Hải Đạo

Chương 3: Chương 3: Không biết xấu hổ




Dưới tình huống bình thường,ta ngủ đủ sẽ tự nhiên tỉnh,song lần này,lại ngoài ý muốn.Ta bị một tiếng nữ tử thét chói tai làm cho bừng tỉnh lại.Đần độn ngẩng đầu,liền chứng kiến một nữ tiên nga một tay che miệng đứng trước mặt,tay kia chỉ về phía trước,thân thể ẩn ẩn run rẩy,vẻ mặt sau khi kinh hoàng lại giận dữ quay đầu đi,dường như đồ vật trước mặt cực kỳ khó coi,ta theo phương hướng ngón tay nàng nhìn lại,tựa hồ mục tiêu là ta?

Nhìn bốn phía,cũng không có gì không thỏa đáng,hay là ta thật? Được rồi,hậu hoa viên là nơi muôn hồng nghìn tía lại dưỡng một cây lúa nước như ta xác thực rất chướng mắt,bất quá Viêm Hoàng Thần Quân đều đồng ý rồi,ta cũng yên tâm thoải mái,bộ dáng nữ tiên nga tuy rằng thanh lệ,nhưng quấy rầy người khác nghỉ ngơi còn mang một bộ dáng chán ghét,thật sự là phẩm hạnh kém chút.

Ta âm thầm oán thầm,lúc sau liếc mắt chuẩn bị ngủ nướng,vừa nhắm mắt lại,chợt nhớ tới,bên người nữ tiên nga vừa rồi kia,tựa hồ có một nam nhân.Bởi vì ngủ đến mơ hồ không quá để ý,giờ phút này vụng trộm hí mắt nhìn xem,hắc,thật là một nam nhân.

Mà người nam nhân này,cũng quay đầu đi,dường như không muốn gặp ta.Mặc dù ta nhìn không thấy tướng mạo của hắn,nhưng nhớ rõ đôi giày màu trắng có viền vàng kia,nguyên lai là Thần Quân,cũng không chào đón ta,nghĩ tới điểm này,ta hơi có chút ấm ức,nhớ năm đó,ta ở ngoài ruộng cũng được coi là mỹ mạo? Mấy a ngưu a dương kia,thích nhất là vụng trộm ngắm ta,aizzz...

Ta rụt rụt thân thể,muốn duỗi hai mảnh lá cây tới đem hai mắt bao lấy,làm tư thế bịt tai trộm chuông đồng,ngươi không chào đón ta,ta cũng không hiếm lạ ngươi,nào có thể đoán được vừa giật giật,liền phát giác có chút không đúng,nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào lại không thể nói rõ đượcvừa mới do dự,lại nghe được một tiếng thét kinh hãi:“Trời!”

Thanh âm này ta hơi quen thuộc,là thanh âm của cá chép tinh Cẩm Văn.Đêm qua nàng lôi kéo ta lải nhải,vừa khóc hồi lâu,hai con mắt giờ phút này lộ ra sưng đỏ,y phục cũng chưa thu thập chỉnh tề,chắc hẳn cũng vừa tỉnh lại,bất quá bộ dáng có hơi chút khó coi,nhưng trong mắt của ta,vẫn như cũ so nữ tiên nga kia xinh đẹp hơn vài phần,dù sao bề ngoài không quan trọng,tâm linh đẹp mới được coi là đẹp.

Nào hiểu được Cẩm Văn cũng là một bộ biểu tình thấy quỷ,sau một lát nàng hướng ta chạy tới,động tác trên tay cũng không ngừng nghỉ,từ nơi lục bình sinh ra nhổ xuống lá cây lục bích lung linh như trâm gài tóc,huyễn ảo làm một băng gấm vóc đem ta chụp xuống đâu vào đấy.

