Thế Huân căn bản là không cho Lộc Hàm có thời gian thở dốc, dương vật vừa thống đi vào liền lập tức bắt đầu điên cuồng va chạm cùng trừu sáp.
Lộc Hàm cả người hoàn toàn xụi lơ nằm trên giường, hai chân cơ hồ dang rộng cùng cực. Hậu huyệt không ngừng bị dương vật nóng bỏng ra vào ma xát, ngay cả quy đầu phía trước cũng tràn ra một cỗ dâm dịch trong suốt, tích đến trên bụng thấp dính một mảnh.
“Bà xã Bà xã...” Bên trong hậu huyệt trơn trượt muốn chết, Thế Huân thống tiến rút ra không hề trở ngại, mồ hôi trán không ngừng rơi xuống trước ngực Lộc Hàm, nhưng là không có biện pháp dừng lại, tốc độ ngược lại càng lúc càng nhanh.
“A! Ông xã!” Sau một lần Thế Huân mạnh mẽ công kích, Lộc Hàm đột nhiên hét lên một tiếng, thân thể nháy mắt căng cứng, hậu huyệt kẹp chặt lấy dương vật anh, tinh dịch từ trụ thịt phía trước thẳng tấp phun ra.
“Ngô...” Thế Huân cũng không chịu nổi kích thích mãnh liệt khi hậu huyệt co rút mang đến ình, đưa tay đè lại thân thể run rẩy của Lộc Hàm, dương vật lại dùng sức đỉnh vào chỗ sâu nhất trong hậu huyệt, tinh dịch nóng bỏng một giọt không dư thừa bắn hết vào bên trong thân thể của Lộc Hàm.
Sau khi bắn tinh, Thế Huân cúi xuống đem Lộc Hàm kéo vào trong ngực, hai người im lặng nằm một hồi lâu, đợi cho dư vị cao trào qua đi. Thế Huân lại ôm Lộc Hàm đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, liền chân chính lên giường nghỉ ngơi .
Sau khi Lộc Hàm gặp gỡ cha mẹ Thế Huân, anh lại an bài cho người lớn hai bên cùng ăn một bữa cơm. Hai bên gia trưởng đều là người thông tình đạt lý, vốn cũng đã đồng ý chuyện của Thế Huân cùng Lộc Hàm, gặp mặt bất quá chỉ là để làm quen, sau này cũng chính là thân gia, lúc không có việc gì cũng có thể gặp gỡ, vung đắp một chút tình cảm.
Chuyện cho tới bây giờ, người lớn hai bên đều thành tâm thành ý chúc phúc, chuyện của Quan Lâm cũng đã là quá khứ, cuộc sống gia đình của hai người lại trôi qua ngọt ngào ấm áp, cũng thật có thể xưng là hạnh phúc viên mãn. Có lẽ chuyện làm Thế Huân không quá vừa lòng, chính là ở trong công ty vẫn cùng Lộc Hàm giả dạng quan hệ bình thường.
“Vốn lưu động của công ty tháng này...” Hội nghị chủ quản của công ty, Lộc Hàm đang hướng Thế Huân báo cáo tình trạng tài chính của Ngô thị.
Thế Huân biểu tình nghiêm túc nhìn chăm chú Lộc Hàm, ở trong mắt một đám chủ quản nhìn như là một bộ dáng đang nghe báo cáo, kỳ thật nội dung Lộc Hàm nói Thế Huân nửa lời cũng không có nghe vào, dù sao chỉ cần là văn kiện qua tay Lộc Hàm Thế Huân cho tới bây giờ cũng sẽ không xem lại lần thứ hai, Thế Huân tin tưởng Lộc Hàm so với tin tưởng chính mình còn muốn càng tin hơn.
Tầm mắt Thế Huân hoàn toàn dừng lại trên cái miệng hé ra hợp lại của Lộc Hàm. Trong đầu hiện ra tối hôm qua lúc ân ái, Lộc Hàm giúp mình khẩu giao, khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi linh hoạt, dốc sức phun ra nuốt vào... (thằng này siêu cấp biến thái =]]] thời điểm này cũng nghỉ đc)
“Khụ khụ ~ Ngô tổng, tôi đã nói xong.” Trước lúc biểu tình trên mặt Thế Huân trở nên càng ngày càng kỳ quái, Lộc Hàm nhanh mượn cớ yết hầu không thoải mái, che miệng lại ho khan một tiếng ý bảo Thế Huân mình đã nói xong.
“Ân. Cuộc họp hôm nay đến đây thôi. Lộc quản lí, cậu theo tôi quay về văn phòng, tôi còn một chút vấn đề cần thảo luận chi tiết cùng cậu.” Thế Huân khoát tay tuyên bố hội nghị chấm dứt, chủ quản các ngành đều nối đuôi ra khỏi phòng họp, Lộc Hàm đi theo sau Thế Huân đến văn phòng tổng giám đốc.
“Bà xã...” Hai người mới vừa bước vào thang máy, không đợi đến cửa thang máy kịp đóng, Thế Huân liền một tay kéo lấy Lộc Hàm ôm vào trong ngực, miệng chu ra muốn hôn.
“Cẩn thận bị người...” Cửa thang máy chậm rãi đóng, lời nói của Lộc Hàm biến mất giữ gắn bó của hai người.
Sau khi thang máy đến tầng trên cùng, dù sao ở đây cũng chỉ có mỗi thư ký biết quan hệ hai người, Lộc Hàm cũng thuận theo để Thế Huân bán ôm mình đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Vào phòng, Thế Huân càng trở nên không kiêng nể gì, trực tiếp đem Lộc Hàm áp đảo xuống ghế sofa hôn sâu.
“Ngô... Ngô tổng...” Lộc Hàm bị Thế Huân hôn đến thở hổn hển, đại não cũng trở nên mơ mơ màng màng, còn chưa từ buổi họp định thần lại.
Thế Huân mất hứng cắn môi Lộc Hàm một chút.
“A! Thế Huân... Ông xã...” Lộc Hàm đau hừ nhẹ một tiếng, vội vàng sửa lại lời nói, nhưng vừa thấy Thế Huân muốn cắn chính mình, chạy nhanh phóng phóng nhuyễn thanh âm gọi ông xã.
“Để xem lần sao em còn dám kêu sai nữa không!” Thế Huân cười uy hiếp một câu, cúi đầu vươn đầu lưỡi ôn nhu khẽ liếm đôi môi Lộc Hàm, dụ hống cậu hé miệng, liền ôm lấy cái lưỡi mềm mại tiếp tục triền miên hôn môi.
Lộc Hàm song chưởng hoàn trụ cổ Thế Huân, ngẩng đầu lên cùng anh hôn sâu.