Editor: Morii
Beta: Jenny Thảo
Vừa định giả vờ đáng thương với Tống Giác thì ngay sau đó, nàng đã bị hắn kéo phắt ra rồi ném bay đi không hề thương tiếc.
Du Án xoay người, vững vàng đáp xuống mặt đất, nhìn hắn với vẻ không vui cho lắm: “Ta đã xin lỗi ngươi rồi, ngươi lại làm cái kiểu gì đấy...”
“Mặt ngươi sao đấy?” Tống Giác bỗng nhiên cắt ngang lời nàng, sâu trong mắt là tầng tầng ý lạnh.
Du Án xoa nhẹ vết xước trên mặt: “Ngươi nói cái này đó hả? Là ta bị... Bị người khác đánh.” Vốn nàng định bảo là bị nhánh cây quệt, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của hắn, đổi ý ngay.
“Ai?” Tống Giác lạnh nhạt hỏi.
Du Án nháy mắt: “Một kẻ có thù.”
“Người đó rất mạnh?” Tống Giác lại hỏi: “Còn mạnh hơn Kim đan như ngươi?”
Du Án cẩn thận suy nghĩ: “Chưa tới kim đan, nhưng thân thủ tốt hơn ta.”
Tống Giác nghe vậy hời hợt nhìn nàng: “Phế vật.”
“... Ngươi cố ý hỏi ta bị ai đánh chỉ vì để nhục nhã ta?” Nàng còn tưởng lương tâm hắn bỗng dưng trỗi dậy nên mới quan tâm nàng.
Trong mắt Tống Giác ánh lên vẻ khinh miệt: “Rõ ràng tu vi của ngươi mạnh hơn nhưng lại bị người khác đả thương, không phải phế vật thì là gì?”
“Được được được, ta là phế vật, được chưa?” Du Án vốn muốn dối lừa để tranh thủ lòng đồng tình của hắn nhằm xin lại Phách Hồn đao, kết quả từng câu từng chữ của người này chọc thẳng vào tim phổi mong manh như giấy của nàng.
Đáng giận hơn là, hắn nói đúng. Mặc dù cha mẹ đã liều mạng truyền hết linh lực của họ sang cho nàng nhưng nàng lại không biết sử dụng. Nếu không, với tư cách là kim đan trẻ tuổi nhất của Hợp Tiên Tông, ai dám không nể nang nàng? Thành ra đến nay, một thân tu vi kim đan này lại khiến nàng bị người khác giễu cợt đố kị, ngay cả A Cẩn đi theo nàng cũng không được hưởng chỗ tốt nào.
Thế thì nàng đúng là một kẻ vô dụng chứ còn gì nữa?!
Du Án càng nghĩ càng rầu, mặt xệ hẳn xuống. Nàng chọn một tảng đá rồi ngồi xuống, ủ rũ chẳng nói câu gì, giống như mỗi lần làm mình làm mẩy với đồ đệ vậy.
Tống Giác thấy nàng không để ý tới mình, thoáng chốc lạnh mặt bước tới trước, một lần nữa Phách Hồn đao được gác trên cổ nàng: “Nói chuyện.”
“... Không muốn nói, ngươi thích giết thì giết luôn đi.” Du Án không kiên nhẫn khép mắt lại.
Tay Tống Giác thêm lực, lưỡi đao kề dọc cổ nàng, nếu không phải đao cùn quá thì e rằng da thịt nàng đã sớm bị cứa đứt rồi.
Trong lòng Du Án cũng hơi sợ, nhưng chẳng biết vì sao lại cảm thấy hắn sẽ không làm mình bị thương, nín lặng chốc lát rồi quyết định tin vào trực giác của mình, mặt đầy vẻ kiên cường nhắm hai mắt lại: “Giết đi, cho ta chết nhanh gọn.”
Lời còn chưa dứt, đao đã thu về.
“Ngươi muốn chết một cách thoải mái như vậy? Ta cứ không đồng ý đấy.” Tống Giác cười nhạt.
Du Án nín nhịn không dám bật cười, rồi mở mắt ra nhìn hắn: “Nếu ngươi không giết ta, thì có thể trả Phách Hồn đao cho ta không?”
