Hai Đại Boss Hệ Thống Mang Bạn Bay

Chương 16: Chương 16




Triệu Lệ Quyên ngạc nhiên nhìn Ngô Ưu đang dọn hàng, thậm chí quên luôn cả bó cải thìa bà ta cầm trên tay. Mãi đến khi chủ quán sốt ruột hỏi bà ta có muốn mua rau nữa không, bà ta mới vội vàng bỏ bó rau xuống đi lại chỗ Ngô Ưu.

Chẳng qua còn chưa đến nơi Ngô Ưu đã dọn xong, cõng bình không của mình vui vẻ đi rồi. Triệu Lệ Quyên kéo một bác gái vừa đi tới từ hướng của Ngô Ưu, trong tay còn cầm một bịch dưa muối nhỏ lại, trên mặt mang theo nụ cười hơi cứng đờ: “Chị gái, dưa muối chị mua đâu đấy? Mùi nghe ngon ghê. Tôi cũng muốn mua một ít.”

Người nọ nhìn bà cô chả nhỏ hơn mình là bao này, bĩu môi, duỗi tay chỉ vào cái quầy làm bằng tuyết của Ngô Ưu: “Đấy, đằng đấy đấy. Có thằng nhóc bán, nhưng mà bà chị tới trễ rồi, ngày mai nó còn tới, chị đi sớm một chút mà mua.”

Triệu Lệ Quyên đến lúc này mới thật sự xác định Ngô Ưu là người bán rau ngâm. Bà ta quả thật không tài nào tin được. Thằng oắt kia biết muối dưa? Mấy ngày nay bà ta đều đang đề phòng thằng nhóc Ngô Ưu kia đi cửa hàng bách hóa nhặt ve chai làm bà ta mất mặt, kết quả nó không nhặt ve chai nữa, đi bán rau ngâm?

Triệu Lệ Quyên nghiến răng, nhất thời cảm thấy rất phức tạp. Thằng sao chổi đó không làm gì thì bà ta không vui, sợ nó tới ăn chực uống chực nhà bà, sợ người cùng thôn nói bác gái cả là bà ta bạc đãi cháu trai; nhưng hiện tại Ngô Ưu bắt đầu làm việc, dường như tính tự lực cánh sinh không tới xin tiền nhà bà ta nữa, nhưng Triệu Lệ Quyên lại hoàn toàn không vui nổi.

Bà ta rất nhanh đã tìm được cái cớ cho loại cảm xúc này của mình —— thằng oắt con đó nhất định là nghe ai nói rau ngâm dễ kiếm tiền, dù sao món này làm dễ, chỉ cần ăn không chết người không hỏng bụng, ít nhiều gì cũng sẽ có người mua, cho nên nó cảm thấy có thể kiếm tiền. Nhưng sao nó biết cái khó của người làm buôn bán chứ? Rau ngâm dễ làm thì dễ thật, cho dù là cắt củ cải thành khúc bỏ muối vào ngâm vẫn có thể làm thành củ cải muối, nhưng loại thức ăn này khi bán vẫn phải chú ý vấn đề vệ sinh và mùi vị nhất, một khi ăn không ngon hoặc là khiến người ta ăn hỏng bụng, chắc chắn sẽ đền chết luôn. Mà Ngô Ưu cha vào tù, mẹ thì chạy, lỡ phải bồi thường, nó có thể kiếm ai vay tiền? Còn không phải là nhà bà ta sao!

Cho nên, Triệu Lệ Quyên mặt sa sầm, quyết định ngày mai tới sớm tìm Ngô Ưu nói chuyện, kêu nó đừng vẽ chuyện, còn không bằng thành thật đi nhặt ve chai. Dù sao Triệu Lệ Quyên tuyệt đối không tin Ngô Ưu có thể ngâm ra thứ gì ngon. Rau ngâm nhà người ta đều có công thức riêng, đâu phải muốn làm là làm được?

Sau khi nghĩ đến đây, Triệu Lệ Quyên bĩu môi rời đi, theo bản năng, bà ta hoàn toàn không hề nhớ tới hôm nay Ngô Ưu bán hết cả bình rau ngâm mới về.

Mà lúc này, Ngô Ưu hớn hở chạy về nhà, cho dù sau lưng còn mang túi củ cải gần 5 6 ký, nhưng cậu nhóc dường như chẳng thấy nặng. Giờ cậu chỉ muốn mau chóng về nhà, sau đó đếm xem hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền!

