đi, cơm chiều sắp xong rồi.” Mẫu thân từ phòng bếp nhô đầu ra.

“Mẹ, hôm nay làm việc hơi mệt, con muốn nghĩ một chút đã.” Lộc Hàm hướng mẫu thân nói.

“Vậy con về phòng nghỉ ngơi một lát đi, chờ cơm chiều làm xong mẹ sẽ gọi.” Mẫu thân lo lắng giơ tay lên sờ trán Lộc Hàm.

“Con không sao chỉ hơi mệt một chút, mẹ, còn về phòng đây.” Lộc Hàm chột dạ quay đầu chỗ khác, sau khi mẫu thân gật đầu, liền vội vã trở về phòng ngủ.

Lộc Hàm đóng cửa phòng ngủ, lưng tựa vào vách cửa tay, đặt lên chỗ trái tim, tiếng tim đập quá nhanh vẫn chưa khôi phục lại bình thường. Mỏi mệt nhắm mắt lại, nơi khóe mắt chảy ra giọt nước trong suốt, gương mặt hờ hững cố gắng bài ra trước mặt Thế Huân vào giờ khắc này cuối cùng cũng sụp đổ.

Lộc Hàm, anh yêu em. Khi nghe đến Thế Huân nói những lời này, Lộc Hàm sao có thể bình chân như vại! Đó là người cậu thầm mến mười năm, người mà cậu nguyện trả giá hết thảy.

Nhưng nếu những lời này Thế Huân nói ra trước khi những thương tổn phát sinh, Lộc Hàm nhất định sẽ kích động đến trái tim đều có thể theo lòng ngực nhảy ra, đem nó trần trụi đưa đến trước mặt Thế Huân.

Nhưng là hiện tại, đã trãi qua việc bị Thế Huân hoài nghi, bị anh nhẫn tâm đuổi ra khỏi nhà, đợi đến khi Lộc Hàm đã hoàn toàn hết hy vọng, Thế Huân lại đột nhiên chạy đến thổ lộ tình yêu. Lộc Hàm nghĩ nếu anh yêu mình, như vậy những tổn thương lúc trước giải thích sao đây! ? Một vòng lẩn quẩn không thể tìm ra đáp án, Lộc Hàm cố chấp cho rằng nếu đã yêu thì không nên hoài nghi cùng xúc phạm. Thật ra nói vậy, chẳng qua là vì cậu không thể tin được Thế Huân yêu mình, sợ hãi bị tổn thương, cũng không dám cấm đầu vì tình yêu mà trả giá nữa.

Lộc Hàm đã đi được một lúc lâu, Thế Huân vẫn như cũ nhìn chăm chú vào phương hướng cậu đã đi.

Đây là trừng phạt mà Lộc Hàm dành ình sao! ? Lúc được cậu yêu sâu sắc, mình không không hề quý trọng, gây ra nhiều sai lầm, vô tình làm tổn thương cậu, hiện tại sao có thể chỉ dựa vào một câu “Anh yêu em” đã nghĩ muốn vãn hồi mọi chuyện!

Thế Huân ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng Lộc Hàm đóng chặt, thần sắc ảm đạm rời đi.

Từ lúc sáng tra rõ chuyện bản báo cáo, đến việc tìm Vạn lão bản ép hỏi chân tướng, rồi lại hướng Lộc Hàm thổ lộ và bị cự tuyệt, Thế Huân giằng co cả ngày cơ hồ là sức đầu mẻ trán. Sau khi về đến nhà, lao lực quá độ tê liệt nhắm mắt ngã xuống ghế sofa.

Nếu Lộc Hàm còn ở, chỉ cần vừa vào cửa là có thể nhìn thấy ngọn đèn ấm áp, không cần một mình đối mặt với căn phòng trống rỗng hắc ám, trên bàn cơm khẳng định đã sớm dọn xong bữa tối nóng hổi, không đến nỗi giống như bây giờ đói bụng đến đau cả dạ dày…

“Lộc Hàm Lộc Hàm…” Cổ họng khô khốc của Thế Huân khàn khàn phát ra tiếng gọi, bất đồng với trốn tránh lúc trước, đã xác nhận tình cảm, Thế Huân càng tưởng niệm về Lộc Hàm, điên cuồng tưởng niệm hết thảy những ôn nhu săn sóc của cậu… Nhưng là, càng nghĩ trong lòng anh càng thống khổ hối hận, mỗi một tế bào trên thân thể đều cảm thấy đau đớn dày vò, nhắc nhở Thế Huân đã từng phạm một sai lầm không thể tha thứ.

Khi Thế Huân lần thứ hai mở mắt, khóe mắt phiếm hồng, hai mắt thất thần nhìn lên trần nhà, cả người đều bị sự cô độc cùng tịch mịch bao phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.