“Dựa vào đâu?” Tống Giác hỏi ngược lại.
Du Án nhẹ nhàng thương lượng với hắn: “Cũng vì ta đây cứ bị người khác ức hiếp mãi, ngươi đưa đao cho ta là ta có thể quay về trả thù.”
Tống Giác như có điều suy nghĩ nhìn nàng, hiếm khi bình tĩnh hòa nhã hỏi: “Bây giờ không đánh lại, cầm thanh đao quèn này đi chiến là thắng được ngay à?”
“... Không thể hả?” Du Án trợn mắt.
Tống Giác không nói gì nữa, nhưng ánh mắt đã biểu đạt đầy đủ suy nghĩ của hắn.
Du Án nổi giận: “Sao ngươi dám xem thường ta như vậy?!”
“Ờ.” Tống Giác chỉ đáp lại một chữ.
Chuyện trò chẳng lọt được nửa câu, Du Án chắc chắn rằng dù mình có nói gì đi nữa thì thằng nhóc này cũng sẽ không trả đao lại cho nàng, không bằng cướp luôn.
Vừa mới nảy ra suy nghĩ ấy, nàng đã nhanh chóng ra tay. Không ngờ Tống Giác đã đề phòng từ sớm, lùi bước về sau tránh khỏi chiêu đánh lén của nàng: “Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi được như ý? Phế, vật.”
Du Án bị giọng điệu khinh miệt của hắn chọc giận, hét to lao tới. Tống Giác ung dung né tránh, vừa tránh vừa khiêu khích: “Ngay cả những tên phế vật tu vi thấp cũng không đánh lại thì cớ đâu mà thắng chắc được ta?”
“Đừng có nghĩ mình lợi hại lắm.” Du Án cười lạnh một tiếng, ra tay càng tàn nhẫn hơn.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Hậu quả của việc tấn công với khí thế rào rạt là sức lực cạn kiệt rất nhanh, linh lực phóng ra càng lúc càng yếu, thế mà Tống Giác vẫn cứ vẻ không đau không ngứa. Du Án vừa cay cú vừa gấp, hết lần này tới lần khác vẫn không có cách để bắt hắn lại.
Ngay khi cô tung ra thêm một cú đấm nữa, Tống Giác vẫn luôn né tránh đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng, Du Án giận dữ lùi ngay về sau, nhưng cổ tay vẫn bị hắn nắm chặt.
“Mềm yếu vô lực, ngay cả thỏ manh thú cũng không đấu lại được.” Tống Giác hờ hững đánh giá.
Du Án nghe vậy tung tiếp một cú đấm khác, kết quả lại bị hắn cản lại, vì vậy hai cổ tay đều bị hắn nắm lấy, tình cảnh bỗng vào thế giằng co.
Du Án ra sức giãy giụa, nín nhịn đến nỗi mặt đỏ rần, Tống Giác vẫn đứng vững như bàn thạch, không thèm động đậy đến một lần. Cuối cùng nàng bực bội nhìn hắn: “Bỏ tay ra.”
Tống Giác lạnh nhạt nhìn nàng: “Lúc này đây ngươi không nên nói chuyện mà nên tập kích bất ngờ thì hơn.”
“... Ta bị ngươi giữ chặt đây rồi thì đánh úp thế nào được?” Du Án cho rằng hắn ta chỉ đang cố ý gây sự.
Tống Giác cau mày: “Ngu xuẩn, không có tay thì không biết dùng thứ khác à?”
Du Án ngẩn người: “Ý ngươi là... Chân?”
“Sở dĩ gọi là đánh lén, bởi vì bản lĩnh của ngươi không bằng người, nếu muốn lật ngược tình thế thì nên ra một chiêu chí mạng, nếu không ngươi sẽ không có cơ hội để phản kháng nữa.” Mặt Tống Giác vô cảm nói.
Du Án hơi sững người, muộn màng nhận ra là hắn đang dạy mình, tâm tình bỗng trở nên hơi bị vi diệu... Không ngờ rằng có một ngày bản thân mình lại bị chủ nhân của gương mặt này dạy dỗ.