Tuy rằng lúc cậu bán xong củ cải ngâm Kim Sơn với Doanh Thắng đã tính ra lời được bao nhiêu, nhưng nhìn ký chủ nhà mình phấn khích như thế, bọn họ cũng không nói thẳng đáp án làm người mất hứng.

Chờ Ngô Ưu nhanh như chớp chạy về nhà, bỏ giỏ xuống, lập tức mở khóa túi áo khoác dốc ngược ra, một đống tiền rơi rụng đầy trên giường.

“Hì hì hì! Em bán hết củ cải ngâm luôn nè! Anh Kim! Ngài Doanh! Chúng ta cùng nhau đếm tiền đi!”

Kim Sơn khinh thường bĩu môi, chút xíu tiền đó còn kêu y đếm? Y chính là đại boss hệ thống một giây mấy chục tỷ, nhúm tiền ấy còn chả đủ cho y nhét kẽ răng. Mà Doanh Thắng đại boss tuy rằng không giàu như boss Kim, nhưng thân là người phát huy vũ lực lên đến cực hạn, hắn lại có rất nhiều đồ cống nạp của đàn em, chút tiền ấy cũng không đả động được hắn.

【 Không được, bọn anh nhìn em đếm được rồi. 】

Thật ra rất dễ tính, bình này 7 ký rưỡi, một muỗng một đồng tiền, năm muỗng nửa ký. Vậy bình củ cải này Ngô Ưu bán được tầm khoảng 75 đồng, trừ phi có người đưa lộn, tuyệt đối không vượt qua con số này. Còn cần phải đếm?

Nhưng cậu nhóc Ngô Ưu lại vô cùng vui vẻ đếm tiền, cuối cùng còn giòn giã báo ra đáp án của mình: “Anh Kim! Hôm nay em kiếm được 72 đồng luôn nè! Má ơi, em kiếm được nhiều tiền vậy luôn!!”

Kim Sơn gật gật đầu. Thằng nhóc này lúc bán dưa đều múc khá đầy muỗng, trừ một muỗng để ăn thử ra, ít đi 2 đồng rất bình thường.

【Ưu Ưu của chúng ta cừ ghê, cũng là nam tử hán có thể kiếm tiền tự nuôi sống bản thân rồi! 】 Boss Kim trước nay chưa từng keo kiệt lời khen đối với ký chủ, nếu không sao y có thể vừa khiến ký chủ nợ điểm vừa là hệ thống lão làng hoàn thành nhiều nhiệm vụ nhất, nhận được khen ngợi nhiều nhất?

Ngô Ưu nhận được lời khen trong lòng hiển nhiên càng vui, nhóc đếm ngón tay bắt đầu tính: “Nếu như một ngày em kiếm được 70 đồng, 30 ngày là có thể kiếm được 2100 đồng rồi! Mỗi ngày em chỉ cần bỏ 10 đồng ăn cơm, còn thêm 7 đồng nhặt ve chai nữa, nếu vậy, một tháng em có thể tiết kiệm hơn 1000 đồng, một năm là......”

Kim Sơn cắt lời Ngô Ưu: 【 Em tính như vậy không đúng, chưa bàn tới việc anh không cho phép mỗi ngày em chỉ dùng 10 đồng ăn cơm, em cũng không thể nào luôn mãi mua củ cải về ngâm được. Kỹ năng nấu ăn cũng đã mở cho em rồi, hằng ngày em đều phải luyện tập kỹ thuật dùng dao, vị giác với khứu giác! Em còn tưởng rằng mình chỉ có thể bán mỗi củ cải ngâm à? Dựa theo hướng đi hiện tại của em, trở thành Ông vua Rau ngâm đều là thành tựu tương đối thấp. Cho nên, đừng chỉ lo tính toán chút tiền con con này, cố gắng học tập mỗi ngày hướng về phía trước, sau khi thi đại học xong lập tức đi học quản trị kinh doanh, trực tiếp biến rau ngâm nhà họ Kim thành sản phẩm thương hiệu rồi phát triển ra toàn thế giới đi!! 】

Ngô Ưu há hốc mồm.

Nhóc mới vừa kiếm được 70 đồng, anh Kim của nhóc đã chuẩn bị cho nhóc đi chinh phục thế giới luôn rồi.

Quả nhiên nhóc vẫn còn kém anh Kim nhiều lắm.