Ta không rõ nguyên do muốn giãy dụa,lại bị Cẩm Văn thi pháp đè lại không thể động đậy,chỉ nghe nữ tiên nga bên ngoài kia hừ một tiếng:“Nhã hứng Viêm Hoàng Thần Quân thật lớn,tiểu tiên nga Nguyên Hoàng cung không phải không mảnh vải che thân,thì cũng là áo rách quần manh,hậu hoa viên này,thật đúng phong cảnh tốt,khó trách ta ba phen bốn bận nghĩ đến du lãm,Thần Quân ngươi đều qua loa lấy lệ a!”

Lời nói này nói ra càng làm ta thêm lọt vào trong sương mù,Cẩm Văn đem ta che phủ thật chặt,suýt nữa không thở được,ta muốn từ thổ nhưỡng trong hấp thu hơi nước giải khát,chợt phát hiện,những chùm rễ nhỏ ta vẫn luôn vẫn lấy làm tự hào,giống như không có? Mà chuyển biến thành thứ trắng trắng mềm mềm,hình như là một đôi chân người? Có chân thì làm được gì? Có thể uống nước sao?

Ta giật giật đầu ngón chân,vẫn như cũ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.Bên trong mê hoặc,gông cùm xiềng xích trên người buông lỏng,toàn thân ta chợt nhẹ nhàng,lập tức từ trong băng gấm nhảy đi ra ngoài: “Cẩm Văn,ta tu thành hình người rồi sao ?”

Nào có thể đoán được còn chưa đứng lên,liền chứng kiến một tia ngân quang từ đầu ngón tay Thần Quân tràn ra,ngay sau đó là một cỗ lực lớn từ đỉnh đầu đè xuống,trực tiếp để cho ta ngã trở lại trong đất,cùng băng gấm màu xanh lá quấn cùng một chỗ.Viêm Hoàng Thần Quân rãi đi tới,giờ phút này,ta mới thật sự thấy rõ ràng hình dạng của hắn.

Vắt hết óc cũng nghĩ không ra nên hình dung như thế nào,chỉ cảm thấy cặp mắt kia cực kỳ chói mắt,sáng như sao,sóng diễm vô ba,trong mỉm cười còn có một phen ôn nhu khác thường.Suỵt,chân chân chính chính là một túi da tốt a! Chỉ tiếc ta duyệt người không nhiều lắm,cảm thấy Thần Quân trước mặt này thoạt nhìn đặc biệt đáng chú ý,so với Mặc Tương ước chừng tốt hơn hai phần,thực sự không hiểu được trời đất to lớn,vài phần tư sắc của hắn đến tột cùng có thể tính đến trình độ nào,chỉ phải cảm thán một tiếng: “Hẳn là một mỹ nhân a!”

Ước chừng ta đánh giá làm cho Cẩm Văn bất mãn,nàng hung hăng liếc mắt nhìn ta một cái,ta lắc đầu nói thầm:“Hẳn là Cẩm Văn học được pháp thuật,có thể biết trong lòng ta nghĩ gì” đang buồn bực liền cảm thấy băng gấm trên thân thể càng thêm cuốn chặt.

“Ngươi đều nói ra miệng,còn tưởng rằng ta không nghe được?”

“Ah?” Nghe được một tiếng hô thanh thúy tiếng từ trong miệng truyền ra,ta mở miệng cả buổi không khép lại.Lúc này mới chỉ mất một đêm,ta liền có tay có chân còn có thể nói chuyện? Bởi vì lấy hưng phấn nhúc nhích lung tung,lực đạo không khỏi mãnh liệt,chỉ nghe xoẹt một tiếng,băng gấm bao bọc lấy ta,cư nhiên nứt ra như vậy.

Ta trần như nhộng nửa ngồi bên trong bồn hoa,còn chưa thăm dò tình huống rõ ràng,liền bị một chưởng của Thần Quân đập trở về trong đất,chỉ còn lại một cái đầu lộ ra bên ngoài,quả thực thất vọng không thôi.

“Ngươi,ngươi,ngươi không biết xấu hổ !” Cẩm Văn chỉa tay vào người ta,lại cắn răng dậm chân,ta đánh giá chính mình quả thật không biết,liền rất rõ lí lẽ hỏi nàng:“Không biết xấu hổ là cái gì?”