“Đần ra đấy làm gì?” Tống Giác không vui hỏi, chẳng hiểu do đâu mà người có thể ngơ ngẩn trước tình cảnh nghiêm trọng nãy giờ như nàng vẫn có thể sống yên ổn lâu đến vậy.
Du Án tỉnh táo lại, chớp chớp mắt một lát, mặt đầy vẻ lưỡng lự lên tiếng: “Nhưng ta không biết làm thế nào cả.”
Tống Giác vốn đâu phải người kiên nhẫn gì, nghe thế tức khắc không nhịn được: “Ta nói thế mà vẫn chưa rõ à? Đầu óc ngươi có bị...”
Lời còn chưa dứt, một cơn gió táp xuống phần dưới hông của hắn. Hắn vội lùi về sau, do quá luống cuống nên chân trái giẫm lên chân phải, ngã uỵch xuống đất. Dầu đã đứng dậy ngay nhưng vẫn khó mà lấp liếm được sự thật rằng vừa nãy hắn đã ngã nhào xuống.
Vẻ mặt của hắn thoáng cái trở nên khó coi.
“Phụt... Đen mặt làm gì, không chơi nữa sao?” Du Án nhếch môi: “Là chính ngươi dạy đấy.”
“Ta bảo ngươi hãy dùng một chiêu trí mạng chứ không phải dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy.” Tống Giác khó chịu. Tuy có rất nhiều chuyện hắn không hiểu, nhưng hắn vẫn biết có một số bộ phận trên người không thể chịu thương tổn, nếu bị thương sẽ xảy ra chuyện lớn.
Du Án nhướng mày: “Nhưng hiệu quả tốt, đúng chứ?”
Trong chốc lát Tống Giác không thể phản bác lại được.
Tâm trạng Du Án đã tốt hơn, vươn vai: “Thế nên ấy, ta cũng xem như là một trò giỏi rồi, đa tạ sư phụ Tống đã chỉ dạy.”
Tống Giác xị mặt không nói.
Cơn tức của Du Án đã xả hết, nàng bèn hắng giọng, bước lên trước, co được dãn được lấy lòng: “Được rồi, ta trêu ngươi thôi, ngươi đừng nóng giận.”
Tống Giác thờ ơ ngó nàng.
Du Án cảm thấy dáng vẻ khi tức giận của hắn khá đáng yêu, không kìm được bóp mặt hắn một cái, nào ngờ liền ngay sau đó hắn bất chợt ra tay, muốn bẻ gãy luôn tay của nàng.
Du Án đã so chiêu với hắn mấy lượt, nên chẳng còn là người dễ bị hắn ám toán như lúc đầu, ngay khi hắn vừa ra tay nàng đã nhanh chóng lách mình tránh thoát.
Hai người lại đánh nhau, có điều mới đầu chỉ là so chiêu thức, nhưng chẳng biết từ lúc nào đã biến thành cuộc oánh lộn của bọn trẻ con, xúm vào đánh nhau lăn kềnh ra đất.
Khi Du Án đè lên người Tống Giác, Tống Giác bỗng nhiên bị một thân hình mềm mại lấp trọn cõi lòng, tiếp đó lại ngửi được hương thơm trên người nàng, nhất thời cứng đờ ra.
Du Án hồn nhiên không có cảm giác gì, ngồi cưỡi lên hông hắn, vén phần tóc lòa xòa ra sau tai, một chân đạp tay hắn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Lợi hại lắm cơ mà? Có bản lĩnh thì đứng dậy đánh tiếp đi!”
“Xuống.” Tống Giác căng mặt nói.
Du Án cười khẩy: “Không xuống!”
“... Xuống.” Tống Giác cảm giác thân thể bỗng trở nên khô khát một cách khó hiểu, khiến hắn bứt rứt trong lòng.
Du Án nheo mắt: “Không xuống, trừ phi ngươi đưa Phách Hồn đao cho ta.”
“Được.”
“Ta cũng biết ngươi không hiểu...Hả?” Du Án sững sờ, đôi mắt mở tròn: “Cho ta?”
“Ừ, cho ngươi.” Tống Giác nhìn nàng, thấy hình bóng rõ nét của mình trong mắt nàng.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
... Dễ ăn như vậy? Chẳng lẽ vừa nãy nàng đập hư đầu hắn rồi? Du Án ngẩn mặt xuống khỏi người hắn, đến khi Phách Hồn đao một lần nữa quay về tay mình, suy nghĩ của nàng vẫn chưa trở lại.