Boss Doanh đứng nhìn bên cạnh mà chẳng vui cho nổi. Bởi vì, mặc kệ cuối cùng ký chủ nhà hắn có bản lĩnh dùng rau ngâm chinh phục toàn thế giới hay không, hắn đều nhìn không thấy hy vọng bồi dưỡng ký chủ thành quán quân chiến đấu.

Vậy không được.

Cho dù thế giới này không có lợi cho sự phát triển của hệ thống nhà hắn, hắn cũng muốn làm ký chủ đạt thành thành tựu cao thủ quyền pháp Thiếu Lâm!!! Bằng không lúc hệ thống tất toán, sợ là hắn phải trắng tay. Chậc, nếu không hắn dứt khoát tìm thời gian tiêu diệt tên hệ thống tiền tài rác rưởi nào đó cho rồi. Nhưng trên người tên kia nhất định mang rất nhiều vật phẩm phòng ngự đắt đỏ, thật sự có chút khó giải quyết đây.

Kim Sơn không biết Doanh Thắng đang nghĩ làm sao để xử lý y, chẳng qua y vẫn cảm nhận được ác ý đến từ tên hệ thống chiến đấu rác rưởi kế bên, y lập tức quay đầu, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp nheo lại: 【 Anh muốn đánh nhau? A, tôi đây rất sẵn lòng. 】

Doanh Thắng nhìn cặp mắt và cách ăn diện lòe loẹt của người nọ, cuối cùng hừ một tiếng. Quay đầu trừng Ngô Ưu: 【 Cậu ngẩn ra đó làm gì? Nhiệm vụ 300 với 1000 cái chai hằng ngày làm chưa?! 】

Vừa nãy còn đang vui vẻ vì mình kiếm được tiền, giờ khóe miệng thiếu niên Ngô Ưu lập tức run rẩy, ngài Doanh cãi thua anh Kim là lại tới tìm cậu, thật là, thật là......Nhát y hệt ba cậu lúc trước.

Nhớ tới ba mình, tâm trạng Ngô Ưu lại chùng xuống.

Kim Sơn liếc Doanh Thắng một cái: 【 Giờ mới mấy giờ, anh kêu em ấy làm vận động! Thằng bé còn chưa kịp ăn sáng kia kìa! Anh quả là đồ vô nhân đạo! 】

Sau đó Kim Sơn tiến lên xoa đầu Ngô Ưu: 【 Nào nào nào, để khen thưởng hôm nay em buôn bán thành công, bước một bước trên con đường trở thành tỷ phú, anh giảm cho em 20% kho hàng VIP nhà anh! Một chén sủi cảo nhân thịt heo rau cần thơm ngào ngạt cỡ lớn cũng chỉ cần 5 điểm thôi! Không muốn ăn sủi cảo thì ăn mì trứng lòng đào cũng chỉ có 5 điểm thôi! Cuối cùng, nếu em muốn ăn sang một bữa, vậy cho em một phần cơm sáng kiểu miền nam xa hoa! Sủi cảo tôm thủy tinh, bánh bao gạch cua và cháo hải sản dinh dưỡng! Một suất chỉ tốn 16 điểm mà thôi, qua thời gian ưu đãi này, em muốn ăn cũng phải trả 20 điểm lận đó! Tin anh đi, ăn ngon nuốt lưỡi luôn! 】

Ngô Ưu rốt cuộc vẫn còn nhỏ, nghe thấy vậy lập tức bị dao động. Cậu dõi mắt nhìn chằm chằm suất ăn đó 5 phút, cuối cùng vẫn cắn răng đáp: “Thôi em mua tô mì trứng lòng đào được rồi.”

Tuy rằng cậu rất muốn ăn suất cơm sáng xa hoa đó, nhưng, nhưng 16 điểm vẫn mắc quá! Không nỡ mua!

Kim Sơn cũng cạn lời, duỗi tay vỗ ót Ngô Ưu một cái, sau đó trừ của cậu 5 điểm.

Chỉ là khi Ngô Ưu đã cầm đũa chuẩn bị ăn mì, xuất hiện trước mặt cậu không phải tô mì, mà là cả suất cơm sáng xa hoa, ngay cả chén đĩa đựng cũng vô cùng tinh xảo kia.

Ngô Ưu tức khắc ngó sang điểm của mình, sau đó nuốt nước miếng: “Anh Kim, anh đưa nhầm món rồi á.”

Kim Sơn hoàn toàn không muốn để ý tới nhóc keo kiệt này: 【 Cút cút cút. Anh đây lỡ tay nhấn lộn, nhóc mày may đấy. 】

Ngô Ưu lại có chút lo lắng: “Vậy anh có cần em đền tiền hay không?”