Tuy nhiên ta sống hơn ba trăm năm,có lẽ sinh trưởng ở bên trong đồng ruộng,được nghe nhiều nhất chính là vài ba câu chuyện của Tiểu Mục Đồng,đơn giản là tri ân báo đáp,thấy đủ thường vui,thuận tiện sáng tỏ nhiều điểm thị phi hiểu chút ít lí lẽ,nhưng chưa từng nghe hắn đề cập qua không biết xấu hổ là vật gì,về sau lại sinh trưởng ở đáy biển,lẻ loi trơ trọi không người thân,mỗi ngày trừ ăn ngủ ra chính là lo lắng hãi hùng Mặc Tương đến giày vò ta,tự nhiên không biết nhiều sự tình,giờ phút này ta có thể nói chuyện,lại có người giải thích nghi hoặc,sao không khiêm tốn học hỏi,cũng làm cho chính mình có vẻ bác học một chút,thật giống như người đọc sách trong miệng Tiểu Mục Đồng vẫn luôn hâm mộ.

“Ngươi,ngươi,ngươi...”Chẳng lẽ Cẩm Văn chê ta đần độn,ngay cả nhiều đồ vật dễ hiểu như vậy cũng không hiểu,cho nên tức giận đến phát run? Ta hơi có chút xấu hổ, đem cằm đặt tại đất trên,được rồi,vẫn nên đi ngủ.

“Không biết xấu hổ không phải là một món đồ.”

“Ah?” Ta ngẩng đầu,khoé miệng Viêm Hoàng Thần Quân mỉm cười,đem những đoá hoa quanh mình mất đi nhan sắc,hết thảy muôn hồng nghìn tía ở đây,cũng không kịp một phần vạn của hắn.

Ta hơi có chút ngây người,không ngờ vị Thần Quân kia đã xoay người xuống,tại đỉnh đầu ta vừa điểm vừa nói:“Ngươi không cần cũng được!”

“Ah!” Ta gật gật đầu,cảm thấy khuôn mặt Thần Quân hiền lành dễ dàng thân cận,còn có vấn đề suy nghĩ gì không hiểu,có thể để cho hắn giải đáp một phen,nếu muốn đến hỏi Cẩm Văn,còn phải chịu nàng lạnh nhạt một phen.

Ai biết ta đang muốn mở miệng,vị Thần Quân kia liền vèo thoáng một cái đứng lên,tay áo hất lên mang theo một cỗ gió lớn,xoáy lên bùn cát thổi trúng mặt mũi ta,lúc sau đi nhanh rời khỏi,dường như sinh ra oán khí thiên địa.

Ta lắc đầu mấy lần mới đưa hết bùn cát trên mặt rơi xuống sạch sẽ,thời điểm đầu váng mắt hoa,lại thấy được Thần Quân kia quay đầu trở về,thanh âm buồn bực nói:“Thật sự chỉ có thể coi mỹ nhân?”

Ồ?

Ước chừng gặp ta sững sờ,Thần Quân lần này hơi nhíu chặt mi tâm trực tiếp đằng vân mà đi,lưu lại ta chôn trong đất,yên lặng suy tư về câu nói mới vừa rồi kia rốt cuộc có ý tứ gì.

“Ngươi biết bản thể Viêm Hoàng Thần Quân là gì không?” Cẩm Văn ôm hai tay,vẻ mặt nhìn ta chút hả hê.

Hừ,biết rõ ràng ta cái gì cũng không biết,còn hỏi ta như vậy làm gì.

“Viêm Hoàng Thần Quân cho tới nay là thần tiên trên trời dưới đất được hoan nghênh nhất,tự xưng là dung mạo đệ nhất thiên hạ,bản thể của hắn nha,là bách điểu chi vương. Ngươi cũng đã biết, những loài phi điểu kia,ghét nhất chính là bị người khác gọi họ là mỹ nhân?”

Ta vẫn lắc đầu như cũ,tự nhiên không biết.

“Về sau cho ngươi nếm mùi đau khổ!”

Ta...

Ta không phải cố ý,lệ rơi đầy mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.