Tống Giác xụ mặt liếc nàng, chợt nói: “Sau này đừng chạm vào ta.”
“Ta rảnh đâu mà đụng chạm người ngươi.” Du Án chả hiểu thế nào.
Tống Giác mấp máy môi, mắt ánh lên vẻ âm u rồi quay mặt đi.
Du Án lấy được đao về nên tâm tình rất tốt, chỉ muốn mau mau trở về tìm Tống Cẩn, vì vậy hơi nghĩ ngợi rồi nói: “Trời cũng không còn sớm, ngươi không về nhà sao?”
“Ngươi lại muốn trốn?” Tống Giác nhạy bén hỏi ngược lại.
Du Án hơi ngừng lại, bày ra vẻ mặt buồn rười rượi, vốn định ngồi xuống nói chuyện nhưng khi thấy tảng đá đã bị bọn họ đánh nát hết, đành phải đứng tại chỗ tố khổ: “Ta cũng không muốn đi, nhưng đâu còn cách nào khác, ta phải trở về thì mới có thể quyết đấu với kẻ thù được chứ.”
Tống Giác nheo mắt lại nhìn nàng chằm chằm.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ quay lại đây gặp ngươi nhanh thôi, nếu ngươi không tin thì có thể đi với ta.” Du Án nhìn hắn, thề son sắt.
Tống Giác nghe vậy yên lặng hồi lâu, mới cười khẩy một tiếng: “Tại sao ta phải đi với ngươi chứ?”
Du Án cũng biết hắn sẽ không đi, dẫu cho hắn đã đoán được rằng, có một khoảng trời đất khác tồn tại bên ngoài vực sâu này từ những điều yêu thú nói ra và sự xuất hiện rồi lại biến mất chớp nhoáng của nàng, cho dù hắn biết thế giới kia ưu việt hơn chốn vực sâu này ngàn vạn lần, hắn vẫn sẽ không đi.
Hắn không tin bất kỳ ai, luôn cảnh giác cao độ trước mọi động tĩnh dù nhỏ bé như gió thổi cỏ lay. Dẫu rằng có dã tâm, nhưng khi chưa có đủ thực lực, tuyệt nhiên không bước ra thế giới xa lạ kia một bước. Trừ phi đến một ngày không còn thứ gì trong vực sâu này là đối thủ của hắn nữa.
Sự chối từ của hắn đã nằm trong dự liệu của Du Án.
Du Án buông tiếng thở dài, mặt đầy tiếc hận nhìn hắn: “Không đi với ta thật hả? Ngươi đi là ta có người làm chỗ dựa rồi.”
Tống Giác liếc nàng: “Ta đi, ngươi sẽ có hai kẻ thù.”
“...Vậy thôi ngươi đừng đi thì hơn.” Du Án giật giật khóe miệng: “Lúc nào rảnh rỗi ta sẽ tới thăm ngươi. Ngươi có muốn thứ gì không? Ta sẽ mang đến cho.”
Tống Giác yên lặng chớp mắt: “Hỏa Thụ Ngân Hoa.”
“Chơi chưa đã hả?” Du Án cười: “Được, ngươi chờ ta, ta lấy về cho ngươi.”
Dứt lời, nàng cũng không tránh hắn, trực tiếp mở cửa vực ra. Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa chiếu vào, Tống Giác nheo mắt lại, đến khi mở mắt ra thì Du Án đã bước ra ngoài kia, đang vẫy tay với hắn.
Cửa vực ngăn giữa hai người từ từ đóng lại, Du Án nhìn gương mặt của Tống Giác dần dần biến mất, chợt nghĩ đến một chuyện....
Lần nào nàng đi vào cũng bị hắn bắt lại rất đúng lúc, lẽ nào là vì hắn cứ mãi ở gần cánh cửa đó chờ nàng?
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Giác: Hòn vọng phu.
Tống Cẩn: Lốp xe dự phòng hèn mọn.
Du Án:... Xin đừng có tùy tiện cho mình danh phận, các ngươi đều là học trò của ta.
- ---------