Kim Sơn ha ha hai tiếng, từ trên cao nhìn xuống Ngô Ưu: 【 Nhóc đây chẳng thể nào biết được anh đây giàu cỡ nào đâu. Vài điểm lẻ này anh đây còn chả để trong mắt. Lo ăn đi. 】

Sau đó Ngô Ưu vô cùng vui sướng, thậm chí là có chút thành kính mà ăn hết suất cơm sáng xa hoa này. Cậu dám khẳng định, đây thật sự là bữa sáng ngon nhất mà cậu từng ăn! Sau này có tiền nhất định cậu mua ăn mỗi ngày!!

Ngô Ưu vui vẻ đi làm nhiệm vụ luyện dao, khứu giác và vị giác. Nhìn 3 kỹ năng đều tăng lên, điểm cũng lên tới 15, tâm trạng cậu càng vui. Sau đó, Ngô Ưu vui vẻ đã bị boss Doanh không vui kéo ra ngoài học tập thức thứ nhất của quyền pháp luyện thể. Nghe tiếng quỷ khóc sói gào của Ngô Ưu ngoài sân, cơn tức bị nhóc keo kiệt đó khơi lên của boss Kim rốt cuộc cũng xuôi xuôi.

Nhĩa con keo kiệt, quả thực đáng đánh.

Ngô Ưu trải qua một ngày thứ 7 phong phú, lúc lên giường người vẫn còn bủn rủn.

Nhưng sáng chủ nhật cậu đã hồi máu sống lại. Lần này cậu tính mang hai bình cải ngâm còn lại đi bán luôn. Dù sao thứ hai cậu còn phải đi học, dù kịp phiên chợ sáng cũng chưa chắc kịp bán hết củ cải. Về sau cũng chỉ có thể chờ thứ bảy chủ nhật mới đi bán củ cải ngâm được.

Cậu không có cách nào một mình vác hai cái bình, cuối cùng chỉ có thể cắn răng bỏ 5 điểm mua của anh Kim cái túi nilon to nghe đồn cực kì rắn chắc, sau đó dùng vải bao bên ngoài túi nilon, vác 15 ký củ cải lên chợ bán.

Có kinh nghiệm ngày hôm qua, hôm nay Ngô Ưu bán càng thêm trôi chảy, cho dù chỗ củ cải cần bán tăng gấp đôi, nhưng trước 8 giờ sáng cậu vẫn bán hết veo. Mà khiến Ngô Ưu ngạc nhiên là, người tới mua hôm nay đều là người mua củ cải của cậu hôm qua. Còn có người hỏi mai cậu có tới hay không, Ngô Ưu liền cười tủm tỉm trả lời: “Mai con phải đi học, không bán được. nhưng thứ bảy chủ nhật mấy tuần sau con đều sẽ tới. Cô chú bác dì có thể thứ bảy tới mua á.”

Mọi người thấy cậu nói chuyện nhanh nhẹn lại hiểu chuyện, ai nấy đều nở nụ cười, bảo khi đó nhất định sẽ tới, sau đó thì giải tán.

Mà lần này khi Ngô Ưu dọn hàng, Triệu Lệ Quyên vẫn ở cách đó không xa nhìn cậu như cũ. Chẳng qua bà ta không đến khua môi múa mép như suy nghĩ hôm qua. Bởi vì hôm nay bà ta tới rất sớm, thấy được từ đầu tới đuôi. Bà ta tính ra được sáng hôm nay Ngô Ưu kiếm được 130 đồng.

Chỉ trong một buổi sáng mà thôi.

Triệu Lệ Quyên nghĩ như vậy, ánh mắt chợt sáng. Mối làm ăn này rất ngon!

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Sơn: Nhào dô! Khịa đi! Ai nhát người đó là hệ thống rác rưởi!

Doanh Thắng: ...... Chậc. (Không so đo với anh.) Nhìn cái gì mà nhìn! Lại đây rèn luyện!

Ngô Ưu: Dạ QAQ

Kim Sơn: Luyện cái gì mà luyện thằng nhỏ còn chưa ăn cơm!

Ngô Ưu: Đắt quá mua không nổi.

Kim Sơn: ...... (Coi như anh mày chủ động giảm giá. Tứk.)

Doanh Thắng: Lại đây rèn luyện!!

Ngô Ưu: QAQ!

Kim Sơn: Luyện cho tốt vào.

Ừm, đây là một chuỗi thức ăn hoàn mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.